🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nhưng có một số sự tình nàng cũng không đoán được. Ví dụ như Bùi Nghiễn trở lại trường học sẽ phải chịu phạt.
Nhà người ta vì tử tôn có thể có tiền đồ, trường học phần lớn có quy củ rất nghiêm khắc. Học sinh nếu phạm sai lầm, nhẹ thì phạt đứng chép sách, nghiêm trọng hơn thì đánh vào lòng bàn tay.
Giống như Bùi Nghiễn dạng này trên lớp học bỏ qua tiên sinh đồng thời bỏ tiết đương nhiên là phạm phải sai lầm lớn, trở về liền bị Tào tiên sinh đánh cho một trận ngay trước một đám đồng học mặt.
Sở Thấm nghe hạ nhân đến đưa cơm nói: "Toàn bộ tay đều sưng lên, cũng may tiên sinh không đánh tay phải, nếu không liền ăn cơm viết chữ cũng không tiện."
Sở Thấm nghe được trong lòng chua xót, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, chính mình nên cám ơn hắn một cách đàng hoàng.
Thế nhưng là ngày hôm đó tan học hắn lại không có trực tiếp trở về, Sở Thấm hỏi mấy lần, đều nghe nói hắn còn ở trường học đọc sách. Nàng nhớ mang máng ở kiếp trước hắn cũng vội vàng như thế một trận, nhưng khi đó nàng chưa từng hỏi qua, cho nên căn bản cũng không rõ ràng hắn đang bận cái gì, hiện nay nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy chính
mình sống cũng quá vô dụng rồi.
Bên trong trường học, Bùi Nghiễn vùi đầu viết văn chương, tay phải cầm bút, tay trái bị thương đành phải rũ xuống bên hông.
Thất đệ Bùi Chước ít hơn hắn tám tuổi, đang đọc sách ở phòng học sát vách, hôm nay nghe nói hắn bị chịu phạt nên tới xem một chút. Bùi Nghiễn nhất thời không có rảnh để ý đến hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể đợi ở bên cạnh không có việc gì làm. Chờ một lát, tiểu tử này liền không chịu ngồi yên, hắn lặng lẽ dùng ngón tay chạm vào lòng bàn tay trái của Bùi Nghiễn.
Bùi Nghiễn đang hết sức tập trung vào việc học, một cơn đau bất chợt ập đến khiến hắn hít một hơi lãnh khí, liếc mắt một cái, tức giận mắng: "Ngươi nếu như rảnh rỗ không có việc gì làm liền nhanh trở về làm bài tập!"
Bùi Chước nghiêng đầu thờ ơ: "Tiên sinh của chúng ta hôm nay tâm tình tốt, không có bài tập."
"Không có bài tập liền tự mình đọc sách!" Bùi Nghiễn lạnh mặt
Bùi Chước nhíu mày: "Tam ca mắng ta làm gì, cũng không phải ta đánh! Tam ca thật sự là không phân biệt tốt xấu!"
Sở Thấm sau khi vào cửa, vừa vặn nghe được lời lên án như vậy.
Sau đó liền nghe thấy Bùi Nghiễn tức giận nói: "Đi mau!"
"Hứ." Bùi Chước không cao hứng, đứng lên đang định đi ra cửa, ngước mắt lên không ngờ nhìn thấy Sở Thấm, vội vàng khom người: "Tam tẩu".
Bùi Nghiễn thần sắc chấn động, vô thức nghiêng đầu qua chỗ khác.
Sở Thấm dừng lại ở cửa ra vào, nhìn hắn, trên mặt bất giác nóng lên. Cho nên bọn họ nhìn nhau một hồi, nàng mới bước tới, hắn cứng đờ hỏi: "Có việc?"
Sở Thấm dừng lại bên cạnh hắn, toàn thân đều lộ ra một cỗ không được tự nhiên: "Nghe nói chàng chịu phạt, tới xem một chút."
Nàng vừa nói, ánh mắt di chuyển vài vòng.
Tay trái của hắn căn bản rũ xuống bên người, mới vừa rồi bị Bùi Chước tiện tay đυ.ng xong, hắn liền dời đến đặt tay trên bàn, mấy vết sưng tấy và xanh tím kia liền bị nàng thu hết vào mắt.
Trong mắt nàng toát ra một tia đau lòng. Bùi Nghiễn ý thức được nàng đang nhìn cái gì, liền lập tức không được tự nhiên, vô thức rùng mình, đem tay trái "giấu" xuống dưới, gượng cười nói: "Đây đều là chuyện thường, nàng chớ để ý, trở về nghỉ ngơi đi, ta lại học một lát nữa cũng trở về."
Bùi Chước kinh ngạc nói: "Cái này mà gọi là "Chuyện thường" ? !"
Nói xong hắn ta liền vòng qua án thư chạy đến bên người Sở Thấm, kéo ống tay áo của nàng, ngửa đầu chân thành nói: "Tẩu tẩu, ta bốn tuổi vào trường học, tính đến nay đã bốn năm, chưa bao giờ thấy qua tam ca bị đánh, đây là lần đầu tiên! Ta nghe tứ ca nói. . . Tứ ca nói. . ." Bùi Chước nhíu nhíu mày: "Nói tam ca hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên đi ra khỏi lớp, cho nên tiên sinh rất tức giận. Tam tẩu, tỷ nhanh khuyên huynh ấy một chút, ngày sau đừng để hắn chạy đi như vậy, lòng bàn tay đều đau a!"
Hài tử tám tuổi nói về đạo lý vô cùng nghiêm túc, Sở Thấm hướng thằng bé cười một tiếng: "Tẩu tẩu biết." Dứt lời lại lần nữa nhìn về phía Bùi Nghiễn, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp.
Bùi Nghiễn bị Bùi Chước nói đến đỏ mặt, đang xoa huyệt thái dương, liền thấy bàn tay trắng nõn mềm mại thanh tú vươn tới, cũng không cùng hắn thương lượng, liền thu thập tất cả sách trên bàn hắn.
"Đã bị thương, hôm nay liền sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại chăm chỉ học tiếp." Nàng nói.
Bùi Nghiễn hít một hơi thật sâu, vô thức nghĩ muốn từ chối, lại nghe nàng nói: "Nếu không, trở về Mục viên dùng bữa rồi lại học cũng giống nhau, Tam lang chính mình có thư phòng, chỗ ấy tây phòng của ta cũng thanh tĩnh, không cần phải đợi ở trường học."
Ở trong viện chính mình luôn luôn dễ dàng lười biếng — câu nói này rõ ràng tới bên miệng Bùi Nghiễn, nhưng lại không thốt ra.
Hắn giương mắt nhìn về phía nàng, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, sự kiên trì cuối cùng tỏng lòng hắn bị đánh bại, quỷ thần xui khiến liền gật đầu: "Cũng tốt."
Sở Thấm cười nhẹ nhõm: "Vậy liền trở về đi, nghỉ ngơi một chút cũng đến giờ nên dùng bữa tối." Nói xong nàng giống như sợ hắn đổi ý, ôm vài cuốn sách đi trước.
Bùi Nghiễn thấy nàng đi nhanh như vậy, vội vàng đứng dậy đơn giản thu lại bút mực và giấy nghiên, gọi thư đồng hỗ trợ đưa về, chính mình lại đuổi theo nàng.
Trong đầu hắn có chút bối rối, rất khó đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Sở Thấm thấy hắn đi ra liền an tâm, quay đầu lại nhìn Bùi Chước: "Thất đệ có muốn đến Mục viên dùng bữa không?"
"Không. . ." Bùi Nghiễn thốt ra cự tuyệt. Bùi Chước vui mừng hớn hở: "Tốt lắm!"
". . ." Bùi Nghiễn một ngụm uất khí nuốt xuống.
Thế là một nhóm ba người liền trực tiếp trở về Mục viên. Vương Vũ vốn đã đi thiện phòng lấy đồ ăn, đưa đến trường học mới nghe nói "Tam lang đã cùng tam nương tử trở về". Vương Vũ cười một tiếng, lại đem hộp cơm đựng thức ăn thưởng cho thư đồng, chính mình lập tức quay về Mục viên, nhưng lại không có ý đi quấy rầy phu thê bọn họ.
Vương Vũ nghĩ đến, lúc này ai không có nhãn lực mới đi nhiễu bọn họ, nhưng lại không biết bên trong Mục viên đã có người không có nhãn lực rồi.
Lần này Sở Thấm cùng Bùi Nghiễn cùng nhau đi vào chính viện, cẩn thận giúp hắn rửa tay, sau đó lấy một ít thuốc mỡ bôi lên tay hắn. Bùi Nghiễn không muốn bị mất mặt trước mặt nàng, ho dù đau cũng cứng rắn chịu đựng, ngón tay ấn vào giữa hai lông mày, không chịu phát ra dù chỉ một tiếng hít thở nhỏ nhất.
Bùi Chước ở bên cạnh mở một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn qua hắn: "Ca, ngươi nếu đau thì cứ nói a." "Huynh đừng cố nén a." "Muốn khóc liền khóc đi." "Huynh ăn kẹo không?"
Bùi Nghiễn tức giận đến mức hận không thể đem hắn ta đánh một trận. Sở Thấm nín cười, thật vất vả đem thuốc bôi xong, ngước mắt lên, cẩn thận nhìn vào hai mắt hắn, lờ mờ phát hiện ở đáy mắt hắn ẩn nhẫn có mấy phần nước mắt, liền khẩn thiết hỏi thăm: "Chàng muốn ăn kẹo không?"
". . ." Bùi Nghiễn hỏng mất, "Sao phải ăn kẹo!"
Hắn một bên hung tợn trừng Bùi Chước một bên đáp lại Sở Thấm: "Trẻ nhỏ mới ăn kẹo, ta đã mười bảy!"
"Mười bảy cũng có thể ăn kẹo nha." Sở Thấm cười, đứng dậy đi về phía tủ, trong lòng tự nói với chính mình: Bao nhiêu tuổi cũng có thể ăn kẹo!
Đời trước nàng cũng thích đồ ngọt, tuổi càng lớn lại càng thích. Thế nhưng bị nhiều quy củ như vậy trói buộc, thành ra càng lớn nàng càng ngại ăn, bình thường nhịn không được mới dám ăn vụng hai khối.
Hiện giờ nghĩ lại, tại sao phải như vậy chứ? Ăn kẹo cùng tuổi tác và địa vị thì có quan hệ gì? Muốn ăn liền ăn, trong lòng đau khổ liền ăn, người bên ngoài nếu muốn cười, vậy liền cười đi.
Nàng mở cửa tủ sang một bên, ngồi xổm trước tủ nhìn kỹ rồi lấy ra một đĩa kẹo mè buổi sáng vừa đem đến cho nàng.
Bùi Chước cũng chạy tới nhìn một chút, thấy vậy con mắt liền tỏa sáng, nắm lấy đầu vai của nàng chơi xấu nói: "Tẩu tẩu, đệ có thể ăn bánh hạnh nhân xốp giòn kia không? Đệ chỉ ăn một khối! Di nương sẽ không tức giận!"
Sở Thấm bật cười, lấy cả đĩa bánh hạnh nhân ra, cùng với kẹo mè bưng lên bàn.
"Đến, ăn từ từ, cẩn thận kẻo bị nghẹn." Nàng cầm lấy một khối bánh hạnh nhân xốp giòn đưa cho Bùi Chước, Bùi Chước rất lễ phép mà cảm ơn một tiếng mới bắt đầu ăn, nàng lại cầm lấy một miếng kẹo mè đưa về phía Bùi Nghiễn: "Nếm thử cái này đi, rất thơm."
"Ta mới không ăn." Bùi Nghiễn quay mặt đi, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo khó hiểu.
Sở Thấm nhìn qua hắn chớp mắt mấy cái, thu hồi tay về, tự mình cắn một miếng kẹo mè.
Kẹo mè rất thơm, những hạt mè đen tốt nhất được rang lên trước để tạo ra mùi thơm độc đáo, sau đó cho thêm nước đường vào để các hạt mè đen dính lại với nhau rồi tạo thành những lát mỏng. Nếu là mùa đông thì món này sẽ giòn và hơi cứng, nhưng bây giờ thời tiết nóng nực, ăn vừa phải, mềm mềm, có đường vướng vào kẽ răng, mùi mè dường như còn đọng lại lâu hơn.
Khi Sở Thấm nhai nó, hương thơm ngọt ngào đậm đà từ từ lan tỏa. Bùi Nghiễn rất nhanh liền động tâm, hắn nhịn không được ngước mắt liếc nhìn đĩa kẹo mè kia, lúc sau liền thấy hối hận.
Vừa rồi nói không ăn, hiện tại lại nói muốn ăn, thật mất mặt a!
Sở Thấm vừa nhai kẹo vừa dò xét hắn, nhạy bén nhìn ra hắn muốn ăn. Nàng vốn tưởng hắn sẽ tự mình cầm lên ăn, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy hắn động, một cái chớp mắt, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: Nam tử mười bảy mười tám tuổi, đến chết vẫn sĩ diện.
Nàng rất khéo hiểu lòng người, lại đưa tay cầm lấy một khối, hướng hắn đưa đưa: "Nếm thử đi, ta cũng không hướng chàng hạ độc."
“Phiền phức.” Lông mày Bùi Nghiễn nhướng lên, làm như bất đắc dĩ tiếp nhận khối kẹo kia, nhưng thực tế lúc cắn xuống liền cắn hơn phân nửa.
Sở Thấm nhịn không được cười trộm, rất nhanh kìm nén lại, phối hợp tiếp tục ăn khối kẹo trong tay.
Bùi Nghiễn rất nhanh cắn hết miếng trong miệng, giơ tay ném nửa miếng còn lại vào miệng, vừa nhai vừa thản nhiên liếc nhìn Sở Khâm.
Chỉ liếc một cái khiến hắn đờ đẫn.
Hắn đột nhiên cảm thấy dung mạo của nàng nhìn rất đẹp, không có giống An thị cái kia lòe loẹt quyến rũ mà là đoan trang hào phóng. Trọng yếu nhất chính là, nàng đối tốt với hắn! Nàng nghe nói hắn phải chịu phạt, liền khuyên hắn sớm trở về nghỉ ngơi, giúp hắn bôi thuốc, còn cho hắn ăn kẹo! Hắn sống lâu như thế, ngoại trừ tổ mẫu, cũng không có ai để ý đến những chuyện này.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng yếu nhất chính là, nàng đối tốt với hắn! Nàng nghe nói hắn chịu phạt, liền sẽ khuyên hắn sớm trở về nghỉ ngơi, giúp hắn bôi thuốc, còn cho hắn ăn kẹo!
Vương Vũ: Ta nói là, có hay không một cái khả năng, nếu không phải vì nàng, ngài căn bản sẽ không chịu phạt. . . A. . .
Bùi Nghiễn: Ngươi nói nhiều.
======