Chương 169:

Laurent sắc mặt dữ tợn, một bên gắt gao gánh vác trường đao của Randall, một bên chửi ầm lên: "Mẹ nó Randall không làm gì cả, làm sao có thể tổn hại 30%? !"

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cơ thể bị thương nặng, độ tổn hại 35%."

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cơ thể bị thương nặng, độ tổn hại 40%."

"..."

Độ tổn hại của cơ thể thẳng tắp bay lên, Laurent muốn lui lại, lại phát hiện Phá Thiên Hào đã không thể động đậy!

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cơ thể bị thương nặng, độ tổn hại 50%."

Laurent bỗng dưng gầm lên giận dữ, trực tiếp thu Phá Thiên Hào vào nhẫn không gian, cùng lúc đó phóng thích phi thuyền chạy trốn.

Randall làm sao có thể để cho gã rời khỏi một cách đơn giản như vậy? Điều khiển Minh Vương Hào nhanh chóng tiến lên, ngay khi hắn sắp đuổi theo phi thuyền, chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đường tia chớp, tia chớp cấp tốc tới gần, Randall thấy thế, vội vàng vung trường đao ngăn trở.

Lực đánh vào do vật thể không rõ tạo ra quá mạnh mẽ, cường thế mà đem Randall bức lui mấy ngàn thước.

Hạ Mạt bị lực đánh vào làm cho khó chịu ở ngực , đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên liền trông thấy một cỗ cơ giáp hình người màu xanh biếc! Cả người cơ giáp mang đầy sát khí, trên thân che kín đường vân.

"Đây là..." Trong lòng của cậu có loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy câu nói của Randall: " Hắc Vương tinh..."

"Hắn, bọn họ tại sao lại tới nơi này? Phòng thủ đâu? Binh sĩ đâu?" Lời còn chưa dứt, mấy ngàn mét bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng nổ đinh tai.

Hình chiếu hiện lên hình ảnh, trong đó là tình huống cụ thể của phòng tổng chỉ huy bây giờ" giờ phút này đại hỏa đầy trời, mấy chục cỗ cơ giáp màu xanh biếc cùng với phi thuyền mini bay giữa không trung, cao ngạo và tự tinh như dò xét lãnh thổ của mình vậy.

Sắc mặt của Hạ Mạt bỗng chốc trắng bệch, cả phòng tổng chỉ huy cũng không có, tình thế nguy hiểm như thế nào nhìn là biết.

Cậu nắm chặt lan can, tận lực khống chế thanh tuyến đang run rẩy: "Điện hạ! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hàm răng Randall cắn chặt: "Lập tức liên hệ nguyên soái, đề nghị trợ giúp!"

"Vâng!"

Hạ Mạt mở ra quang não, nhưng mà quang não vậy mà hiếm thấy xuất hiện nhắc nhỏ "Không tín hiệu"!

"Điện hạ!"

Randall nhìn thoáng qua, mặt lạnh nói: "Là máy cản tín hiệu, có thể ngăn cách liên hệ giữa các tinh cầu. Nếu như Vu Triết ở đây, có lẽ còn có thể liên lạc Lahu tinh cầu... Một trận chiến này chúng ta chỉ có thể cường chống!"

Vu Triết... hai tay Hạ Mạt nắm lại cùng một chỗ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh! Cậu đem lợi khí bảo vệ tính mạng Vinh Quang 3000X lại cho Vu Triết, cũng không biết lúc này Vu Triết đang làm gì...

—— ——

Cùng lúc đó, Trần Khiết cùng Trương Lợi vừa mới tốn công tốn sức giải quyết nanh vuốt của Laurent xong rốt cuộc đã có cơ hội để xả hơi, nhưng mà tình thế bức người, hai người còn chưa kịp khoan khoái dễ chịu thở một ngụm, đã bị mấy cỗ cơ giáp màu xanh bao vây.

"Cơ giáp kim loại hệ Thanh Kiêu? Mặt mũi của chúng ta cũng thật là lớn, vậy mà có thể làm cho tinh cầu dã man xuất ra nhiều cơ giáp trung cấp như vậy."

Trần Khiết nhíu mày, "Ít nói nhảm."

Trương Lợi cùng Trần Khiết đưa lưng về phía nhau, ánh mắt liếc qua tình huống chỗ Randall, bỗng nhiên nửa nói giỡn: "Nếu như hôm nay hai chúng ta chết cùng một chỗ, có phải cũng có thể coi như một giai thoại hay không?"

Trần Khiết: "..."

Trương Lợi khô cằn mà cười hai tiếng: "Có một câu nói tớ giấu ở đáy lòng đã lâu rồi."

"..."

"Hiện tại không nói, về sau khả năng sẽ không cơ hội." Trương Lợi hít sâu một hơi, ngữ khí không đếm xỉa tới: "Tớ biết cậu thích Omega, tớ cũng không muốn làm cho cậu phức tạp thêm, thế nhưng...tớ thích cậu đã lâu rồi."

Trần Khiết vẻ mặt khϊếp sợ.

Còn không đợi hắn làm ra phản ứng, Trương Lợi đã điều khiển cơ giáp phóng tới vòng vây!

—— ——

Laurent ngồi phi thuyền chạy trốn ra bên ngoài mấy nghìn thước, nhìn xa xa là một loại cơ giáp hệ Thanh kiêu đang đấu với Minh Vương Hào, cùng với hai người Trần Khiết, Trương Lợi bị vây quanh triệt để, không khỏi cười lạnh: "Không có ngoại viện, tao xem bọn mày có thể chống đến khi nào!"

—— ——

Hắc Vương tinh.

Gert ngồi ở trên ghế da, tay không cầm lấy một cái đùi gà to béo dữ tợn xé rách. Hắn thuận miệng nhả xương lên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên nói với Locke bên trong hình chiếu: "Lần tập kích này chúng tôi đã phái tới 10 cỗ cơ giáp hệ Thanh Kiêu, 40 cỗ phi thuyền mini.

Nói thật… Tôi không hiểu tại sao ông lại sợ hãi một đám mao đầu tiểu tử kia như vậy."

Nam nhân đem xương gà vứt xuống đất, tiện tay giật một mảnh vải đen thùi lùi đưa lên miệng lau một vòng: "Theo suy đoán của tôi, những người này kiên trì không nổi 10 phút."

Ý cười của Locke không giảm: "Tôi chỉ là phòng ngừa trước. Mặt khác, tôi còn có một yêu cầu quá đáng.

"Nói."

"Vẫn chưa đến thời điểm xé rách mặt giữa Hoàng đảng và Nội các! Cho nên tôi cũng cần khuyển tử Laurent sắm vai nhân vật anh hùng trong trận chiến này..."

"Người Lahu tinh cầu các ông cũng thật lắm chuyện! Chuyện này tôi có thể giúp một tay, thế nhưng tôi cũng không thể tính vào trong ước định trước kia của chúng ta được."

"Locke tiên sinh mời nói bảng giá."

"Ha ha, yêu cầu của tôi cũng không nhiều, Hàng năm Lahu tinh cầu phải đưa cho chúng tôi 10 tấn kim loại đã được tinh luyện! Thời gian cũng không dài, chỉ cần 10 năm."

Hai bàn tay của Locke đặt ở dưới bàn nắm chặt lại, trên mặt vẫn là dáng cười như trước: "Một lời đã định."

—— ——

Trương Lợi cùng Trần Khiết bị một đám cơ giáp trung cấp vây công, rất nhanh đã đến bước cùng đường mạt lộ. Hai người bị buộc đến mép núi, chặt chẽ dựa chung một chỗ.

Thanh kiêu Hào đứng cách hai người mấy trăm mét, thủ lính của đám người đó nói qua thiết bị phiên dịch: "Bọn mày chỉ có 10 giây cân nhắc! Nếu như không đầu hàng, bọn tao sẽ tiến công! Hiện tại bắt đầu tính thời gian!

"10!"

"9!"

"8!"

"..."

Trần Khiết nhìn lượng năng lượng còn lại bên trong hình chiếu: "Công kích gần hết, nguồn năng lượng chỉ còn lại có 10%."

Trương Lợi nhìn hình chiếu trước mặt mình, cười cười: "Nhiều hơn cậu 1%."

"Hiện tại đến lúc nào rồi rồi còn có tâm tình vui đùa?"

"Được rồi, nói chuyện nghiêm túc ." Trương Lợi thật dài thở ra một hơi: "Cậu cảm thấy thứ mà Hạ Mạt đưa cho chúng ta có tác dụng như thế nào?"

"Không biết." Tóm lại là cơ giáp cấp 6! Trần Khiết yên lặng bổ sung trong lòng.

"Thử một chút không? Cũng không thể ngồi chờ chết đi."

Trần Khiết giữ im lặng.

Trương Lợi gọi hắn một tiếng, Trần Khiết lấy tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua cỗ cơ giáp cấp hai thê thảm bên cạnh, chỉ nói một chữ: "Được."

Ngay sau đó, hai người ăn ý mười phần cùng lúc chuyển đổi cơ giáp loại nhẹ, sau đó không hẹn mà cùng lấy ra súng lục cỡ nhỏ, dưới ánh mắt miệt thị cùng coi thường của địch nhân mà bắn ra ba phát...

Sáu phát không phát nào trượt, toàn bộ trúng vào thân cơ giáp hình người Thanh Kiêu!

Chỉ là...

Thanh Kiêu Hào bị bắn trúng vậy mà không có một chút phản ứng nào!

Trương Lợi cùng Trần Khiết đều sững sờ.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười nhạo của thủ lĩnh Thanh kiêu thông qua thiết bị phiên dịch: "Trêu chọc tao sao? Vậy mà cầm loại đồ chơi con nít này ra đối phó với tao? Xem ra hai người kia thật sự là bị chúng ta làm cho sợ đến choáng váng, ngay cả súng đồ chơi đều lấy ra ngoài bêu xấu!"

"Ha ha ha! Bọn họ quả thực là người Lahu thú vị nhất mà tao từng thấy!"

"Xem ở việc bọn họ thú vị như vậy chúng ta miễn cưỡng cho họ toàn thây đi! Chờ giải quyết bên này, lại đi bóp chết cái tên đại vương tử gì gì đó kia!"

"Nói không sai!"

Thủ lĩnh điều khiển cơ giáp hình người Thanh Kiêu Hào không nhanh không chậm đi về phía hai người: "Đừng có thử lại làm chống cự vô ích, nếu làm cho tâm tình của đại gia không tốt, sơ ý một chút làm cho hai người bọn mày đầu thân hai nơi thì không quá đẹp đâu!"

—— ——

Vô dụng?

Súng lục miniX vậy mà không có tác dụng?

Hy vọng triệt để vỡ vụn!

Trương Lợi nghiêng đầu nhìn Trần Khiết, tối nghĩa cười cười: "Nếu như tớ kéo lấy bọn họ, một mình cậu khăng định có thể chạy thoát đúng không?"

Thần sắc Trần Khiết cứng lại: "Cậu đang nói cái gì?"

"Lời nói lúc trước của tớ cậu còn nhớ không?"

Trần Khiết mặt lạnh lùng: "Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì."

"Không nhớ được cũng tốt." Trương Lợi sâu kín thở dài, sau đó không hề báo trước phóng thích cơ giáp cỡ lớn, thấy chết không sờn phóng tới Thanh Kiêu Hào!

"Trương Lợi!"

Trần Khiết trừng to mắt, trong khóe mắt tất cả đều là tơ máu, không chút do dự phóng thích cơ giáp cỡ lớn theo sau!

Dựa theo huấn luyện bên trong quân đội bình thường, mặc dù trong lúc nguy cấp cũng tuyệt đối không thể làm ra hành vi lỗ mãng như thế!

Nhưng là hôm nay, hắn không biết mình rốt cục bị làm sao, vừa nhìn thấy Trương Lợi lao ra liền phản kiện phản xạ muốn ngăn cản hắn, dù biết rõ đây là chịu chết cũng tuyệt đối không chùn bước!

Thủ lĩnh của Thanh Kiêu Hào thấy đối thủ liều chết chống lại, không chút lưu tình dựng lên pháo laser, công kích Trương Lợi.

Năm tên Hắc Vương Tinh phía sau hai tay ôm ngực, căn bản không để hai người đã nỏ mạnh hết đà ở trong lòng, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là một cuộc đấu vô nghĩa, kết cục sau cùng chỉ có thể là một chữ: "Chết" !

Nhưng mà kết quả lại khác nhau một trời một vực với dự đoán!

Ngay trong tiếng cười nhạo châm chọc của bọn họ, thủ lĩnh lái Thanh Kiêu Hào vậy mà vô cớ tự bạo!