Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê

Chương 9: Cá chẽm hấp.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ăn xong kẹo mè và nghỉ ngơi một lúc liền tới thời gian dùng bữa tối. Có Bùi Nghiễn ở chỗ này, bữa tối của Sở Thấm đương nhiên là quy quy củ củ. Các món ăn trên bàn đều bình thường và ngon miệng, chỉ là nàng nhịn không được nghĩ đến món gì đó cay. Đặc biệt là món cá chẽm hấp kia, mặc dù chất thịt non mềm lại được hấp chín, hương vị tươi ngon xông vào mũi nhưng lại khiến nàng quỷ thần xui khiến đặc biệt muốn ăn món cá nhúng.

Ngược lại, Bùi Nghiễn lại rất thích cá chẽm hấp. Trong phủ thường ngày dùng cá đều cực kì tươi ngon, các loại cá thông thường như cá chẽm đều được xử lí khi còn tươi và nấu chín.

Cá hấp gia vị đơn giản, nhưng điểm nhấn là làm nổi bật độ ngon của thịt cá, việc xử lí cá sớm hay muộn có sự khác biệt rất lớn. Nếu là cá đã qua xử lí mà chờ đến nửa ngày sau mới nấu thì thịt cá sẽ từ từ bị ươn và có mùi tanh, nhưng là nếu chế biến sau khi vừa xử lí thì chất thịt lại cực kì tươi ngon.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
CÁ CHẼM HẤP
Bùi Nghiễn ăn đến hài lòng, liền không lên tiếng nhìn nhìn Sở Thấm.

Nàng giống như đang suy nghĩ gì đó, ăn cơm cũng mất tập trung, liên tiếp mấy lần đều là gắp hai món ăn trước mặt. Cá hấp ở chính giữa bàn, nàng giống như lười động vào nó.

Sau đó hắn lại nhìn Bùi Chước một chút.

Bùi Chước chính là đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn như hổ đói, vô cùng nhiệt tình. Vừa so sánh cái dạng này thì càng lộ ra Sở Thấm ăn không ngon, Bùi Nghiễn đang có ý muốn gắp cho nàng một miếng cá, nhưng khi vừa đưa đũa ra, ý niệm này lại không giải thích được mà biến mất. Cuối cùng miếng bụng cá lớn lại rơi vào trong chén Bùi Chước.

Bùi Chước vốn đang chuyên tâm ăn cơm, nhìn thấy miếng thịt cá ánh mắt sáng lên, trong miệng đang căng phồng nói: "Cám ơn ca!"

"Ân." Bùi Nghiễn nhàn nhạt đáp lại, thấy Sở Thấm vẫn là bộ dáng kia liền không yên lòng , cuối cùng là hỏi mấy chữ, "Nàng ăn không ngon à?"

"Hả?" Sở Thấm sững sờ, chợt lắc đầu, "Không có nha."

Mặc dù đang nghĩ đến mấy món đồ ăn cay, nhưng nàng cảm thấy mình ăn khá ngon.

"Nha." Bùi Nghiễn gật gật đầu, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục chính mình ăn.

Đang chuyên tâm ăn cơm, Bùi Chước rất nhanh phát giác được bầu không khí cổ quái, khóe miệng hắn dính hạt cơm ngẩng đầu nhìn tam ca ca một chút lại nhìn xem tam tẩu tẩu, sau đó liền cảm thấy tam tẩu tẩu dường như khẩu vị là không được tốt.

Ngay khi Sở Thấm dùng đũa gắp một miếng cải xoăn luộc lên ăn, Bùi Chước nhướng mày, nghĩ thầm: Thức ăn chay khó ăn như vậy, chỉ ăn đồ chay chắc chắn sẽ không ngon miệng!

Sau đó hắn giương mắt nhìn, ánh mắt cũng rơi vào cái đĩa cá chẽm hấp bên kia. Phần thịt bụng phía trên của con cá chẽm đã bị tam ca gắp vào chén cho hắn rồi, di nương từng dạy qua hắn, không thể gắp thức ăn từ trong chén mình cho người khác, cho dù là chưa động tới cũng không được.

Bùi Chước thế là vỗ vỗ tam ca: "Ca ca giúp đệ lật cá được không?"

Bùi Nghiễn quét mắt, thấy nửa con cá phía trên vẫn chưa ăn xong, cau mày nói: "Lật cá làm gì?" Hạ nhân bên cạnh muốn tiến lên hỗ trợ cũng bị ánh mắt ngăn cản của hắn liếc cho lùi về.

Bùi Chước nói dối:" Lật để......."

Bùi Nghiễn nghĩ không muốn nuông chiều hắn quá, Sở Thấm lại cảm thấy Bùi Chước ở Mục viên là khách, nghe vậy liền một tay cầm đũa một tay cầm muôi, cùng nhau đưa tới: "Đến, để tẩu tẩu lật giúp ngươi."

Thịt cá tươi ngon không bị nhão nàng liền thuận lợi trực tiếp lật qua, làm đến còn rất hoàn chỉnh.

Bùi Chước cười lớn, lập tức giơ đũa ra xé phần thịt bụng cá. Bùi Nghiễn mắt thấy trong chén hắn miếng kia còn chưa có động, đang muốn nói hắn, lại thấy đũa hắn chuyển hướng, đem miếng cá vừa xe xuống này đưa đến trong chén Sở Thấm, chân thành nói: "Tẩu tẩu ăn cá! Ăn rất ngon!"

Mi tâm Bùi Nghiễn hung hăng giật vài cái.

Sở Thấm nhìn Bùi Chước, trong lòng một trận cười: Trời ạ, đời trước nàng làm sao không có phát hiện thất đệ lại đáng yêu như thế!

Thế là một bên, nàng mỉm cười nhìn Bùi Chước, một bên gắp một miếng nhỏ từ miếng thịt bụng cá lớn cho vào miệng, cẩn thận nếm thử, nghiêm túc gật đầu: "Ăn rất ngon, cám ơn đệ."

Bùi Chước mặt mày hớn hở, Bùi Nghiễn thất vọng ôm ngực.

Hắn vừa rồi vì cái gì không gặp cá cho nàng? !

Khẩu khí này trong lòng Bùi Nghiễn mực nghẹn đến khi kết thúc bữa tối. Ăn cơm xong, Bùi Chước quy củ cáo lui, trong lòng của hắn mới thoải mái hơn một chút.

Sở Thấm biết hắn muốn đọc sách, trước bữa tối đã phân phó Thanh Thu dọn dẹp phòng phía tây dùng làm thư phòng, ăn cơm xong lại thuận lý thành chương dặn dò Thanh Thu đi mài mực trước, Bùi Nghiễn lại vô thức liếc mắt nhìn trà tháp, trong đầu chợt nảy ra một ý niệm cổ quái, cảm thấy ngay tại trà tháp ở phòng ngủ, bên trong đọc sách cũng không tệ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là đi tây phòng và bận rộn từ khi sắc trời còn sáng cho đến khi tối. Trong phòng ngủ, Sở Thấm nhìn hắn như này liền biết hôm nay hơn phân nửa là hắn muốn nghỉ ở bên trong chính viện của nàng, trong lòng lại có điểm khẩn trương.

Rõ ràng đã làm phu thê lâu như vậy, chính nàng cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng tâm trạng hiện tại của nàng không khác gì với cô nương vừa mới thành hôn.

Nàng nằm ở trên giường chờ hắn, lại bất an lật qua lật lại, trong suy nghĩ một chút sự tình lung tung. Sau một hồi suy nghĩ, nàng liền nhớ lại một chút chi tiết.

Tân hôn đêm đó, bọn họ đã viên phòng. Nhưng sau bởi vì nàng sinh bệnh, hắn liền liên tiếp mấy ngày cũng chưa từng tới chính viện, nói cách khác, tối nay ngủ cùng nhau không chỉ là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, đối với hắn mà nói bất quá cùng mới là lần thứ hai.

Mà chân chân chính chính "Lần thứ nhất" kia, trong ấn tượng của nàng cũng không quá tốt đẹp. Bởi vì, khi đó bọn họ đều không có kinh nghiệm gì, vụng về cứng nhắc, không chỉ có không thoải mái, còn rất khó chịu.

Nàng còn nhớ rõ đời trước bọn họ là phải "rèn luyện" thật lâu mới miễn cưỡng đạt được "thoải mái", còn về phần hai chữ "Thống khoái" này, bọn họ đều là người biết khắc chế, cả một đời cũng không có hưởng qua cái tư vị kia.

Cho nên Sở Thấm cũng không phải không có hiếu kì loại tìиɧ ɖu͙© trong truyện viết ra có phải là thật hay không, nhưng cuối cùng chỉ là tò mò mà thôi. Hiện tại sống lại một đời, nàng. . . Nàng ngược lại còn không có suy nghĩ tới những chuyện kia, lúc này chỉ chân thành hi vọng Bùi Nghiễn buổi tối hôm nay cái gì cũng không làm, tắm một cái liền đi ngủ coi như xong.

Bởi vì vốn dĩ ban đầu nàng chỉ muốn biểu đạt một chút cảm kích mới mời hắn đến đây dùng bữa, đối với việc đêm nay hắn sẽ ngủ lại ở chỗ này, nàng một chút tâm lý đều không có chuẩn bị.

Đột nhiên lại phải trải qua loại chuyện rèn luyện không kịp thích ứng kia, nàng vẫn là cảm thấy áp lực rất lớn!

Con lắc của chiếc đồng hồ phương Tây trong phòng chính lắc lư trái phải, chẳng mấy chốc đã điểm mười giờ.

Sở Thấm ở trên giường đã căng thẳng không biết bao nhiêu lần, rốt cục cũng nghe được trong phòng có chút động, là tiếng bước chân rất nhẹ.

Sắc mặt nàng căng thẳng, chần chờ đưa tay đem màn vén lên một góc, Bùi Nghiễn vừa mới đi đến bên cạnh giường, dừng lại nhìn nàng: "Còn chưa ngủ?"

"Không có." Nàng phun ra hai chữ, sau đó lại an tĩnh trở lại.

Bùi Nghiễn trước khi trở về phòng đã đến sương phòng tắm rửa thay quần áo, kéo màn ra liền trực tiếp lên giường, Thanh Thu thấy thế im lặng bước tới thổi tắt đèn liền lui ra ngoài. Trong phòng Ngay khi ánh sáng trong phòng tối sầm lại, sự khẩn trương trong lòng Sở Thấm lập tức bốc lên đến cực hạn, lắng tai nghe động tĩnh của hắn.

Bùi Nghiễn làm sao biết được nàng đang suy nghĩ gì, kéo chăn qua đắp kín liền nằm xuống: "Đi ngủ sớm một chút."

". . . Nha." Sở Thấm trong nháy mắt an tâm!

Bùi Nghiễn lật người, đưa lưng về phía nàng, hít một hơi thật dài.

Động phòng hoa chúc tuy không hoàn hảo nhưng không có nghĩa là hắn không nghĩ đến. Đêm nay thành thành thật thật ngủ, nguyên nhân chính là —— hắn tay đau!

Chuyện này mặc dù nhìn như không cần động thủ, nhưng tóm lại cũng không thể để tay mình bất động được. Hắn vừa rồi lúc đọc sách, ngẫu nhiên đυ.ng một cái đã đau đến nỗi hai mắt đều rưng rưng, nếu như thời điểm làm loại chuyện đó đột nhiên xảy ra một chút chuyện như vậy thì vừa mất hứng lại vừa xấu hổ.

Bùi Nghiễn thế là hít thở sâu mấy cái, cố gắng để cho chính mình bình tĩnh lại. Sau lưng, Sở Thấm cảm thấy an tâm liền thoải mái hơn, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra cả ngày, liền nghĩ: Người này có chút thú vị.

Kỳ lạ làm sao, rõ ràng nàng đã cùng hắn làm phu thê cả một đời, lúc này lại đột nhiên phát hiện hắn có chút thú vị. Thật không biết đời trước chính mình đang làm những gì!

Hai người cứ như vậy đều mang tâm tư lần lượt thϊếp đi. Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nghiễn vẫn là thức dậy trước năm giờ. Lúc đó Sở Thấm còn ngủ, hắn rón rén rửa mặt chuẩn bị đi học, trước khi ra cửa chợt nhớ tới kẹo mè tối qua đã ăn, cảm giác như kẻ trộm đứng trước chiếc tủ thấp nơi để đồ, mở cửa tủ lấy ra một khối để ăn.

Thanh Thu, Thanh Tuyền nhìn thấy, đều cố gắng nhịn cười. Bùi Nghiễn lạnh lùng liếc các nàng một cái, mở miệng uy hϊếp nói: "Không cho phép nói cho nương tử."

"Vâng." Thanh Thu cố gắng nhịn cười, đến cùng vẫn là quay đầu hướng chỗ khác bật cười, sau đó hạ thấp âm thanh: "Công tử bữa sáng dùng không nhiều, một lát nữa sợ là sẽ đói. Nô tỳ cầm giấy dầu gói lại cho công tử mấy viện kẹo, công tử đói bụng liền lót dạ một chút."

Nói sợ hắn đói, bất quá là cái bậc thang cho hắn bước xuống.

Bùi Nghiễn lúc này không có mạnh miệng, vuốt cằm nói: "Tốt." Sau đó bỏ qua Thanh Thu, đi xử lí việc của mình.

Một đĩa có không ít kẹo mè, trời nóng lại không nỡ bỏ đi. Thanh Thu rất hào phóng gói cho hắn hết hơn phân nửa đĩa, giao cho Vương Vũ đợi ở bên ngoài cầm. Vương Vũ cách một lớp giấy dầu mặc dù không biết bên trong đến cùng là cái gì, nhưng cũng đoán ra được là điểm tâm, mang theo vài phần kinh ngạc dò xét Thanh Thu.

Thanh Thu cụp mắt xuống: "Kẹo mè, tam lang thích ăn." Vương Vũ: "?"

Nếu không phải hắn biết Thanh Thu không có lý do gì lừa gạt hắn, hắn nhất định sẽ không tin.
« Chương TrướcChương Tiếp »