- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê
- Chương 3: Tức giận
Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê
Chương 3: Tức giận
An thị ngày thường rất đẹp.
Bình thường thời điểm mọi người nhắc tới mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp đã rất hiếm thấy. An thị lại không chỉ có khuôn mặt ngày thường vũ mị xinh đẹp, dáng người cũng có lồi có lõm, là người hấp dẫn nhất về mọi mặt. Hôm nay, dưới mắt lại tỉ mỉ đánh phấn trang điểm, càng là đẹp đến mức cướp đoạt hồn phách.
So sánh, khuôn mặt trái xoan của Sở Thấm mặc dù thanh lệ hào phóng, lại không đủ vũ mị, dáng người cũng chỉ miễn cưỡng có thể gọi là "tinh tế".
Sở Thấm bỗng nhiên hiểu được vì sao ở kiếp trước lúc mới gặp An thị chính mình giống như gặp phải đại địch, nàng vô thức chống người ngồi dậy, Thanh Thu thấy thế kịp thời tiến lên giúp đỡ, ở sau lưng nàng đệm gối mềm.
Không lâu sau, Bùi Nghiễn cùng An thị liền trước sau bước vào phòng, An thị một bộ dáng rất ngoan ngoãn, khi cách giường vài bước, liền dừng lại, bộ dạng cúi người hành lễ: "Nương tử mạnh khỏe."
Bùi Nghiễn không nhìn An thị thêm một cái, đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, Sở Thấm mỉm cười nói với An thị câu "Đừng đa lễ", tay liền bị Bùi Nghiễn nắm lấy: "Sao đột nhiên lại bệnh?" Thanh âm của hắn nhẹ nhàng dễ nghe, mang theo cảm giác đặc biệt chỉ có ở độ tuổi thiếu niên này, khiến trái tim Sở Thấm rung động.
"Bệnh tới như núi sập, cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Sở Thấm một bên trả lời ánh mắt lại dời sang nhìn trên người An thị không khách khí thêm vào một câu "Muội muội ngồi đi".
Nàng không thích An thị, không phải là bởi vì An thị có dáng dấp tốt. Đối với tướng mạo của An thị, Sở Thấm chỉ là hâm mộ nhưng không hề ghen ghét. Chân chính không để cho nàng thích chính là phẩm tính của người này.
An thị thật sự rất giỏi gây chuyện, ở kiếp trước nàng không ít lần vì An thị phí bao nhiêu sức hao tổn bao nhiêu tinh thần, bây giờ lại muốn lặp lại một lần, Sở Thấm nghĩ thôi cũng thấy phiền. Nàng chỉ muốn mau mau đem An thị mời đi. Nếu như có thể, nàng cũng muốn Bùi Nghiễn cùng rời đi. Chờ bọn họ đều đi, nàng liền để Thanh Thu đi thiện phòng nhét bạc, để nàng gọi đồ ăn ngon mang tới.
Nàng chắc chắn có cơ hội này. Rất nhanh, rèm châu bị đυ.ng đến vang một tiếng.
Sở Thấm không có nhớ lầm - nàng ngước mắt lên chỉ thấy Thanh Tuyền bưng thuốc tiến đến, An thị phía sau xem xét, lập tức ý cười đầy mặt nghênh đón, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, giọng nói nhẹ nhàng động lòng người: "Để thϊếp thân giúp nương tử uống thuốc đi."
Ở kiếp trước cũng là cái dạng này. Kỳ thật từ khi An thị vừa mới tiến đến, nàng liền biết An thị đang đánh cái chủ ý gì, trong lòng nàng rất không vui. Phần không vui này không có quan hệ đến việc nàng thích Bùi Nghiễn hay không, chỉ vì lúc ấy nàng vẫn là nàng dâu vừa thành hôn được ba ngày - ai lại nguyện ý nhanh như vậy đã thấy tiểu thϊếp đến tranh thủ tình cảm?
Nhưng bây giờ nàng không quan tâm. Buổi trưa ăn ...... khiến nàng cảm thấy “niềm vui” luôn quý giá, điều duy nhất nàng muốn làm bây giờ là khiến bản thân vui vẻ hơn.
Cho nên, đã An thị nếu hướng về phía Bùi Nghiễn mà tới, vậy liền để nàng ta đạt được ước muốn, để hai người cùng nhau mau mau từ chỗ này rời đi đi!
Sở Thấm trong lòng tính toán nhanh chóng, chờ An thị đem chén thuốc bưng đến trước mặt, nàng tựa như không nhìn thấy An thị cầm thìa sứ đang muốn thổi thuốc cho nàng , trực tiếp một tay nhận lấy chén thuốc: "Muội muội là tìm tam lang có việc gì?"
Nàng thổi thuốc, trên mặt mỉm cười: "Vừa vặn ta đang bị bệnh, cũng không còn khí lực nói nhiều, muội muội không ngại liền đi cùng Tam lang uống trà, để ta nghỉ một chút."
An thị lập tức sửng sốt.
Mặc dù nàng ta đúng thật là có ý này lại không dám nói ra, nhưng nàng ta lại không nghĩ tới sẽ bị Sở Thấm nói thẳng ra.
Nàng ta ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Nương tử, không có a. . . Thϊếp thân chỉ là nghe nói nương tử bị bệnh nên tới xem một chút, không tìm tam lang."
"Ngươi này nhưng là không còn thừa nhận." Sở Thấm mắt hạnh trợn lên nhìn qua nàng ta, dứt khoát nói thẳng: "Ta sáng sớm dậy liền bệnh, ngươi nếu chỉ vì nhìn qua, đã sớm đến đây, làm gì đợi đến lúc này?"
". . ." An thị sắc mặt càng khó coi hơn, ý cười càng thêm gian nan: "Nương tử thứ tội, thϊếp thân thực là. . . Thực là buổi trưa mới nghe tiểu tỳ nói ngài bệnh, cho người tới bẩm báo lại là lúc ngài đang ngủ. . ."
"Thôi đi." Sở Thấm lắc đầu không có hứng thú, "Ngươi trang điểm so với lúc ta vừa vào phủ ngày mà ngươi hướng ta kính trà còn muốn chú trọng hơn, đây cũng không phải là cho ta nhìn. Kỳ thật phụng dưỡng tam lang vốn là thuộc bổn phận sự tình của ngươi, ngươi không cần che giấu, càng không cần khẩn trương, ta không có tâm tư vì chuyện này tìm ngươi phiền phức."
Thần sắc của An thị từng chút từng chút càng trở nên kì quái khi nghe hết những lời của nàng.
Nàng đã sống qua cả một đời, đương nhiên không trông cậy vào dùng sự thành khẩn để đả động tới An thị, chỉ hi vọng An thị minh bạch nàng không có tâm tư lục đυ.c với nàng ta, về sau có thể bớt thì có thể bớt đi, thẳng thắn thừa nhận một chút, để có thể nhẹ nhõm hơn.
Ngồi ở bên giường, Bùi Diễn trong mắt có chút khó coi.
Đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, Sở Thấm không có phát giác, nhưng Vương Vũ đứng cách đó hai bước lại nhận ra.
Vương Vũ không khỏi nín thở, ánh mắt lo lắng lướt qua giữa Sở nương tử cùng An di nương, nhìn thấy Bùi Nghiễn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh: "Đã như vậy, nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta đi về trước."
Dứt lời hắn liền đứng lên, không có biểu lộ cái gì chậm chạp, cũng không để ý An di nương, cứ như vậy sải bước rời đi.
Vương Vũ vội vàng đuổi theo, cho đến khi đi ra chính viện, hắn cũng không dám ngẩng đầu.
Bùi Nghiễn kỳ thật còn rất trẻ, ba tháng trước vừa mới qua sinh thần thứ mười bảy, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn có chút trẻ con. Nhưng có lẽ là bởi vì quá trình trưởng thành trải qua nhiều bố trí, tính tình hắn trầm ổn, thường ngày hỉ nộ cũng không lộ, lúc tức giận một chút hung ác nham hiểm cũng bị giấu không thể phát giác, duy chỉ có Vương Vũ một mực theo bên cạnh hắn mới có thể phát hiện ra điều đó.
Tất nhiên là chủ tử tâm tình không tốt, hạ nhân tóm lại là khẩn trương.
Bùi Nghiễn vội vàng trở lại thư phòng, ngồi tại trước thư án bình tĩnh rất lâu, bất quá cảm giác mất mát vẫn không có giảm đi.
Lại qua nửa ngày hắn dần dần phát giác ra cái kia - suy nghĩ cẩn thận, giống như là hắn yêu cầu nhiều rồi.
Hắn thuở nhỏ không có được chiếu cố, bởi vì sự tình của mẹ đẻ, đích mẫu lúc trước ngay cả thân phận của hắn cũng không chịu nhận. Về sau nghe mấy lần khuyên nhủ từ nhiều phía, thật vất vả mới thừa nhận hắn là Quốc công phủ con thứ, lại không chịu để cho hắn lấy tên theo gia phả, mạnh mẽ đem tên hắn từ Hỏa bộ "Diễm" chữ đổi thành "Nghiễn", với bên ngoài chỉ nói năng lượng hỏa khí bên trong ngũ hành của hắn quá vượng, nếu trong tên lại có lửa chỉ sợ tuổi thọ không dài, là chuyện không có cách nào khác.
Lời nói khoa trương như vậy không chỉ khiến người ta thêm buồn nôn, lại khiến người không dám nói gì. Mà phụ thân của hắn không biết là xuất phát từ đuối lý vẫn là áy náy, lại ngầm cho phép đích mẫu làm như vậy.
Cho nên mười bảy năm qua, hắn tại Bùi phủ giống như cái ngoại nhân, bọn hạ nhân ý lời nói và thái độ của hắn, nhưng lại không coi trọng hắn.
Cứ như vậy, hắn thật vất vả nhịn đến ngày thành hôn. Thời điểm tổ mẫu ra mặt định ra việc hôn nhân cho hắn, hắn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt đích mẫu khó coi đến dọa người, cũng biết rõ trở ngại mặt mũi của đích mẫu, tổ mẫu vì hắn chọn lựa thê tử tất nhiên gia thế cũng sẽ không cao, nhưng vẫn là không tránh được lộ ra vui mừng.
Bởi vì khi đó hắn đang nghĩ, hắn có thể có nhà riêng của mình.
Hắn lần lượt ảo tưởng chính mình cưới vợ, sinh con, từ đó liền có người nhà của mình. Hắn ảo tưởng vợ con của hắn sẽ không đến mức giống như người ngoài khi dễ hắn, từ đây liền sẽ có người để ý hắn có khổ hay không, có mệt hay không, hắn không còn cô độc không nơi nương tựa nữa.
Nhưng hôm nay, Sở Thấm một câu liền dễ như trở bàn tay kích phá ảo tưởng của hắn.
Bọn hắn mới thành hôn ba ngày, hắn còn đang tìm tòi như thế nào để làm một trượng phu tốt, nàng lại không kịp chờ đợi đem hắn đẩy ra phía ngoài.
Bùi Nghiễn ánh mắt nặng nề dựa lưng vào ghế, đè nén cảm xúc, im lặng thở dài, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình lúc trước ảo tưởng thật buồn cười.
Trong phủ rất nhiều người đều là nhìn hắn lớn lên, nhưng đều không thích hắn, hắn dựa vào cái gì mà cảm thấy Sở Thấm vừa qua khỏi cửa có thể cùng hắn tôn trọng yêu thương nhau?
Bùi Nghiễn tựa lưng vào ghế ngồi nửa ngày không lên tiếng, Vương Vũ cũng nửa ngày không dám lên tiếng.
Hắn so với Bùi Nghiễn lớn hơn bốn năm tuổi, từ nhỏ đã được chọn làm gã sai vặt bên người Bùi Nghiễn, mặc dù hắn ta không biết lúc này trong lòng Bùi Nghiễn đến tột cùng suy nghĩ cái gì, lại thanh thanh sở sở nhớ kỹ Bùi Nghiễn trước thành hôn làm bao nhiêu cái an bài.
Hắn nhìn chằm chằm hạ nhân nghiêm túc bố trí cho nàng dâu ở lại chính viện, sợ người trong phủ đối với Mục viên bên này không tận tâm, nên mỗi thứ đồ dùng trong nhà hắn đều là tự mình xem qua, hắn còn tự thân chọn lựa hạ nhân cho chính viện từ trong nhà hầu hạ đến vẩy nước quét sân làm việc vặt, mỗi người đều bị hắn tra xét ba đời.
Hắn thậm chí còn tới trước mặt Hồ đại nương đòi một ngàn lượng bạc chỉ để sửa chữa bên trong và bên ngoài Mục viên trước khi Sở nương tử qua cửa, còn thay thế tất cả những bông hoa và cây cối đang nở rộ.
Vương Vũ trong lòng biết, trước khi Sở nương tử qua cửa, hai người chưa từng gặp mặt, khẳng định cũng không phải người quen cũ thích nhau, hắn không hiểu tại sao Bùi Nghiễn lại tận tâm như vậy. Nhưng những chi tiết này không quan trọng, quan trọng là chỉ cần một người có hứng thú với người khác thì ít nhiều sẽ muốn được đáp lại.
Bùi Nghiễn vì cưới vợ phí đi nhiều tâm tư như vậy, muốn nhìn đến nhất định không phải Sở nương tử sau khi thành thân được ba ngày đem hắn đẩy ra ngoài!
Chỉ tiếc, những việc nhỏ không đáng kể này, Sở nương tử hiển nhiên không biết - Bùi Nghiễn phí những tâm tư đó cũng không có nói cho hắn biết mà.
Vương Vũ trong lòng thở dài, hắn không có hứng thú với chuyện Sở Thấm cùng An di nương ở giữa so đo nhưng hắn lại quan tâm đến Bùi Nghiễn có thoải mái hay không.
Vì vậy sau khi cân nhắc vài lần, Vương Vũ hạ thấp thanh âm, gọi khẽ: "Công tử."
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê
- Chương 3: Tức giận