Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 166: Tập kích Randall cùng Lance?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mạt thật vất vả đưa Lance ra ngoài, quay đầu lại vậy mà trông thấy Vu Triết không chút khách khí ngồi trên chiếc giường bằng lá cây, lập tức cảm thấy đầu như muốn nổ tung, hai tiểu thí hài này thực sự là một người còn ngạo kiều hơn một người!

Đợi đến 11:00 sáng, ba người Lance ra ngoài thu thập thức ăn mới trở về

Hạ Mạt nghe thấy động tĩnh, liền tranh thủ kéo Vu Triết ra khỏi giường làm bằng lá cây.

Vu Triết vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, không vui trừng Hạ Mạt.

Lance bị kích động chạy vào, ôm Randall cùng Hạ Mạt đi ra ngoài thành lũy, kích động nói: "Mau nhìn mau nhìn, đây là tôm hùm siêu cấp lớn em đã tìm được!"

Hạ Mạt nhìn về phía sau lưng Trần Khiết, Trời ạ! Thật đúng là tôm hùm siêu cấp lớn! Dài chừng 3m ah! Con tôm dài như vậy có thể ăn hết không? !

Randall vỗ vỗ bả vai của Lance, khích lệ nói: "Làm được tốt."

Trương Lợi để bao lá cây dưới lưng xuống, mở ra phiến lá.

Hạ Mạt trông thấy bên trong chứa đầy các loại hoa quả, những hoa quả này nhan sắc diễm lệ, tướng mạo kỳ lạ, cũng không biết có độc hay không

Chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Hạ Mạt, Lance vỗ ngực một cái, tự hào nói: "Những hoa quả này đều đã trải qua nghiệm chứng của ta , không độc vô hại, dinh dưỡng khỏe mạnh."

Nghe thấy Lance nói, Hạ Mạt lập tức yên tâm: Mặc dù tiểu thí hài này có lúc vô cùng không đáng tin cậy, thế nhưng ở trên phương diện dược lý thì lời của y vẫn rất có uy tín!

Randall nói: "Bây giờ chỉ còn một giờ là đến giờ phân bố nhiệm vụ, trước lấp đầy bụng đi."

"Tốt!"

Lance đặc biệt nhiệt tình đi nhặt cành khô.

Randall cùng Hạ Mạt phụ trách tẩy rửa tôm hùm.

Chuẩn bị tất cả xong, mọi người bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng —— lửa từ chỗ nào đến?

Sáu người làm thành vòng, ngồi ngẩn người trước một đám cỏ cây

Trương Lợi giơ hai tay: "Tớ có một cái bật lửa, là nhãn hiệu cổ xưa của trái đất, thế nhưng bây giờ rõ ràng không thể sử dụng."

Lance cũng vô cùng xoắn xuýt: "Trong nhẫn không gian của tớ có thiết bị nhóm lửa nhiệt độ cao, thế nhưng cũng không thể sử dụng."

"Vậy làm sao bây giờ? Ăn sống sao?" Vu Triết hỏi.

Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt

Hạ Mạt chợt cảm thấy trách nhiệm trọng đại!

"Tớ có thể chế tạo ra thiết bị nhóm lửa nhiệt độ cao, thế nhưng tinh luyện kim loại ở nơi như thế này rất khó..." Lời còn chưa nói hết, đã trông thấy Lance cùng Vu Triết cúi đầu xuống, cậu vội vàng nói bổ sung: "Tớ sẽ hết sức, hết sức là được."

10:00 sáng. Đoàn người Laurent rốt cục đã tìm được thành lũy, từ nơi này đến chỗ Randall cũng phải tầm 10 phút

Laurent ngồi trên mảnh lá cây sáng bóng khác thường, hoàn toàn không thấy đồng đội vô cùng bận rộn xung quanh.

Bụng có phần đói, gã hỏi: "Người thu thập thức ăn trở về chưa?"

Tống Tu ngẩng đầu: "Còn chưa có."

Laurent nhíu nhíu mày: "Động tác thật là chậm."

Tống Tu gật đầu, nghe thấy bên ngoài đã có động tĩnh, vội vàng đi ra ngoài, vừa nhìn thấy là mấy người thu thập thức ăn đã trở về liền lập tức quay lại nói với Laurent: "Đại nhân, bọn họ đã trở về!"

Laurent đứng lên, ưu nhã sửa sang vạt áo, không nhanh không chậm đi ra ngoài, nhìn thấy những người kia mang về Xích Cô thú đang chảy máu dầm dề và mấy con cá vẫn còn nhảy lung tung, không khỏi giật giật khóe mắt, áp khí xung quanh đều giảm mười mấy độ: "Các cậu đã nghĩ đến chuyện xử lý những thứ này như thế nào chưa?"

Tống Tu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: "Ý của đại nhân là?"

"Những thứ này đều là sống, không có lửa chẳng lẽ các cậu muốn cho tôi ăn tươi nuốt sống?"

Tống Tu bị hét liên tiếp lui vài bước, ngay cả sắc mặt đều trắng bệch, "Là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, là chúng tôi cân nhắc không chu toàn."

Nói xong, hắn liên tục nháy mắt với người phía sau "Còn không nhanh đi thu thập hoa quả cùng quả hạch! Làm chuyện gì cũng cần dùng đến đầu óc! Biết không?"

Mấy người phụ trách thu thập đồ ăn sợ đến mức đái cả ra quần, vội vàng nhấc Xích Cô thú, tôm cá lên, trong nháy mắt chạy biến không thấy bóng dáng.

Laurent mất tự nhiên sờ bụng. Vốn không phải đói như vậy, trông thấy Xích Cô thú cùng tôm cá mà lại không được ăn thì càng đói hơn rồi.

Không có lửa...

Chế tạo sư trong đội ngũ không thể chế tạo ra lửa chẳng lẽ thực sự dựa vào hoa quả cùng quả hạch vượt qua bảy ngày này? Thật sự là giày vò ah!

Thế nhưng...

Cũng không sao cả!

Randall không phải cũng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy sao? Huống chi tên kia đã không còn nhiều thời gian có thể sống yên ổn.

Ha ha...

Bảy ngày mà thôi, gã vẫn là có thể nhẫn nại .

Laurent trở lại trong thành lũy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn (loại nghế ngồi hình tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh trong Phật giáo) làm bằng trái cây, trong đầu nhiều lần tưởng tượng cảnh tượng Randall cau mày do đói bụng, trong nội tâm vô cùng thoải mái ah!

Nhưng mà trên thực tế, Randall giờ phút này đang...

Ánh mắt chuyển dời đến chỗ của Hạ Mạt.

Trước thành lũy, nhóm lên một đống lửa.

Randall mặc áo ngắn tay, đứng ở trước thớt gỗ, cúi đầu cẩn thận và ưu nhã xử lý tôm thịt.

Bên cạnh đống lửa, Lance cùng Vu Triết phụ trách châm củi nhóm lửa.

Hạ Mạt thì đang sử dụng tinh thần lực để chế tạo ra nồi sắt.

Rất nhanh, một cái nồi bằng sắt đột nhiên xuất hiện trên mặt đất

Trương Lợi cầm lấy nồi đất lật qua lật lại, còn trêu ghẹo: "Đây chính là nồi sắt do Hạ đại sư tự tay chế tạo, nói không chừng đây là cơ giáp cao cấp! các cậu nói thứ này bán được bao nhiêu tiền?"

"Phụt..." Lance nhịn không được cười ra tiếng, nói với Hạ Mạt: "Lại không nói giá tiền như thế nào.

Nếu như những chế tạo sư khác nhìn thấy cậu dùng tinh thần lực để chế tạo nồi sắt thì nhất định sẽ đấm ngực giậm chân, hận không thể đào mở xương đỉnh đầu của cậu nghiên cứu xem mạch não của cậu rốt cục có bình thường hay không!"

Hạ Mạt quẫn bách cười cười, "Đây không phải, đây không phải là dùng để ăn cơm sao?"

"Đúng vậy! Cho nên nói! Có một chế tạo sư như cậu thực sự là rất đáng tin cậy!" Lance ra vẻ lão thành vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Randall nghe thấy đối thoại của bọn họ, không khỏi hơi cong môi một cái "Tôm thịt đã ướp gia vị, lấy nồi lại đây."

Randall lần lượt để tôm cá vào trong chảo, hơn nữa giải thích: "Không có dầu, cho nên sẽ hơi cháy, mọi người chớ để ý."

"Không có." Hạ Mạt hai mắt sùng bái nhìn chằm chằm Randall, Randall nghiêm túc nấu cơm cũng thật là anh tuấn!

Ánh mắt của Randall xẹt qua người cậu, trong mắt có nét cười thản nhiên, cũng không rõ ràng! Hắn đặt xong tôm cá vào nồi, sau đó đem cái chảo thả trên lửa trại nấu

Cái chảo được làm nóng cực nhanh, phần thịt tiếp xúc với mặt nồi đã chuyển sang màu trắng, cũng xì xì toát ra tiểu bong bóng.

Lance ôm bụng, cho dù trước đó đã ăn rất nhiều hoa quả nhưng những thứ quả này làm sao so sánh được với cơm ah? Dã ngoại nướng tôm cá gì gì đó, chỉ là nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!

Vu Triết kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, tận lực làm ra bộ dáng không bị hấp dẫn, hết lần này tới lần khác tròng mắt lại luôn khống chế được mà nhìn về phía trong nồi.

Randall lắc chảo theo biên độ nhỏ, khiến người ta không còn gì để nói chính là bên thịt tôm bên trong nồi vậy mà cũng di chuyển theo giống như được đặt trên mặt băng bóng loáng!

Trương Lợi nhướng mi: "Ơ a, thế mà là chảo chống dính ah! Hạ Mạt, cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực chế tạo đồ làm bếp ah!

Hạ Mạt quẫn bách cười cười, ngẩng đầu quan sát nét mặt của Randall, nam nhân thần sắc nhàn nhạt, thế nhưng có thể cảm nhận được tâm tình của nam nhân giờ phút này rất vui sướиɠ!

Đã có thần khí ăn gian chảo không dính, thịt tôm quả thực mỹ vị đến mức không thể mỹ vị hơn.

Đợi đến khi sáu người ăn uống no đủ, lại không nhanh không chậm thu thập xong đồ dùng nhà bếp, thời gian vừa vặn 12:00.

"Leng keng" một tiếng, Vu Triết cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại "Quang não của tôi thu được tin tức rồi!"

"Tranh thủ thời gian mở ra nhìn xem." Lance tiến tới, đọc lên âm thanh:

Nhiệm vụ hai, gia cố thành lũy.

Yêu cầu:

1, Mỗi một tiểu đội phải tiến hành gia cố thành lũy của mình trước 5 giờ chiều (nhắc nhở: phải cân nhắc trên cả hai phương diện phòng ngự và công kích).

2, Tài liệu gia cố không được là tài liệu từ bên trong nhẫn không gian.

Ngoài hai điều kiện trên , cho dù một điều kiện nào không thỏa mãn thì cả đoàn đội đều sẽ bị trừ 10 điểm ."

Sau khi Lance đọc xong, mọi người xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.

Trương Lợi phân tích: "Thành lũy này được làm bằng đá, nếu như muốn gia tăng lực phòng ngự, chỉ có chọn dùng hợp kim; muốn gia tăng lực công kích, cũng chỉ có thể thông qua việc gia tăng vũ khí công kích! Nhưng mà hai trụ cột này đều phải có đầy đủ hợp kim để làm."

Hạ Mạt do dự nói: "Nguyên tố kim loại trong rừng rậm vốn rất ít, nếu muốn chế tạo cái chảo thì còn được chứ nếu như dùng kim loại để gia cố thành lũy thì quả thực tương đối khó khăn."

Sáu người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Randall nói: "Yêu cầu thứ hai là tài liệu gia cố không được sử dụng tài liệu bên trong nhẫn không gian, nói cách khác..."

"Chúng ta có thể đoạt phi thuyền cùng với cơ giáp hình người của người khác?" Lance nghi vấn.

Randall nghiêm túc gật đầu.

Hạ Mạt đổ mồ hôi, sóng điện não nhảy kênh nhanh như vậy, quả thật là anh em...

Nguồn gốc của nguyên tố kim loại đã tìm được, tiếp đó, sáu người bắt đầu thương lượng nên xuống tay từ ai.

Cùng lúc đó, mấy người Laurent cũng thu được .

Khi mọi người ở đây đều không nghĩ ra được cách nào, Tống Tu nhẹ nói: "Đại nhân! Đây chính là cơ hội tuyệt hảo."

"Nói như thế nào?"

"Căn cư suy đoán của tôi, nơi đóng quân của mỗi một tiểu tổ đều giống như chúng ta, làm bằng đá.

Thành lũy bằng đá không thể chịu nổi một kích, phải nghĩ biện pháp gia cố nó! Nhưng mà tài liệu gia cố này, lại tới từ những tiểu tổ khác."

"Tiểu tổ khác?" Laurent tựa hồ minh bạch: "Ý của cậu là đoạt?"

"Đúng vậy." Tống Tu gật đầu, cười đến vô cùng âm hiểm: "Đại nhân còn nhớ mục đích quan trọng nhất của chúng ta khi tới nơi này?"

"Tập kích Randall cùng Lance?"

"Ừm." Tống Tu nói: "Lúc trước không phải chúng ta vẫn luôn lo lắng không có cơ hội tập kích bọn họ sao? Hôm nay, vì gia cố thành lũy, đây chính là một lý do hợp lý nhất!"

"A! Ha ha!" Hai mắt Laurent tỏa sáng: "Cậu nói không sai! Nói không sai!"
« Chương TrướcChương Tiếp »