“Đối thủ một mất một còn quả nhiên khiến người khác phiền lòng mà!” Tuy Chung Viễn Thanh miệng giận nói vậy nhưng đối với một người trùng sinh, mang linh hồn của người trưởng thành mà nói, thì hắn sẽ không cho phép một Tần Phi Tương mới mười sáu tuổi tự đi làm quân tiên phong như vậy !
“Cậu kia đứng lại! ” Từ xa nhìn thấy Tần Phi Tương đi về phía này, hai tên lính đánh thuê nhìn nhau sau đó một người đầu trọc lớn tiếng quát chặn y lại, hai tên trái phải đi đến trước mặt Tần Phi Tương: “Đường này tạm thời không cho phép người đi lại, cậu không biết sao?”
Tần Phi Tương ngây ra một lúc, sau đó tươi cười” Thật vậy sao? Vậy thật xin lỗi.”
Nói xong, y chuẩn bị xoay người rời đi.
“Chậm đã.” Một tên da ngăm đen bỗng nhiên mở miệng, đứng chắn trước mặt Tần Phi Tương: “Chúng tôi cho phép cậu rời đi chưa? Nhìn cậu rất lạ mặt, đừng nói là lén lút vào nhé?”
“Tôi là tân sinh ở đây.” Tần Phi Tương trả lời thành thật.
“Tân sinh à? Số hiệu học sinh của cậu là bao nhiêu?”
“4682.” Tần Phi Tương vẫn tỏ vẻ thành thật.
“4682?” Tên trọc liếc Tần Phi Tương một cái, sau đó giả bộ tra xét trên quang não một chút, bỗng nhiên gã thần sắc ngưng trọng, sau đó quát lớn với Tần Phi Tương : “4682 ? Hừ ! Vốn không phải cậu! Bắt lấy cậu ta”
“Đệch! Đã nhanh ra tay rồi! Đúng là một đám dã man!” Chung Viễn Thanh vốn đang chuẩn bị cẩn thận đi qua cũng nhịn không được mắng một câu, nhưng ngay lúc hắn mắng ra mấy lời này, Tần Phi Tương vốn trông ngây thơ đứng đó bỗng thay đổi sắc mặt, y xoay người một cái đá vào bụng của tên da đen đứng gần nhất. Ngay lúc tên kia ngã xuống đất, một khẩu súng điện từ mini bay ra từ hông gã.
Súng điện từ mini ?
Chung Viễn Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm chuôi súng, hiện tại hắn đã cảm giác độ nghiêm trọng của tình thế trước mắt! Hắn nhớ rõ kiếp trước đám người này đến tận lúc cuối mới dùng đến một vài món vũ khí lạnh, nhưng khẩu điện từ mini này….đến binh lính chính quy cũng rất ít người tiếp xúc đến nó, huống chi là đám lính đánh thuê này. Bởi vì thời gian này là giai đoạn súng điện từ mini còn đang được nghiên cứu, căn bản không được công khai ra bên ngoài nên càng đừng nói là đám lính đánh thuê có thân phận không hợp pháp này sẽ có được.
Chung Viễn Thanh nhìn lướt qua cách đánh của Tần Phi Tương rồi nhìn về khẩu sóng điện mini đang bị bỏ quên kia, hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cúi thấp người sát xuống đất, hai mắt Chung Viễn Thanh nhìn chằm chằm vào khẩu súng cách đó không xa, sau đó từ từ thả tinh thần lực ra.
Tinh thần lực lúc này được phóng xuất ra yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, trông vừa mỏng manh vừa mềm dẻo lại còn run run, từ từ đông hóa lại, đây là lần đầu tiên trong thực tế Chung Viễn Thanh thử nghiệm đông hóa tinh thần lực. Tiếp đó, tinh thần lực của Chung Viễn Thanh biến thành một cánh tay nho nhỏ màu trắng ngà sát trên mặt đất, từ từ di động đến chuôi của khẩu súng, sau đó một tinh thần lực lại tự tách ra một nhánh quấn chặt lấy tay nắm.
Sau khi đã chắc chắn nắm chặt khẩu súng, Chung Viễn Thanh sử dụng tinh thần lực bắt đầu xê dịch khẩu súng hướng về phía mình.
Tần Phi Tương bên kia càng đánh càng kịch liệt, hai tên lính đánh thuê trăm triệu không ngờ, ở đây có hai gã mà đến giờ vẫn không tóm được mục tiêu trước mắt này.
Tuyệt đối không được bọn họ đến đại lễ đường đúng giờ! Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, tên da ngăm đen không nhịn được sờ vào bên hông của mình. Bên hông trống không! Hắn hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, đồ chơi kia là gã trộm lấy trong ngăn kéo của đội trưởng trước khi xuất phát, giờ nó bị mất thì gã khó có thể tưởng tượng đến gã sẽ bị xử lí như thế nào.
Nghĩ đến đây, tên da ngăm đen lập tức quay đầu lại, cẩn thận tìm tòi trên mặt đất.
Tìm thấy rồi! Thời điểm hắn nhìn thấy chuôi súng, chuẩn bị chạy tới cầm lấy thì đuôi súng tự di động một cái, sau đó thình lình bay lên trời. Tiếp đó, một người nhảy ra khỏi bụi cỏ, tiếp được súng từ không trung, nhắm vào hai người, không hề do dù cướp cò súng.
“Đừng gϊếŧ bọn họ!”