...
Đợt kiểm tra tinh thần lực của mấy ngàn tân sinh vốn chưa chấm dứt nhưng lại bởi vì bạo loạn của đám đông làm cho việc tiến hành kiểm tra đo lường không thể tiếp tục nổi nữa! Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng ra mặt, tình cảnh mới thoáng được khống chế.
Biết rõ hôm nay trong thời gian ngắn không thể thoát thân được, Hạ Mạt nhắn tin cho Ngọc Chương, nói cho hắn biết tối nay không cần chờ cậu ăn cơm.
Lúc ấy Ngọc Chương đang ngồi ở quầy thu ngân xem websites, thu được tin nhắn của Hạ Mạt thì rất nhanh hồi phục, sau đó lại nhìn tiếp websites, ai biết nhìn một chút, dưới góc phải bỗng nhiên bắn ra một cái "Tin tức nặng ký"
Thuận tay ấn vào xem… Ôi là việc trong trường học quân sự Exxon xuất hiện thiên tài có tinh thần lực lên tới 110, nhìn kỹ lại, người này lại có thể cùng một khoa với Mạt Mạt, xem xuống một chút nữa, vậy mà lại tên là Hạ Mạt!
Ngay từ đầu hắn còn không có cảm thấy có gì, sau một lúc lâu, bỗng nhiên khẩn trương lên!
Hạ Mạt? 110 tên gọi Hạ Mạt? Sẽ không trùng hợp?
Ngọc Chương mở ra quang não, muốn hỏi Mạt Mạt chuyện này một chút, nhưng lại dừng tay lại, hắn cảm thấy không thể đường đột như thế, vì vậy tay run run bưng lên cốc nước bên cạnh uống một hớp lớn, sau đó tắt đi cửa sổ video, tiếp tục tìm kiếm tin tức liên quan đến 110.
Ước chừng đến 5 giờ chiều —— thời gian tan học, bắt đầu có học sinh lục đυ.c ra khỏi trường.
Tiệm tạp hóa khai trương hơn tháng, mặc dù không đến mức lỗ lã nhưng vẫn bình bình đạm đạm.
Hiện tại hệ thống hậu cần phát đạt, phần lớn người đều lựa chọn mua hàng hóa trên mạng sau đó dùng công ty vận chuyển để đóng gói hàng hóa đưa vào trường học, cho nên bình thường ở đây khá là quạnh quẽ.
Nhưng là hôm nay...
"Ông chủ! Xin hỏi nơi này có xà phòng không?"
"Có, ở chỗ này đây."
"Anh đẹp trai, có khăn mặt sao?"
"Có! Ra ngay đây!"
"Cháu muốn mua chút lương khô có thể nhét đầy bụng, ngài có gì giới thiệu không?"
"Loại lương khô này không tồi, giá tiện nghi khẩu vị lại đa dạng..."
"Để cho tiện đặt hàng! Ngài có thể thuận tiện cho cháu biết phương thức liên lạc của ngài được không?"
"..."
Tiệm tạp hóa 100 mét vuông đầy ắp người, Ngọc Chương quả thực loay hoay đầu óc choáng váng! Hôm nay là thế nào, tại sao lại có nhiều người tới tiệm như vậy?
Bận rộn luôn luôn tiếp tục đến 9 giờ tối, sau đó tiệm tạp hóa mới có thể trở nên nhàn hơn! Ngọc Chương ngồi ở sau quầy thu ngân, hai cái đầu kéo căng, gan bàn chân nhói nhói, cơ bắp run rẩy, vừa mỏi vừa đau.
Hắn một bên xoa chân, một bên dò xét mấy bạn học đang đi quanh các kệ hàng, thầm nghĩ: Vị bạn học này đã vây quanh cái kệ kia ba bốn vòng rồi, đến cùng có mua hay không a?
Rốt cục, tên Beta kia lấy ra một tuýp kem đánh răng, đi vào quầy thu ngân tính tiền.
Ngọc Chương rất nhanh quét mã, nói: "3 Lahu tệ."
Beta nam đưa ra ba cái tiền xu, tiếp nhận kem đánh răng từ trong tay hắn, chậm rãi đi tới cửa, còn chưa có đi ra ngoài, lại quay trở lại.
"Còn cần gì sao?" Ngọc Chương khách khí hỏi.
"Xin hỏi..." Beta nam trù trừ thật lâu, rốt cục hỏi: "Xin hỏi ngài là papa của Hạ Mạt sao?"
Ngọc Chương có phần ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía nam Beta cũng nhiều hơn mấy phần thân thiết, nói: "Cháu biết Hạ Mạt?"
Beta nam gãi gãi đầu, nói: "Cháu là năm thứ ba! Cháu chắc là toàn trường đều biết em ấy."
"Ah?" trong đầu Ngọc Chương lập tức hiện ra "110"
"Em ấy bây giờ là danh nhân rồi. " Sau khi Beta nam nói xong thì lại do dự trong chốc lát, nói: "Xin hỏi! Cháu có thể chụp chung một bức với ngài được không?"
"A?"
Beta nam giải thích nói: "Cháu rất sùng bái Hạ Mạt, vốn định chụp ảnh chung với em ấy nhưng là đợi lâu như vậy đều chưa thấy em ấy về! Cho nên, ngài có thể thỏa mãn một tâm nguyện này của cháu không ạ?"
"Cái này..."
"Van xin ngài."
"Ai…. Được rồi."
Răng rắc...
Vào lúc 9:30 đêm, bức ảnh được gọi là "Bức ảnh chụp chung đầu tiên với papa của 110" đã được đăng lên mạng, cũng bị người điên cuồng chia sẻ...
Lại nói đến bên của Hạ Mạt.
Hạ Mạt cùng Randall được mời tới phòng của hiệu trưởng.
"Ngồi đi, người trẻ tuổi."
Hai người ngồi trên ghế salon làm bằng da! Frank tự mình rót hai chén trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
"Từ khi nhìn thấy biểu hiện của em ở trong rừng rậm mô phỏng, thầy liền có dự cảm là tinh thần lực của em sẽ rất cao, chỉ là không nghĩ tới, vậy mà sẽ hoàn toàn vượt qua suy đoán của thầy."
Hạ Mạt trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, trời biết hai đời cộng lại cậu cũng không biết làm thế nào để sắm vai một đệ tử tốt.
Randall không khách khí chút nào nói rõ chỗ yếu, nói: "Tinh thần lực tuy cao, nhưng mà kiến thức quá yếu."
Hạ Mạt cười cười xấu hổ.
Frank cũng cười, thế nhưng nụ cười của ông rất cởi mở, giống như hoàn toàn không để chuyện kiến thức yếu kém này ở trong lòng, nói: "Trái Đất xưa có câu nói cần cù có thể bù thông minh, những lời này mặc dù cũng có thể áp dụng ở hiện tại, thế nhưng trước ưu thế tuyệt đối trời cho thì câu nói này cũng quá miễn cưỡng rồi."
Mặt Hạ Mạt nóng rực, nghe ý tử của hiệu trưởng thì chắc ông rất coi trọng cậu, ai nha a, đừng như vậy, cậu thấy áp lực rất lớn...
"Lúc trước Diệp đại sư đã từng nhắc tới chuyện thu đệ tử, để lúc nào thầy thay em hỏi một chút! Thế nhưng dựa theo thái độ cầu hiền của Diệp đại sư thì chỉ sợ lúc này đã sớm trù tính làm sao có thể lừa gạt em đến dưới cờ của hắn rồi."
"Vậy, vậy sao?" Hạ Mạt xấu hổ liếʍ liếʍ mồm, nói: "Diệp đại sư vẫn là thần tượng của em, lúc trước còn muốn đi nghe 《 Chế tạo bộ phận 》của ngài ấy, chỉ tiếc là xảy ra chút chuyện nên lỡ mất."
"Là chuyện của Lý Sảng năm hai?"
"Tại sao ngài biết?"
"Thầy chính là hiệu trưởng! Chuyện xảy ra ở trong trường học chẳng lẽ thầy lại không biết? Huống hồ..." Frank nhìn thoáng qua Randall, lại có ngụ ý, "Em lại là người của điện hạ."
Người của điện hạ?
Hạ Mạt lập tức nghĩ sai, mặc dù cậu hiểu ý của hiệu trưởng là cậu thuộc phái của Randall! Được rồi…Quả nhiên là chính mình quá hèn mọn bỉ ổi.
"Bên của Lý Sảng em không cần quá để ý! Thầy biết em trong khoảng thời gian này rất cố gắng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì việc lấy thứ hạng đầu tiên là vô cùng dễ dàng."
"Thế nhưng trong tân sinh còn có một trung cấp cơ giáp chế tạo sư..."
"Không cần so sánh với em ấy, làm hết sức khả năng của em là được."
"Vâng! Em biết rồi."
Ba người trò chuyện thêm một lúc nữa, đợi đến hơn sáu giờ thì hiệu trưởng chủ động mời mọi người ăn cơm! Randall đều đồng ý rồi, Hạ Mạt cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy lại đến hoàng thành ăn xong bữa cơm tối, đến tận mười giờ đêm mới được Randall hộ tống về nhà.
Trong bãi đỗ phi thuyền của Hoa viên Thính Vũ, Randall đưa Hạ Mạt đến thang máy.
Hạ Mạt đứng ở ngoài cửa, nói: "Cám ơn ngài đưa tôi trở về."
Randall đứng ở ngoài hai thước, mắt không chớp nhìn cậu, nói: "Mấy ngày nay Laurent sẽ đến làm thuyết khách, cậu..."
"Tôi sẽ không thay lòng đâu!" Hạ Mạt nhất thời nhanh miệng nói ra những lời này, ý thức được những lời này vô cùng mập mờ, cũng không thật lòng muốn sửa lại, hai con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt liền liếc liếc nhìn phản ứng của đối phương.
Chú ý tới sự mờ ám của cậu, Randall cong cong khóe môi, nụ cười của hắn cạn đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng mà Hạ Mạt vẫn chú ý tới!
Trái tim nhỏ nhảy dựng, nói lời quá mức như vậy mà Randall vẫn không cảm thấy có vấn đề?
Cậu có thể lại làm càn một chút sao?
Hay là thôi đi, cậu vẫn hiểu đạo lý tiến hành theo chất lượng, Hạ Mạt vô ý thức liếʍ miệng một cái.
Nhìn thấy cái lưỡi bóng loáng đỏ tươi rất nhanh đảo qua bờ môi, thu vào khoang miệng ướŧ áŧ, cánh tay đặt bên mép quần khẽ động đậy một cái, hắn thấp giọng nói: "Tôi hiểu rõ ý của cậu."
"Cái kia... Ngủ ngon." Hạ Mạt vẫy tay, chậm rãi lui vào trong thang máy.
Cánh cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp chậm rãi khép lại, ngăn cách hai người.
Thang máy bay lên, Hạ Mạt cùng Randall luôn luôn bảo trì tư thế lúc ly biệt đứng nhìn đối phương, thẳng đến khi đối phương biến mất khỏi tầm mắt
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy lại lần nữa mở ra.
Hạ Mạt đi ra thang máy, ánh mắt liếc qua cái cửa sổ bên cạnh lối đi, trong lòng hơi động, cậu đi đến qua bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Còn nhớ rõ đời trước Laurent đã từng nói, từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Randall liền thường xuyên xa xa nhìn cậu.
Hạ Mạt chính mình ngược lại lại không phát giác ra, thế nhưng cậu tin chắc Laurent sẽ không nói sai, bởi vì đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ sự giễu cợt cùng sảng khoái trong giọng nói của Laurent lúc ấy.
Cửa sổ đối diện với bãi đỗ phi thuyền, nhờ vào ánh trăng cùng một vài chiếc đèn đường mờ vàng, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của bãi đỗ, một bãi đất trống rộng rãi mà tiêu điều.
Randall đã đi rồi đúng không?
Hạ Mạt nghĩ thầm.
Cậu đột nhiên trào phúng tự cười —— Randall vẫn luôn ở một góc yên lặng chăm chú nhìn lên cậu đã biến mất, cậu vẫn còn chờ mong cái gì?
Cậu thất vọng thu hồi ánh mắt, tâm tình sa sút, lấy ra thẻ ra vào từ trong nhẫn không gian, quét mở cửa phòng.
Cậu rón ra rón rén đi vào, vừa dự định xoay người đi dép lê thì thấy cả phòng sáng bừng, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ngọc Chương mặc đồ ngủ nằm trên ghế salon, cậu cười cười, "Papa, còn chưa ngủ?"
Có lẽ là buồn ngủ rồi, Ngọc Chương xoa xoa con mắt, đứng dậy, nói: "Ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi."
"Ngày mai nghỉ ngơi đúng không?"
"Vâng."
"Nhanh đi rửa mặt đi, sớm đi ngủ, tốt cho da."
"Vậy con đi đây." Hạ Mạt cầm lên áo ngủ đi vào phòng tắm, động tác của cậu khá hanh, chỉ 10 phút sau đã thấy cậu đi ra.