Chương 115

Những người còn lại thấy thế, cũng đều sửa sang lại bề ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh đón khách! Tốc độ của điểm đỏ màu bạc cực nhanh, giống như trong chớp mắt đã xuất hiện trên bãi đất trống trước trường học.

Chiếc phi thuyền lớn nhất ở giữa ở ra cửa khoang, xuất hiện đầu tiên chính là hai nhóm binh sĩ Alpha năm người, binh sĩ võ trang đầy đủ chia nhóm sang hai bên.

Ngay sau đó mới nhìn thấy hiệu trưởng thiết huyết trong truyền thuyết-Mingo.

Đây là một Alpha chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan nghiêm nghị, toàn thân mang sát khí, lúc giơ tay nhẹ nhàng mà linh hoạt, nhìn thôi cũng biết là người đi ra từ trong quân đội.

Sau lưng Mingo, còn có mười mấy nhân viên nhà trường cấp cao.

Lãnh đạo hai phe đứng chung một chỗ, sóng ngầm mãnh liệt, lãnh đạo của Exxon phần lớn tuổi cao, tóc trắng xoá, trầm ổn và nội liễm! Lãnh đạo của Viên thì đại bộ phận là người trung niên, cả người lệ khí cùng mũi nhọn căn bản không có cách nào che lấp.

Mingo sải bước tiến lên, bắt tay với Frank: "Một năm không thấy, hiệu trưởng Frank giống như già đi vài tuổi."

Mấy lãnh đạo sau lưng Frank nghe thấy lời này, nhao nhao ứa ra mồ hôi lạnh, lời nói này đúng là có mười phần dũng khí ah!

Frank cầm chặt tay của hắn, cười không kịp mắt: "Sự phô trương của hiệu trưởng Mingo càng lúc càng lớn, sẽ nhanh vượt qua nguyên soái đi."

Đuôi lông mày của Mingo co lại, nguyên soái từ trước đến nay vẫn luôn là nỗi đau của hắn, hắn mím môi thu tay lại, trực tiếp xem nhẹ đám lãnh đạo phía sau lưng, chỉ vào năm mươi học sinh đứng ở cuối cùng: "Bọn họ là những học sinh nổi bật của Viên, đến Exxon tham gia đấu võ cơ giáp, hy vọng nhóm con ông cháu cha của quý trường nghe xong đừng run chân."

Dáng cười của Frank không thay đổi: "Học sinh của chúng tôi năm nay cũng vô cùng xuất sắc, ai thắng ai thua còn chưa chắc."

Nói đến đây, hắn chuyển sang chuyện khác: "Chúng tôi đã an bài ký túc xá cho quý học sinh, địa điểm ngay tại nhà khách của trường."

Hắn nói với phó hiệu trưởng đứng bên người: "Mang khách nhân đến nhà khách."

"Ừm." Phó hiệu trưởng lĩnh mệnh, dẫn bốn tên lão sư dẫn đội và 50 tên học sinh rời đi.

Đợi bọn họ rời khỏi, Frank lại nói với Mingo: " Mời."

Mingo đi song song với hắn, trong mỗi câu đều mang theo dò hỏi, Frank tốt xấu sống lâu hơn hắn vài chục năm, một chút thủ đoạn này vẫn có thể ứng phó thành thạo.

Nhà khách trường cũng không cách xa cổng trường, không mấy phút liền đến.

Các học sinh của Viên cũng không ôn hòa như học sinh của Exxon, từng người đều có cá tính tươi sáng rõ nét cùng góc cạnh! Ở nhà khách lung lay một vòng, sau khi quen thuộc nơi dừng chân, lập tức có người la hét muốn đi thăm sân trường.

Phó hiệu trưởng bị làm cho nhức đầu không thôi! Đợi đến khi thu thập tốt thì nhanh chóng tập trung đám học sinh như bầy khỉ này lại: "Chúng tôi đã chuẩn bị yến hội chào đón cho các vị rồi, ở căng tin tầng ba, mời các vị đi theo tôi."

Phó hiệu trưởng đi về phía căng tin số lẻ, năm mươi học sinh cùng với bốn lão sư dẫn đội rời rạc theo sau.

Mấy nam sinh đi tuốt đằng sau tụ thành một đống.

Một nam sinh thấp lùn tóc bạc dương dương tự đắc nói: "Nghe nói Exxon có hai đại đặc sắc."

"Cái gì đặc sắc?" Một gã Alpha cao lớn hỏi.

"Điều đặc sắc đầu tiên chính là bàn cá cược của cá độ chi thần Trương Đại Gia, điều đặc sắc thứ hai..." Tóc trắng thần bí cười cười: "Câu lạc bộ chế tạo cơ giáp."

"Chế tạo cơ giáp?" Một tên tóc đen nói: "Đây không phải là thế mạnh của cậu sao? !"

"Đúng vậy a." Tóc trắng cười ngạo khí.

"Chúng ta đi xem? Nói không chừng còn có thể do thám thực lực của học sinh năm nhất ở Exxon!"

Tóc trắng hất càm lên: "Đương nhiên! Tớ đã sớm có ý nghĩ này rồi!"

Phó hiệu trưởng đi phía trước chảy mồ hôi ròng ròng, đối mặt với thầy trò Viên thay nhau oanh tạc, chỉ thiếu kêu trời kêu đất tước vũ khí đầu hàng.

Ba học sinh năm nhất do tóc trắng cầm đầu chậm rãi rời hàng, men theo biển hướng dẫn đi về phía câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.

Trong câu lạc bộ.

Hạ Mạt cứng ngắc đứng giữa sáu khối bộ phận, hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch.

Randall lặng yên không một tiếng động tới gần, khuôn mặt thống khổ nhưng vẫn không buông tha kia đập vào mắt, cánh tay rũ xuống khẽ nhúc nhích.

Cần đánh gãy em ấy bây giờ sao?

Randall rất do dự… Y biết rõ Hạ Mạt cố gắng như vậy là vì y.

Tình cảm của Hạ Mạt đối với hắn luôn rõ ràng và nhiệt liệt! Mặc kệ hiện tại gian nan, mặc kệ đảng nội các gây áp lực lớn đến chừng nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện luôn có một người luôn duy trì ủng hộ hắn không cầu báo đáp thì trong lòng vẫn dâng lên vô hạn cảm khái.

Nghĩ tới đây, Randall cuối cùng quyết định: Vì an toàn của Hạ Mạt, lúc này nên tạm thời dừng lại.

Y chậm rãi đi lên trước, ai biết sáu bộ phận trước mặt đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, tia sáng kia càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng lại cường liệt khiến người ta căn bản là không có cách mở to mắt!

Đây là có chuyện gì? Randall từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo tự kiềm chế trở nên thất kinh, bởi vì Hạ Mạt đang ở chính giữa nguồn sáng ấy!

Hắn một tay che mắt, định đi về phía Hạ Mạt, nhưng mà ánh sáng mãnh liệt giống như tồn tại một loại khí tràng cường liệt nào đó, làm cho hắn không những không thể tiếp cận mà còn phải lui về sau mười bước!

Bạch quang chiếu sáng toàn bộ không gian, tia sáng đánh thẳng vào nóc nhà, vách tường cùng trên sàn nhà! Tinh thần lực kịch liệt rung động làm cho không gian vặn vẹo biến hình, cả tòa cao ốc đều rung rung!

Tiếng thét chói tai vang lên không dứt.

Nhân viên công tác cùng với học sinh ở bên trong câu lạc bộ nhao nhao chạy khỏi, trong lúc nhất thời, giữa không trung tất cả đều là các loại máy phi hành.

Từ không trung nhìn xuống, câu lạc bộ giống như một khối kim loại lớn bị người vặn vẹo, cổ quái làm cho người ta sợ hãi.

Mọi người nhao nhao mở ra quang não quay lại cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này đăng lên mạng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có hơn trăm vạn người xem.

Chấn động ở câu lạc bộ chỉ kéo dài 30 giây.

Mọi người vẫn còn sợ hãi đứng ở bên ngoài, không dám vào câu lạc bộ.

Ông chủ của câu lạc bộ sau khi nghe nói xong chuyện này liền lập tức an bài thư ký đến xử lý, thư ký bày tỏ: "Bởi vì sự kiện này đã tạo thành ám ảnh tâm lý cho mọi người, cho nên lão bản quyết định miễn toàn bộ phí vào cửa cho mọi người."

Các học sinh coi như thỏa mãn với cách xử lý này, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái như trước.

"Một tòa cao ốc đang êm đẹp như thế tại so lại tự dưng lay động chứ?"

"Đúng vậy a. Lúc đầu tớ còn tưởng rằng là động đất, về sau lên mạng xem thì mới phát hiện những nơi khác không bị làm sao cả."

"Ài! Không phải là lão bản làm thí nghiệm bí mật gì chứ?"

"Có khả năng! Còn nhớ rõ năm trước sao? Câu lạc bộ đột nhiên bị cháy, dọa chết tớ, về sau mới biết được thì ra là lão bản đang làm thí nghiệm.

Nè! Thí nghiệm này của hắn thật sự đáng sợ, lửa lớn thoáng cái đã cháy từ tầng dưới cùng lên tầng cao nhất!"

"Cậu mà không nói thì tớ cũng quên!"

"Cho nên mới bảo không có chuyện gì! Chúng ta vào thôi, vừa rồi cơ giáp sắp hợp thành rồi, còn thiếu một bước cuối cùng!"

"Đi đi đi!"

Đám người vây xem dần dần tản ra, gan lớn trở lại trong câu lạc bộ, gan nhỏ thì ngồi phi thuyền rời đi.

Trong phòng tư nhân số 9.

Bạch quang tản đi, Randall rốt cục có thể mở mắt!

Toàn bộ không gian đã hoàn toàn méo mó, trong vòng mười lăm mét lấy Hạ Mạt làm trung tâm như là bị một thứ gì đó cắt qua, chỉ lưu lại một hố sâu khác thường hình bán cầu! Hạ Mạt ngã dưới đáy hố, sáu khối bộ kiện vốn đặt xung quanh cậu tất cả đều không thấy!

Randall buông cánh tay xuống, nửa người lúc nãy tiếp xúc với bạch quang tê dại một hồi, cúi đầu xem xét, mới phát hiện ống tay áo cùng với ống quần tiếp xúc với bạch quang nhiều nhất đã hoàn toàn biến mất!

Y không suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến về phía Hạ Mạt.

"Mạt Mạt? Mạt Mạt? "

Hắn lo lắng la lên, nhưng là Hạ Mạt không có bất kỳ đáp lại nào!

Sẽ không phải! Sẽ không phải...

Randall cẩn thận từng ly từng tí cảm nhận nhịp tim của Hạ Mạt.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Cũng may, còn có tim đập!

Randall cắn răng một cái, lấy ra một cái áo khoác rộng từ trong nhẫn không gian, sau đó ôm lấy Hạ Mạt nhanh chóng rời đi!

Tổ ba người của Viên thật vất vả mới tìm được câu lạc bộ

Nam Beta tóc đen toét miệng, một bộ mệt mỏi hoảng hốt: "Trời! Đây cũng quá xa đi!"

Tóc trắng liếc hắn: "Nhìn cậu này, mới đi một tí liền mệt mỏi thành như vậy? Ngay cả một Omega như tớ cũng không bằng, thật mất mặt."

Beta tóc đen lập tức cười hì hì dán lên: "Tớ với cậu sao có thể đánh đồng? Cậu chính là người đứng đầu trong cuộc thi đấu chế tạo cơ giáp của Viên, từng phương diện đều xuất sắc , 360 độ không góc chết!"

"Hừ." Tóc trắng dời lực chú ý lên tòa nhà trước mặt, hắn nhìn chằm chằm cao ốc vặn vẹo nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Hình dạng của kiến trúc này thật kỳ quái, có chút không giống như trong tư liệu mà tớ nhìn thấy."

Tóc đen nghiêm túc dò xét nửa ngày, sờ cằm nói: "Quả thật có chút kỳ quái."

"Tại sao Exxon phải xây nhà thành hình như vậy? Hình đinh ốc đẹp mắt?"

"Đây chính là thưởng thức đặc biệt của bọn họ."

"Thật sao?"

"Có lẽ..."

Tóc trắng suy tư vài giây, nghĩ không ra kết quả liền dứt khoát vung tay, "Chúng ta vào thôi."

"Tốt!"

Nam Beta cùng Alpha đi theo tóc trắng vào bên trong.

Ba người đi đến cửa sổ bán vé.

Người bán vé thấy mặt của bọn họ lạ hoắc, nhiệt tình nói: "Hôm nay câu lạc bộ toàn bộ miễn phí, các cậu đến thật đúng ngày! Muốn gian tư nhân hay là gian công cộng?"

"Gian công cộng." Tóc trắng ngược lại lại không cảm thấy hứng thú với thứ như miễn phí gì gì đó.

Người bán vé đưa giấy thông hành cho họ: "Chúc ba vị học tập tiến bộ."

Tóc trắng tiếp nhận giấy thông hành, dựa vào biển chỉ dẫn đi vào trong.

Tóc đen đuổi theo nhỏ giọng hỏi: "Nếu như miễn phí thì tại sao lại không dùng phòng tư nhân? Phòng công cộng Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều không tốt..."

"Cậu thì biết cái gì?" Tóc trắng cười cười: "Chỉ có ở nơi nhiều người chúng ta mới có thể thăm dò trình độ thật sự của chế tạo sư ở Exxon."

Tóc đen giờ mới hiểu ra: "Ồ! Thì ra là như vậy!"

Ba người dọc theo hành lang đi vào trong, lướt qua Randall đang ôm Hạ Mạt rời khỏi.

Thân hình của Randall vốn cao lớn, khí thế kinh người, cho dù đứng ở trong đám người không nói lời nào thì cũng có thể thu hút ánh mắt của người ta! Huống chi hiện tại hắn chạy như bay, khí chất lạnh như băng quanh người càng không thu lại được!

Tóc trắng quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Randall, nghi ngờ nói: "Tại sao lại cảm thấy trông hắn thật quen mắt?"

Alpha bên cạnh nói: "Hắn là Randall điện hạ."

"Ồ?" Trong ánh mắt của tóc trắng nhiều hơn một tia hứng thú, lập tức hỏi: "Vậy người mà hắn ôm là ai?"

Alpha: "Không thấy rõ ràng."

"Là một người tóc đen." Beta tóc đen sờ sờ tóc của mình: "Giống như màu tóc của tớ."

Tóc trắng nhíu mày chằm chằm trong chốc lát, quay đầu nói: "Chúng ta vào đi thôi."