“Tố Nhan!”
“Ưm”
“Ta phải đi.”
“Sắc trời còn sớm, Vân đại ca đã muốn nghỉ ngơi?”
– Thời gian quá nhanh, một ngày nữa lại sắp hết.
“Ý ta nói, ta ở Tuyệt tình cung cũng một đoạn thời gian, đã đến lúc phải đi.”
– Tố Nhan nghe vậy, tay cầm quân cờ khẽ run, quân cơ rơi xuống phá tan cả bàn cờ.
Giương mắt nhìn gương mặt gần như đã khắc sâu vào lòng, Tố Nhan khẽ hỏi:
“Vân đại ca thật sự không yêu Tố Nhan sao? Nếu không yêu, tại sao lại đối với Tố Nhan tốt như vậy?”
– Tố Nhan lấy hết dũng khí suốt ba ngày qua mà nói.
Yên lặng suy tư một chút, Vân Hiên lại đáp:
“Không yêu. Có lẽ, Vân mỗ đã làm cho cô nương hiểu lầm. Vân mỗ không có khả năng yêu thương cô nương. Cũng có thể nói phu nhân tương tai của Vân mỗ có thể là một nữ tử nào đó cũng không phải là cô nương.”
Thật có lỗi, ngươi đúng là một cô nương tốt. Cho dù đã gặp mặt một đoạn thời gian nhưng mỗi đêm tối ác mộng kéo về, ta vẫn không thể nào quên được gương mặt đó.
“Tố Nhan hiểu được, Vân đại ca cho Tố Nhan một ngày thời gian, Tố Nhan sẽ nghĩ biện pháp giúp Vân đại ca rời đi!”
Dù đó là chuyện khiến Tố Nhan vô cùng đau lòng nhưng cũng là chuyện
Tố Nhan đã vì Vân đại ca mà làm được.
Tuy nói, nam nô trong Tuyệt tình cung
không thể sống đi ra ngoài mà kẻ dám phóng thích nam nô, tội cũng không thểtha. Nhưng vì Vân đại ca, Tố Nhan nguyệnlòng,không
hối không
tiếc. Vân đại có lẽ không biết, ở Tuyệt tình cung mười bảy năm, Tố Nhan trong lúc rãnh rỗi đã đem văn thư về cơ quan trận pháp nghiên cứu thông thấu. Cơ quan trận pháp ở Tuyệt tình cung có thiên hạ vô song cũng khó lòng làm khó Tố Nhan. Một ngày thời gian là đủ rồi!
Chính là, Vân đại ca một đi sẽ không trở lại. Tố Nhan thật sự muốn nói cho huynh biết: Tố Nhan yêu huynh, thật rất yêu huynh. Trước kia là Tố Nhan thật ngốc, bị lời ngon ngọt của một tên nam nô dụ dỗ lại tưởng là yêu.
Đối với Vân đại ca hoàn toàn không giống. Mấy ngày qua, Tố Nhan mỗi buổi tối nhắm mắt lại sẽ nhớ đến giọng nói, nụ cười của Vân đại ca, lại vì những việc đã làm cùng huynh ngày đó mà ngây ngô cười. Mỗi sáng sớm, Tố Nhan đều chăm chút cho bản thân mình, sẽ vì một câu khen ngợi của Vân đại ca mà vui vẻ cả ngày. Nếu nhìn đến Vân đại ca nhíu mài sẽ khẩn trương nghĩ xem mình có làm gì sai không? Huynh nhíu mài càng chặt lại càng hoang mang rối loạn,
mà khi thoáng ngẩng đầu, nhìn đến Vân đại ca cười thản nhiên thì tâm tình liền bình ổn ngay tức khắc. Đây mới gọi là yêu đi. Đáng tiếc, đoạn tình yêu đẹp này chỉ có ba ngày mà thôi.
“Không… không cần như vậy, ta…”
– Vân Hiên đang muốn nói ra ý định của chính mình, lại bị người đến cắt ngang.
“Khởi bẩm Thánh nữ, trong cung xảy ra chuyện lớn, cung chủ cho mời Thánh nữ
đến
thương nghị.”
“Ưm”
– Tố Nhan nhìn Vân đại ca, quả nhiên…
“Ta đi cùng cô nương!”
“Ưm”
– Cùng Vân đại ca sánh bước, Tố Nhan hạnh phúc cười. Cho dù ngắn ngủi, Tố Nhan cũng muốn đem nó trở thành những khoảnh khắc trân quý nhất đời mình.
“Thánh nữ Tố Nhan, tham kiến cung chủ!”
“Ưm”
– Liễu Hà
Anh mệt mỏi lên tiếng, căn bản không thèm để ý đến Vân Hiên.
“Aaa…”
Hàng loạt thi thể phủ vải trắng đặt trong đại điện được tốc lên, Tố Nhan bị kinh hoảng hét lên. Tuyệt tình cung thường xuyên dụng hình với nam nô, Tố Nhan cứ tưởng cả người tràn đầy vết roi đã rất thảm thiết nhưng mà thiên ngoại hữu thiên. Tất cả những thi thể này không có một điểm da thịt lành lặng, chưa nói đến một bộ phận cơ thể mắt, tai,
lỗ
mũi đều bị cắt mất.
“Đây đều là những thuộc hạ được giao nhiệm vụ lùng bắt nam nô trong khắp giang hồ.”
“Là kẻ nào đã làm?”
– Tố Nhan run giọng hỏi.
“Thiên Tàn giáo!”
Liễu Hà Anh vô lực tựa vào ghế. Tiếp quản Tuyệt tình cung hơn mười năm, Liễu Hà Anh cũng chưa gặp tình cảnh này. Xung đột với Thiên Tàn giáo khác nào lấy trứng chọi đá. Tuyệt tình cung dựa vào cơ quan trận pháp chống đỡ nhưng hiện Thiên Tàn giáo đã bao vây dày đặc bên ngoài Tuyệt tình cung. Thiên Tàn giáo nếu dám đến chắc chắn đã chuẩn bị trước, cơ quan trận pháp này có thể chống đỡ được bao lâu?
Liễu Hà Anh nghĩ mãi cũng không thể lý giải vì sao Thiên Tàn giáo lại muốn tấn công Tuyệt Tình cung. Nếu chúng muốn xưng bá thiên hạ cũng không tới lượt nhắm vào Tuyệt Tình cung luôn cách biệt với giang hồ.
“Khởi bẩm cung chủ!”
– Luồng suy nghĩ bị cắt đứt bởi một thị nữ hối hả chạy vào.
“Có chuyện gì?”
“Bên ngoài cung đã bị hai mươi vạn đại quân bao vây.”
– Thị nữ run rẫy hồi báo, lòng lo sợ,
không lẽ
hôm nay là ngày diệt môn của Tuyệt tình cung.
“Thiên Tàn giáo thế nhưng xuất hai mươi vạn đại quân? Không hổ là đệ nhất thiên hạ tà giáo, cũng quá coi Tuyệt tình cung đi?”
“Hồi Cung chủ, Thiên Tàn giáo nhân mã có gần mười vạn, hai mươi vạn đại quân kia là
của
Sở Nguyệt quốc Tiêu gia quân.”
“Cái gì?
Binh mã triều đình? Triều đình và giang hồ từ trước đến nay,
nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần chốn giang hồ không quá phận, triều đình cũng đều mở một mắt nhắm một mắt. Hiện giờ như thế nào tấn công Tuyệt tình cung?”
“Phụ thân đến tìm Hiên nhi về nhà sao?”
“Vân đại ca, huynh nói cái gì vậy?”
– Tố Nhan nghe Vân đại ca sửng sốt nói câu gì đó nhưng thanh âm lại quá nhỏ.
“Ta nói, đồ đệ của ta tới cứu ta!”
– Vân Hiên cao giọng đáp lời.
“Hừ… ý ngươi nói hiện giờ đại đội nhân mã bao vây Tuyệt tình cung ngoài kia là vì ngươi mà đến? Ngươi nói
mà
không biết ngượng miệng, ngươi có phân lượng
gì? Ngươi biết Thiên Tàn giáo là
ai? Tiêu gia quân là
ai?”
Dù
nguyên nhân gì, Liễu Hà Anh luôn xem người này không vừa mắt. Đối với loại
người
cáo mượn oai hùm cuồng vọng cười nhạt. Đáng tiếc, Liễu Hà Anh ẩn cư trong Tuyệt tình cung quá lâu, không thông thạo tin tức, nếu không, nàng ít nhất
sẽ
nghe qua, Thiên Tàn giáo Tu la vương Vân Hiên.
“Có lẽ, tại hạ đối
với
bọn họ không hiểu biết triệt để,
nhưng Vân mỗ chỉ biết Thiên Tàn giáo giáo chủ Đoạn Tử Vũ là Tứ đệ tử của ta. Mà Tiêu gia quân Thống soái Tiêu Hán thần…”
– Ngập ngừng một chút, Vân Hiên cười nhạt, tiếp tục nói:
Tứ nhi tử cũng là
của
ta Nhị đệ tử!”
“Liễu cung chủ vẫn nên thả Vân mỗ rời đi, chuyện mấy ngày qua Vân mỗ sẽ xem như chưa từng xảy ra!”
“Hừ, không tính truy cứu? Nơi này, còn không tới phiên ngươi nói chuyện.”
– Nói xong Liễu Hà Anh phi thân tung chưởng.
“Không cần!
Vân đại ca!”
– Gặp mẫu thân dùng mười công lực tấn công Vân đại ca, Tố Nhan hoảng sợ hét lớn nhưng ngay lập tức chuyển hướng người.
“Mẫu thân!
Vân đại ca!
Không cần…!”
– Mắt thấy Vân đại ca dễ dàng khống chế mẫu thân trong tay, Tố Nhan cũng nhận ra Vân đại ca vô cùng lợi hại, mẫu thân căn bản không phải đối thủ của huynh ấy.
“Cơ hội cuối cùng, nếu Cung chủ thả ta đi, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
Tuyệt tình cung chủ Liễu Hà Anh lần thứ hai trong đời nếm mùi vị thất bại. Nếu lời người kia nói là thật, chờ đợi bọn họ cùng nhau dồn ta vào chỗ chết,
còn không bằng lập tức đối mặt.
“Ngươi là Giáo chủ Thiên Tàn giáo?”
“Tại hạ Giáo chủ Thiên Tàn giáo
– Đoạn Tử Vũ gặp qua Liễu cung chủ, thứ lỗi tại hạ vô ý mạo phạm.”
– Nghe hai từ “vô ý” kia, Liễu Hà Anh oán giận ngạo nghễ cười.
“Ngươi vô ý mạo phạm? Vậy những thi thể trong đại điện là cái gì? Gần mười vạn nhân mã đây là cái gì?”
“Chính là, sư phụ của tại hạ đã làm khách ở Tuyệt tình cung không ít ngày, tại hạ tưởng nhớ người, đặc biệt đích thân đến đây tiếp người trở về. Lệnh sư…”
Nghe đến đây, Liễu Hà Anh thoáng
chấn động, xem ra lời tên kia nói đều là thật.
“Tử vũ bái kiến sư phụ!”
– Nhìn thấy sư phụ đang hướng về phía mình, Tử Vũ tươi cười vui vẻ, trước mặt tam quân quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng lên đi, quỳ cái gì? Không phải đã nói ở bên sư phụ không cần quỳ
sao!”
– Kéo tiểu đồ nhi đứng dậy, lòng Vân Hiên vô cùng thỏa mãn. Đời này, có được đồ nhi này, những thứ khác cho dù không chiếm được,
cũng không hối tiếc. Đắm chìm trong hạnh phúc
với
tiểu đồ đệ anh dũng, Vân Hiên ngẩng đầu
mới
chợt nhìn thấy
bóng dángvô cùng quen thuộc, đang
dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình.
“Tiêu Tướng quân, đã lâu không gặp!”
“Ưm, đã lâu không gặp!”
–
Tay nắm thành quyền, Tiêu Hán
Thần hít sâu
một hơi, cố gắng bảo trì bình tĩnh. Rốt cục tìm được rồi, rốt cục lại có thể nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ bất cần đó.
Nhưng là tiểu tử kia… cái gì mà Tiêu Tướng quân? Còn đã lâu không gặp… ngươi
là ngứa da
đi?
Vui
sướиɠ gặp lại cố nhân, Vân Hiên không để ý đến
vẫn còn
một thân ảnh ở phía xa luôn hướng về hắn.
“Vân đại ca, ngươi có thể cho rằng chuyện mấy ngày qua chưa từng phát sinh nhưng Tố Nhan làm không được. Vân đại ca, ngươi đã muốn tiến vào lòng Tố Nhan, vĩnh viễn cũng rời đi không được!”