“Tử Vũ, chuyện hôm nay là thế nào?”
Nhìn hài tử vẻ mặt hờ hững không chút sợ sệt đứng trước mặt mình, lửa giận trong lòng Vân Hiên càng thêm dâng cao. Một đứa trẻ tám tuổi như thế nào lại ngoan độc đến mức này?
Lần đầu tiên gặp mặt, nó thiếu chút nữa chọc mù mắt một đứa trẻ, lần này càng lợi hại hơn, hạ độc xém chết người.
“Hiên ca ca nói Tử Vũ không nên cứ ở mãi trong nhà, nên hôm nay mới ra ngoài dạo một vòng.”
Vì sao lại dùng vẻ mặt phẫn nộ với mình, đã sớm nói không thích đi ra ngoài mà. Trước kia mỗi khi từ ngoài trở về, mẫu thân luôn đánh Tử Vũ. Khi đó, biểu tình của mẫu thân cũng giống y đúc Hiên ca ca bây giờ. Thật kỳ quái!“Hiên ca ca đã từng nói qua độc trong tay rất lợi hại, không thể tuỳ tiện dùng đã thương người khác. Hôm nay nếu không phải ta tình cờ nhìn thấy, sẽ chết người, ngươi có biết hay không?” – Gặp Tử Vũ tránh nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không đề cập tới lỗi lầm nghiêm trọng của mình, Vân Hiên cảm thấy cần phải dạy dỗ một phen.
“Hắn sớm muộn gì cũng chết, chẳng lẽ Tử Vũ làm sai sao?” – Tử Vũ thản nhiên nói, lại càng khơi dậy lửa giận trong lòng Vân Hiên.
“Đoạn Tử Vũ, ngươi thiếu chút nữa độc chết một đứa nhỏ, còn dám nói với ta ngươi không có sai?” – Vốn tưởng rằng Tử Vũ cũng là hài tử đơn thuần đáng yêu. Thời gian qua, ngày càng thêm nhu thuận nghe lời, không nghĩ tới hôm nay… rõ ràng đã làm sai chuyện, chết sống cũng không chịu nhận sai…
“Cái tên ti tiện, vô dụng kia có chết thì có gì đáng bận tâm? Hiên ca ca lại vì đó mà trách ta!” – Nhận thức Hiên ca ca gần hai tháng, huynh ấy chưa từng lạnh lùng trách mắng mình, hôm nay là tại vì sao?
Ti tiện, vô dụng, chết cũng không đáng bận tâm. Nguyên lai trong lòng của ngươi luôn cho người khác là như vậy. Ngươi là ai mà có thể coi thường sinh mệnh? Có tư cách gì nói người khác ti tiện? Có lẽ là chính mình sai lầm rồi đi, Đoạn Tử Vũ cũng không phải Tiêu Vân Hiên. Tuy đồng dạng có một mẫu thân nhẫn tâm, nhưng Tiêu Vân Hiên cho tới bây giờ chưa từng coi thường sinh mệnh.
“Đoạn Tử Vũ, ta rốt cuộc đã hiểu mẫu thân ngươi vì cái gì tức giận
mà bỏ đi. Chúng ta cùng một loại người, ngươi đã không thể nhận thức ý niệm của ta, ta đây cũng không cưỡng cầu. Ta ở tại nơi này cũng đủ lâu rồi, từ nay về sau ngươi đi quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, hai ta tuyệt không chung đường.” – Vân Hiên thở dốc muốn rời đi, liền phát hiện cổ tay bị nó gắt gao nắm chặt đến đau nhói.
Gặp Hiên ca ca nhất quyết muốn đi, từ nay về sau không quan tâm mình nữa, Tử Vũ thực hoảng hốt, không kịp hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nắm lấy cổ tay Hiên ca ca kéo lại.
“Không được, ta không cho ca đi!” –
Tử Vũ vội vàng nói.
“Ngươi võ nghệ cao cường, ta không phải đối thủ của ngươi. Hôm nay người nhất quyết lưu ta lại, ta cũng vô phương tiếp nhận. Ngươi lưu ta nhất thời nhưng có thể lưu ta cả đời sao? Nếu muốn, trừ khi ngươi dùng độc dược làm ta mất đi năng lực hoạt động, để ta mãi không đi được.”
Ngữ khí lạnh như băng, lòng Tử Vũ hung hăng đau xót.
Tử Vũ thật không phải ý tứ này, cái kia đúng là biện pháp tốt nhưng Hiên ca ca cùng bọn ti tiện kia bất đồng, mình sao có thể dùng độc đối phó với Hiên ca ca.“Buông tay!” – Hiên ca ca quả thực sinh khí, Tử Vũ không dám làm càng, chậm rãi buông lỏng lực đạo.
Cảm giác lực đạo nơi cổ tay yếu dần, Vân Hiên dứt khoát rút tay ra. Vừa nâng bước rời đi lại nhận ra đứa nhỏ tuy buông lỏng cổ tay mình nhưng rồi lại gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình.
“Không cần, không cần đi…” –
Ánh mắt khẩn cầu tha thiết, Vân Hiên nhận ra đây là lần đầu tiên trong hai tháng qua nghe Tử Vũ chịu nói lời thua thiệt. Nhưng Vân Hiên đã muốn hoàn toàn rũ bỏ, bản thân căn bản không thể cùng một người xem mạng người như cỏ rác cùng nhau sinh sống.
Vươn tay trái, lấy chuỷ thủ trong lòng ngực, Vân Hiên trực tiếp cắt đứt ống tay áo, quay đầu lại tiêu sái rời đi.
Đi đến đầu thôn, cơn giận của Vân Hiên bình ổn không ít. Đột nhiên nhớ đến chính mình nhất thời sinh khí bỏ đi, đồ đạc gì cũng không mang theo. Những thứ đó không có gì quan trọng ngoại trừ bình dược năm đó của phụ thân và ngọc bội mà Ninh nhi đã tặng.
Nhớ đến phụ thân, Vân Hiên sờ ống tay áo bị chém đứt. Ngày đó ở trước mặt phụ thân, chính mình cũng giống Tử Vũ gắt gao nắm chặt ống tay áo phụ thân khẩn cầu. Hiện giờ Tử Vũ có hay không giống như mình, nhìn phụ thân chậm rãi rút ống tay áo ra, lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.
“
Tương lai, Ninh nhi nếu biết mình đánh mất ngọc bội mà nó tặng, khẳng định sẽ khóc nháo một trận!” – Tự nói một câu như vậy, Vân Hiên xoay người trở về.
(Đồ nguỵ biện nhà anh!)Trở lại ngôi nhà nhỏ đã sinh sống hai tháng qua, Vân Hiên phát hiện Tử Vũ vẫn giữ nguyên bộ dáng khi nãy, không chút động đậy. Nó nghe tiếng động ngẩng đầu, thần thái trong ánh mắt vô cùng quen thuộc. Đó chính là cái ánh mắt mà hài tử lầm tưởng hắn là mẫu thân của nó đã trở về, vô cùng cao hứng.
“Ta bỏ quên chút đồ vật, lấy xong liền đi!” – Không nhìn ánh mắt làm lòng mình rung động, Vân Hiên lập tức đi về phía phòng mình. Mà khi Vân Hiên vừa xoay người, Tử Vũ cũng xông đến đem cửa ngoài đóng lại, thi triển khinh công đem mãng tiên treo trên tường nhét vào tay hắn. Vân Hiên còn chưa kịp phản ứng, nó đã nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo, đoan chính quỳ gối trước mặt.
“Ngươi…” –
Nhìn dáng vẻ cầu xin hèn mọn ở trước mặt, lòng Vân Hiên lại nhói đau.
“Tử Vũ biết sai rồi… Tử Vũ không nên hạ độc… Tử Vũ không nên đi ra ngoài… Tử Vũ không nên cùng kẻ ti tiện kia nói chuyện… Tử Vũ biết sai rồi, Hiên ca ca đánh Tử Vũ đi!”
Nghe Tử Vũ khẩn khiết nói ra hàng loạt lời nhận sai, Vân Hiên rốt cuộc thông suốt nhiều điều. Hài tử không phải loại ngang ngạnh không biết nhận sai mà là nó không hiểu. Nó không phải cự tuyệt nghe lời mình, mà là căn bản không hiểu được mình nói với nó cái gì. Hài tử này mặc dù cùng mình có thân thế tương đồng, nhưng không giống nhau hoàn cảnh sống. Có người ở thời điểm nó vẫn còn là trang giấy trắng, giáo huấn nó “tàn khốc sinh tồn chi đạo”. Cho nên nó mới có thể kiên định cho mình là đúng.
Buông mãng tiên, nhặt quần áo trên mặt đất khoác lên người Tử Vũ lại gặp phản ứng kịch liệt.
“Không, Tử Vũ không cần mặc quần áo, Tử Vũ thật sự biết sai lầm rồi, Hiên ca ca đánh đi, cầu ca không để cho ta mặc quần áo.”
Vừa nghĩ mở miệng khuyên nhủ, Dật Hiên đột nhiên cảm nhận cánh tay vô cùng đau nhức, máu đen từ khoé miệng tràn ra, đầu óc mơ hồ. Hắn xác định mình vừa trúng độc Huyết phong hầu.
“Ta… Ta không mang thuốc giải.” – Nhìn chằm chằm vết thương của Hiên ca ca, Tử Vũ hoảng hốt nói.
Một câu khiến hắn tức đến muốn ói máu, Vân Hiên vội vàng lấy trong ngực áo một viên giải độc hoàn nhét vào miệng. Cố gắng kéo thân thể dần vô lực đi vào nhà sau phối dược giải độc. May mắn lúc giải độc cho đứa bé kia hắn vẫn còn giữ lại một ít thảo dược trong nhà, nếu không với độc tính bá đạo này, dù có giải độc hoàn cũng không đủ thời gian cho hắn tìm thảo dược giải độc.
Uống xong giải dược, ngồi trên ghế một lúc lâu để ổn định thân thể, Vân Hiên thật được một phen khϊếp vía. Hài tử này có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào a.
Ngồi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì của kẻ đầu xỏ gây chuyện, xoay đầu một cái lại thấy nó đã mặc y phục chỉnh tề tự lúc nào. Hài tử đứng ngay cửa lớn mở rộng, không nhìn mình cũng không nói một câu. Vân Hiên đứng dậy đi đến trước mặt Tử Vũ, nó ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại cúi đầu. Nhìn thoáng qua cảnh vật bên ngoài, Vân Hiên rốt cuộc hạ quyết tâm. Xoay người vào trong, lấy thước chặn giấy trên bàn đi đến trước mặt Tử Vũ nghiêm giọng.
“Vừa rồi là tay bên nào hạ độc, vươn ra!” – Tử Vũ vẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hiên ca ca, không hiểu rõ vì cái gì Hiên ca ca không đi nữa.
“Tay nào hạ độc, nghe không rõ lời ta nói sao? Mau vươn ra!” – Nhìn chằm chằm vào thước chặn giấy trên tay Hiên ca ca, Tử Vũ rốt cuộc đã hiểu, cả người liền tràn đầy sinh khí. Nó vội vàng đem cả hai tay đều đưa ra, sợ Hiên ca ca sẽ đổi ý.
“Hai tay đều có độc, vừa mới hạ độc là tay trái.” – Ngoan tâm hạ một tràng thước thật nặng xuống bàn tay trái. Bàn tay nhỏ run lên, ban đầu là những vệt đỏ, sau dần tím cả lên, có những chỗ có phần tróc da. Chắc chắn rất đau đi nhưng hài tử lại không hề rên la một tiếng nào.
“Ba mươi roi này nhắc cho ngươi nhớ từ nay về sau không được phép hạ độc mà trong người không mang theo thuốc giải!”
Vân Hiên đồng dạng lặp lại với bàn tay phải, nghiêm khắc nói một câu.
“Ba mươi roi này nhắc cho ngươi nhớ từ nay về sau, bất kể tình huống gì cũng không được phép sử dụng Huyết phong hầu!”
“Hiểu rõ chưa?”
“Tử Vũ nhớ kỹ, Tử Vũ hiểu được. Không được dùng độc mà không mang thuốc giải, không được dùng Huyết phong hầu bởi vì… bởi vì…”
Quả nhiên không ngoài chính mình dự đoán, Tử Vũ sẽ không nói được lí do. Nhìn hài tử nhất thời sốt ruột, cũng không cố kị hai tay đầy thương tích mà nắm chặt lấy y phục của mình, sợ mình lại giận mà rời đi, Vân Hiên lại đau lòng. Hắn xót xa càng muốn lôi bàn tay ra thì nó lại càng nắm chặt hơn.
“Không cần… Tử Vũ thật sự hiểu được… bởi vì… bởi vì như vậy sẽ không cẩn thận làm bị thương Hiên ca ca, bởi vì… bởi vì…”
Hài tử bị đánh nặng như vậy cũng không rên một tiếng nhưng lại vì sốt ruột sợ mình rời đi mà khóc lớn, Vân Hiên quyết định không động đến bàn tay ấy nữa mà chăm chú nhìn vào Tử Vũ.
“Tử Vũ có nguyện bái Hiên ca ca làm sư phụ không?”
“Cái gì?”
“Nếu Tử Vũ nguyện bái Hiên ca ca làm sư phụ, về sau đều phải nghe lời Hiên ca ca nói, làm sai chuyện cũng phải thành thật nhận phạt. Nhưng Hiên ca ca cũng cam đoan, bất luận tương lai Tử Vũ làm cái gì, Hiên ca ca thà rằng đem Tử Vũ đánh chết cũng tuyệt không đem Tử Vũ trục xuất sư môn. Có đồng ý không?”
“Bái sư?”
Vân Hiên nhìn ra trong ánh mắt Tử Vũ vừa có sợ hãi lẫn do dự. Vân Hiên cẩn thân nghĩ lại những lời mình nói phải chăng quá độc ác làm Tử Vũ sợ?
“Ngươi cũng có thể không đồng ý, ta…”
“Không, ta nguyện ý bái sư!”
–
Nói xong Tử Vũ liền quỳ xuống lễ bái như tỏ rõ quyết tâm.