Tim anh đau đến chảy máu, tròng mắt đều là huyết hồng, nếu không phải muốn trấn an người trong lòng ngực, chỉ sợ anh đã xông lên đem Phùng Quần ngũ mã phanh thây.
Chỉ khoảng nửa khắc(
* 1 khắc =15ph), người Bạch gia cũng đã nhanh chóng đi đến, Bạch Tuyết Tình vừa thấy tình cảnh thê thảm của em trai nhà mình, thực không thể bình tĩnh dược. Cô nhanh chóng xông lên phía trước, một phen bóp lấy cổ Phùng Quần, rất muốn đem hắn bóp chết ngay tại chỗ, môi đỏ khẽ mở, âm trầm trầm hỏi:
“Phùng Quần? Tôi nhận ra cậu, là người đi theo sau tiểu Hàm, bây giờ cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đã làm cái gì nó? Cả nhà chúng tôi còn đang khó hiểu tại sao gần đây em trai lại đột nhiên thay đổi tính tình, thì ra là cậu đang làm trò quỷ! Cậu cũng thật to gan!”
Phùng Quần đã bị dọa choáng váng, ánh mắt Mục Tĩnh Viễn khủng bố như là muốn ăn thịt hắn, bộ dáng Bạch Tuyết Tình như là muốn đem hắn còn sống sờ sờ bóp chết, biểu tình cha mẹ cùng anh cả Bạch gia âm trầm. Đại sảnh, mọi người tập trung đến, đủ loại ánh mắt xem kịch vui, khiển trách đều làm hắn phát điên. Hắn có một loại cảm giác nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, chỉ sợ là không thể thẳng lưng đi ra ngoài.
Nhưng hắn cũng không biết là chuyện gì a? Hắn cảm giác mình thật sự so với Đậu Nga còn oan uổng hơn. Trời mới biết được cái thằng ngốc không mắt nhìn lại luôn luôn được nuông chiều kia vì cái gì sẽ đột nhiên nổi điên, hắn cũng hoảng sợ không phải sao?
Vốn dĩ hết thảy đều đang tốt, hắn nịnh bợ, dỗ thằng ngốc mệnh tốt kia cũng coi như là được lên thuyền lớn Bạch gia. Ai biết thằng ngốc đó mắc bệnh gì, đột nhiên không liên lạc với bọn hắn nữa. Hắn gọi qua rất nhiều lần điện thoại người ta đều không nhận, hắn nỗ lực nhớ lại cũng không nghĩ ra rốt cuộc là đắc tội vị thả tông này chỗ nào. Đang có chút nôn nóng, lại vừa lúc ở nơi này gặp phải, vốn định tiến lên đi nói vài lời hay ý đẹp, dỗ dành nó. Ai có thể nghĩ đến thằng này bị bệnh tâm thần đột nhiên liền phát điên a?
Bạch Tuyết Tình bóp hắn không đáng sợ, cô dù giỏi giang thì cũng chỉ là một cô gái. Nếu hắn muốn, thực dễ dàng có thể đem cô ném đi, nhưng hắn nào dám a? Hắn cả động cũng không dám động! Vị này chính là ai? Đó là Bạch gia đại tiểu thư! Hắn hễ dám chạm vào một sợi lông tơ của cô, không nói đến người Bạch gia, riêng nhóm người theo đuổi vị mỹ nữ này thôi là có thể đánh hắn đến răng rơi đầy đất!
Bạch gia nhà cao cửa rộng, dám can đảm theo đuổi Bạch Tuyết Tình cũng đều không phải bất tài vô dụng a! Không chút gia thế, không chút bản lĩnh, ai dám mơ ước đóa hoa bá vương này?
Bạch Ngạn tiến lên nắm lấy tay em gái, trầm giọng nói:
“Tuyết Tình, trước hết buông tay đã, người này còn không đáng làm em thất lễ trước mặt nhiều người như vậy, muốn xử lý cậu ta, không bằng giao cho anh hai.”
Bạch Tuyết Tình không cam lòng, trừng một đôi mắt tinh xảo, cắn răng nói:
“Nó dọa em trai thành ra như vậy, mà anh bảo em buông tay? Em còn hận không thể bóp chết nó!”
Lúc này trong đám người, một người đàn ông dáng người ngay thẳng đi nhanh tới. Người này có mặt đôi mắt anh tuấn, mặc một thân tây trang màu xám tro, càng hiện rõ vai rộng,chân dài. Trên khuôn mặt luôn thong dong tự tin mang theo một chút nôn nóng. Anh ta bước nhanh đến bên cạnh Bạch Tuyết Tình, ôn nhu trấn an nói:
“Tuyết Tình, em trước hết đừng kích động, làm mình tức điên không đáng. Mặc kệ thế nào, cậu ta dọa Bạch tiểu thiếu gia, tôi nhất định sẽ cho Bạch tiểu thiếu gia hết giận. Em trước hết cứ buông ra đã, đừng làm dơ tay.”
Phùng Quần như thế nào sẽ không nhận ra, người đàn ông vừa tới nhìn lịch sự văn nhã, nói chuyện
lại thiên đến không biên nhi(?) này là đại thiếu Thẩm Thiên Dương của Thẩm gia. Thẩm gia cùng Bạch gia và Mục gia đều đại gia tộc nổi danh, vị Thẩm đại thiếu này cũng là rồng, phượng giữa loài người, lại một lòng yêu thích Bạch Tuyết Tình. Chính là cái loại dù Bạch Tuyết Tình nói Mặt Trời có hình vuông, anh ta cũng sẽ nói Mặt Trời hình vuông thật là đẹp mắt.