Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 122

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta cũng không cần lo lắng con trai trưởng bắt nạt Mạt Mạt bảo bối! Ha ha ha! Tóm lại một câu! Người quen dễ xử lý chuyện! Người quen dễ xử lý chuyện!"

Diệp Vĩ quả thực cũng bị thái độ quay ngược 180° này làm cho kinh ngạc đến không ngậm được mồm, hắn kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm người một nhà tương thân tương ái một luc lâu, mãi mới nói được câu nhắc nhở: "Có phải mọi người đều đã quên..."

"Cái gì?" Ánh mắt không hẹn mà cùng theo dõi hắn.

"Hạ Mạt! Hạ Mạt là Beta..."

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc quỷ dị.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Vĩ không nháy mắt.

Diệp Vĩ khó khăn nở nụ cười, cẩn thận từng tí hỏi: "Ta nói sai?"

Tất cả mọi người không nói thẳng, trả lời hắn là Lannado cuồng tiếu, Vị Chinh cùng Larry nén cười, Randall nhíu mày còn Hạ Mạt áy náy.

Trông thấy mọi người phản ứng như vậy! Diệp Vĩ không chút nghi ngờ lời nói của mình lúc nãy nhất định là sai

Thế nhưng Hạ Mạt đúng là Beta... Beta?

Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Vị Chinh… Cái tên này chính là Alpha thứ thiệt a! Hạ Mạt là con của hắn , theo lý thuyết Hạ Mạt nên là... Omega?

Làm sao có thể? Omega làm sao có thể ở trong ký túc xá lẫn lộn? Chẳng lẽ nó che giấu thân phận?

Nhìn sắc mặt của Diệp Vĩ không ngừng biến hóa, Lannado cười đến thoải mái, một lát sau, mới cầm lấy khăn tay tinh xảo lau khóe mắt, lúc này mới nói: "Mạt Mạt! Con hành động không tệ! Ngay cả Diệp Vĩ đều bị lừa gạt rồi!"

Diệp Vĩ ngơ ngác nhìn Hạ Mạt.

Hạ Mạt áy náy cười cười, nói: "Sư phụ! Thật xin lỗi! Con không nên gạt ngài. Thật ra con cũng giống như ngài, cũng là Omega."

Trời ạ...

Diệp Vĩ kinh ngạc không được, đồng thời âm thầm may mắn: May mắn ta không đùa nghịch ra mười tám phương pháp đánh uyên ương, nếu không nhất định là chịu không nổi...

Trường quân sự cao cấp Exxon

Sau khi phát sinh trò khôi hài to lớn này, Frank hiệu trưởng vội vàng làm một loạt công tác xử lý, vì vậy tạm thời để cho mấy vị phó hiệu trưởng đi cùng Mingo.

Mingo từ trước đến nay vẫn không có bao nhiêu nhiệt tình với cuộc nói chuyện của mấy lão bất tử, sau khi hơi dùng một chút thủ đoạn để thoát khỏi đám nhân viên nhà trường, hắn một mình đi vào tiểu đình ven hồ! Lại không nghĩ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một thanh niên có chút quen mắt liền đi tới.

Người trẻ tuổi này rõ ràng là một Beta, thân cao một mét tám trở lên, ngũ quan lập thể, dáng tươi cười ưu nhã! Mingo so sánh với người nào đó trong trí nhớ, lại cảm thấy không giống nhau.

"Mingo hiệu trưởng! Ngài khỏe chứ?! Cháu là Laurent, gia phụ là Locke."

Locke? Nội các tổng lý ? Thanh niên tên là Laurent kia chính là con trai của Locke?

Oh, hắn nghĩ ra rồi, trước kia quả thực đã từng gặp Laurent một lần, thế nhưng khi đó ấn tượng cũng không sâu sắc, cho nên mới gặp phải một lát mà vẫn không ra.

Laurent có chút khom người, tỏ vẻ tôn trọng đối với trưởng bối, gã đưa tay phải ra, chấp nhất chờ Mingo cùng gã nắm tay.

Mingo liếc tay của gã một cái, đứng dậy cùng gã cầm một cái, sau đó gọn gàng thu tay lại, ngồi về trên ghế: "Không có chuyện gì không lên điện tam bảo, có việc nói thẳng."

"Mingo hiệu trưởng quả nhiên tính tình ngay thẳng." Laurent cười cười: "Ngài có để ý chuyện cháu ngồi xuống không?"

"Xin mời."

Laurent ngồi ở đối diện Mingo: "Chuyện xảy ra hôm nay cháu đều nhìn thấy."

Mingo cúi đầu thưởng thức trà, không làm bất kỳ đáp lại nào.

"Mặc kệ ngài nhằm vào Diệp Vĩ với mục đích gì thì cháu đều muốn nhắc nhở ngài, Diệp Vĩ là lực lượng trung kiên của Hoàng đảng, nếu như không trợ giúp nội các thì ngài căn bản không có cách nào lật đổ hắn."

Mingo ngẩng đầu, cười không đến mắt: "Ta không rõ cậu đang nói gì."

"Không dối gạt ngài, cháu cùng với đồ đệ của Diệp Vĩ có một chút gút mắc."

"Đồ đệ của Diệp Vĩ?" Mingo lập tức nhớ tới tin tức đã từng nhìn thấy: "Tên Beta nửa tàn phế tên là Hạ Mạt kia?"

"Ừm." Laurent thấy hắn tựa hồ thấy hứng thú, không ngừng cố gắng: "Ngài muốn vặn ngã Diệp Vĩ, mà cháu lại muốn vặn ngã đồ đệ của Diệp Vĩ, mục tiêu của hai chúng ta có thể nói là hoàn toàn nhất trí! Liên thủ với chúng cháu đối với ngài trăm lợi mà không có một hại."

Mingo trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Laurent trong lúc nhất thời sờ không trúng hắn rốt cuộc là ý gì, vì vậy cẩn thận thăm dò: "Mingo hiệu trưởng, ngài có cần cân nhắc hai ngày không?"

Mingo nhìn gã, đôi mắt như một đầm nước sâu: "Muốn lôi kéo ta, cậu còn chưa đủ sức nặng! Nếu quả như thật có thành ý như vậy thì để cha của cậu từ mình tới tìm ta đi."

Dáng cười của Laurent cứng đờ.

Mingo đứng dậy, gọn gàng vỗ vỗ nếp gấp trên vạt áo, xoải bước rời khỏi.

Đợi bóng dáng của Mingo hoàn toàn biến mất, Tống Tu mới chạy ra từ một bên của tiểu đình: "Đại nhân! Nói chuyện như thế nào?"

Laurent lộ vẻ lo lắng: "Mingo không đơn giản như vậy, nếu như không biết rõ nguyên nhân hắn nhắm vào Diệp Vĩ, chỉ sợ rất khó nói phục hắn."

"Vậy chúng ta..."

"Bọn họ sẽ ở lại Exxon một tuần lễ, chúng ta phải tìm ra được nguyên nhân hắn nhằm vào Diệp Vĩ, bằng không đợi hắn rời khỏi thì chỉ riêng việc liên hệ đã không dễ dàng."

"Ừm."

Liên hoan chấm dứt.

Vị Chinh bị Bệ hạ cùng Đế hậu liên thủ oanh tạc, ép hỏi chuyện tình năm đó! Randall có việc tạm thời rời khỏi, Hạ Mạt thì ngồi cùng một chỗ với Diệp Vĩ nói chuyện phiếm.

Diệp Vĩ vốn đang hung hăng cảm khái một phen với thân phận thực sự của Hạ Mạt, nói đến phần sau, đột nhiên hỏi: "Con trưởng thành sao?"

"Ngài là nói kỳ sinh lý đầu tiên?"

Diệp Vĩ gật đầu.

Hạ Mạt có phần ngại ngùng: "Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua hơn nửa năm."

"Vậy con bây giờ..."

"Con vẫn luôn sử dụng liều ức chế."

Diệp Vĩ nhíu mày: "Điện hạ cũng đồng ý?"

"Vâng." Chú ý tới nét mặt của Diệp Vĩ, Hạ Mạt có thể đoán được hắn nhất định vô cùng không đồng ý cách làm như vậy, quả nhiên, kế tiếp chỉ nghe thấy hắn nói: "Chuyện của những người trẻ tuổi các con ta không quản được, thế nhưng ta vẫn muốn lấy thân phận của người từng trải nói với con vài câu."

"Sư phụ mời nói."

"Thứ như liều ức chế kia, có thể ít dùng một phần thì ít dùng một phần."

Hạ Mạt nhìn cặp mắt màu xám kia, hắn mơ hồ có cảm giác, Diệp Vĩ giờ phút này vô cùng thương tâm! Cậu muốn tìm kiếm ngọn nguồn nhưng lại sợ hành vi lỗ mãng như vậy sẽ khiến cho Diệp Vĩ thống khổ... ---

Chạng vạng tối.

Randall đưa Hạ Mạt về tới Thính Vũ hoa viên.

Hai người đứng bên trong bến đỗ phi thuyền, cách ít nhất 2m

"Bắt đầu từ tuần tới chính là giải thi đấu võ thuật cơ giáp, em ở phương diện này tựa hồ vẫn còn khiếm khuyết."

Hạ Mạt co quắp gãi gãi tóc: "Mấy ngày này vẫn luôn tập trung vào chế tạo cơ giáp..."

"Danh sách tranh tài trận đầu sẽ được công bố vào buổi sáng ngày mai, đến lúc đó chúng ta đi đến chỗ Trương Lợi, nghiên cứu kỹ, tranh thủ tìm được chỗ đột phá."

"Được."

Hai người đứng yên ở đó, rõ ràng không nói chuyện nhưng không ai là muốn rời đi trước.

Đến cuối cùng vẫn là Randall thu hồi ánh mắt trước tiên: "Mau trở về đi thôi! Không thì thúc thúc sẽ lo lắng."

"Dạ..." Hạ Mạt quay người, chậm rãi đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Điện hạ! Trong giải thi đấu võ thuật ngài sẽ sử dụng Diêm Vương Hào sao?"

Randall nhìn cậu không chớp mắt.

Không nhận được trả lời, Hạ Mạt lập tức cảm thấy có phần xấu hổ: "Em hiểu! Diêm Vương Hào còn có rất nhiều khiếm khuyết về lực công kích, nếu lực công kích quá yếu thì sẽ ảnh hưởng đến người dùng nó."

Ánh mắt của Randall rơi vào trên cái đầu đang vô lực cúi xuống kia, hắn nhẹ nhàng mà cong cong môi: "Hiện giờ trong tay ta chỉ có Diêm Vương Hào, không dùng nó thì ta dùng cái gì?"

"Ah?" Hạ Mạt ngẩng đầu, tâm tình bởi vì lời nói của Randall mà có chút tung tăng như chim sẻ.

"Dựa theo quy định của 《 Biện pháp quản lý cơ giáp 》, để có thể lợi dụng được tài nguyên tối ưu nhất, mỗi người chỉ có thể có được một cỗ cơ giáp hình người, ta đã giao nộp cơ giáp cấp hai trước đây."

"Điện hạ..." Đây coi như là gián tiếp khẳng định trả giá cùng thành quả của cậu sao?

"Cho nên, trước khi chính thức bắt đầu giải đấu còn cần phải mời Hạ Mạt đại sư giúp đỡ điều chỉnh một chút."

"Phụt!" Hạ Mạt bị lời của y chọc cười, ánh mắt nhìn liếc qua tấm rèm cửa sổ trên lầu hai, rồi lập tức thu hồi nét mặt, cứng rắn nói: "Điện hạ! Em về đây! Ngài cũng về sớm một chút đi."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hạ Mạt cúi đầu chạy vào thang máy, một hơi xông vào cửa rồi nhanh chóng liên lạc với Randall.

"Em đến nhà!" Cậu hưng phấn nói.

Bối cảnh bên trong hình chiếu là bên trong phi thuyền, nét mặt của nam nhân vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà ánh mắt lại ôn nhu như vậy, dường như tất cả cảm xúc đều giấu ở trong cặp mắt thâm thúy mê người kia.

"Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp!"

Sau khi kết thúc video, Hạ Mạt hai tay ôm lấy trái tim, tựa ở cạnh cửa tinh tế nhớ lại thanh âm mê người cùng với nét mặt của Randall.

Ngọc Chương mặc đồ ngủ đi tới, đứng ở bên cạnh theo dõi cậu nửa ngày, cuối cùng thật sự là nhìn không được nữa: "Mạt Mạt?"

"Hả?" Mắt Hạ Mạt vẫn nhắm như cũ, hiển nhiên còn đắm chìm trong YY không hạn cuối.

Ngọc Chương lắc đầu, quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Nếu như thật sự thích như vậy thì tại sao không bá vương ngạnh thượng cung gạo nấu thành cơm? Ở nhà tưởng tượng còn gia thể thống gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »