🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Vương Vũ im lặng, nghiêng người ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu. Hắn cũng không muốn quấy rầy Bùi Nghiễn đọc sách, lời bẩm báo nói đến giản lược.
Lời còn chưa dứt, Bùi Nghiễn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Chủ tớ hai người đối mặt chớp mắt một cái, Bùi Nghiễn hít vào một ngụm khí nhíu mày: "Cái gì? !"
Vương Vũ cúi đầu: "Cho nên nô cảm thấy, phải mời công tử trở về một chuyến."
Bùi Nghiễn lại hít một hơi, sắc mặt liền trở nên khó coi, sau đó liền gấp sách lại đi ra ngoài, trên mặt hiện rõ sự bực bội.
Vương Vũ thấy thế vội vàng gọi thư đồng kia tới, cực khổ nhờ hắn hỗ trợ thu thập sách vở Bùi Nghiễn đưa về Mục viên, thuận tay đem cái hộp đồ ăn chưa động tới kia thưởng cho hắn ta, dù sao Bùi Nghiễn trở về Mục viên cũng sẽ không thiếu thức ăn.
------------------------------------------
Mục viên chính viện.
Thanh Thu vào lúc bốn giờ hơn hỏi Sở Thấm: "Nương tử đêm nay muốn ăn cái gì?" Thời điểm, Sở Thấm bình bình đạm đạm đáp câu: "Thiện phòng chuẩn bị cái gì liền ăn cái đó đi."
Thanh Thu đối với cái này có chút ngoài ý muốn. Mặc dù mấy ngày Sở Thấm bị bệnh, cũng có mấy ngày không gọi đồ ăn, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nàng khỏi bệnh, Thanh Thu cho là nàng thế nào cũng phải ăn một bữa ngon, lại không ngờ nàng ngược lại liền "Thanh tâm quả dục".
Thanh Thu thuận tiện hỏi duyên cớ, Sở Thấm thở dài nói: "Hồ phu nhân thưởng người xuống, ta sợ một lát nữa tam lang sẽ tới hỏi ta."
Chuyện ăn uống hằng ngày, nàng không ngại kiềm chế bản thân lúc ở một mình, lại không muốn để Bùi Nghiễn trông thấy nàng không để ý hình tượng ăn như gió cuốn.
Vì vậy, bữa tối hôm nay được chuẩn bị theo đúng quy củ của thiện phòng, tám món nóng, bốn món nguội, một tô canh và hai món điểm tâm, bày ra cả bàn trông vô cùng phong phú. Mặc dù hương vị nhạt nhẽo, Sở Thấm đã ăn đi ăn lại nhiều lần, món cuối cùng nàng nếm là món lẩu kiểu Tô.
Nước lẩu được chế biến cẩn thận, cá, nấm, măng và các loại gia vị được ninh trong nhiều giờ để tạo ra nước súp có màu trắng vàng. Loại súp này thơm và đậm đà, sau đó trong súp nấu chín thịt viên, tôm viên, bánh bao trứng, mọi thứ đều được hầm để có đủ hương vị.
Loại món ăn này đối với người thích đồ ăn cay Tứ Xuyên mà nói tự nhiên là thanh đạm, nhưng thanh đạm cũng không phải là nhạt nhẽo, bây giờ đã không có món cay để ăn, Sở Thấm cũng có thể hưởng thụ thật tốt món lẩu này.
Kiếp trước đối mặt với món ngon như vậy, Sở Thấm dù có thích đến đâu cũng chỉ cho phép mình ăn một chén nhỏ, sợ người khác đối với mình có ấn tượng là tham lam. Bây giờ nghĩ lại tham lam thì có gì sai? Tham lam có đáng xấu hổ hay không? Sau khi ăn xong bát đầu tiên,nàng liền bảo Thanh Thu bưng lên cho nàng một chén khác.
Thanh Thu vừa giúp nàng thêm cơm vừa cười nói: "Nô tỳ vừa mới đi lấy đồ ăn, còn chưa có có vào nhà đã ngửi thấy mùi hương thơm ngon, liền đoán nương tử sẽ thích."
"Là ăn ngon." Sở Thấm cười cười, từ trong tay nàng ấy đem cái chén tiếp nhận, trước hết múc một miếng sủi cảo trứng ra ăn cùng với cơm.
- Ai, món súp này tuy ngon nhưng ăn với cơm vẫn quá nhạt nhẽo.
Sở Thấm thở dài một tiếng trong lòng, nhìn mấy món ăn nóng hổi trên bàn còn nhạt nhẽo hơn món lẩu, trong miệng lại nhớ tới vị cay. Nàng đành phải chậm rãi thưởng thức vị tươi của sủi cảo trứng, chưa kịp ăn xong, chợt nghe trong viện có tiểu tỳ hét lên: "Tam lang!"
Sở Thấm khẽ giật mình, rất nhanh liền thấy Bùi Nghiễn hùng hùng hổ hổ bước vào.
"Sở Thấm!" Hắn ngay cả họ nàng cũng gọi ra, khiến giọng điệu tăng thêm vài phần hung dữ, nghe dữ dằn. Thế nhưng nàng cũng không quá sợ hãi, bởi vì đời trước bọn họ vẫn luôn là cái dạng này.
Hắn một mực gọi nàng là "Sở Thấm", ban đầu nàng cũng gọi hắn "Tam lang", về sau hắn ra ngoài tự lập môn hộ, nàng liền giống người ngoài gọi hắn là "Tam gia".
Lại về sau. . . Dường như là ngoài ba mươi tuổi, hắn một ngày không biết đột nhiên trúng gió gì, ở trước mặt nàng mấy lần muốn nói lại thôi. Nàng nhìn mà không hiểu, truy vấn hắn bị làm sao, hắn rốt cục cũng hỏi nàng: "Nàng có thể hay không cũng gọi ta bằng danh tự?"
Sở Thấm đáp ứng, về sau liền gọi hắn "Bùi Nghiễn".
Bùi Nghiễn đi vào phòng ngủ, thấy nàng đang dùng cơm, liền trực tiếp ngồi thẳng xuống bên cạnh bàn ăn, hướng chiếc ghê trống bên cạnh nàng ngồi xuống: "Chúng ta nói chuyện."
Sở Thấm không khỏi nhìn hắn vài lần, nàng thừa nhận dáng dấp của hắn rất đẹp mắt, sau này dù tuổi tác lớn vẫn như cũ được xưng tụng một câu "Tuấn lãng", lúc này mới mười bảy tuổi, chính là thời điểm vô cùng tuấn mỹ.
Sau khi thưởng thức, Sở Thấm thu hồi ánh mắt. Bởi vì trong lòng biết đại khái hắn muốn nói gì, nàng đưa cái ánh mắt ra hiệu cho hạ nhân lui xuống: "Có chuyện gì vậy? Tam lang mời nói." Nàng dù bận vẫn ung dung để đũa xuống.
Bùi Nghiễn nghiến răng, im lặng chờ bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, sau đó tái mặt hít một hơi sâu: "Bốn người trong thư phòng kia, nàng có ý tứ gì?"
Sở Thấm nghiêng đầu nhìn hắn: "Vương Vũ không nói?"
"Vương Vũ nói." Bùi Nghiễn nhăn mày: "Nàng và ta mới thành hôn bao lâu? Nàng cứ như vậy nạp thϊếp cho ta?"
Sở Thấm lắc đầu: "Vương Vũ hẳn là nói sai đi. Không phải ta muốn cho chàng nạp thϊếp, là mẫu thân. . ."
"Thời điểm bà ấy đưa người tới, nàng một mực cự tuyệt là được!" Bùi Nghiễn nhớ tới bốn người ở thư phòng trong lòng liền trào lên mộ cỗ tức giận không rõ nguyên nhân, ở trước mặt Sở Thấm dù miễn cưỡng áp chế thì ngữ khí cũng không tốt lắm.
Sở Thấm cũng không tức giận: "Chàng nếu là không thích, liền chính mình đi nói với mẫu thân một tiếng, đem người đưa trở về là được rồi, ta lại không ép chàng."
Nàng nói thật bình tĩnh. Kỳ thật nàng sớm đã đoán được, việc Hồ phu nhân nhét người nếu là giao cho Bùi Nghiễn quyết định, hắn một người cũng sẽ không lưu.
"Được, ta tự sẽ nói với bà ấy." Bùi Nghiễn giọng điệu cứng nhắc, dừng một chút, trầm giọng nói, "Ngày sau nếu lại phát sinh chuyện như vậy, nàng không cần phải đem người trở về, trực tiếp trở về nói là ta không muốn."
Vốn chỉ nghĩ chuyện có thể kết thúc ở đây, mi tâm Sở Thấm bỗng nhiên nhảy một cái, nhìn Bùi Nghiễn một chút, lắc đầu: "Ngày sau nếu có chuyện như vậy, vẫn cần tam lang trở về."
Bùi Nghiễn trì trệ, thần sắc trở nên phức tạp: "Chút chuyện này còn cần ta phải nhiều lần đi qua đi lại? !"
"Cái gì gọi là "Nhiều lần để chàng phải đi qua đi lại" ?" Sở Thấm quay đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn qua hắn: "Này vốn là chuyện của chàng, nạp thϊếp. . . Nạp thϊếp cũng không phải nạp cho ta"
"Đây không phải là chuyện của nội trạch sao!" Bùi Nghiễn xem như đương nhiên, trên mặt viết rõ: Xử lí chuyện của nội trạch không phải đến lượt nàng quản sao?
Sở Thấm đột nhiên chột dạ. Bùi Nghiễn phản ứng không sai, nội trạch đích thật là nàng phải quản. Cái gọi là "Nam chủ ngoại nữ chủ nội", trong kinh đại hộ đều là dạng này.
Vấn đề là, bây giờ nàng không muốn vì chuyện này mà chịu nhiều cực khổ như vậy!
Sở Thấm suy nghĩ một chút, sau đó khẽ mím môi: “Tam Lang cảm thấy chuyện này phiền toái, hay là e ngại mẫu thân?”
"Ta mới không sợ bà ấy!" Mi tâm Bùi Nghiễn giật giật vài cái. Sở Thấm thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng ta sợ." Bùi Nghiễn sững sờ.
Sở Thấm nhìn thấy buồn bực cùng nghi hoặc trong mắt hắn, đứng dậy bưng cho hắn một ít súp nóng trong nồi canh, khiến bận rộn che lấp đi đáy lòng đang khẩn trương: "Nếu muốn từ chối việc nạp thϊếp này, tam lang đi nói cùng mẫu thân là được, bất quá có chút phiền phức, nhưng vô luận tam lang nói không thích hay không muốn, mẫu thân cũng khó mà nói được gì."
Nói đến đây canh đã chuẩn bị tốt, nàng đem canh tới trước mặt hắn, chính mình bình tĩnh trở lại chỗ ngồi: "Nhưng ta là con dâu, nếu như cự tuyệt mẫu thân, mẫu thân chụp cho ta cái mũ với tội danh "Ghen tị" "cố chấp" ta có thể nói cái gì đây? Bà ấy nếu muốn tìm cơ hội phạt ta có thể dễ dàng hơn so với phạt tam lang nhiều, bà mẫu quản giáo con dâu là chuyện thường tình."
Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ đời trước nàng chịu bao nhiêu ủy khuất mới khiến cho Hồ phu nhân nhìn nàng thuận mắt, không còn gây sự với nàng. Cho dù cái này không phải nàng nên gánh chịu, nhưng Hồ phu nhân vẫn dành cho nàng mọi loại oán hận, đơn giản là bởi vì không thích Bùi Nghiễn người con thứ này.
Sở Thấm trầm ngâm một chút, lại chậm rãi nói: "Tam lang không biết đi, ta gả vào đây đến ngày thứ hai, đi tới chỗ mẫu thân kính trà vấn an, ở trước mặt bà bưng trà quỳ chừng hai khắc, về sau lại đứng dưới hiên một canh giờ mới được thả về Mục viên."
"Còn có việc này? !" Bùi Nghiễn kinh ngạc.
Sở Thấm nhìn phản ứng của hắn, trong lòng liền sinh ra một cỗ tự giễu.
Nàng nói tới chuyện này là chuyện "Đời trước", đời này lúc nàng mở mắt ra đã là ngày thành hôn thứ ba, đồng dạng loại khổ hình này cùng không phải chịu qua. Nói cách khác, ngày hôm đó chịu ủy khuất khiến nàng nhớ mãi tận mấy chục năm.
Thế nhưng phần ủy khuất này, nàng chưa hề từng đề cập với Bùi Nghiễn, một chữ đều không nói ra. Từ khi nàng qua cửa đến khi Hồ phu nhân qua đời, lại đến lúc chính nàng qua đời, hắn đối với chuyện này cái gì cũng không biết.
Nàng đến cùng vì cái gì lại ẩn nhẫn đây? Nàng không biết.
Có lẽ một phần là do lúc đó không hiểu được mối quan hệ mẹ con của họ như thế nào, cho nên không dám vọng động, nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì cái này.
Có lẽ. . . Nàng lúc ấy là muốn đánh động tới ai đó đi.
Nhưng bây giờ có vẻ xem ra nàng chỉ đả động chính nàng.
Sở Thấm ở đáy lòng một tiếng ai thán, đột nhiên trong tầm mắt hiện lên một bóng người, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, Bùi Nghiễn giống như một cơn gió bước ra cửa: "Ta tìm bà ấy!"
Hắn nghiến chặt hàm răng, Sở Thấm bối rối, cuống quít đứng dậy, lảo đảo đi cản hắn: "Bùi Nghiễn!"
Nàng có thói quen kêu tên của hắn, mắt thấy hắn đã muốn phóng ra cửa, nàng vội vàng đưa tay, một thanh nắm lấy ống tay áo của hắn.
Bùi Nghiễn quay người lại, mi tâm nhíu chặt, giọng điệu ngược lại so với vừa nãy dịu dàng hơn: "Nàng an tâm dùng bữa, ta đi một lát liền trở về."
". . . Chớ đi!" Sở Thấm bình tĩnh lại: "Đều đã qua hơn nửa tháng, không cần phải lúc này đi lôi chuyện cũ, ta. . . Ta chính là. . ."
Nàng khẽ cắn môi: "Ta chính là muốn để chàng minh bạch, có mấy lời ta không thể nói trực tiếp cùng mẫu thân, không muốn để chàng lại vì ta đi tới chọc bà tức giận."
Nàng nghĩ, đời trước hắn cái gì cũng không biết, nhiều năm như vậy nàng vẫn trôi qua qua được.
Nàng kéo ống tay áo của hắn: "Cùng nhau dùng bữa đi."
Đáy lòng Bùi Nghiễn còn sót lại cơn giận chưa tiêu, muốn nói với nàng việc này không thể cứ tính như vậy. Lại thấy được nàng đem tay áo của hắn siết thật chặt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng là nhịn được: "Thôi."
Hắn lắc đầu, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày dịu lại một chút.
Sau đó hắn trước tiên đi tới bàn ăn, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, đi theo hắn quay trở lại bàn.
Hai người lần lượt ngồi vào bàn, hắn cầm chiếc thìa sứ lên, nếm thử món canh vừa rồi nàng lấy cho hắn. Sở Thấm cũng cúi đầu ăn canh, rất nhanh cảm giác được ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại trên gương mặt nàng.
Nàng giương mắt nhìn hắn một cách tự nhiên, nhưng hắn bỗng dưng tránh đi, nhìn nàng như không có việc gì, lại uống hai ngụm canh, co quắp ho khan: "Canh ngon."
Sở Thấm: ". . . A, đúng vậy." Sau đó cũng tiếp tục uống canh. Hai người duy trì trầm mặc mấy giây, Bùi Nghiễn lại ho khan: "Sở Thấm."
"Hả?"
"Xin lỗi." Hắn nhỏ giọng nói. Sở Thấm giật mình, khó hiểu nhìn qua: "Cái gì?"
Hắn như cũ tránh né ánh mắt của nàng, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, cầm thìa sứ trong tay múc lấy một cái: "Ta không biết mẫu thân sẽ cay nghiệt như thế, ngày sau nếu lại có chuyện như vậy nàng một mực giao cho ta, ta đến ứng phó."
Nghe hắn nói như vậy, Sở Thấm trong lòng lập tức vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng cười, từ trong chén múc một viên chả tôm cho vào trong miệng.
Viên chả tôm được làm từ tôm tươi, có tính đàn hồi tự nhiên, bên trong lại trộn lẫn tôm nhỏ, lúc nhai có cảm giác phá lệ phong phú.
Nàng ăn ngon lành, cầm thìa lên cũng múc hai cái cho Bùi Nghiễn. Động tác này nàng làm quá tự nhiên, bởi vì ở kiếp trước tốt xấu gì cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, coi như tình cảm không sâu thì chung đυ.ng giống như người nhà.
Bùi Nghiễn lại bị hành động của nàng khiến cho sửng sốt, có chút thụ sủng nhược kinh: "Được rồi, cảm ơn. . ."
Sở Thấm thấy bộ dáng này của hắn liền cảm thấy mới lạ. Nàng chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, trước đó nhiều năm sống chung, bọn họ luôn đoan đoan chính chính.
Bùi Nghiễn hai gò má phiếm hồng, đỏ mặt đến bên tai. Hắn vội vàng ăn xong chén canh kia, lại lung tung ăn mấy miếng cơm, nói một tiếng "Ta trước đi tiền viện", liền buồn bực rời đi.
Sở Thấm lúc này lại không có cản hắn, hắn cũng không còn dự định đi tìm Hồ phu nhân tính nợ cũ. Sự tình đã qua hơn nửa tháng, hắn tỉnh táo lại liền biết nếu lúc này vì chuyện này tranh cãi, sẽ chỉ làm Hồ phu nhân cảm thấy nàng sau lưng cáo trạng, đơn giản là khiến cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu lửa cháy đổ thêm dầu.
Hắn đã nghĩ muốn che chở nàng, liền không thể cho nàng gặp thêm phiền phức. Tốt nhất là tìm một cơ hội để Hồ phu nhân biết bà không thể khi dễ người của hắn là được rồi, không cần làm như nàng châm ngòi thổi gió. Bùi Nghiễn một bên tính toán một bên trở lại tiền viện, đến cửa thư phòng hắn quét mắt nhìn bốn người vẫn đứng trong sân, liếc mắt một cái, Vương Vũ liền lên trước.
Bùi Nghiễn thấp giọng nói: "Ta sẽ đi nơi đó của mẫu thân đem các nàng trả về. Nhưng ngày mai. . . Ngươi phải giúp ta xử lý chuyện này."
Vương Vũ gật gật đầu: "Công tử ngài nói."
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thấm: Ở kiếp trước tại sao ta lại không có đem những ủy khuất này nói với hắn? Ta nếu mà nói. . .
# ngươi nếu nói ra, Bùi Nghiễn khả năng sẽ sớm cùng đích mẫu đánh nhau #
==============================