*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Quân Cường ký tên lên văn kiện, giao cho Úc Đan: "Phúc lợi Trung thu cứ như vậy đi, chị vất vả rồi."
Úc Đan cười: "Lục tổng càng lúc càng hào phóng, Trung thu năm nay nhiều gấp đôi năm trước rồi." Nói xong cầm tài liệu xoay người rời đi, giống như hoàn toàn không nhìn thấy người đang nằm trên sô pha trong văn phòng.
Lục Quân Cường xoa xoa ấn đường, năm tháng giống như cũng đặc biệt chiếu cố gương mặt đẹp trai này của cậu, thời gian trôi qua, Lục Quân Cường vẫn trẻ trung giống như trước.
Lục Quân Cường đứng lên ngồi vào sô pha bên cạnh, cúi người ôm lấy người trên sô pha, hôn nhẹ sườn mặt người nọ, nhỏ giọng gọi: "Ngủ đủ rồi chưa? Chút nữa sẽ đi ăn cơm, anh đói không?"
Người đang ngủ say quen thói chui vào trong l*иg ngực cậu, có chút đáng thương lại có chút ủy khuất nhỏ giọng nỉ non: "Buồn ngủ... Để anh ngủ tiếp một lát đi."
Tuy rằng thủ phạm làm Lục Khôn Đức hôm nay buồn ngủ chính là Lục Quân Cường, nhưng Lục Quân Cường một chút tâm tư tự trách cũng không có, chỉ là càng ôn nhu bế Lục Khôn Đức lên, hôn hôn lên đôi mắt nhắm hoài không chịu mở của anh, nghĩ nghĩ nói: "Em kêu bọn họ để lại không ít cua mới nhập, muốn ăn không? Anh mà không dậy em kêu bọn họ bán đi à, vừa rồi còn có người gọi cua đó, Ngô Hạo đã bán hết hàng trong kho dự trữ rồi, anh không ăn thì em kêu anh ta mang đi luôn."
"Đừng..." Lục Khôn Đức rốt cuộc trợn mắt, có chút sốt ruột, "Anh ăn anh ăn."
Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, hôn lên trán anh, đứng lên kéo anh dậy, cười nói: "Vào bên trong rửa mặt, hôm nay chúng ta về nhà ăn."
Lục Khôn Đức đáp lời, xoa xoa mắt đi vào phòng nghỉ bên trong rửa mặt.
Hiện tại văn phòng Lục Khôn Đức ở Đức Mỹ gia trên cơ bản đã vô dụng, thời gian Lục Khôn Đức làm việc rất ít, dù có làm cũng là trực tiếp ở trong văn phòng Lục Quân Cường, Lục Quân Cường lấy lý do muốn cùng Lục Khôn Đức học cách quản lý sổ sách, nuôi Lục Khôn Đức ở trong phòng mình luôn, còn chuyện sổ sách Lục Quân Cường rốt cuộc học hay không học... chỉ có Lục Quân Cường mới biết.
Lục Khôn Đức rửa mặt xong đi ra tỉnh táo hơn không ít, cười ngây ngô: "Cua đâu hở?"
Lục Quân Cường nhẹ xoa đầu anh, cười: "Chỉ biết ăn, đã mang lên xe rồi, một lát đi ra ngoài với em một chuyến lại về nhà."
"Đi đâu?" Lục Khôn Đức nhìn chung quanh, cầm di động mình lên nhìn thoáng qua, "Không còn sớm, đi làm gì?"
Lục Quân Cường cười không nói chuyện, mặc áo khoác vào cho Lục Khôn Đức, tắt điện trong văn phòng, xoay người nắm tay Lục Khôn Đức đi xuống lầu.
Lục Quân Cường không coi ai ra gì nắm tay Lục Khôn Đức đi ở Đức Mỹ gia, công nhân đã sớm thấy nhiều, biết ông chủ không thích có người nghị luận về anh, đều thành thành thật thật câm miệng, giống như là toàn bộ Đức Mỹ gia cũng không có người này.
Lục Khôn Đức vẫn là bộ dáng thiếu niên năm đó, mặc một bộ đồ mùa thu thoải mái, áo sơmi sọc caro màu nâu cùng áo len đan tay vàng nhạt, quần vải thô màu lục đậm, bên ngoài khoác một cái áo khoác nâu thẫm, ấm áp giống một cậu bé lớn xác.
Lục Khôn Đức xoa nhẹ hai mắt, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc đi đâu? Đi tìm Đồng Kha và Vu Hạo Phong sao? Bọn họ đi du lịch, không gặp được."
"Không phải." Lục Quân Cường mở cửa xe để Lục Khôn Đức vào, mình thì đi vòng qua lên ghế bên kia, cài đai an toàn cho Lục Khôn Đức xong mới lái xe ra ngoài, ngữ khí nhẹ nhàng, "Đi cho anh xem chút đồ."
Lục Khôn Đức gật gật đầu, cầm lấy một quyển tạp chí lật lật, không thấy gì thú vị liền đặt sang một bên, lại lấy ra tờ rơi mới vừa nhận được, kéo dài giọng đọc diễn cảm quảng cáo bên trên, Lục Quân Cường không chịu nổi quấy rầy, lấy một viên Ferrero(*) đưa cho anh, cảnh cáo: "Chỉ cho phép ăn một viên, ăn nhiều một lát anh lại không ăn cơm chiều đàng hoàng."
(*)
"Được được." Có một viên cũng hơn là không có viên nào, Lục Khôn Đức tự biết thấy đủ, lột giấy bạc ra ném viên chocolate vào trong miệng, hạnh phúc nhai bẹp bẹp.
Lục Khôn Đức cũng không phải không có oán giận, Lục Quân Cường quản anh quá nghiêm, nhiều năm như vậy không có một chút khởi sắc, lại có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng, nhiều lần oán giận tới oán giận lui kết quả chính là hai người thỏa hiệp, Lục Quân Cường vẫn sẽ quản anh, nhưng cũng lại cho anh một chút ngon ngọt.
Tựa như vừa rồi, một tiếng trước khi dùng cơm không được ăn đồ ăn vặt, đây là quy củ Lục Quân Cường đặt ra, nhưng Lục Khôn Đức có khi thèm ăn không thôi, Lục Quân Cường không đành lòng liền cho anh một chút.
Hai người đã ở bên nhau rất nhiều năm, thói quen cùng tật xấu của nhau đều nhất rõ ràng, không phải không có mâu thuẫn, chỉ là lẫn nhau đã tìm được phương thức thích hợp nhất để ở chung với đối phương, đó là khoan dung và tin tưởng.
Đương nhiên, đây đều là trên bề mặt, giống như Lục Quân Cường hiện tại phi thường không muốn khoan dung Lục Khôn Đức, một chút đều không có ý tứ tin tưởng anh, Lục Quân Cường vỗ rớt cái tay đang muốn đi lấy chocolate của Lục Khôn Đức, trách mắng: "Đã nói thế nào?! Chỉ ăn một cái thôi!"
Lục Khôn Đức lại muốn chơi xấu: "Em dẫn anh đi đâu? Ăn trước xíu không được sao? Anh đói bụng!"
"Nghe lời, một lát chúng ta liền về nhà." Lục Quân Cường dứt khoát kéo tay Lục Khôn Đức qua, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay thon dài của anh, an ủi người yêu đang đói bụng, "Sắp tới rồi, ngoan."
Lục Khôn Đức rầm rì một lát, tiếp tục cầm lấy tờ rơi vừa rồi, lớn tiếng đọc: "Đồ gia dụng cực tốt! Bảy ngày bao trả! Mười lăm ngày bao đổi! Tiền trao cháo múc! Bảo hành trên cả nước! Giá thấp nhất trên thị trường! Bạn còn do dự sao! Còn do dự sao! Còn..."
Lục Quân Cường: "..."
Chiếc xe thuận lợi tiến vào bãi đỗ xe, Lục Quân Cường giật lấy tờ rơi đáng chết kia vò vò ném vào thùng rác, ừm, rác tái chế mà.
Lục Khôn Đức chớp chớp mắt: "Đây là nơi nào?"
Lục Quân Cường bị anh chọc giận bật cười, không để ý tới anh, nắm tay anh lên lầu.
Hai người trực tiếp lên tầng cao nhất, là một cửa hàng bánh kem dành cho hội viên, Lục Khôn Đức vừa qua cửa đã bị vị ngọt của bánh kem trong tiệm hấp dẫn, cười cười: "Mua cái gì? Bánh kem sao?"
"Không phải." Lục Quân Cường đi đến chỗ thu ngân, lấy ra một tờ hóa đơn: "Bánh trung thu ngày hôm qua đã đặt."
Nhân viên thu ngân nhận lấy hóa đơn, lập tức có người từ phía sau cầm một cái hộp bước ra, cười nói: "Lục tiên sinh đúng không, bánh trung thu của ngài."
Lục Quân Cường tiếp nhận bánh trung thu, gật gật đầu: "Cảm ơn." Không nói nhiều, kéo tay Lục Khôn Đức đi ra ngoài.
Trong thang máy, Lục Khôn Đức tiếp nhận cái hộp, cười cười như con chó nhỏ: "Không phải em làm rồi sao? Tại sao còn mua nữa?"
Lục Quân Cường cười không nói chuyện, ra khỏi thang máy, lấy hộp bánh trung thu đặt vào cốp sau xe, tự giễu nói: "Ai bảo anh chê bánh em làm, em hỏi thử thì nghe nói cửa hàng này làm ăn ngon, mua về ăn đổi gió vậy."
Lục Khôn Đức nghe vậy bật cười, nấu cơm linh tinh thì Lục Quân Cường rất lành nghề, trước đây mỗi năm bánh trung thu đều là Lục Quân Cường tự mình làm, cũng khá dễ ăn, nhưng không được hoàn mỹ do có chút ngọt quá, năm trước anh lơ đãng nói một lần, năm nay Lục Quân Cường liền mua bánh chỗ khác.
Lục Khôn Đức quay đầu nhìn sườn mặt Lục Quân Cường, trong lòng ấm áp, nhịn không được tiến lại gần cọ cọ cậu, đặt tay lên trên đùi cậu, trong lòng hạnh phúc không thôi.
Về nhà Lục Quân Cường mang cua trong cốp xe ra, Lục Khôn Đức ôm hộp bánh trung thu, mới vừa mở cửa đã bị đám chó trong nhà vây quanh náo loạn.
Lục Khôn Đức thở dài nhìn mấy cái gối ôm nằm trên mặt đất, một con Samoyed ở nhà, hết thảy đều có khả năng, huống chi là nhiều con như vậy.
Lục Khôn Đức nhặt cái gối ôm trên thảm ném lên sô pha, bế một nhóc con lên đe dọa: "Nói! Có phải là mày hay không!" Chó nhỏ liếʍ liếʍ tay anh, ngạo kiều xoay xoay đòi xuống.
Lục Khôn Đức cùng đám nhóc chơi đùa một lát rồi đi đến trong phòng bếp, Lục Quân Cường đang xắt rau, Lục Khôn Đức chảy nước miếng nhìn cua lớn bị cột trong thùng, cẩn thận lật cua lên xem, cười: "Ngô Hạo giữ lại cho chúng ta toàn là cua cái, há há, còn đang phun bong bóng nữa..."
Lục Quân Cường nhìn anh cười cười, Lục Khôn Đức lấy đồ ăn qua rửa sạch sẽ, đặt sang một bên, mở hộp bánh trung thu ra cắt một miếng nếm thử, dư lại đút cho Lục Quân Cường, từ phía sau ôm eo cậu nhỏ giọng nói: "Không ngon bằng em làm."
"Nói xạo." Lục Quân Cường nuốt xuống bánh trung thu trong miệng, trong lòng ấm áp, "Đi rửa chút gừng, một lát ăn cua tính hàn, làm coca gừng uống."
"Ừm ừm, cái đó ngon." Lục Khôn Đức gật gật đầu, Lục Quân Cường một lúc thì chỉ huy anh đi rửa cái này một hồi thì chỉ huy anh đi lấy cái kia, nhưng chưa bao giờ cho anh chạm vào dao hay lửa.
Hai người dùng nửa giờ làm xong cơm chiều, Lục Khôn Đức đi trộn cơm cho đám chó nhà mình, Tết Trung Thu thêm cơm, mỗi đứa được thưởng một hộp đồ ăn.
Lúc quay lại nhà ăn Lục Quân Cường đã chuẩn bị xong tất cả, biết Lục Khôn Đức thèm ăn, gỡ mai cua cho anh, cười nói: "Mau ăn, nguội rồi là không cho anh ăn nữa."
Lục Khôn Đức hạnh phúc đến híp mắt lại, cũng không chấm tương dấm, bàn tay nhanh nhẹn lột cua, còn thường thường đút cho Lục Quân Cường mấy chỗ nhiều thịt, một bàn đồ ăn, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng đêm đoàn viên cũng rất có tư có vị.
Sau đó hai người lên lầu đứng ở trên ban công ngắm trăng, kỳ thật hôm nay thời tiết có chút âm u, ánh trăng cũng không tính là đẹp, nhưng Lục Khôn Đức dựa lên bả vai Lục Quân Cường, hai người lười biếng tựa vào nhau, cũng cảm thấy đêm trung thu này hoàn mỹ.
Lục Khôn Đức bình tĩnh nhìn gương mặt Lục Quân Cường dưới ánh trăng, trong đôi mắt trong suốt toàn là quyến luyến, Lục Quân Cường cười, cúi đầu ôn nhu hôn môi anh, hết thảy mọi lời đều không cần nói ra.
Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.
- --- TOÀN VĂN HOÀN ----
9/4/2019 – 1/10/2019
Quào, thế là bộ truyện đầu tay cũng đã hoàn thành. Mạn Mạn Hà Kỳ Đa là một trong những tác giả mà mình rất thích vì truyện của bả không quá ngược, cả công và thụ đều kiên cường và khiến mình phải cảm động bởi tình cảm họ dành cho nhau. Biết được bộ này của bả, thấy tag "huynh đệ" làm mình hết hồn, không nghĩ bộ đầu tiên của bà Mạn lại mặn như vậy (mặc dù mình thích =)))))))). Nhưng thật sự, đọc qt mấy chương đầu đã khiến mình quyết định làm ngay mặc dù trước giờ chưa có kinh nghiệm edit đam mỹ. Tiểu Quân làm mình nhớ tới câu hát "Khi yêu em anh trao trọn con tim", ừm, Tiểu Quân thực sự đã trao trọn con tim rồi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mình không biết tiếng Trung nhưng qt có đôi khi có những chỗ khó hiểu, thế là phải lết xác đi mò raw rồi copy paste qua gg dịch, mà bạn biết đấy, mở gg lên là có bao nhiêu cám dỗ, đôi khi một chương mà làm cả tuần chưa xong cũng không phải vì nó khó hay dài.
Hồi đầu không biết đi PR nên làm tới chương hai mấy rồi mà vẫn lác đác mấy trăm views, đôi khi cũng cảm thấy chán không muốn làm nữa. Nhưng nghĩ tới việc mấy trăm views đó là của những người theo dõi bộ truyện này, không nỡ khiến họ bị nhảy hố rồi nằm luôn ở trỏng (làm như thế rất là không lương thiện, ai cũng cần phải có nhân phẩm mà đúng không =)))))))), thế nên mình quyết tâm làm tới cùng.
Mình rất cảm ơn những bạn đã theo mình đi suốt chặng đường này, mỗi cái view hay like của các bạn đều là nguồn động lực để mình tiếp tục. À mà truyện mình chưa xin phép tác giả nên đừng mang đi đâu khác hay CHUYỂN VER nhé (nói vậy thôi chứ thấy có web reup rồi, chán).
Về hố mới, mình đã nhắm rồi, là bộ "Ta, biết đoán mệnh, không dễ chọc" của tác giả Túy Hựu Hà Phương (spoil thuộc tính công thụ nè: tiểu hồ ly đế vương công x bạo lực mỹ nhân thụ). Báo trước vậy chứ mình sắp đi học quân sự nên tạm thời chỉ đăng cái văn án lên thôi. Mong mọi người ủng hộ cho hố mới của mình nhé. Hứa sẽ lấp, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Cảm ơn mấy bạn đã kiên nhẫn đọc mấy dòng lảm nhảm này của mình. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa ~~~~~╰(*"︶"*)╯♡