Chương 42: Bia mộ.

Học viện quân đội Ares thuộc địa phận của sao Ares, đây là hành tinh số ba trong cụm sao của thủ đô. Sao Ares là vệ tinh có khoảnh cách xa xôi nhất với cụm sao thủ đô nhưng lại là ngôi sao lớn nhất.

Suy từ cái tên của nó cũng có thể nhìn ra đây là trường quân đội có lịch sử lâu đời cùng cao cấp nhất của đế quốc, đồng thời nó có ảnh hưởng sâu xa biết bao nhiêu đối với sao vệ tinh này. Có thể nói rằng ngoài việc không được sự công nhận chính thức của hoàng gia thì toàn bộ bề mặt sao Ares đều thuộc phạm vi quân sự của trường.

Mà những tân sinh ôm ấp tâm tình kích động cùng khẩn trương từ lúc bắt đầu xuống tàu vũ trụ đã sâu sắc cảm nhận được sự vĩ đại cùng sức hấp dẫn từ học viện quân sự cổ kính này.

Nơi này là một học viện, đồng thời cũng là một căn cứ quân sự.

Nếu nói mặt bằng của thủ đô tinh có hình cánh cung thì sao Ares tựa như chiếc tên vừa sắc bén vừa tràn ngập nguy hiểm, là vùng đất chưa được khai phá của vũ trũ.

Quân sự hóa hoàn toàn, là lý luận vẫn được Ares quán triệt qua bao đời.

“Đây là chỗ quỷ nào? Vì sao phải đi đường này? Nhiều ổ gà quá khiến giày tôi bẩn cả rồi.”

Dưới sự chỉ dẫn của sĩ quan cấp úy, đám tân sinh mặc đồng phục đen đi qua đoạn đường có hàng cây lá màu bạc mọc chung quanh, dưới mỗi gốc cây đều có một hình huy chương là kết hợp giữa tam giác và hình tròn, tượng trưng của đế quốc Harper. Đường đi gồ ghề, mặt trời bị cây cối che khuất, trong từng chỗ sâu thẳm nhất trong rừng cây truyền đến tiếng chim hót líu lo. Ở đây cho dù là ban ngày cũng khiến cho người khác sinh ra nỗi sợ sệt, thế nên mới có người mở miệng phàn nàn.

Người lên tiếng đúng là Lindsay, cô nàng được nuông chiều từ bé này lúc này đang đứng bên cạnh Khang Hồng, nhịn không được mở miệng làm nũng với Khang Hồng.

Tình cờ làm sao sĩ quan cấp úy phụ trách dẫn đường lại là Lâm Dược. Giọng của Lindsay tuy không lớn nhưng trong một đám người yên lặng thì lại đặc biệt rõ ràng.

Nghe tiếng cô nói, Lâm Dược cũng không dừng lại mà chỉ quay đầu cười như không cười nhìn Lindsay, lạnh lùng nói: “Đây đích thực là chỗ ma quỷ, bởi vì hai bên đều là bia mộ!”

Lúc này, cả mặt Lindsay cùng vài người khác đều trắng bệch.

“Mọi người sợ sao?” Lâm Dược thấy thế liền hỏi.

“Sao không sợ, hai bên chỗ này đều là bia mộ đó.” Lindsay yểu điệu dựa vào Khang Hồng, mà Khang Hồng cũng đặc biệt ân cần phát huy phong độ thân sĩ.

“Đúng vậy nhỉ!” Lâm Dược vẫn lạnh lùng: “Có điều, tôi lại không cảm thấy thấy sợ chút nào, bởi tất cả người nằm ở đây đều là cấp trên, là tiền bối, học trưởng thậm chí là bạn bè của tôi, có lẽ trong tương lai sẽ nơi chôn tôi, chôn cả các bạn nữa.”

Nghe được câu cuối cùng, càng có rất nhiều người có biểu lộ sắc mặc khó coi. Ai cũng biết, có thể tiến vào Ares đều là tinh anh, thậm chí còn là vinh quang của gia tộc, nhưng bọn họ đều không biết là học sinh của Ares đồng nghĩa với việc trở thành vật có tỷ lệ hi sinh cao nhất của trường. Bọn họ là những thanh đao sắc bén nhất nhưng cũng là thanh đao dễ bị bẻ gẫy nhất.

Chung Viễn Thanh mặt không đổi sắc tiêu sái đến trước một tấm huy chương, khẽ phủi nhẹ mạng nhện giăng trên đó. Từng cách đây rất lâu, hắn đã cho rằng hắn sẽ chết trên chiến trường, trở thành một bia mộ trên chiến trường hoặc trong căn cứ, nhưng mà, tại kiếp trước đến cả tư cách được chôn trong chốn này của hắn cũng bị người khác cướp mất.

“Chung Viễn Thanh.” Lâm Dược đi lên trước, nhìn nhìn Chung Viễn Thanh rồi lại nhìn tấm bia vô danh kìa: “Cậu biết người này?”

Chung Viễn Thanh lắc đầu:” Tôi chỉ là…”

Tôi chỉ là cảm khái một chút mà thôi.

Giọng của Chung Viễn Thanh rất nhỏ mà Lâm Dược vốn không quá để ý hỏi thăm việc tư của người khác mà chỉ đợi đến lúc Chung Viễn Thanh về lại chỗ cũ, anh mới bảo mọi người tiếp tục đi tiếp.

….

Đi hơn nửa giờ sau, bọn họ rốt cục cũng tới được cổng chính của học viện quân sự Ares.