Chương 113:

Hạ Mạt cũng không xa lạ với cái này, cậu bước lên trên đài.

Diệp Vĩ nói: "Trước khi giải đáp thắc mắc của con, ta phải lý giải tình huống tinh thần lực của con! Đầu tiên, phóng ra xúc giác tinh thần định mệnh của mình."

Hạ Mạt làm theo, xúc giác tinh thần phù hợp với cậu nhất xuất hiện trong nháy mắt, linh hoạt và thuận theo vặn vẹo, dùng đầu đυ.ng đυ.ng gương mặt của cậu, dùng thân thể trắng trơn quấn lấy thân cậu, hành vi thân mật khác thường.

Diệp Vĩ xuyên thấu qua kính phân biệt xem xét xúc giác tinh thần kia, âm thầm gật đầu: "Tiếp đó, con chọn một phương hướng rồi kéo dài xúc giác tinh thần hết mức có thể."

Hạ Mạt nghe lời, kéo dài xúc giác về một phía.

Xúc giác rời khỏi cơ thể cậu, bằng phẳng và ổn định kéo dài ra, rất nhanh liền lướt qua 10 mét, theo tinh thần xúc giác duỗi dài, mặt đất dần dần hiện ra chữ viết và những vòng tròn lớn nhỏ không đồng đều.

"10m "

"11m "

"12m "

...

Mỗi khi xuất hiện một ký tự mới, ánh sáng trong mắt Diệp Vĩ càng tăng thêm một phần

Cuối cùng, xúc giác tinh thần dừng lại ở 15m.

15 m?

Đây là khái niệm gì?

Dựa theo nhận thức về giá trị kéo dài đến mức tối đa của tinh thần lực thì khi mới bắt đầu, trước khi trải qua huấn luyện, giá trị kéo dài bình thường của tinh thần lực là 1m.

Trải qua rèn luyện, khi người này trở thành sơ cấp chế tạo sư thì giá trị kéo dài tối đa của tinh thần lực có thể lên đến 2m, nói cách khác, phạm vi 2m lấy chế tạo sư làm trung tâm đều nằm trong sự điều khiển của người đó.

Sau khi hắn trở thành trung cấp chế tạo sư, giá trị tối đa là 14m, mà cao cấp chế tạo sư là 10m.

Thế nhưng cái quy luật này cũng không phải tuyệt đối, bởi vì có một vài cao cấp chế tạo sư có giá trị tối đa còn chưa đến 10m!

Nhưng mà Hạ Mạt, một sơ cấp chế tạo sư vẫn trưa trải qua một quá trình huấn luyện mang tính hệ thống nào, lại có giá trị kéo dài tối đa là 15m!

Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài!

Bây giờ mỗi một phút mỗi một giây cũng không thể lãng phí! Không thể lãng phí!

Cậu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, bước chân kiên định đi về phía khung kim loại khổng lồ...

Hạ Mạt đứng trước khung kim loại, nhắm mắt lại một cách tự nhiên, phóng xúc giác tinh thần lực về phía khung.

Xúc giác tinh thần lực xâm nhập vào bên trong khung, cũng nhanh chóng sinh trưởng ra hàng trăm hàng nghìn rễ chùm mềm mại! Rễ chùm bao trùm bộ kiện vứt bỏ, chỉ ngắn ngủn vài giây, cậu đã có hiểu biết đại khái về đống bộ kiện này, thậm chí có thể cảm giác được màn chắn tinh thần lực do người trước để lại .

Liên hệ với lời nói lúc trước của sư phụ, có phải cậu có thể hiểu là: Nếu như muốn tiến hành phân hủy ion nhanh chóng thì nhất định phải đánh vỡ màng chắn tinh thần lực?

Không bằng thử trước một chút!

Trong nội tâm hạ quyết tâm, cậu thu hồi lại rễ chùm tinh thần lực, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào một bộ kiện trong đó.

Khối bộ kiện này là phần ngực của cơ giáp, độ cứng rất cao, hàm lượng sắt chiếm chừng 30%.

30%?

Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!

Hộ giáp phi thường lớn, ít nhất cũng có hai ba mươi cân, tinh luyện sắt từ đó vô cùng dễ dàng! Hạ Mạt lập tức lấy được động lực, cánh tay rủ xuống chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

Rễ chùm đánh vỡ hoàn toàn màn chắn tinh thần lực bên ngoài cơ giáp, sau đó hòa với hoa văn bên trong để thăm dò vào.

Bên trong hộ giáp ngoại trừ nguyên tố sắt ra thì còn có một lượng lớn kim loại khác, ví dụ như thép crôm, Uranium U cùng với mấy chục loại nguyên tố mà Hạ Mạt cũng không nhận ra.

Đối với Hạ Mạt mà nói, có nhận biết hết hay không cũng chẳng có vấn đề gì cả, cậu chỉ cần biết những nguyên tố cần thiết là được!

Đầu tiên cậu dùng toàn bộ rễ chùm bao phủ lên mặt bộ kiện, sau đó đột nhiên dùng lực, một khối hộ giáp lớn bỗng chốc phân liệt, hình thành một đống đồ vật màu đen không rõ chất liệu.

Bước đầu tiên của phân giải cơ giáp —— ion hóa đã hoàn thành !

Sau đó Hạ Mạt tiến hành bước thứ hai, hợp thành ion!

Ion tiêu tán bên trong khung có rất nhiều, Hạ Mạt phân tán rễ chùm, nhanh chóng thu thập ion sắt.

Đây là khiêu chiến ở mức độ vô cùng khó khăn, không chỉ cần cậu tập trung phân biệt từng loại ion mà còn cần đảm bảo tốc độ—— nếu như tốc độ quá chậm, thì sẽ không có lực phản kích trong chiến trường thay đổi nhanh đến chóng mặt!

Diệp Vĩ thông qua kính phân biệt tinh thần lực mà nhìn thao tác của cậu, không khỏi hài lòng gật đầu, xem khoảng cách cậu hoàn thành còn cần một khoảng thời gian nhất định, vì vậy y nhẹ nhàng rời khỏi.

Ngoài cửa, Randall ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trông thấy hắn đi ra, đứng dậy cung kính gật gật đầu.

Diệp Vĩ vỗ vỗ bờ vai của y: "Ngồi xuống nói đi."

Randall không từ chối, đoan chính ngồi xuống.

Hành lang hẹp dài sâu thẳm và yên tĩnh.

Diệp Vĩ thấp giọng nói: "Hạ Mạt tiềm lực vô cùng, nếu như lợi dụng được thì chính là một con dao nhọn nhắm vào đảng nội các của chúng ta."

Randall từ chối cho ý kiến.

"Người ưu tú như vậy, chỉ có thể nắm chắc ở trong tay chúng ta."

Randall lông mày cau lại: "Cậu ấy sẽ không phản bội."

"Ta chỉ là nhắc nhở ngài mà thôi." Diệp Vĩ mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Mặt khác, về chuyện lúc trước Hạ Mạt nói, điện hạ đã có kết quả?"

"Ừm." Randall giống như không đếm xỉa tới nhìn thoáng qua hai bên hành lang, "Đã xác nhận, bọn họ quả thật có cấu kết."

"Ai..." Diệp Vĩ thở dài, khuôn mặt mệt mỏi như già đi vài tuổi: "Không thể ngờ được a, thật sự là không thể ngờ được..."

Nét mặt của Randall vẫn lạnh lùng như trước: "Nguyên bản là không nghĩ đến bọn họ có thể an phận thủ thường, hôm nay làm rõ ràng tất cả mọi chuyện cũng đối với chúng ta trăm lợi mà không có một hại."

"Ngài nói đúng lắm."

Diệp Vĩ nhìn quang não: "Thời gian không sai biệt lắm, ta đi trước."

Randall đứng dậy: "Diệp đại sư mời."

——

Bởi vì chuyện đảng nội các làm phản, tâm tình của Diệp Vĩ không khỏi trầm trọng! Hắn cúi thấp đầu về phòng, lại bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh đến nói không ra lời!

Dựa theo suy đoán của hắn, trong vòng 10 phút ngắn ngủi tối đa cũng chỉ có thể làm cho Hạ Mạt tìm ra bí quyết tinh luyện ion sắt mà thôi!

Lại không nghĩ rằng vậy mà cậu đã phân giải xong toàn bộ bộ kiện bên trong khung kim loại! Cùng hình thành mười mấy quả cầu kim loại lớn!

Trái tim một hồi đau đớn.

Ah! Không được!

Diệp Vĩ chặt chẽ chế trụ ngực, chẳng lẽ là già rồi không chịu nổi kí©h thí©ɧ? Cho nên liên tiếp nhận được kinh hỉ làm cho thân thể không thể chịu nổi?

Khi hắn đang khϊếp sợ thì Hạ Mạt cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, trông thấy là Diệp Vĩ thì lập tức ôm lấy một quả cầu kim loại trong đó chạy tới, "Sư phụ, con hoàn thành! Người xem con có đạt được yêu cầu không!", "Được, được, tốt."

Diệp Vĩ để xuống tay đặt trước ngực, liên tiếp nói ba chữ "Tốt", hai tay nhận lấy quả cầu kim loại.

Quả cầu kim loại không lớn, nhưng mà sức nặng rất đủ, có màu trắng bạc, mặt ngoài bóng loáng khác thường, hắn thậm chí có thể nhìn thấy bóng của mình trên mặt quả cầu.

Ít nhất ở trên mặt ngoài thì cái này đã đến gần tới yêu cầu của hắn! Trong lòng có phán đoán cơ bản, hắn bắt đầu dùng tinh thần lực đi cảm giác.

Hạ Mạt vô cùng khẩn trương, không chớp mắt theo dõi hắn, chỉ sợ Diệp Vĩ nói ra bốn chữ "không đạt tiêu chuẩn".

Một lúc sau, Diệp Vĩ trả lại quả cầu kim loại cho cậu

Hạ Mạt tiến lên trước, thấp thỏm hỏi: "Sư phụ, như thế nào?"

Diệp Vĩ trầm mặc hồi lâu, nói: "Con làm được... Phi, thường, tốt."

"Thật?"

Diệp Vĩ gật đầu, đồng thời âm thầm may mắn: Tiềm lực của Hạ Mạt là vô hạn, sau này nhất định sẽ trở thành châu báu! Thật tuyệt là người này lại theo phe của bọn họ, nếu không, thật sự là hậu hoạn vô cùng...

Hạ Mạt cũng không biết Diệp Vĩ lo lắng, cậu hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó nhìn về phía trước kia Randall đứng, nơi hẻo lánh rỗng tuếch, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Diệp Vĩ tự nhiên giải thích: "Điện hạ đi ra rồi."

"A..." Hạ Mạt cúi gằm đầu: "Hắn không nói với con."

Diệp Vĩ nhìn thấy bộ dạng u oán của cậu, cười sờ sờ đầu của cậu: "Lại không phải là tiểu hài tử, còn cần điện hạ cùng con?"

Hạ Mạt chu mỏ.

Diệp Vĩ cũng không để phản ứng của cậu ở trong lòng, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Nhiệm vụ thứ nhất ngày hôm nay của con đã hoàn thành, tiếp đó, cầm tập tư liệu này xem đi."

Hạ Mạt ngẩng đầu, trông thấy Diệp Vĩ lấy ra một tập giấy từ trong nhẫn không gian

Một quyển sách?

Hiện nay khoa học kỹ thuật phát đạt, hơn nữa chính phủ ra sức kêu gọi bảo vệ môi trường, giấy vở làm bằng giấy càng ngày càng thưa thớt, dưới tình huống bình thường, chỉ có những người có thân phận cao mới có vài quyển.

Do đó, sự quý giá của quyển sách này là không thể nghi ngờ.

Hạ Mạt hai tay tiếp nhận sách, cẩn thận từng tí lật hai trang, bên trong tất cả đều là chữ viết tay liên quan đến hạt cấu thành vật chất, kiểu chữ xinh đẹp mạnh mẽ và ưu nhã, cậu kinh hỉ ngẩng đầu: "Sư phụ! Đây là ngài viết?"

"Chẳng qua là một chút kinh nghiệm sau khi đạt được chút thành tựu trên lĩnh vực chế tạo cơ gáp mà thôi! Con lấy về xem một chút đi, dù sao cũng có vài phần tác dụng."

"Vâng! Cảm ơn sư phụ!"

"Hôm nay kết thúc huấn luyện đi, ngày mai ta sẽ kiểm tra năm trang sau của con."

"Vâng!"