Chương 123: Con ngốc thế?

Hạ Mạt nghe vậy, lập tức cười hì hì khoác cánh tay của Ngọc Chương làm nũng.

Ngọc Chương trợn trắng mắt, bắt đầu lặp lại lời nói đã nói không dưới 100 lần: "Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua bao lâu? Đã hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ tiểu tử ngốc con vẫn luôn muốn lấy thuốc ức chế để đối phó?"

Hạ Mạt quệt miệng giải thích: "Băn khoăn của điện hạ là rất có đạo lý, lại nói, hiện tại con đang dốc lòng cho sự nghiệp, làm sao có thời gian chiếu cố đứa nhỏ?"

"Con ngốc thế?" Ngọc Chương hung hăng cốc đầu của cậu, "Có biết thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng đến thân thể không? Cho dù đã trải qua cải tiến bao nhiêu lần vẫn sẽ có tác dụng phụ!

Tại sao con lại không nghe? Hiện tại không nghe lời, chờ đến khi con muốn sinh con nhưng không sinh được thì đừng có hối hận!"

Đây đã là là lần thứ hai trong ngày hôm nay có người nói đến chỗ hỏng của liều ức chế với cậu.

Thật ra, những lời mà sư phụ cùng papa nói Hạ Mạt cũng biết, cậu cũng rất không muốn thương tổn thân thể, tổn thương hài tử tương lai, nhưng là tình thế bức người... Hạ Mạt thu hồi cảm xúc buồn bã, cười nói: "Papa đừng nóng giận."

Cậu gác cằm lên vai Ngọc Chương: “Sẽ không chờ bao lâu, ngài cứ yên tâm đi, con cam đoan, trước khi tốt nghiệp sẽ sinh cho ngài một thằng cháu trai bụ bẫm, được chứ?"

Ngọc Chương quả thực không thể làm gì nổi cậu, chán nản ngồi ở bên giường, cầm chặt tay của cậu: "Papa thật sự rất không yên lòng về con, rõ ràng đều thành niên rồi, còn không đáng tin như con nít vậy! Nam nhân là cần dùng tâm tranh thủ, chỉ cần con thích hắn, hắn cũng thích con, thì con nên tìm mọi cách cột chặt hắn!"

"Ngài có kinh nghiệm như thế, vị nguyên soái kia bị ngài trói chắc rồi?"

"Đừng nói sang chuyện khác!"

"Dạ dạ dạ."

"Căn cứ vào quan sát cẩn thận của ta trong khoảng thời gian này, Randall điện hạ đúng là vô cùng thích hợp để kết hôn, thế nhưng ta lo lắng chuyện hắn sẽ tái giá hay không, ở Lahu tinh cầu, một người nam nhân có hai đối tượng là một hành vi hợp pháp, vạn nhất hắn..."

"Sẽ không đâu." Hạ Mạt đánh gãy lời của hắn, papa có ý nghĩ như vậy phần lớn là do Hạ Khoa, nhưng cậu dám khẳng định, Randall trừ cậu ra, sẽ không yêu bất kỳ ai khác! Cậu đối với Randall có lòng tin!

"Được rồi! Dù sao lời papa nói con cũng không nghe." Ngọc Chương khoát khoát tay: "Ngủ một chút, ta cũng tránh khỏi lo nghĩ không đâu."

Mười giờ sáng hôm sau

Kỳ đối chiến đầu tiên của giải thi đấu võ thuật cơ giáp hoàn toàn xuất lô! Dựa theo an bài, thời gian trận đấu của Hạ Mạt là 2 giờ chiều thứ hai, đối thủ học sinh năm nhất của khoa chiến đấu cơ giáp trong trường.

Hạ Mạt vừa xem hết tin tức cơ bản, quang não lập loè, cậu vội tiếp video.

"Thấy tin tức danh sách chưa?" Randall hỏi

"Vừa mới xem xong của mình, đang định xem của anh là lúc nào!"

"Tranh thủ thời gian chuẩn bị, 10 phút sau ta chờ em ở dưới nhà."

"Được!"

Hạ Mạt xông vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đến gần lúc ra cửa còn đặc biệt đỏm dáng mà bôi một ít nước giữ ẩm lên mặt, theo lời của papa, Alpha thường rất để ý đến làn da của Omega

Mười phút sau, Hạ Mạt đúng giờ xuất hiện ở bãi đỗ.

Lúc này Randall cũng vừa đến.

Hạ Mạt nhanh chóng tiến vào trong phi thuyền, trông thấy Randall đang nghiêm túc nghiên cứu thông tin đối thủ, liền kiềm chế lại kích động trong nội tâm, hỏi : "Trận đấu của anh khi nào thì bắt đầu?"

"11 giờ sáng thứ hai."

"Vậy thì không phải là không có thời gian hoàn thiện tính năng của cơ giáp?"

"Không việc gì." Randall tên trong danh sách: "Người này ta biết, năng lực chiến đấu của hắn kém hơn ta rất nhiều, mặc dù lực công kích của Diêm Vương Hào quá yếu nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn."

Cơ giáp cấp 6 có lực công kích cấp 5...

Tại sao hai con số này phối hợp cùng một chỗ luôn có cảm giác buồn cười không rõ?

"Thật xin lỗi..." Hạ Mạt cúi đầu: "Nếu như em lợi hại hơn một chút thì sẽ không xuất hiện loại ô long này."

"Yên tâm." Nhìn cái đầu gần như muốn áp sát vào ngực kia, Randall do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc của cậu.

Hạ Mạt mím môi gật đầu, sau đó kéo tay Randall xuống, đặt tại bên miệng cẩn thận hôn một cái

Trên mu bàn tay truyền cảm xúc ấm áp, Randall hoàn toàn có thể tưởng tượng được bờ môi của cậu mềm mại tinh tế đến chừng nào, mắt cúi xuống nhìn cái đầu màu đen trước mặt, lông mi có chút rung rung, l*иg ngực phập phồng cũng càng rõ ràng.

"Mạt Mạt." Thanh âm của y rất thấp, giống như là ép ra từ trong l*иg ngực.

Hạ Mạt ngẩng đầu, nhìn Randall, lại không nghĩ Randall bỗng nhiên tới gần ngậm lấy môi của cậu!

Kinh hỉ ngoài ý liệu!

Vì làm sâu sắc nụ hôn này, Hạ Mạt chủ động rời khỏi chỗ ngồi, thân thể chậm rãi ngửa về đằng sau, hai người đều lăn xuống trên mặt đất!

Hô hấp trầm trọng! Tâm tình sung sướиɠ cực độ!

Bị nam nhân cường thế áp đảo trên mặt đất, Hạ Mạt thậm chí tham lam muốn: Nếu như có thể theo đuổi tâm của mình thì tốt bao nhiêu? Như vậy cậu có thể thuận lý thành chương cùng Randall ở cùng một chỗ, rốt cuộc không cần cẩn thận khống chế khoảng cách của song phương, rốt cuộc không cần bận tâm mỗi một ánh mắt hoặc động tác có thể đưa tới khát vọng không thể ức chế cho đối phương!

Cánh tay rắn chắc của Randall chống ở hai bên má của Hạ Mạt, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Mạt, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú giống như tùy thời đều có thể hòa tan cậu: "Tại sao em lại có thể làm cho người khác yêu thích như thế?"

Hạ Mạt đón lấy ánh mắt lửa nóng của Randall, không lùi bước một chút nào, "Ngài cũng thế, tại sao có thể hấp dẫn em như thế?"

Ánh mắt đột nhiên híp lại, Randall cúi đầu dùng miệng đυ.ng đυ.ng mặt của cậu một cái, sau đó cực kỳ kiềm chế kéo dài khoảng cách: "Bọn Trương Lợi cũng đã đến câu lạc bộ rồi, chúng ta không thể tới trễ."

Hạ Mạt gật đầu, không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng trong nội tâm lại có chút khó chịu.

Randall kéo cậu lên.

Tâm tình kích động chưa trút đi, Hạ Mạt cúi thấp đầu thay hắn sửa sang quần áo, hai tay dao động trên quần áo của nam nhân, cậu nhỏ giọng nói: "Điện hạ! Kỳ sinh lý lần thứ nhất đã qua hơn nửa năm."

Randall cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ đang chờ cậu nói tiếp.

"Liều ức chế có tác hại đối với thân thể, sử dụng số lần càng nhiều thì tổn thương càng lớn, trưởng bối nói còn có thể có thể sẽ ảnh hưởng thụ thai."

Hạ Mạt đơn giản trần thuật hoàn tất, liền thấp thỏm chờ đợi trả lời! Thế nhưng Randall vẫn không nói gì.

Loại yên tĩnh này quả thực làm cho Hạ Mạt muốn phát điên! Tốt xấu nói cái gì đó ah? Dù là chỉ là vài câu an ủi giống như trước cũng tốt!

Hạ Mạt ngẩng đầu, liếc nhìn màu xanh lam bên trong con mắt xinh đẹp. Cặp mắt xinh đẹp kia làm say lòng người như thế, từ ánh mát chuyên chú chân thành kia, cậu có thể thấy được tình yêu nội liễm của Randall.

Nhưng cậu còn chưa thỏa mãn.

Cậu tham lam muốn càng nhiều!

Người chính là như vậy đúng không? Không cách nào kiềm chế chính mình, luôn khát vọng bắt lấy càng nhiều.

Lý trí nói cho cậu biết, cậu không nên tạo áp lực với Randall, nhưng là tình cảm lại buộc cậu tìm mọi cách ép sát Randall từng bước.

Cậu miễn cưỡng cười cười, trong mắt Randall gần như miễn cưỡng cười vui.

"Mặc dù biết liều ức chế không được, thế nhưng nếu là vì ngài thì em nguyện gánh chịu nguy hiểm."

"Mạt Mạt..."

Hạ Mạt mím môi, ánh mắt rơi vào trong một góc khác, ánh mắt trống rỗng.

Randall nhíu mày nhìn Hạ Mạt, hắn không thích nhìn bộ dáng ủy khuất của cậu, trong trí nhớ Hạ Mạt vẫn là kiêu ngạo, tích cực , tràn ngập sức sống.

Mà bây giờ uể oải như vậy, đều là vì hắn đi.

Trong nội tâm có hai thanh âm tại kịch liệt cãi lại.

Một cái nói: Ngươi nhẫn tâm nhìn Hạ Mạt phải chịu giày vò trong kỳ sinh lý sao? Ngươi nhẫn tâm bỏ mặc em ấy tiếp tục dùng dược vật tổn thương thân thể của mình sao?

Một cái nói: Chẳng lẽ ngươi muốn vì tình cảm riêng tư mà tiết lộ nhược điểm? Còn ngại tình cảnh của Hoàng đảng không đủ gian nan?

Hai bên tranh luận khó phân cao thấp, nội tâm của Randall mâu thuẫn vô cùng, ánh mắt rơi vào bờ môi mím chặt của Hạ Mạt cùng với ánh mắt có chút phiếm hồng, hắn bỗng nhiên thở dài, đưa tay ôm chặt eo của Hạ Mạt, thấp giọng hỏi: "Kỳ sinh lý tiếp theo là lúc nào?"

"Ah?"

"Kỳ sinh lý tiếp theo là lúc nào?"

Hạ Mạt sửng sốt hai giây, lập tức trong nội tâm vui vẻ!

Lời này là có ý gì? Đã đồng ý? Chuẩn bị cùng cậu tiến thêm một bước?

Giả bộ đáng thương quả nhiên là hữu dụng?

Cậu tận lực khống chế nét mặt, rũ mí mắt xuống để che giấu kích động cùng mừng thầm trong nội tâm: "25 ngày.. 25 ngày sau."

Randall trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất.

Hạ Mạt bị bất động tác bất thình lình làm cho kêu to một tiếng, vội vội vàng vàng muốn kéo người lên.

Randall kiên quyết cự tuyệt: "Ta thua thiệt em quá nhiều, không thể làm hết trách nhiệm của Alpha, thậm chí không thể cho em một danh phận! Dù vậy, em vẫn bằng lòng cùng với ta sao?"

"Bằng lòng." Làm sao lại không muốn? Cho dù anh không cho một cái gì cả thì em cũng vẫn nguyện ý trả giá hết thảy vì anh!

"Như vậy..." Randall cầm lấy tay phải của Hạ Mạt, chân thành thần thánh hôn môi: "Hạ Mạt thân ái! Chờ kỳ sinh lý lần sau đến, có thể cho phép ta cùng em vượt qua sao?"

Hạ Mạt ngây ngẩn cả người! Triệt để ngây ngẩn cả người!

Randall vậy mà chủ động đưa ra loại đề nghị này? Cậu nghe nhầm sao?

Thế nhưng tại sao hết thảy đều chân thật như thế?