Chương 183: Không cần cha

【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Khụ, được rồi, nói chính sự nè, tuy rằng đại thần Nam Sơn ngoài miệng nói không muốn trở về, nhưng nói không chừng trong lòng vẫn luôn có một tia khát khao với cha, đối với Sở Phương Minh, thật đúng là nhẹ tay không được mà nặng tay cũng không xong. 】

【 Mộc Mộc của Hàm Hàm: Đúng vậy, cho nên hoặc là để Nam Sơn hoàn toàn thất vọng về cha mình, hoặc là mượn tay người khác. 】

【 Nghiêm Nham: khiến anh ấy thất vọng về cha mình thật ra rất dễ, dù sao thì Sở Phương Minh bạc tình bạc nghĩa, để Du Nhiên biết được bộ mặt thật của gã cũng không khó, nhưng như vậy Du Nhiên khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương. 】

【 Phái tam gia: Anh ba nói đúng, cho nên cứ để Tề gia bị gã chọc tức mà ra tay xử lý là tốt nhất, chúng ta cùng lắm chỉ khoanh tay đứng nhìn. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Chỉ sợ là đến lúc đó đại thần Nam Sơn sẽ mềm lòng, nếu y nói đỡ thì chúng ta không tiện cự tuyệt.】

【 Nghiêm Nham: Yên tâm, sẽ không đâu. Tuy rằng anh ấy khao khát tình thân, nhưng cũng không ngốc, Sở Phương Minh chiến tranh với vợ gã, anh ấy sẽ không quản. 】

【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tốt nhất là như vậy. 】

Bạch Nhất Hàm buông điện thoại, nói với Mục Tĩnh Viễn: "Anh nói coi sao bây giờ còn có người da mặt dày như vậy chứ? Hơn hai mươi năm không đếm xỉa hỏi han, tránh còn tránh không kịp, y chỉ vừa sống tốt hơn một chút thì cha y lại tìm tới, còn bày ra bộ mặt của một người cha tốt."

Mục Tĩnh Viễn nói: "Với ông ta mà nói, con cái chính là vật sở hữu của gã, ông ta có thể không để ý tới Nam Sơn, nhưng một khi Nam Sơn cự tuyệt ông ta thì chính là bất hiếu."

Bạch Nhất Hàm bực mình: "Phụ từ tử hiếu! Phụ không từ, tử hiếu thế nào? Sinh mà không dưỡng, còn muốn khoác lên người vẻ ông đây sao?"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Thế gian rộng lớn, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, suy nghĩ của gã chúng ta không thể hiểu nổi, cũng không cần hiểu. Dù sao bây giờ Nam Sơn cũng không cần gã, dù gã có nghĩ thế nào cũng không quan trọng."

Bạch Nhất Hàm nói: "Ừm, anh nói đúng. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không liên quan đến đại thần Nam Sơn, hạng làm cha như đĩa hút máu này không nhận mới tốt nhất. Nếu thật sự nhận tổ quy tông, nói không chừng ngày nào đó đại thần Nam Sơn sẽ bị gã bán đi mất."

Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: "Hiện tại Nam Sơn không bị viên đạn bọc đường của gã mê hoặc đã là rất tốt rồi, chuyện của Sở gia cứ để cho Nghiêm Nham giải quyết đi, chúng ta có thể ở bên cạnh hỗ trợ, làm chỗ dựa cho cậu ta."

Bạch Nhất Hàm thầm chấp nhận nói: "Đúng đúng, thời khắc này đúng là cơ hội cho Nghiêm Nham thể hiện."

[...]

Tại Khách sạn Diên Hào, cửa phòng dành riêng cho Nghiêm gia bị đẩy ra, Sở Phương Minh đã đến từ sớm vội đứng dậy vươn hai tay tiếp đón cười nói: "Nghiêm nhị thiếu, đã lâu không gặp."

Nghiêm Nham vươn tay khẽ bắt tay với gã một chút, thản nhiên nói: "Để Sở tổng đợi lâu rồi."

Sở Phương Minh vội nói: "Không có không có, tôi cũng vừa mới đến thôi"

Nghiêm Nham và Hứa Du Nhiên đi phòng, lộ ra Nghiêm Phái cùng Bạch Nhất Hàm đi phía sau hai người.

Sở Phương Minh sửng sốt một chút, sau đó mới tươi cười nói: "Bạch tam thiếu cùng Nghiêm tam tiểu thư cũng tới, rất vinh hạnh được gặp mặt. "

Nghiêm Phái gật gật đầu, không nói gì.

Bạch Nhất Hàm lên tiếng: "Vốn dĩ bọn tôi không nên xen vào chuyện nhà Sở tổng, nhưng sự tình có liên quan đến một người bạn của tôi, nếu ngồi yên ở nhà thì không được, cứ muốn đi theo nhìn xem, thật mạo muội, Sở tổng thứ lỗi."

Sở Phương Minh vội cười nói: "Bạch tam thiếu sao lại nói vậy chứ, tam thiếu trăm công ngành việc, là khách quý Sở mỗ tôi muốn mời cũng mời không được. Ngài bận tâm chuyện nhà Sở mỗ và con tôi, chính là vinh hạnh của chúng tôi, thế nào lại mạo muội được cơ chứ?"

Bạch Nhất Hàm ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Sở tổng không thấy phiền thì tốt quá, hôm nay tôi với Phái Phái đến chỉ quan sát thôi, Sở tổng cứ xem hai người chúng tôi như vật trang trí là được."

Sở Phương Minh vội nói: "Bạch tam thiếu cứ nói đùa." Ở đâu có thể bày biện vật trang trí quý giá như vậy? Lời này mà truyền tới tai Mục Tĩnh Viễn chỉ sợ liền phải trở mặt.

Nghiêm Nham nói: "Được rồi, đều ngồi xuống đi."

Anh duỗi tay kéo ghế cho Hứa Du Nhiên, bản thân thì ngồi bên phải y, Nghiêm Phái tiến lên vài bước ngồi ở đầu bên kia Hứa Du Nhiên, Bạch Nhất Hàm ngồi vào vị trí cạnh Nghiêm Phái, Sở Phương Minh chỉ có thể ngồi ở bên tay phải Nghiêm Nham.

Nghiêm Nham cũng không khách sáo mà vào thẳng chủ đề: "Hôm nay mời Sở tổng tới đây, không có ý gì khác, chủ yếu là muốn bàn với ngài vài chuyện về Du Nhiên. Mấy hôm trước Sở tổng tự mình tới cửa, làm Du Nhiên rất bối rối."

Sở Phương Minh vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói: "Tôi cũng là dạo gần nhất mới biết đến sự hiện diện của Du Nhiên, thân là người làm cha, mấy năm nay thật sự đã bạc đãi nó. Trong lòng Sở mỗ vô cùng áy náy, lúc này mới mạo muội tới cửa, hy vọng cha con có thể nhận nhau. Nhưng Du Nhiên có chút hiểu lầm với tôi, trong lòng tôi rất khổ sở, mấy ngày nay vẫn luôn nuốt không trôi."

Nghiêm Nham mặt mày sa sầm nói: "Những lời này của Sở tổng hình như sai rồi. Theo tôi được biết, nhiều năm về trước khi Du Nhiên còn trong bụng dì Hứa chưa ra đời, Sở tổng cũng đã biết được sự tồn tại của anh ấy, hơn nữa từ khi ông biết được điều đó, đến khi Du Nhiên gần tròn bảy tuổi, Sở tổng vẫn luôn phái người giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động hai mẹ con họ, e sợ nếu sinh hoạt của hai người họ khó khăn thì dì Hứa sẽ mang Du Nhiên đến gây phiền phức cho Sở tổng ngài và vị phu nhân mới ở đó, không phải sao?"

Sở Phương Minh không nghĩ tới anh cứ vậy mà nói trắng ra, trực tiếp xé rách một tầng da này xuống, trên mặt không khỏi trắng bệch.

Nghiêm Nham vẫn tiếp tục nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, chuyện năm đó tôi đã điều tra rõ ràng, chiêu bài tình cảm này khỏi cần đánh. Tôi hẹn Sở tổng tới hôm nay, cũng không phải muốn ôn lại chuyện cũ. Sở tổng, năm đó ông vì đoạt vị mà liên hôn với Tề gia từ bỏ dì Hứa không danh không thế, gián tiếp khiến dì ấy chết đểu, đây là nợ cũ năm xưa, dì Hứa cũng đã qua đời nhiều năm, phận làm tiểu bối chúng tôi cũng không thể đi truy cứu những việc này đòi lại công đạo cho dì. Nhưng Du Nhiên, không thể lại mặc cho Sở tổng một câu mà quyết định vận mệnh, từ lúc Du Nhiên sinh ra cho tới hôm nay, dù ông biết rõ sự hiện diện của anh ấy nhưng không một ngày nào ông làm tròn chức trách và nghĩa vụ của một người cha, giờ lại chót lưỡi đầu môi mà muốn nhận anh ấy về, liệu có quá nực cười không vậy?"

Sở Phương Minh vừa thấy chiêu bài tình cảm thất bại, chỉ đành nói: " Cha con máu mủ ruột thịt, Du Nhiên là con trai tôi, để nó cứ mang họ người khác cũng không phải cách, tôi muốn để nó nhận tổ quy tông cũng là chuyện thường tình, Nghiêm nhị thiếu sẽ không đến cả điều này cũng không hiểu chú?"

Hứa Du Nhiên nãy giờ vẫn không lên tiếng cất giọng nói: "Tôi không mang họ người khác, từ nhỏ tôi đã không có cha, là mẹ đã một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng tôi khôn lớn, tôi theo họ mẹ cũng là lẽ đương nhiên."

Nghiêm Nham quay đầu lại mỉm cười nói: "Đây là đương nhiên, đừng nói một mình dì Hứa vất vả nuôi nấng anh nên người, dù có đầy đủ cha mẹ, người mẹ hoài thai mười tháng, người làm con muốn theo họ mẹ cũng là lẽ đương nhiên."

Sở Phương Minh nghẹn họng, ánh mắt có chút bất thiện nhìn Hứa Du Nhiên, rồi nhanh chóng thu liễm, nhưng biến hóa trong nháy mắt này vẫn bị Bạch Nhất Hàm phát hiện, sắc mặt cậu thoắt cái liền âm trầm.

Sở Phương Minh cười nói: "Du Nhiên con hà tất nói như vậy? Chẳng lẽ con không muốn về nhà với cha sao?"

Hứa Du Nhiên nhàn nhạt nói: " Khi tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng từng hỏi mẹ vì sao những đứa nhỏ khác đều có cha còn tôi lại không có, bà ấy nói với tôi rằng, cha tôi rất yêu tôi, nhưng đáng tiếc ông ấy đã không còn nữa, cho nên tôi là báu vật của một mình bà. Ngay cả khi không có cha, bà cũng có thể cho tôi trọn vẹn tình thương.

Tôi vẫn luôn khắc ghi thật kĩ những lời này, từ đó về sau cũng không còn hỏi về chuyện của cha nữa. Mẹ tuy rằng đã sớm rời xa tôi, nhưng bà ấy quả thật đã cho tôi toàn bộ tình thương, giờ tôi sống một mình rất tốt, cũng đã sớm qua lứa tuổi khát vọng tình thương của cha, tôi rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, hoàn toàn không cần người gọi là ' cha ' này."

Sở Phương Minh đối với sự không biết điều của y rất phẫn nộ, nhưng đang ở trước mặt anh em Nghiêm gia và Bạch Nhất Hàm, rốt cuộc vẫn không dám bộc lộ chỉ là vẻ tươi cười "Từ ái" trên mặt duy trì không được nữa.

Gã cắn môi gượng cười nói: "Con dù sao cũng con trai cha, chẳng lẽ đến cả cha cũng không nhận sao? Trước kia là cha có lỗi với con, nhưng cha đã nói rồi, về sau sẽ bồi thường cho con. Con đi về nhà với cha thì chính là đại thiếu gia của nhà họ Sở, cha sẽ bù đắp hết thảy tình thương của cha mà trước đây đã thiếu cho con."

Nghiêm Nham cứng nhắc nói: "Sở tổng nói đùa, tình thương của cha cũng không phải một bộ quần áo, hư rồi còn có thể bù đắp, thiếu hụt tình thương của cha là không thể bù đắp được, cũng giống như không thể quay ngược lại thời gian vậy, Sở tổng cũng đã nói xin lỗi Du Nhiên, vậy thì bây giờ có muốn quay về Sở gia hay không, quyền quyết định đương nhiên phải nằm trong tay Du Nhiên, mà thái độ anh ấy đã rất rõ ràng rồi, anh ấy không hề hứng thú với chuyện quay về Sở gia làm đại thiếu gia, nếu đã như vậy thì không ai có thể ép buộc anh ấy. Mọi người về sau cứ coi như không có quan hệ này, nước sông không phạm nước giếng, cứ giống lúc trước vậy không phải được rồi sao?"

Sở Phương Minh cười gượng nói: "Nghiêm nhị thiếu lại nói đùa, nó là con tôi, làm sao có thể coi như không có quan hệ?"

nghiêm Phái từ khi vào nhà hàng vẫn chưa nói tiếng nào đột nhiên xen vào: "Xin lỗi quấy rầy một chút, tôi có một việc không hiểu lắm, Sở tổng ngoại trừ chuyện Nam......anh Hứa là con của ông ra, chẳng lẽ liền không còn cái khác để nói sao? Anh ba tôi đã nói rất rõ rồi, tuy ông là cha ruột anh ấy, nhưng chưa từng một ngày làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng, giờ anh ấy đã trưởng thành, không cần bất luận sự hỗ trợ nào nữa, Sở tổng lại lựa thời gian tới nhận con, lấy cái mác làm cha mà muốn anh ấy phải có trách nhiệm phụng dưỡng sao? Sở tổng quả nhiên là kì tài thương nghiệp, dùng chiêu thức đánh đến lẫy lừng."

Da mặt Sở Phương Minh run rẩy, bị một cô nhóc nói đến á khẩu không phản bác được, nhưng lại không dám đắc tội cô, nghẹn đến mức da mặt tím tái.

Nghiêm Phái lại không buông tha gã, nói tiếng bằng giọng lanh lảnh: "Dù coi như Sở tổng có một kế hoạch rất tốt, lại tiết kiệm không muốn buông tha bất cứ tài nguyên nào có thể lợi dụng, nhưng một danh nghiệp lớn như nhà họ Sở hẳn là không thiếu chút phí cấp dưỡng của anh Hứa nhỉ? Huống hồ Sở tổng vẫn chưa tới tuổi muốn con cái phụng dưỡng, không phải sao?"

Sở Phương Minh gáng cười nói: "Nghiêm tam tiểu thư nào có thể nói vậy, tôi muốn cho nó về nhà, đương nhiên là vì quan hệ cha con"

Nghiêm Phái nói: "Nếu Sở tổng muốn hưởng thụ hạnh phúc gia đình, thì trong nhà ngài còn hai vị Sở tiểu thư hẳn là rất sẳn lòng phối hợp.

Sở Phương Minh cười gượng nói: "Con gái là con gái, cùng con trai là hai chuyện khác nhau."

Nghiêm Phái vẻ mặt u ám nói: "Thì ra là Sở tổng trọng nam khinh nữ, Tề phu nhân lại không có thể sinh cho ông một đứa con trai nối dõi tông đường nên mới đến chủ ý tới anh Hứa sao?"

Sở Phương Minh vội nói: "Đương nhiên không phải, chúng đều là con tôi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tôi làm sao có thể nhẫn tâm để Du Nhiên một mình sống bên ngoài?"

Bạch Nhất Hàm nhẹ giọng nói: "Phái Phái, đã đồng ý làm vật trang trí rồi, chuyện nhà Du Nhiên chúng ta không nên xen mồm. Anh ba em nói rất đúng, chuyện này Sở tổng rốt cuộc đuối lý, quyền chủ động là nằm trong tay Du Nhiên, em gấp gáp cái gì? Sở tổng dù sao cũng là trưởng bối, không thể không có phép tắc."

Sở Phương Minh:......, lời này, nói rõ chính là chống lưng cho Hứa Du Nhiên, không phải gã đuối lý, mà là sống lưng gã không đủ cứng, rõ ràng nói gã không thể ép buộc Hứa Du Nhiên.