Chung Viễn Thanh: “Thế gian phỉ báng em, lừa gạt em, sỉ nhục em, gϊếŧ hại em, anh muốn làm thế nào đây?” Tần Phi Tương: “Gϊếŧ!” Chung Viễn Thanh: “Mình nói nhỏ thôi, mà anh gϊếŧ bọn họ xong không sợ b …
Chung Viễn Thanh: “Thế gian phỉ báng em, lừa gạt em, sỉ nhục em, gϊếŧ hại em, anh muốn làm thế nào đây?”
Tần Phi Tương: “Gϊếŧ!”
Chung Viễn Thanh: “Mình nói nhỏ thôi, mà anh gϊếŧ bọn họ xong không sợ bẩn tay mình à.”
Tần Phi Tương: “Thế nên làm thế nào?”
Chung Viễn Thanh: “Chó cắn chó cũng là một trò hay.”
Tần Phi Tương: “……..”
Chung Viễn Thanh: “Sao? Anh có ý kiến?”
Tần Phi Tương: “Không hề, em nói gì cũng đúng hết!”
Kiếp trước, Chung Viễn Thanh ôm hận mà chết, trùng sinh về hai mươi năm trước, hắn quyết định có oán báo oán, có thù tất báo!