🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triển Hồng Anh hôm nay không mặc quân trang, mà thay vào đó là một bộ đồ thông thường, một chiếc áo khoác lông màu trắng cùng với quần jean, trên đầu đội một chiếc mũ lên vô cùng dễ thương, thoạt nhìn không giống như người đã 40 tuổi, mà chỉ như là sinh viên mới rời khỏi ghế nhà trường. Lâm Ngọc Đồng nếu như không từng nghe qua về cô, có thể cũng chẳng thể nào mà nhận thức được.
Triển Hồng Anh cười nói: "Khó có dịp ta được mặc thường phục, đương nhiên là ta phải để cho mình trông trẻ trung hơn chứ. Được rồi, không nói về cô nữa, cô tới là muốn tìm con cùng ra phố đi shopping, con xem có được không?"
Lâm ngọc đồng hơi chần chờ rồi nói: "Đi cũng được thôi ạ, nhưng con phải xin phép giáo sư trước đã, hoặc là sẽ trốn học."
Triển Hồng Anh hướng về phía chiếc xe đang dừng đằng trước vẫy tay, ngay lấp tức có một thanh niên cao lớn bước vào trong trường. Triển Hồng Anh nói: "Đi thôi, chỉ cần con đồng ý, chuyện xin phép này không cần con phải quan tâm đâu."
Lâm Ngọc Đồng ngồi trên xe của Triển Hồng Anh, hai người đến khu mua sắm đắt đỏ nhất của thành phố, sau khi an toàn lái vào bãi đậu xa, Triển Hồng Anh nói: "Nếu như chị dâu của ta còn sống, hôm nay vốn nên là chị ấy đưa con tới đây. Nhưng chị ấy đã mất rồi, cho nên hôm nay để bà cô này mang con đi dạo, lát nữa thích cái gì con cứ việc mua, hôm nay coi như là của mẹ Dực Phi mua cho con."
Theo như phong tục thì có nói đến việc mẹ chồng phải mua đồ này nọ cho con dâu trước lễ cưới, mua càng nhiều càng chứng tỏ người con dâu ấy rất được yêu quý. Nhưng bọn họ dường như không tồn tại loại này vấn đề đi?!
Lâm Ngọc Đồng lập tức dừng lại "Cô, cái này không cần đi? Con không mang đồ trang sức, hơn nữa, con cùng Dực Phi đều là nam, bọn con kỳ thực cũng không để ý nhiều như vậy."
Triển Hồng Anh trừng đôi mắt xinh đẹp của mình, "Con không tham gia quân ngũ, tại sao lại không thể đeo đồ trang sức? Hơn nữa, cho dù không mang trang sức cũng có thể mua mua quần áo, giày, vân vân. Khẩn trương lên nào, đám cưới là chuyện tốt lành, không thể qua loa."
Lâm Ngọc Đồng căn bản không thể cãi lại Triển Hồng Anh, cuối cùng chỉ có thể bị động đi theo phía sau. Sau đó cực kì câm nín khi nhìn thấy Triển Hồng Anh mua cho cậu một đôi nhẫn vàng nạm ngọc và một đôi khuy cài bằng ngọc bích vô giá. Triển Hồng Anh tiêu tiền mà lông mày cũng chẳng nhăn dù chỉ một chút, Lâm Ngọc Đồng trong thoáng chốc phải ôm lấy ngực không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ mình nằm mơ thấy mất tiền là ám chỉ hôm nay sao?
Kế tiếp, Triển Hồng Anh lại chọn được một đôi cài áo giống hệt nhau,
Lâm Ngọc Đồng lấy cớ đi WC mà gọi điện cầu cứu Triển Dực Phi: "Dực Phi, cô đang bắt tôi phải mua rất nhiều đồ trang sức bằng vàng đây này, không mua không được, anh nói xem phải làm sao bây giờ?!"
Triển Dực Phi ở phía bên cười bật cười thành tiếng, "Vậy em đi mua cùng cô đi, em thích cái gì cứ việc chọn, đừng khách khí với cô. Cô hiếm khi đi dạo phố, nếu không vui vẻ mà mua sắm thì ai cũng đừng mong đi cùng với cô được."
Lâm Ngọc Đồng vừa tưởng tượng đến Triển Hồng Anh mà quật cậu một cái thì thôi xong rồi, cậu im lặng một lúc rồi nói, "Cũng may anh không giống cô, đây là người bằng thép mà, người thường thì quả thực là bất động từ lâu rồi."
Triển Dực Phi hạ giọng, "Cô trước kia là nữ tiểu đội trưởng của một binh đoàn nam, sau này vì thành tích môn xạ kích vượt trội mà đã được đặc biệt chuyển đến khu dã chiến của quân đoàn đặc chủng để chỉ đạo. Hiện tại cô đang là giáo viên của bộ môn bắn tỉa. Đúng rồi, kĩ năng chiến đấu của cô cũng vô cùng xuất sắc, Cao Văn Lượng chính là được cô dạy dỗ, cho nên nếu em muốn trốn đi thì căn bản không phải là cô không biết."
Lâm Ngọc Đồng: "&&......"
Triển Dực Phi không nghe thấy tiếng trả lời, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Đồng lúc này mới nói, "Không có việc gì, tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi ra ngoài tìm cô."
Triển Hồng Anh chính là một tay súng thiện xạ, vậy sao không thừa dịp này mà thỉnh giáo chút chuyên môn này?!
Có một cuốn tiểu thuyết của đời trước mà cậu viết chính là nói về đề tài quân sự. Cậu từng viết những cái gì cho cuốn truyện ấy, cậu đều còn nhớ rõ ràng, rành mạch. Nhưng những vấn đề chuyên môn thì cậu vẫn cần rất nhiều tư liệu để tham khảo, lần này thì tốt rồi, có sẵn ngay tư liệu sống ở trước mặt.
Triển Hồng Anh thấy được tâm tư của Lâm Ngọc Đồng thì liền không đi dạo phố mua sắm nữa mà dẫn cậu lên một quán trà trên tầng cao nhất của khu mua sắm. Họ gọi một bình hồng trà, Triển Hồng Anh lúc này đưa cho Lâm Ngọc Đồng một tấm thẻ. Thoạt nhìn tấm thẻ này có vẻ đã dùng được vài năm, số ở mặt trên của tấm thẻ dường như bị cọ qua lại nhiều mà mờ đi, có thể thấy được Triển Hồng Anh rất coi trọng nó.
"Cái này khi mẹ của Dực Phi còn sống đã tiết kiệm được, chị ấy trước khi mất đã đưa lại cho ta. Mấy năm nay ta cũng tìm một số nhân viên tài chính nổi tiếng trong ngành để thực hiện một số hạng mục đầu tư, nhiều ít gì cũng là buôn bán có lãi, giờ đều ở cả trong này, con cầm lấy đi"
"Cám ơn cô." Lâm Ngọc Đồng nhận lấy tấm thẻ, suy nghĩ xem sau khi trở về vừa lúc có thể nói chuyện cùng với Triển Dực Phi về chuyện đồ trang sức.
"Còn có số điện thoại này, con học thuộc nó đi, không cần phải lưu vào chỗ nào hết, cũng không phải nói với kẻ nào hết, về sau nếu con gặp rắc rối gì thì cứ gọi." Triển Hồng Anh lấy một tờ hóa đơn mua sắm rồi viết xuống một dãy số, mà khi nhìn lại thì chính là số điện thoại.
"Cám ơn cô."
"Người một nhà không cần khách khí như vậy, hơn nữa nếu thực sự phải nói cảm ơn thì phải là ta cảm ơn con mới đúng. Nhiều năm như vậy, Dực Phi cuối cùng cũng tìm được cho mình một người để bầu bạn, con không biết được mấy năm nay nó cô đơn đến mức nào đâu." Triển Hồng Anh luôn mang đến cho người khác một cảm giác quật cường, nhưng giờ phút này đây đôi mắt lại dường như ngấn lệ làm cho người ta có cảm giác thực khó chịu chỉ muốn đứng lên để bảo vệ. Cô vỗ vỗ bàn tay của Lâm Ngọc Đồng, nói: " Về sau tiểu Lâm hãy giúp ta chăm sóc cho nó. Thằng bé này dù bên ngoài giống như cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, nhưng kỳ thực có những thứ người ta sinh ra đã có, nó ngược lại không hề có."
"Cô là đang nói... anh ấy thiếu thốn tình thương yêu?"
"Đúng vậy, mẹ nó mất sớm, ta lại đi học xa, cho dù muốn chăm sóc cho nó cũng khó. Triển Hoành Đồ tuy là ba ruột của nó, nhưng ccon cũng thấy đấy, còn chẳng bằng người xa lạ. Ngày trước hắn cùng Uông Băng Yến mang theo con nha đầu chết tiệt Triển Dực Ninh kia đi du lịch, đi tiệc tùng, chưa hề đưa Dực Phi theo bao giờ, ngay cả khi đi công tác trở về cũng chỉ mang quà cho Triển Dực Ninh. Tuy rằng Dực Phi cho đến bây giờ cũng chẳng hề nói điều gì, nhưng con nghĩ xem lúc ấy nó còn nhỏ như vậy, làm sao có thể không tủi thân, không khổ sở? Làm cho ta tức giận nhất chính là Uông Băng Yến, lúc ấy hễ ai đối xử tốt với Dực Phi một chút thì liền bị ả cho nghỉ việc, cuối cùng ả khiến mọi người trong Triển gia ai cũng không dám nói chuyện với Dực Phi, thằng bé chỉ có thể lủi thủi chơi một mình, muốn làm chuyện gì cũng phải đặc biệt cẩn thận, sợ liên lụy đến người khác. Mẹ nó, ta bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều nghẹn một bụng tức!"
"Cô yên tâm, về sau con sẽ quan tâm đến anh ấy nhiều hơn."
"Ta biết có thể tin tưởng ở con."
"Dạ vâng." Lâm Ngọc Đồng cười rồi nhấp ngụm trà, trực tiếp đem chuyện muốn hỏi về chuyên môn quân sự chuyên nghiệp quẳng ra sau đầu, bởi vì cậu nghe được trong lời nói lúc sau của Triển Hồng Anh luôn ẩn một nỗi đau sâu trong tâm khảm. Cậu vì thế mà cũng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Đúng rồi cô, có chuyện con sợ Dực Phi sẽ tức giận nên không hỏi, nhưng quả thực con rất tò mò. Ngày hôm đó lúc cháu đến Triển gia cùng ba mẹ, khi ấy Triển Hoành Đồ không phải là nhắc đến chuyện từ bỏ quyền thừa kế của Dực Phi sao? Con không hiểu, hiện tại Triển Hoành Đồ là người đứng đầu tại Triển gia, chỉ cần ông ấy không đưa tài sản của mình cho Dực Phi là được rồi sao? Tại sao lại còn bắt Dực Phi từ bỏ quyền thừa kế?"
"Bởi vì Triển Hoành Đồ cũng không hoàn toàn nắm giữ trọn được gia nghiệp của Triển gia ở trong tay mình. Hơn nữa Triển gia có quy định, chỉ có con trưởng mới được kế thừa gia nghiệp, trừ phi người này không hề có năng lực để gánh vác, nếu không thì phải làm theo gia quy. Còn bây giờ thì gia nghiệp chắc chắn là phải để Dực Phi tiếp quản, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Triển Hoành Đồ lại một lòng muốn đến gia nghiệp Triển gia giao cho Triển Dực Ninh, cho nên hắn đương nhiên hy vọng rằng Dực Phi sẽ từ bỏ quyền thừa kế."
"Từ lúc sinh ra đến giờ Triển Hoành Đồ là một người cha kỳ lạ nhất mà con được gặp." Có thể không thích con trai của mình, nhưng tại sao lại không thích đến mức như vậy? Thậm chí không muốn cho ở lại dù chỉ một phút?
"Có rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng vài từ được, về sau này con sẽ chậm rãi biết được thôi. Quên đi, không nói về chuyện này nữa, con còn muốn uống gì không? Nếu không uống chúng ta tiếp tục đi dạo?"
"A?! Còn đi dạo nữa sao ạ?"
Lâm Ngọc Đồng rốt cuộc lại bị triển Hồng Anh lôi kéo đi mua đồ vật này nọ, Triển Hồng anh còn xúi cậu mua một đôi đồ ngủ tình nhân, một đôi áo choàng tắm tình nhân, một đôi dép tình nhân còn có cả đồ rửa mặt cặp, cuối cùng khiến Lâm Ngọc Đồng cũng xuất hiện ảo giác rằng thực sự cậu và Triển Dực Phi là một đôi.
Không biết vì sao, trong đầu Lâm Ngọc Đồng đột nhiên hiện ra hình ảnh lúc sáng nay ở cổng trường Triển Dực Phi tháo khăn quàng cổ ra quàng cho cậu, ánh mắt thấp thỏm mà lại quan tâm như thế, nếu cậu còn không nhìn ra ý nghĩa bên trong, có phải là dùng "mắt mù" để giải thích không?
Lâm Ngọc Đồng đột nhiên gọi Triển Hồng Anh: "Cô, đi mua khăn quàng cổ đi ạ, Dực Phi đưa cho con quàng, để con mua một cái mới cho anh ấy."
Triển Hồng Anh đương nhiên không nói gì. Lâm Ngọc Đồng cũng không biết Triển Dực Phi thích kiểu gì, dứt khoát mua luôn một cái giống như cái đang quàng trên cổ, chẳng qua màu sắc khác nhau, cái cậu đang đeo là cái kẻ ca-rô màu xám, mà cái cậu mới mua là có kẻ ca-rô màu nâu nhạt.
Hai người lúc tới đây thì hai tay trống trơn, đi khi về thì túi lớn túi nhỏ, Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên được lĩnh hội việc dạo phố đến đói meo. May mắn là bữa trưa đều đã được đặt sẵn, cậu cùng Triển Hồng Anh tới khách sạn, gia đình cậu và Triển Dực Phi cũng đã tới, nhưng bất ngờ nhất là cô em gái đang ở nước ngoài của cậu Lâm Ngọc Lan cũng ở đây.
Lâm Ngọc Lan và Lâm Ngọc Đồng bề ngoài trông rất giống nhau, đều là mày rậm mắt to, chẳng qua là con gái nên có chút thanh tú xinh đẹp hơn, từ nhỏ đến lớn cô bé đều thân nhất là với Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu đến, lập tức chạy đến ôm: "Anh hai! Em nhớ anh muốn chết!"
"Thùy mị, thùy mị nào mỹ nữ!" Lâm Ngọc Đồng xoa xoa đầu em gái, "Làm sao em về đây được?"
"Em nói với giáo viên là anh trai kết hôn, xin nghỉ năm ngày."
Lâm Ngọc Đồng không tán thành, hỏi, "Đến lúc hôn lễ thực sự tổ chức thì làm sao?"
Lâm Ngọc Lân hắc hắc cười nói: "Đến lúc đó em bảo là chị dâu sinh em bé!"
Triển Dực Phi dở khóc dở cười nhìn qua, Lâm Ngọc Lan lại giơ tay lên làm bộ dạng vô tôi, khiến cả phòng đều cười vui vẻ.
Không có Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến ở đây, bữa cơm này có chút thoải mái, đặc biệt là Lâm Ngọc Lan và Lâm Ngọc Phi, khi ở trường cả hai đều đã phải học hành mệt mỏi, khó khăn lắm mới có lần gia đình tụ họp, cho nên cực kỳ vui vẻ, trên bàn ăn nói líu ríu không ngừng. Triển Dực Phi yên lặng quan sát một chút, cảm thấy được so với hai người em, Lâm Ngọc Đồng rõ ràng là ổn trọng hơn, thật may mắn. Trước mắt thì ít nhất anh và Lâm Ngọc Đồng chưa có khác biệt giữa khoảng cách thế hệ.
Cuối cùng sau khi ba vị trưởng bối bàn bạc liền quyết định hôn lễ tổ chức vào giữa tháng 5 năm sau, Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng không có ý kiến khác.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ đến cô em gái cách một đời mới gặp lại, lúc ở bãi đỗ xe liền nói chuyện này với Triển Dực Phi. Triển Dực Phi đồng ý, nhưng không giống trước đây muốn cùng đi, bởi vì anh không xác định được phải Lâm Ngọc Đồng cố ý lảng tránh việc ngủ chung phòng với anh không.
Lâm Ngọc Đồng sau đó mới nhớ đến, cậu biết vấn đề của hai đời nhưng Triển Dực Phi thì không thể nào biết được, cho nên cậu thấy được mình rất cần thiết phải về nhà của hai người bọn họ, bởi vì Triển Dực Phi có thể đang cảm thấy cậu lảng tránh việc hai người bọn họ chung một phòng. Nhưng mà lúc cậu còn đang nghĩ về vấn đề này, Triển Dực Phi đã một mình lái xe về nhà.
Lâm Chi Tùng chuẩn bị lại xe về nhà, lại bị con trai bảo dừng lại, bị giật mình, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy Đồng Đồng?"
Lâm Ngọc Đồng nói: "Con xin lỗi ba, thứ con muốn mang đến trường ngày mai vẫn còn ở trên xe của Dực Phi, giờ con không về nhà được, để đến thứ 6 con sẽ về."
Trần Tố Trữ vội nói, "Vậy con gọi Dực Phi quay lại nhà chúng ta là được, như vậy đỡ cho con gọi taxi không tiện, ngày mai hai đứa có thể đi cùng nhau luôn."
Lâm Ngọc Đồng nghĩ thấy cũng đúng, cậu liền nhanh chóng gọi cho Triển Dực Phi, nhưng làm cho cậu cảm thấy thập phần kỳ quái chính là gọi hai lần nhưng Triển Dực Phi đều không bắt máy.
Hết chương 22.
Nhẫn nạm ngọc