Chương 140: (CÔNG LƯỢC ĐỀU LÀ GẠT NGƯỜI)

Ban đêm, hai vợ chồng Bạch Bác Nhân trong ổ chăn khe khẽ nói nhỏ, mẹ Bạch nhỏ giọng nói: “Bác Nhân, anh nói Tĩnh Viễn có phải thật sự thích Hàm Hàm rồi không? Anh nhìn ánh mắt cùng thái độ cậu ấy đối với Hàm Hàm đi.”

Bạch Bác Nhân trầm ngâm nói: “Đây cũng không dám chắc, nó có khả năng sau khi tiếp xúc gần gũi với Nhất Hàm thì diễn giả thành rung động thật sự. Nhưng nhiều khả năng vẫn là tình yêu thương mà nó đối với Nhất Hàm từ nhỏ đến lớn.”

Mẹ Bạch nói: “Nếu cậu ấy là thật sự thích Hàm Hàm thì tốt biết mấy, em chỉ nghĩ đến sau này phải nói với Nhất Hàm rằng Tĩnh Viễn chỉ là vì muốn nó khỏe mạnh mà phải phối hợp diễn kịch, trong lòng liền thấy đau xót.”

Bạch Bác Nhân thở dài nói: “Đúng vậy, aiz, người làm cha mẹ, đều có thể trở nên ích kỷ, anh một bên cảm thấy có lỗi với anh Truyền Ngọc* và chị dâu, một bên lại âm thầm hy vọng Tĩnh Viễn có thể thật sự có tình cảm với Nhất Hàm, vẫn luôn rất mâu thuẫn.”

(Editor chuyên mục tên Trung khắc khổ, *传 玉:Chuán yù bản qt để truyền ngọc(viết thường:))) thì tui cũng thở dài tìm từ điển thì sau 30ph tui đắng lòng thu lại kết quả tra như ko tra 传 là Truyền, 玉 là Ngọc. Dù tên nghe kì nhưng biết sao giờ, chắc chú tên Mục Truyền Ngọc:>)

Mẹ Bạch trầm mặc trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “Có thể là con người đều muốn tin những gì mình muốn tin hơn, gần đây em nhìn Tĩnh Viễn, luôn cảm thấy là cậu ấy thật sự thích Hàm Hàm.”

Bạch Bác Nhân ôm lấy bà nói:

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hai đứa có thể thật sự ở bên nhau đương nhiên là tốt. Nhưng nếu không thể, cũng không làm gì được, vốn dĩ vì Hàm Hàm, Tĩnh Viễn cũng đã trả giá quá nhiều, chúng ta thật không thể đòi hỏi gì nhiều hơn nữa.”

Mẹ Bạch gật gật đầu, ngẫm lại rồi nói: “Ừa, anh nói đúng, là em quá tham lam. Hy vọng ngày mà Hàm Hàm biết chân tướng tới càng muộn càng tốt.”

Bạch Bác Nhân hôn lên trán của vợ mình, nhẹ nhàng nói: “Nếu thằng bé có thể biết chân tướng, thì có nghĩa là nó đã khỏe rồi, chúng ta hẳn nên mừng cho nó.”

Mẹ Bạch thở dài: “Cũng đúng, em chỉ sợ thằng bé sẽ hận chúng ta, vì đã lừa gạt tình cảm của nó.”

Bạch Bác Nhân nói: “Sẽ không, nó sẽ hiểu cho nổi khổ tâm của chúng ta.”

[…]

Ngày hôm sau, Khương Hoa nhìn hộp đựng đồng hồ, có chút dại ra.

Bạch Ngạn đứng ở phía trước, không vui nói: “Đồng hồ là dùng để mang, không phải dùng để nhìn.”

Khương Hoa ngơ ngác: “Bạch tổng ngài, sao đột nhiên lại đưa đồng hồ cho tôi?”

Bạch Ngạn nghiêm túc nói: “ Đồng hồ của cậu quá khó coi, ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.”

Khương Hoa:…… Đồng hồ của tôi rất tốt, một chút cũng không khó coi có được không?

Bất quá lời này anh không thể nói, chỉ có thể yên lặng thay đồng hồ, vậy mà, còn rất hợp anh.

Khương Hoa ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn Bạch tổng.”

Bạch Ngạn nhìn nhìn tay anh, mặt đồng hồ màu đen trên cổ tay trắng nõn đúng là ưa nhìn, đẹp đến mức làm người ta muốn nắm lấy cái cổ tay gầy guộc ấy trong tay. Ngón tay ở sau lưng anh khẽ giật giật, ho nhẹ một tiếng nói: “Ừa, cũng không tệ lắm, mang đi.”

Anh xoay người muốn vào văn phòng, khi đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Không được tháo xuống, đây là quy định của công ty.”

Khương Hoa:……, công ty không có loại quy định này được không? À vâng anh là ông chủ, lời anh nói chính là quy định.

Đây còn chưa kết thúc, vào giữa trưa, Bạch Ngạn đi tới gõ gõ bàn làm việc của anh, trầm giọng nói: “Cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Khương Hoa nhanh chóng thu dọn mặt bàn một chút, đứng lên nói: “Vâng, Bạch tổng.”

Anh cho rằng Bạch Ngạn là muốn dẫn mình đi làm công việc quan trọng gì đó, hoặc là gặp người nào, hoặc xui xẻo là bữa tiệc tối nào đó mà anh không biết. Nhưng không nghĩ tới, Bạch Ngạn lại trực tiếp đưa anh đi tới một nhà hàng trang hoàng tinh xảo, sau khi ngồi xuống, cũng không có bất kì ai xuất hiện, cũng không phải bộ dáng đợi người, còn đưa thực đơn cho anh!

Khương Hoa nghi hoặc nói: “Bạch tổng, chúng ta không đợi sao?”

Bạch Ngạn cũng nghi hoặc hỏi: “Đợi cái gì?”

Khương Hoa: “Không có người tới sao?”

Bạch Ngạn: “Chúng ta ăn cơm, sao lại phải có người tới?”

Khương Hoa: “……, cho nên, Bạch tổng ngài, chỉ là đưa tôi tới ăn cơm?”

Bạch Ngạn: “Tất cả mọi người đều phải ăn, đưa cậu tới ăn cơm thì có gì lạ sao?”

Khương Hoa:…… À không, ngài là ông chủ, tùy ngài định đoạt.

Sau khi ăn xong, Bạch Ngạn cũng không lái xe, liền kéo anh đi bộ trên đường.

Khương Hoa buồn bực nói: “Bạch tổng, chúng ta còn có việc gì phải làm sao? Không trở về công ty?”

Bạch Ngạn nói: “Đây không phải đang về công ty?”

Này đúng thật là hướng về công ty, nhưng……

“Không lái xe sao?”

Bạch Ngạn nhìn anh bằng cặp mắt “Sao cậu lại không có miếng tình thú nào vậy” rồi nói:

“Đi bộ một chút, tiêu thực.”

Công lược nói dắt tay nhỏ sánh bước trên đường cái gì đó, căn bản một chút cũng không lãng mạn! Cậu ta còn không cùng mình sóng vai đi, làm sao tiến hành tay chạm tay, sau đó tự nhiên dắt tay được? Nếu mình cưỡng ép nắm tay, liệu cậu ấy có cho rằng mình là một thằng lưu manh, đấm mình một cái rồi phẫn nộ từ chức?

Khương Hoa: Được thôi, anh là ông chủ, tùy anh định đoạt. Lại nói tiếp, tuy rằng hai ngày này phong cách Bạch tổng có chút thay đổi, nhưng ở riêng hai người như vậy vẫn là cơ hội hiếm có. Nếu anh ta biến về bộ dáng bình thường, chỉ sợ sẽ không có cơ hội như vậy, phải quý trọng mới phải.

Khi qua đường, Bạch Ngạn sẽ tự nhiên đi ở bên có xe, hơi hơi giơ tay đỡ Khương Hoa.

【 Thế nào? Có cảm giác được sự mạnh mẽ tràn đầy của một người bạn trai hay không? Cảm động rồi đi? 】

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Bạch Ngạn tự nhiên cầm lấy một đóa bách hợp đưa trước mặt Khương Hoa.

Khương Hoa: “…… Bạch tổng, ngài đây là?”

Bạch Ngạn xụ mặt nói: “Cho cậu thì cậu cầm lấy, chẳng lẽ cậu không thấy nó rất đẹp sao?”

Khương Hoa nói: “Hoa đương nhiên là đẹp, nhưng mà……” Một người đàn ông như tôi, phải cầm đóa hoa rêu rao khắp nơi sao?

Bạch Ngạn có chút thẹn quá thành giận nói: “Còn không mau cầm lấy, hoa cỏ cậu còn bắt tôi cầm giúp cậu sao?”

Khương Hoa: “……” Được thôi, anh là ông chủ, anh nói cái gì thì chính là cái đó. Một đóa hoa mà thôi, có gì phải kích động đâu, không phải chỉ có con gái mới thích hoa sao?

Cô gái nhỏ trong cửa hàng bán hoa ôm mặt nhìn hai người, cười đến rất có hàm ý.

Khương Hoa cảm thấy nóng mặt không rõ lý do, lúc đi theo sau Bạch Ngạn xoay người rời đi, tai nghe được cô gái nhỏ bán hoa tụ tập thì thầm:

“Tiết Khuê, couple này dễ thương quá, cậu nhìn thấy không? Đồng hồ của họ dù là kiểu dáng, hay màu sắc đều giống nhau như đúc! thật dễ thương!”

Khương Hoa nhìn kỹ cổ tay áo của Bạch Ngạn, từ động tác như ẩn như hiện lộ ra một chút góc cạnh, trông thực sự giống như đúc cái đồng hồ mà ban sáng mình mới bị anh ta yêu cầu đeo lên. Anh rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm qua Bạch Ngạn vẫn còn đeo một chiếc đồng hồ màu xám bạc, trong lòng anh một trận loạn nhịp, cố gắng không cho chính mình suy nghĩ lung tung, cũng có thể là khi Bạch Ngạn mua đồng hồ lười chọn, được một kiểu liền mua hai cái giống nhau, tùy tay tặng một chiếc cho mình.

Nhưng không phát hiện thì thôi, chứ giờ phát hiện mình với anh ta mang cùng một kiểu đồng hồ, liền cảm thấy cổ tay nóng lên, luôn vô thức liếc nhìn cổ tay Bạch Ngạn, bó hoa đang cầm bất tri bất giác bị ướt đẫm mồ hôi.

Hai người đàn ông với khuôn mặt xuất chúng trong bộ vest và giày da đi trên đường vốn đã bắt mắt, huống chi một người trong đó còn cầm một đóa hoa! Tỉ lệ quay đầu quả thực 1000%. Nhưng mà Khương Hoa lại vô tâm đi để ý chuyện này, trong đầu không thể tránh khỏi miên man suy nghĩ, nghĩ về sự khác thường của Bạch Ngạn trong hai ngày này, còn có đồng hồ trên cổ tay, đóa hoa trong lòng bàn tay, rốt cuộc anh ta là có ý gì chứ? Tôi vốn không dám vọng tưởng, nhưng anh vì sao lại phải cho tôi hy vọng? Là tôi hiểu sai ý sao?

Một đường trầm mặc trở về công ty, Bạch Ngạn có chút bực mình vào văn phòng, anh ở trong văn phòng đi qua đi lại mấy vòng, sắc mặt thật không đẹp, mấy cách công lược căn bản đều vô dụng! Tặng quà, mời đi ăn, hẹn hò, đi bộ trên đường cái, tặng hoa, tất cả đều đã làm, nhưng Khương Hoa căn bản là không có cảm động đến rơi nước mắt, sau đó đáp ứng cùng mình ở bên nhau! Dọc đường trở về cậu ta cũng không nói chuyện với mình! Hoạt động xem phim vào buổi tối phỏng chừng cũng không có nhiều tác dụng! Còn không bằng giả bộ ngủ, còn có thể thu hút cậu ta trộm thân mật!

Buổi chiều, Khương Hoa gõ cửa liên tục nhưng không có trả lời, anh trong lòng lộp bộp, vội đẩy cửa đi vào, nhưng mà trong văn phòng cũng không có người, anh ở ngay cửa, nếu Bạch Ngạn đi ra ngoài anh không có khả năng không nhìn thấy, anh nhìn quanh một vòng, đẩy ra cửa phòng nghỉ.

……!I Bạch Ngạn nằm ở trên giường, tư thế ngủ y như đúc ngày hôm qua, chỉ là không tiều tụy như hôm qua, anh ta hô hấp vững vàng, ngũ quan ngày thường thâm thúy thoạt nhìn bình thản mà vô tội. Có thể là cảm thấy nóng, chăn chỉ đắp có một góc trên bụng nhỏ, cổ áo cũng mở rộng hơn, không chỉ là xương quai xanh, còn có thể thấy bộ ngực to lớn rắn chắc, thậm chí là một chút đậu đỏ bên cạnh cũng theo lòng ngực anh ta phập phồng mà lúc ẩn lúc hiện.

Khương Hoa hô hấp căng thẳng, chật vật lui ra ngoài.

Trên giường Bạch Ngạn ảo não mở to mắt ngồi dậy. Sao lại thế này? Chiêu giả bộ ngủ chỉ dùng được một lần sao? Vì cái gì lần này không dùng được? Anh cúi đầu nhìn nhìn ngực, duỗi tay cài lại cúc áo, nghĩ nghĩ lại cởi bỏ, còn kéo vạt áo sơmi ra hai bên, quả nhiên nghe được tiếng bước chân tới lui của Khương Hoa, vội vàng nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Khương Hoa bình phục hô hấp xong, làm đủ chuẩn bị tâm lý, mới lại lần nữa đi vào, giống ngày hôm qua như vậy nửa quỳ ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn mặt anh ta. Khi đến gần, mới ngửi được mùi hương sữa tắm từ trên người anh ta tỏa ra, là tắm rồi mới ngủ sao? Như vậy đúng là thoải mái hơn rất nhiều, xem ra gần đây anh ta là thật sự mệt mỏi, vậy mà hai ngày liền ngủ trong văn phòng rồi. Khương Hoa nhẹ nhàng chạm chạm sườn mặt bóng loáng của anh, nhịn không được có chút đau lòng, phải biết rằng, trước kia phòng nghỉ trong văn phòng chỉ là để trang trí, Bạch Ngạn cơ bản là không cần.

Phải gọi anh ta dậy sao? Lỡ như anh ta chỉ vừa mới ngủ, giờ gọi dậy có thể rất khó chịu? Nhưng nếu là không gọi, vậy chút nữa công tác đã an bài.…Thôi, giúp anh ta hoãn lại một chút đi, để anh ta ngủ một lát.

Khương Hoa đứng lên, nhìn nhìn nhiệt độ điều hòa, không cao a, Bạch Ngạn sao lại không đắp chăn? Anh duỗi tay sờ sờ mặt Bạch Ngạn, độ ấm rất bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giơ tay giúp anh ta sửa sang lại quần áo, đắp chăn lên rồi lặng lẽ lui ra.

Bạch Ngạn nhấc chăn lên, tức giận đến đấm đấm vào giường. Anh thở dài, vô lực thầm nghĩ: Sao cậu ta không tới hôn mình? Rõ ràng mình trông còn đẹp hơn ngày hôm qua nhiều, còn đặc biệt tắm rồi! Chẳng lẽ cậu ta đã không còn thích mình sao?

Khương Hoa còn chưa kịp đi ra ngoài, nghe thấy phòng nghỉ truyền đến động tĩnh lại bước trở về, nhẹ nhàng mở cửa. Vừa vặn đối mặt với Bạch Ngạn đang ngồi ở trên giường giận dỗi, Khương Hoa thấy sắc mặt anh ta không tốt, xin lỗi nói:

“Bạch tổng, là tôi đánh thức ngài sao?”