Đến tận lúc ngồi nghỉ trên bàn tròn trong phòng, Chung Viễn Thanh mới hoảng hốt bừng tỉnh, bấy giờ hắn mới nhận ra bản thân đã thực sự vào ở, nó cũng có nghĩa, Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn ánh mắt lóe lóe không rõ cảm xúc cuẩ Tần Phi Tương đang ngồi đối diện với hắn.
Thế này là, hắn với Tần Phi Tương trở thành bạn cùng phòng?
Chung Viễn Thanh cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng mà, nếu Chung Viễn Thanh đã quyết định thế này thì hắn sẽ không đổi ý nữa. Bởi ít nhất so với Khang Hồng thì Tần Phi Tương tuy từng là kẻ thù của hắn, nhưng giờ Chung Viễn Thanh đã hiểu hơn rất nhiều rồi, với lại chính hắn cũng đã hạ quyết tâm phải thay đổi quan hệ đối địch giữa hai người không phải sao? Có lẽ sau khi trùng sinh, đây là một trong những chuyển biến mấu chốt.
Chỉ là, lúc Chung Viễn Thanh vừa mới cố lấy dũng khí muốn nói gì thân thiết thì khi trông thấy Tần Phi Tương, tất cả lời đó đã lập tức mất sạch sành sanh. Hắn không thể, bởi thói quen tranh đấu đã hình thành từ rất nhiều năm không thể xóa nhòa được, cho nên chỉ cần hắn nhìn thấy người này sẽ cảm thấy ngứa tay muốn cùng y đánh một trận thỏa thuê.
“Khụ khụ” Chung Viễn Thanh bình tĩnh một lát, sau đó không nhịn được đánh vỡ cục diện xấu hổ: “Nếu giờ chúng ta là bạn cùng phòng, vậy sau này chắc có thể vui vẻ ở chung, tôi nghĩ có một số việc nên chú ý một chút.”
Tần Phi Tương gật gật đầu, nhìn Chung Viễn Thanh không chớp mắt.
“Vì phòng nghỉ với phòng tắm là của chung, nên để sau này không xảy ra xung đột, hay là chúng ta quy định thời gian sử dụng đi”. May mắn là tuy rầng phòng ở nhưng Ares đủ giàu có nên phòng hai người đích xác là có hai gian ngủ liền kề nhau, tiếp đó một phòng bếp và một phòng tắm, Chung Viễn Thanh vốn dĩ sẽ không nấu nướng cho nên phòng bếp lập tức bị hắn xem nhẹ: “Bình thường tôi có thói quen tắm vào sáng sớm cùng tối trước khi đi ngủ, còn cậu?”
Tần Phi Tương lắc đầu: “Không sao, tôi lúc nào cũng được.”
Tốt lắm, Chung Viễn Thanh vừa lòng gật đầu: “Tiếp là phòng nghỉ, tôi thích….mùi gì thơm thế?”
Tần Phi Tương lập tức đứng dậy: “Tôi có làm chút điểm tâm.”
Không đợi Chung Viễn Thanh phản ứng, Tần Phi Tương đã cười tủm tỉm mang một đĩa bánh bích quy cùng một bình hồng trà từ trong bếp ra.
Chung Viễn Thanh yên lặng nhìn Tần Phi Tương ân cần đem đĩa bánh cùng một ly hồng trà đặt lên bàn tròn, hắn trầm mặc rất lâu.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt so với việc Tần Phi Tương là bạn cùng phòng với hắn còn khủng khϊếp hơn! Tần Phi Tương, một trong hai “Song hùng đế quốc” của tương lai, người có biệt danh là “Titan”, người có sát ý máu tanh trên chiến trường, bây giờ cư nhiên đem điểm tâm từ phòng bếp dâng lên cho hắn!
Quan trọng là từ mùi thơm trên đống bánh kia, Chung Viễn Thanh có thể đoán là mùi vị hẳn là không tồi đâu.
Sai rồi! Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hình tượng một Tần Phi Tương mà Chung Viễn biết rõ lúc này đã bị bóp méo đến đáng sợ.
“Nếm thử chút không?” Tần Phi Tương cúi đầu, y chỉ nhìn thấy lông mi dài dài của Chung Viễn Thanh mà không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, Tần Phi Tương không đoán được nên chỉ có thể mạo hiểm nói nếm thử chút.