Chương 7: Trở mặt

Bùi Nghiễn cùng Vương Vũ thấp giọng thì thầm vài câu, Vương Vũ nghe xong liền cười: "Công tử đối xử với nương tử thật tốt. . ."

"Hừ." Bùi Nghiễn cau mày đẩy hắn ta: "Tất nhiên là cưới vợ thì không thể không quản, ngươi làm sao lại nhiều lời như vậy?"

"Vâng." Vương Vũ khom người xin lỗi, Bùi Nghiễn nhìn hắn một chút, sau đó liên đi ra ngoài, hướng chỗ ở của Hồ phu nhân là Đoan Phương các mà đi.

Đến Đoan Phương các, sự tình đúng như hắn dự liệu, Hồ phu nhân không có gặp hắn, phái người ra thông báo bà đã ngủ rồi. Bùi Nghiễn nhàn nhạt quét mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng trong phòng ngủ, nhìn xuyên qua không nói lời nào, giao bốn người kia cho Thôi ma ma, chỉ nói bản thân không coi trọng, liền trở về.

Bình minh ngày hôm sau, Bùi Nghiễn theo thường lệ chưa đến năm giờ đã ra khỏi giường, đơn giản dùng chút đồ ăn sáng, liền đi trường học.

Thời gian con dâu các phòng đi tới hướng Hồ phu nhân vấn an so với thời gian đi trường học muộn hơn một chút, ước chừng là lúc sáu giờ rưỡi. Sở Thấm rời giường, lúc đi tới nhà chính mắt nhìn về phía đồng hồ phương Tây, kim đồng hồ chỉ vào năm giờ bốn mươi, rửa mặt sau đó đi gặp Hồ đại nương tử hẳn là vừa vặn, đồ ăn sáng bình thường luôn là trở về mới dùng.

Sáu giờ mười, Sở Thấm mang theo Thanh Thu đi ra chính viện Mục viên. Lúc đi ngang qua thư phòng ở tiền viện, Vương Vũ như thông thường làm lễ, đợi một lát, chờ nàng đi xa ba bốn trượng, liền im lặng không tiếng động cất bước đi theo nàng.

Từ Mục viên đến Đoan Phương chỉ có một đoạn ngắn, nếu cứ đi theo khoảng cách như vậy, khó tránh khỏi bị phát hiện.

Thanh Thu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, kéo tay áo Sở Thấm: "Nương tử, Vương Vũ bên cạnh Tam lang một mực đi theo ta."

Sở Thấm đang suy nghĩ điều gì đó, nghe được lời này thì giật mình, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Vương Vũ đột nhiên dừng lại, còn ngước đầu bộ dáng như không có việc gì đang nhìn trời, hiển nhiên không có ý định tiến đến nói chuyện với các nàng.

Sở Thấm nhíu nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quá để ý lắm: "Hắn nếu như có việc gì, tự nhiên sẽ tới tìm ta. Đã không đến, ta coi như không có nhìn thấy đi."

Trong đại trạch, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Chủ tớ hai lại tiếp tục đi về phía trước. Thời điểm đi vào trước sân Đoan Phương các, ước chừng là sáu giờ hai mươi.

Bình thường lúc này, Hồ phu nhân đại khái cũng chưa có gọi mọi người vào nhà. Bình thường là Vu thị cùng Sở Thấm chờ ở trong sân, nhị phòng Miêu thị luôn luôn có thói quen đến trễ. Nhưng hôm nay Sở Thấm đi vào cổng viện, liền nhìn thấy Miêu thị không ở đó, Vu thị cũng không, trong viện ngay cả một người hầu cũng không có, hết thảy tựa hồ đều không đúng.

Nàng nhíu nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước, tiến lên vài bước, liền nhìn thấy cảnh tượng trong nhà chính.

Hồ phu nhân đã ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Vu thị cùng Miêu thị các nàng ngồi hai bên, tính cả ba cô con dâu lại chỉ có nàng là chưa tới. Không thích hợp.

Sở Thấm trong lòng biết không tốt, hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến về phía trước.

Quả nhiên, nàng vừa bước vào nhà chính, Hồ phu nhân đang nói chuyện với Miêu thị liền dừng lại, ánh mắt trong veo không gợn sóng nhìn về phía nàng, ý vị thâm trường cười nói: "Nhìn xem, vẫn là cái này đệ muội của các con sống tốt. Trước kia bị bệnh liên tiếp mấy ngày không tới vấn an liền cũng thôi đi, bây giờ lành bệnh lại ngủ nướng, khoan thai tới chậm, cũng để cho hai người làm tẩu tẩu các con phải chờ."

Sở Thấm dừng lại, Vu thị mấp máy môi, vẻ mặt lo lắng.

Ngoài cửa viện, Vương Vũ từ xa nhìn chằm chằm vào chính phòng, dù không nghe thấy cái gì nhưng lại cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Hắn không khỏi rụt cổ lại, cảm thán Bùi tam lang liệu sự như thần, như một làn khói chạy về phía trường học.

Trong phòng chính, Sở Thấm bình tĩnh lại, cúi mặt phúc thân: "Mẫu thân thứ tội, là con dâu dậy trễ."

Hồ phu nhân nhẹ nhàng tặc lưỡi: "Được, đến cùng là ngươi có bản lĩnh, mới qua cửa được mấy ngày, liền một cái thϊếp thất cũng dung không được, đem Tam lang nắm đến sít sao. Ai. . ."

Hồ phu nhân thở dài, cười chua xót cười: "Ta nào dám nói gì ngươi? Chậm cũng đã chậm. Chỉ là ngươi đã không có tâm tư đến vấn an thật tốt vậy liền để ta cùng hai tẩu tẩu của ngươi nói chuyện trước đi, ngươi ra ngoài chờ đi, có chuyện gì một lát lại nói."

Sở Thấm trong lòng bất đắc dĩ, Hồ phu nhân diễn xuất thực sự rất tốt.

Lời nói này thật giống như nàng làm con dâu thật thật sự không cung kính, mà Hồ phu nhân là mẹ chồng tựa như đang nén giận. Sau một phen than thở còn đem nàng đuổi ra ngoài, kỳ thật nói trắng ra là bà muốn để nàng đi đứng quy củ, nhưng trong lời nói lại một chút ý tứ cay nghiệt cũng không lộ ra.

Sở Thấm không thể không thừa nhận đây là thực sự công phu. Đời trước nàng mắt thấy Hồ phu nhân dùng những thủ đoạn này áp chế con dâu cái này đến cái khác, lại vẫn có thể rơi cái mỹ danh "Từ ái khoan dung" trong vòng quan quyến ở Kinh thành.

Sở Thấm hơi chút trầm ngâm, biết mình cứng đối cứng với Hồ thị trên địa bàn của bà cũng sẽ không có kết quả tốt, nếu Hồ thị động gia pháp để trị nàng, nàng sẽ càng khó chịu hơn.

Nàng liền im lặng không lên tiếng phúc thân, liền thối lui đến ngoài cửa. Nhưng kiếp trước, để dỗ được Hồ phu nhân, nàng phải đứng trong sân, bất kể gió sương, mưa tuyết. Nhưng bây giờ nàng lại đứng dưới hiên nhà vì cảm thấy ngoài sân nắng quá.

Giữa hè nha, sau bảy giờ mặt trời sẽ bắt đầu nóng lên, nàng mới không đi chịu cái khổ kia.

Nhưng mà đứng bất quá chưa được bao lâu liền thấy Thôi ma ma nâng cái bồ đoàn đi tới yên lặng đặt nó trước mặt nàng. Ý tứ này chính là muốn nàng quỳ xuống suy ngẫm lại, có thể thấy được Hồ thị là thật sự rất tức giận.

Sở Thấm khẽ cắn môi, cúi đầu quỳ. Vu thị trên mặt không khỏi lo lắng càng sâu, chần chờ một lát, vẫn là mở miệng: "Mẫu thân. . ."

"Đúng rồi, trong phủ mới có thêm mấy bộ đồ trang sức, một hồi hai người các con đều đến lựa chọn." Hồ phu nhận tận lực cất cao giọng, lấn át Vu thị. Vu thị đành phải im, không dám lại nói.

Cùng lúc đó, Vương Vũ vội vàng chạy tới trường học.

Trong lớp học, Bùi Nghiễn đang bị tiên sinh kêu lên học thuộc lòng, mắt thấy bóng người Vương Vũ thoảng qua cửa, hắn đáy mắt run lên, lập tức cúi đầu: "Ta trong viện có một số việc, phải trở về một chuyến, lão sư thứ tội!"

Nói xong, không đợi tiên sinh lên tiếng, xoay người rời đi.

"Ai ngươi. . ." Tào tiên sinh rõ ràng sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng, Bùi Nghiễn đã đi ra, trong phòng trong phòng còn lại vài học sinh cũng ngơ ngác.

Bùi Nghiễn bước ra khỏi phòng học cũng không dừng lại, lướt qua Vương Vũ như một cơn gió, Vương Vũ vội vàng đi theo, nghe được hắn hỏi: "Như thế nào?"

Vương Vũ nói: "Như công tử sở liệu, Đoan Phương các bên kia quả nhiên nuốt không trôi một hơi này, nhìn thấy chính là muốn dùng nương tử khai đao."

"A." Bùi Nghiễn trong cổ phát ra một tiếng cười lạnh.

Hắn quá rõ ràng người đích mẫu này, bà ta thường ngày đoan trang hào phóng gặp người lại bí mật sử dụng mấy cái thủ đoạn cũng rất nhiều.

Thời gian trước, hắn không có để tâm Sở Thấm trải qua cái gì, là bởi vì cảm thấy Hồ thị bất quá là nhìn hắn không thuận mắt, không cần thiết khi dễ con dâu vừa quacửa, hôm qua lời nói của Sở Thấm lại để cho hắn biết, hắn nghĩ quá đơn giản rồi.

Chuyện như vậy hắn nếu biết liền không thể mặc kệ. Trong lòng hắn, Hồ phu nhân cay nghiệt hắn, hắn có thể nhịn, bởi vì mẹ đẻ của hắn xác thực đức hạnh không tốt, khó tránh khỏi khiến Hồ thị trong lòng tồn tại oán giận, việc này thân là nhi tử hẳn là hắn phải nhận.

Nhưng là khi dễ đến trên đầu người nhà hắn, vậy thì không được.

Bùi Nghiễn bước đi vội vã, trường học của Bùi phủ nằm ở phía đông đi tới Đoan Phương các vốn phải tốn gần hai khắc, hắn lại không đến một khắc liền đi tới.

Khi hắn còn cách cổng sân vài bước, người chưa thấy đâu nhưng âm thanh đã tới gần: "Sở Thấm!"

Vừa nói vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn nhìn thấy Sở Thấm quỳ gối dưới hiên, hỏa khí lập tức càng sâu.

Ngồi tại bên trong nhà chính, mẹ chồng nàng dâu ba người nghe tiếng đều là thần sắc trì trệ, không hẹn mà cùng nhìn về phía sân viện. Bùi Nghiễn ba chân bốn cẳng đi đến bên người Sở Thấm, đưa tay liền dìu nàng: "Lên!" Hắn trầm giọng.

". . ." Sở Thấm một bên đứng dậy một bên nhìn hắn, "Sao chàng lại tới đây?"

Bùi Nghiễn thần sắc nhàn nhạt, lúc này mới nói: "Ta có quyển sách tìm không thấy, có hay không rơi vào trong phòng nàng?"

"Chàng lúc nào. . ." Sở Thấm muốn nói "Ngươi lúc nào thì hướng trong phòng ta buông tha sách", nói đến một nửa bị ánh mắt hắn nhìn một cái, bỗng nhiên hoàn hồn: "Nha. . . Chàng nói là quyển sách tối hôm qua nhìn kia? Sao lại không có lấy đi a?"

"Buổi sáng đi rất gấp, quên mất." Bùi Nghiễn đối với phản ứng của nàng rất hài lòng, gật đầu cười một tiếng: "Đưa ta trở về tìm xem." Dứt lời hắn dừng lại một lát, mới nhìn vào phòng, trước nhìn một chút Vu thị cùng Miêu thị, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Hồ phu nhân.

"Đều là là hướng mẫu thân vấn an, sao hai vị tẩu tẩu đều ngồi mà nương tử nhà ta lại quỳ gối bên ngoài?" Hắn từng chữ nói ra.

Sở Thấm cảm giác được mọi người đang nín thở trong tiềm thức, sắc mặt Hồ phu nhân tái nhợt, nhưng trong mắt lại gần như bốc hỏa, cách một đại sảnh, bà nghiến răng nghiến lợi cùng Bùi Nghiễn đối mặt, hận ý trong mắt làm cho Miêu thị ở một bên cũng cảm thấy sợ.

Miêu thị đứng lên, xấu hổ cười nói: "Tam đệ bớt giận, thực ra. . . Thực ra là đệ muội tới trễ, mẫu thân không thể không dạy nàng một chút quy củ."

"Tới trễ?" Bùi Nghiễn nhìn nàng ta một chút, dù bận vẫn ung dung lấy đồng hồ bỏ túi mở ra, cười khẽ, "Đây không phải vừa mới qua sáu giờ rưỡi? Không biết nương tử nhà ta trễ bao lâu?"

Miêu thị không ngờ hắn lại không nể mặt mũi như vậy, bỗng nhiên nghẹn họng. Bùi Nghiễn không để ý tới nàng nữa, cười như không cười nhìn về phía Hồ phu nhân, Hồ phu nhân hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: "Nàng dâu này của ngươi mới qua cửa không đến nửa tháng, đã có ý tưởng bao lớn a, liền một cái thϊếp thất cũng không dung được. Ta nếu như lại không quản, nàng. . ."

"Cái gì mà một cái thϊếp thất cũng dung không được?" Bùi Nghiễn lặp lại câu nói này, Hồ thị dừng lại, hắn nhẹ nhàng mỉm cười: "Mẫu thân minh giám, hôm qua bốn người kia nàng mang về, là ta trả lại, nàng nguyên bản có ý để cho ta chọn một chút, thế nhưng là. . ."

Hắn chậm rãi nhếch miệng: "Bốn người kia dung mạo tầm thường, tài năng cùng học thức càng khiêm tốn, thực tế mà nói không hợp khẩu vị của ta. Mẫu thân nếu như cảm thấy các nàng tốt, đưa tới chỗ nhị ca cũng tốt, cần gì phải hướng Mục viên của ta nhét vào? Nhét không được liền lấy nương tử của ta xuất khí?"

"Ngươi. . ."

Giọng điệu trầm bồng du dương của hắn thực sự khiến Hồ phu nhân tức giận, ngay cả Sở Thấm cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Bùi Nghiễn dường như không chú ý đến cảm giác nghẹn họng nhìn trân trối của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, một tay nắm tay của nàng, một tay đặt chiếc đồng hồ vào tay cô và nói: "Cái này cho nàng. Ngày sau nếu có chuyện gì thì nhìn thời gian nhiều một chút, đừng để người khác nắm chuôi vì chuyện nàng tới trễ, cũng đừng nhường người bên ngoài buộc loạn tội danh cho nàng".

Chiếc đồng hồ bỏ túi rất nặng, có màu vàng sậm đặc trưng của đồng, chiếc đồng hồ hình tròn hơi cũ kỹ nhưng lại khiến tim Sở Thấm không hiểu sao đập nhanh hơn hai nhịp.

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn lần nữa, hắn nắm tay nàng: "Nhanh đi tìm sách giúp ta, trên lớp phải dùng, không quay lại liền phải chịu phạt."

"Nha. . ." Sở Thấm vừa đáp, hắn liền lôi kéo nàng đi. Nàng vô thức quay lại nhìn về phía bên trong nhà chính, thấy Hồ thị sắc mặt càng thêm khó coi, cuối cùng cũng không nói gì, cứ như vậy theo hắn rời đi.

Bộ dạng Sở Thấm không cố kỵ gì, là bởi vì trong lòng nàng rõ ràng xem như hôm nay không có những việc này, Bùi Nghiễn cũng sẽ sớm muộn cùng Hồ thị trở mặt, nàng ở chỗ này không cần thiết phải cưỡng ép tạo ra cảnh bình yên giả dối.