Chương 3: Hứa hẹn

Hạ Mạt còn chưa muốn cùng nữ nhân này trở mặt, bất quá cậu cũng không chân chó giống như trước đây, chỉ đứng ở một bên, thản nhiên nói: "Mẫu thân lại đây xem con, con vô cùng cảm kích."

Nữ nhân chua nói:"Ai, con cũng biết, trong nhà chỉ có con là hài tử. Nếu ta cũng có thể sinh ra, làm sao có thời gian đến thăm con nha."

Hạ Mạt bất động thanh sắc câu hạ khóe miệng, không có hài tử vẫn là tâm bệnh của nữ nhân này, cậu ngược lại cũng không để ý chút nào tát muối vào miệng vết thương của nàng,nói: "Nói vậy chắc là không bao lâu trong nhà sẽ có đệ muội ."

"Ác? Sao lại nói thế?"

Hạ Mạt cố ý giả vờ cẩn thận, trong ánh mắt nghi hoặc của nữ nhân, đến bên tai của nàng nhỏ giọng nói: "Phụ thân nɠɵạı ŧìиɧ ."

"Cái gì?!" Nữ nhân nhất thời cao giọng hét lên, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo thành một đoàn, một chút cũng không có khí độ cùng tu dưỡng lúc nãy.

Hạ Mạt vội vàng ý bảo nàng nói nhỏ thôi, nữ nhân thấy thế, cũng biết chính mình phản ứng quá khích, vì thế bưng lên chén trà lạnh chất lượng kém bên cạnh uống một hớp, cố gắng trấn định hỏi:"Con nghe ai nói ? Loại chuyện này không thể nói lung tung."

"Sao con lại nói lung tung được. Ngay từ đầu con cũng không tin tưởng, thẳng đến sau này con tận mắt chứng kiến thấy......"

"Tận mắt chứng kiến thấy?!"

"Vâng." Hạ Mạt làm vẻ mặt tiếc hận, "Mẫu thân người bộ dạng xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu hiểu chuyện, phụ thân tại sao lại có thể vứt bỏ người, ngược lại sủng hạnh tên người hầu kia?"

"Người hầu? Ngươi là nói con ranh tiểu tam kia bây giờ đang ở trong nhà của ta?!"

Hạ Mạt cực kỳ bi ai gật gật đầu.

Mặt nữ nhân vặn vẹo cực kỳ, nhưng ở trước mặt Hạ Mạt nàng không thể nổi nóng, vì thế tạm thời kiên nhẫn hỏi: "Mau nói cho ta biết tại sao lại như thế? Ta cảnh cáo con trước, không được tự ý bịa đặt sự thật! Bằng không......"

Hạ Mạt thành khẩn nói:"Người là mẫu thân con tôn kính nhất, làm sao con có thể lừa gạt người được."

Nữ nhân nhìn chằm chằm cậu hồi lâu mới ngạo mạn gật đầu, nói: "Nói đi."

Hạ Mạt đến gần bên tai Emma, hạ giọng: "Thời gian trước không phải người đến kỳ sao?"

"Ân."

"Người cũng biết nhu cầu của phụ thân đối với phương diện kia vô cùng lớn, hắn lại không có cảm giác với papa của con, cho nên người vừa đến kỳ, hắn liền không có nơi phát tiết! Tối ngày hôm đó, con thấy hắn cùng với nữ phó thân cận nhất của người......”

"Tiểu Mai?"

"Đúng, chính là ả. Tối ngày hôm đó con thấy đói bụng, muốn đi phòng bếp lấy một ít đồ, ai biết lại thấy hai người bọn họ ở trong bụi cỏ trong hoa viên, phụ thân chỉ mặc áo, tiện nữ kia lại không mặc một cái gì cả, trần trụi."

Nói đến chỗ này, Hạ Mạt hợp thời làm một biểu tình xấu hổ, nói: "Con cũng không nghĩ tới sẽ thấy sự tình này, cho nên lập tức trở về phòng , ngay cả thức ăn cũng không lấy."

Emma nhíu mày nhìn Hạ Mạt, nói:"Con không gạt ta?"

"Sao con lại lừa người? Con lừa người thì có lợi gì đâu?"

Nữ nhân cảm giác cũng đúng, đứa nhỏ này luôn giống như một con chó đi theo sau mông nàng vẫy đuôi mừng chủ, làm sao sẽ đùa giỡn mưu kế, nếu Hạ Mạt nói là thật sự, như vậy......

"Ta phải đi tìm nữ nhân ti tiện kia!"

"Ai ai ai, đừng, người trăm ngàn đừng!" Hạ Mạt một phen kéo lấy cánh tay nữ nhân.

"Con buông ra ta! Ta đi xé nát mặt tiện nhân kia, xem ả lấy cái gì để câu dẫn trung sĩ!"

"Mẫu thân! Người bình tĩnh một chút! Không có bằng chứng đi qua nháo chúng ta được lợi gì sao?"

Hạ Mạt mà nói khiến nàng thoáng tỉnh táo lại, nàng hầm hừ ngồi ở trên ghế, tay ngọc vỗ bàn, "Vậy con nói nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải đợi nàng sinh ra con trai bò lên đầu của ta?!"

"Đương nhiên không phải." Hạ Mạt hai tay dâng trà lạnh, khúm núm nói: "Giảm nhiệt, giảm nhiệt."

Emma cầm trà uống một ngụm lớn.

"Chuyện này nhất định không thể lộ ra, ngài cũng không thể đối xử với Tiểu Mai khác thường ngày."

"Như thế nào có thể......"

"Bằng không bị ả phát hiện chúng ta sẽ không tìm thấy chứng cớ ."

"......"

"Trước khi bắt được đuôi hồ ly của ả, ngài phải vững vàng. Con tính như thế này, đợi đến khi kỳ tháng này của người đến......"

Nữ nhân vừa nghe vừa gật đầu, nhìn chằm chằm chén trà tầm mắt phi thường ngoan độc, giống như hận không thể trạc ra một cái động trên đó

—-

Đã nhiều ngày, bởi vì Hạ Mạt thụ thương, thức ăn của cậu được cải thiện không ít.

Hạ Khoa trung sĩ vô cùng để bụng chuyện Hạ Mạt đến trường, ở bên ngoài liên tiếp chạy hai ngày, khi trở về thì tất cả thủ tục đã được chuẩn bị thỏa đáng, chẳng những đem Hạ Mạt đổi từ Omega thành Beta, còn lấy đến nửa năm ức chế tề, chuyên nghiệp chính là Hạ Mạt yêu cầu quân sự chỉ huy.

Ngày hôm nay, thầy thuốc đến cắt chỉ cho vết thương của Hạ Mạt, miệng vết thương khôi phục coi như không tệ, hơn nữa hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, y dược kỹ thuật tiên tiến, ngay cả một chút sẹo cũng không lưu lại.

Sau khi Ngọc Chương đi về, Emma liền tới , hôm nay nàng có vẻ tiều tụy, cứ việc trên mặt đắp một lớp phấn thật dày, cũng che giấu không nổi sắc mặt tái nhợt, nói: "Ta đến kỳ."

Nàng vừa tiến đến liền nói một câu như vậy! Hạ Mạt vội vàng đứng lên, đỡ cánh tay nàng, ngồi ở trên ghế.

Nữ nhân ghét bỏ nhìn cậu một cái, trong ánh mắt khó có thể che giấu ghen tị! Hạ Mạt cơ hồ là nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, mới trước đây cậu trông rất khả ái, mặt trắng nộn nộn, môi đỏ au, ánh mắt long lanh như trân châu đen, oánh nhuận xinh đẹp, lúc ấy nàng cảm giác thực ghen tị, không nghĩ tới theo tuổi tác tăng trưởng, cậu cư nhiên càng lớn càng tinh xảo, bộ dáng này, chỉ sợ ở trong số các Omega, cũng là mỹ nhân đứng đầu.

Thế nhưng, nàng sẽ không khen ngợi cậu!

Hạ Mạt làm sao lại không biết tâm tư của nữ nhân, chỉ là cậu không để ý một chút ghen tị của nữ nhân về chuyện này, cậu phải nhanh chóng rời đi gia đình này mới được!

"Đêm nay phụ thân sẽ về nhà."

"Vậy con nói bọn họ có thể hay không......" Ý tưởng của nữ nhân thật cổ quái, nàng vừa hi vọng có thể bắt được bọn họ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, danh chính ngôn thuận đuổi nữ nhân kia ra khỏi phủ

Đồng thời lại kinh hoảng bắt được bọn họ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bởi vì điều này biểu thị lực hấp dẫn của nàng với trượng phu đã không bằng như trước......

Hạ Mạt lừa nói:"Chỉ cần đem Tiểu Mai đuổi đi, trong mắt phụ thân không phải vẫn chỉ có người sao?"

"Đúng! Nói đúng!" Nữ nhân giơ lên khóe miệng, ngạo mạn cười rộ lên,"Muốn tranh nam nhân với ta, ả còn chưa đủ tư cách!

"Thế nhưng, con còn có chuyện phải nhắc nhở người."

"Cái gì?"

"Nếu có người tặng đồ cho người, mặc kệ là cái gì đều trăm ngàn không thể ăn, nhất định phải vụиɠ ŧяộʍ đổ đi."

"Vì cái gì?"

"Nếu như bọn họ thật sự muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tự nhiên là hi vọng ngài ngủ càng sâu càng tốt."

Nói xong lời này, sắc mặt của Emma lập tức trở nên càng thêm khó coi.

—-

Buổi tối 7:00, Hạ Khoa trở lại, một câu "Ăn cơm", bọn người hầu liền bưng các loại thức ăn đủ màu sắc lục tục đi vào nhà ăn.

Emma, Hạ Mạt và Ngọc Chương đều có mặt, Tiểu Mai giống như trước, cúi đầu đứng ở phía sau Emma.

Hạ Mạt và Ngọc Chương không được coi trọng, cho nên không có nha đầu hầu hạ bên người.

Sau khi Hạ Khoa cầm lấy chiếc đũa gắp một khối thịt, ba người còn lại đều bắt đầu động. Emma chỉ uống một chút canh rồi buông đũa, Hạ Khoa thấy thế, hỏi:"Hôm nay làm sao? Những đồ ăn kia không ngon?"

"Không phải." Lời này cũng không có gì ngượng ngùng nói ra khỏi miệng , Emma nhu nhược tựa vào ngực Hạ Khoa, nhẹ giọng nói: "Em đến kỳ, thân thể không thoải mái."

Hạ Khoa biểu hiện thật sự lo lắng, vội vàng đỡ lấy bả vai của nàng, trầm giọng nói với Tiểu Mai: "Nhanh chóng đỡ phu nhân trở về nghỉ ngơi, lại nấu ít canh lót dạ, biết không?”

"Vâng, tướng quân." Tiểu Mai đỡ Emma trở lại trong phòng, an trí tốt Emma, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, em đi ra ngoài đun chút dược cho người.”

Emma khoát tay, sắc mặt tái nhợt, "Đi thôi". Đợi đến khi Tiểu Mai ra ngoài, ánh mắt của nàng lập tức thay đổi.

Rất nhanh, Tiểu Mai liền bưng một chén nước lại đây, Emma ghét bỏ nhìn thoáng qua,"Thật khó ngửi."

"Phu nhân, thuốc đắng dã tật, đây chính là lão gia tự mình phân phó a."

Emma tiếp nhận chén thuốc, cau mày phân phó, " Đi lấy cho ta một hộp kẹo mật ong đến."

"Phu nhân, người uống thuốc trước đi."

“Em là phu nhân hay ta là phu nhân?"

Tiểu Mai không dám nói thêm nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài. Emma nhìn chằm chằm nàng rời đi, vội vàng đứng dậy mở ra cửa sổ, đổ toàn bộ dược ra ngoài, sau đó còn cố ý chấm một chút nước vào khóe miệng, làm bộ đã uống qua.

Rất nhanh, Tiểu Mai trở lại, trong tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, ả thấy chén thuốc đã trống không , ánh mắt chợt lóe, sau đó tay chân lưu loát mở hộp ra, đưa đến trước mặt Emma.

Emma lấy tay nhận lấy.

Tiểu Mai chú ý tới chút nước bên khóe miệng Emma, "Phu nhân, bên miệng của ngài đều là nước, em lau cho người."

Nói xong, ả lấy khăn ra ôn nhu lau đi giọt nước cho nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Em đem chén thuốc ra ngoài một chút.

Emma không kiên nhẫn "Ân" một tiếng, điều chỉnh tốt vị trí, chậm rãi ngủ.

Tiểu Mai ngay từ đầu còn thần sắc kính cẩn thu thập này nọ, dư quang thoáng nhìn Emma không động tĩnh , vì thế buông bát xuống, đi đến bên giường nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân? Phu nhân? Ngài ngủ?"

Gặp Emma không phản ứng, ả liền dùng nhẹ lay động cánh tay lộ ra bên ngoài của Emma, Emma vẫn không có phản ứng như trước.Tiểu Mai tin tưởng nàng đã ngủ, thần sắc cũng kính cũng thay đổi, ả liếc nữ nhân nằm trên giường cười lạnh một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống, một bên rung chân, một bên nghiêng đầu.

"Nữ nhân này cũng thật phiền toái, tính tình nóng nảy muốn chết. Cho rằng bộ dáng mình dễ nhìn là có thể làm gì cũng được? Cũng không nghĩ lại xem mình đã bao nhiêu tuổi."