Chương 59: Đừng dọa 110 chạy mất!

Laurent đặt giỏ trái cây xuống dưới đất, dù bận vẫn ung dung hỏi: "Cậu có bao giờ nghĩ tới, lấy thân phận Beta của cậu căn bản không bao giờ có thể ở cùng một chỗ với Randall."

"Tôi thích ai, cùng một chỗ với ai thì có liên quan gì đến cậu?"

"Ha ha, tớ hôm nay chủ yếu là muốn nói cho cậu biết..." Laurent dừng một chút, hạ giọng tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu hợp tác với tớ, tớ cam đoan sẽ đưa Randall vào, tay, cậu."

Đuôi lông mày giương lên.

Không thể không nói, điều kiện của Laurent vô cùng khiến người động lòng, nhất là dưới trạng thái Hạ Mạt sắp tẩu hỏa nhập ma vì Randall.

Thế nhưng, muốn Randall hay không là một chuyện, muốn hợp tác cùng với một tiện nhân hay không là một chuyện khác.

Cậu cũng không ngu xuẩn đến nỗi lại dẫm vào vết xe đổ!

Hạ Mạt hừ cười, vừa dự định mở miệng cự tuyệt thì thấy Laurent cầm lấy một tấm danh thϊếp kẹp vào trong giỏ trái cây: "Đây là phương thức liên lạc, nghĩ thông suốt thì liên hệ với tớ… Tớ chờ tin tức của cậu."

Laurent quay người rời khỏi, bóng lưng càng nhìn càng thấy phóng khoáng, chẳng lẽ gã cho rằng gã ra điều kiện hấp dẫn như vậy mình nhất định sẽ đồng ý?

Nếu như là vậy, gã đã quá đánh giá thấp địa vị của Randall ở trong lòng của cậu!

Hạ Mạt cầm lấy danh thϊếp, giấy trắng viền vàng, mặt trên in phương thức liên lạc cơ bản của Laurent, tay thoáng dùng lực, danh thϊếp liền bị vo thành một cục.

Đời trước luôn luôn đi theo bên người Laurent, năm thứ hai mới biết được đảng nội các quyết tâm muốn tiêu diệt hoàng thất! Nhưng mà đời này mới vừa gia nhập Exxon một tháng đã biết được bọn người Laurent đã chuẩn bị tạo phản!

Cậu nên làm như thế nào? Có lẽ cậu nên lập tức nói chuyện này cho Randall, để cho hắn chuẩn bị sớm!

Hạ Mạt Phi nhanh chóng mở ra quang não tra xét danh bạ, vừa mới chuẩn bị ấn xuống nút gọi thì lại dừng lại, do dự một chút, cậu chậm rãi thu hồi quang não, nhắc tới giỏ trái cây đi về.

Trước cửa tiệm tạp hóa, Ngọc Chương đang nhìn về phía Hạ Mạt rời đi, nhìn thấy Hạ Mạt đi về liền lập tức nghênh đón: "Hắn đã nói gì với con?"

"Không có gì! Papa, con đi ra ngoài một chuyến."

"Ah?"

Hạ Mạt cười cười với hắn, sau đó cầm lấy giỏ trái cây đi đến trước phòng gác của trường Exxon, đưa giỏ trái cây cho bảo vệ.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Mạt trở lại tiệm tạp hóa.

Ngọc Chương thấy hai tay của cậu trống trơn, rồi lại nhìn về phía phòng gác, "Con vừa rồi..."

Hạ Mạt cảm giác mình rất cần phải phổ cập thưởng thức về vẻ đạo mạo mặt người dạ thú của Laurent cho Ngọc Chương biết, nếu không nếu bị Laurent vượt lên trước chiếm được hảo cảm, vậy sau này sẽ khó khăn khi thay đổi nhận thức của papa về Laurent, vì vậy cậu lôi kéo Ngọc Chương trở lại tiệm tạp hóa.

"Papa, nếu như đúng theo phỏng đoán của con thì trong giỏ trái cây này có máy theo dõi."

"Cái gì?"

"Đây là nước cờ mà gã thường dùng."

"Ah?”

"Mau giúp con nhìn xem trong cửa hàng có máy theo dõi hay không."

"Ờ, tốt."

Hai người chia nhau hành động, lần lượt kiểm tra khay chứa đồ, hàng, mặt tường mấy lần, cuối cùng tìm được một vật kim loại màu đen nhỏ xíu dưới một cái ghế nhỏ.

Hạ Mạt ném thứ này xuống đất, hung hăng đạp mấy phát, đến khi nó bị nghiền nát thì mới dừng tay.

Nhìn đống rã rưởi trên mặt đất, Ngọc Chương có chút hoảng hốt, "Thật là có ah."

Hạ Mạt nhìn Ngọc Chương rõ ràng đang ở trong trạng thái khϊếp sợ, trong nội tâm có phần không đành lòng, nhưng cậu đã bước một chân vào trong cuộc chiến với nội các, không thể rút ra được nữa, cậu chỉ có thể nói cho Ngọc Chương biết những gì mà mình biết, để cho hắn nâng cao tâm đề phòng.

"Papa nghe nói đến Đảng nội các và Hoàng đảng chưa?"

Ngọc Chương lắc đầu: "Mặc dù chưa nghe nói qua, nhưng ta đại khái có thể đoán qua được."

"Đảng nội các lấy nội các tổng lý Locke cầm đầu, Hoàng đảng lấy bệ hạ cầm đầu! Đảng nội các thường nắm giữ quyền hành chính, thực quyền cao hơn Hoàng đảng nhiều.

Nhưng mà bọn họ cũng không cảm thấy thỏa mãn với điều đó, theo như con được biết, đảng nội các đang âm thầm liên hệ với Hắc Vương tinh để phá vỡ hoàng thất, xưng bá Lahu."

Ngọc Chương quá sợ hãi:" Hắc Vương tinh? Bọn họ làm sao sẽ cấu kết Hắc Vương tinh? Đây chính là tinh cầu dã man ăn tươi nuốt sống!

Mạt Mạt! Không phải con đang nói đùa với papa đấy chứ? Loại chuyện này không thể nói lung tung, nếu như bị người bên ngoài nghe thấy, sẽ..."

"Papa, con rất nghiêm túc!"

"Con..." Ngọc Chương rũ mí mắt xuống, một lát, nói: "Con là phái thân Hoàng?"

Hạ Mạt kiên định trả lời: "Vâng."

"Không phải con vừa mới nói Hoàng đảng đang rơi vào thế yếu hay sao? Một khi chiến tranh khai hỏa, Hoàng đảng thất bại, con không phải là..."

"Papa yên tâm. Tuy nói nội các nắm giữ thực quyền, nhưng mà danh vọng của Hoàng đảng ở trong dân chúng rất cao, hai phe đánh nhau thật thì cũng chưa biết ai thắng hay thua."

Huống hồ, có được trí nhớ của đời trước nên cậu đã có thể nắm rõ chi tiết của các phái, đã có những át chủ bài này, cậu nhất định có thể đủ trợ giúp Randall giữ vững Lahu tinh cầu!

Ngọc Chương trầm mặc hồi lâu, cầm chặt tay Hạ Mạt, nói khẽ: "Con đã quyết định đi theo Randall, papa đương nhiên sẽ không cản trở con, papa tự mình sẽ cẩn thận.

Đến lúc đó con, vốn chính là một O... Trong trường học có nhiều cơ hội tiếp xúc với Laurent, nếu như điều kiện cho phép, tận lực tránh lạc đàn, phòng ngừa bị hắn trả đũa.”

"Cám ơn papa đã hiểu, con sẽ bảo vệ tốt chính mình.”

—— ——

5.30 chiều, ăn xong bữa tối, Hạ Mạt tạm biệt papa, trở lại ký túc xá.

Ba cánh cửa khác trong kí túc xá vẫn đóng chặt, Randall có lẽ còn chưa tới.

Cậu mở cửa phòng, bổ nhào vào trên giường, vùi mặt vào trong cái gối mềm mại! Cậu ở muốn đợi Randall đến, sẽ nói chuyện của Laurent với hắn, lại không nghĩ thẳng đến khi Trần Khiết cùng Trương Lợi đến rồi, Randall vẫn chưa xuất hiện.

Cậu đi ra phòng khách, Trương Lợi đang hạ một quân cờ xuống: "Điện hạ đâu? Đêm nay không trở lại?"

Tay cầm lấy quân cờ của Trần Khiết dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tất cả đều là chế nhạo: "Tại sao tớ lại có cảm giác như đang thẩm vấn chồng tại sao không về ngủ?"

"Nói bậy, tớ chỉ là thuận tiện hỏi một chút."

"Điện hạ không trở về đương nhiên là có chuyện bận, khẩn trương cái gì?"

"Lười nói chuyện với cậu." Hạ Mạt trừng mắt liếc hắn một cái, quay người trở về phòng.

6:00 sáng ngày hôm sau, tiếng cười vang lên.

Hạ Mạt xoay người nhảy dựng lên, hai ba phát đã mặc xong quần áo, rửa mặt, mở cửa, trông thấy Trần Khiết cùng Trương Lợi vừa mới đóng cửa lại, nhếch miệng cười cười: "Như thế nào? Tốc độ có tiến bộ chứ?"

Trương Lợi nhíu mày: "Cũng không tệ."

Ba người nhanh chóng lao xuống lâu, ngồi phi thuyền đi vào sân vận động Triều Huy, sau đó dựa theo phân loại xếp thành hàng.

Lúc này mới cách tiếng còi lần đầu tiên 10 phút

Huấn luyện viên mặc trang phục huấn luyện, hai chân tách ra, hai tay để sau lưng, đứng ở trên đài cao, hô to vào trong micro: "Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên! Động tác nhanh lên! Còn chưa tỉnh ngủ sao! Một đám rùa đen!"

Hạ Mạt đứng ở trong đội ngũ Beta, nhìn về phía các bạn học đang chạy vội tới từ đằng xa, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Randall: "Điện hạ tới chưa?"

Trương Lợi đồng tình nhìn cậu một cái: "Cậu lo lắng cho điện hạ còn không bằng suy nghĩ làm sao sống được qua buổi thể dục ngày hôm nay."

Hạ Mạt: "..."

Sự thật chứng minh, sự chênh lệnh giữa Omega và Beta không phải chỉ một chút.

Khi Trương Lợi mặt không đỏ hơi thở không gấp chạy xong 2 vạn mét, Hạ Mạt đã tay chân run đến nỗi đầu váng mắt hoa nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Cũng may huấn luyện viên không cũng không làm khó cậu, thấy cậu thật sự không thể chạy được nữa, liền để cho trợ thủ dẫn cậu đến một bên nghỉ ngơi—— kết quả là cậu tự nhiên thành một tên Beta nam duy nhất không hoàn thành bài huấn luyện trong đội ngũ.

Bốn mươi phút sau bài thể dục buổi sáng, các học sinh đều đi đến lớp học của mình.

Hạ Mạt miễn cưỡng nuốt một chút dinh dưỡng tề, kéo lấy hai cái đùi bước đến lớp học đầu tiên của năm nhất —— 《 Lịch sử Lahu tinh cầu 》.

Loại chương trình học lý luận này thường thường đều dạy theo kiểu truyền thống, loại phòng học này rất lớn, đủ để chứa 400 người, không may, năm người còn lại trong tiểu đội đều không chọn môn học này. Mà Laurent cùng Tống Tu đều có!

Lúc Hạ Mạt đến thì chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ vào học.

Lúc này phần lớn học sinh đều đã đến, vì để tránh cho quá nhiều người chú ý, cậu cố ý đi cửa sau, lại không nghĩ sau khi đi vào mới phát hiện toàn bộ chỗ ngồi phía sau đều bị ngồi đầy!

Quả thực là mất trí!

Học sinh tốt không phải đều ngồi hàng thứ nhất sao?

Tại sao tất cả mọi người cướp ngồi đằng sau?

Hết cách rồi, cậu chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, vừa đi vừa tìm chỗ trống.