Chương 2: An di nương

Phụ thân của nàng từng đến Tứ Xuyên làm quan, khi nàng còn nhỏ, liền bị cha mẹ cùng nhau mang theo đi. Lúc đó có một quán bán....trong con hẻm nơi nhà nàng ở, mười văn tiền liền có thể ăn được một bát, trả thêm năm văn tiền liền có thể thêm chút huyết vịt.

Cắn một miếng ớt tê cay xuống dưới, hương vị có thể câu dẫn người ta hồn cũng muốn bay theo!

Sở Thấm lúc ấy thường xuyên gọi một bát mười lăm văn, lau nước mắt xong hai bát cơm, thời điểm về đến nhà thường xuyên vẫn hít thở không khí lạnh lẽo.

Lúc ấy thời gian thật là sung sướиɠ a. Cho nên lúc lâm chung, cảnh cuối cùng nàng nghĩ đến chính là dáng vẻ mình tại tiệm ăn kia bên trong ăn huyết vịt.

Vì thế lúc này sống lại một đời, xem như trời có sập xuống nàng cũng muốn ăn thêm một chén nữa!

Thanh Khâu dọn ghế và bàn cho nàng, đem ....... cùng cơm đặt tới trên bàn, thấy nàng vẫn còn run rẩy, liền tự mình bưng bát lên nghĩ đút nàng ăn. Sở Thấm lại cố chấp muốn đưa tay đón, run rẩy nói: "Ta tự mình làm... Cái này tự mình ăn mới có hương vị tốt nhất"

". . ." Thanh Khâu phục, một bên đem bát đưa cho nàng, một bên lo lắng nhìn qua nàng. Sở Thấm run run rẩy rẩy mất nửa ngày mới gắp được một miếng huyết vịt cùng cơm cho vào miệng, cắn một miếng, hương vị tràn ngập trong miệng khiến đầu óc nàng choáng váng.

Ăn quá ngon, vị thơm nồng, vị mặn của đậu và hương vị độc đáo của chao quyện vào nhau đến tận răng, lúc đó, nàng thậm chí còn cảm thấy ... Nàng thậm chí còn cảm thấy mười mấy chục năm ở kiếp trước của mình đều chưa từng hạnh phúc như giây phút này.

Ý nghĩ này làm nàng cay cay sống mũi, hốc mắt cũng hiện đỏ. Thanh Thu chỉ nghĩ do nàng cay quá, vội vàng lấy khăn tay muốn giúp nàng lau nước mắt: "Nương tử chớ ăn. . . Người còn bệnh nha."

Thế nhưng lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Sở Thấm lại thêm vào trong miệng một miếng lòng bò khác.

Thanh Thu: ". . ."

Sở Thấm căn bản không để ý tới nàng ấy khuyên, hết sức chuyên tâm gắp đồ trong bát, nếm thử tất cả những món mà Chương sư phó làm.

Huyết vịt trơn mềm, lòng bò giòn, thịt ba chỉ dai, mặn, có hương vị hun khói độc đáo, ngay cả đậu hũ nấu được cũng trông rất vừa miệng. Nàng bất tri bất giác ăn đến lệ rơi đầy mặt, không biết là vì cay hay vì xúc động, dù sao trong lòng cực kỳ thống khoái.

Trong nội tâm nàng từng lần một đang suy nghĩ: Ở kiếp trước, nàng đến cùng sống có mục đích gì?

Mấy chục năm, nàng lại là vì ánh mắt của người khác mà sống.

Nàng giống như tiến vào một cái vòng lẩn quẩn, chăm chỉ không ngừng muốn để người khác đánh giá nàng tốt một chút, khá hơn một chút, để những cái hư danh kia từng chút từng chút đem bản thân chịu đựng đến kiệt sức. Mãi cho đến khi lâm bệnh nặng, nàng mới bỗng nhiên giật mình, ròng rã cả một đời, ngoại trừ khen ngợi bên ngoài, nàng cái gì cũng không có hưởng thụ được.

.

Chén ....... này Sở Thấm đến cùng vẫn là không ăn nhiều, nàng còn có bệnh, đỡ thèm liền đỡ thèm, cũng không định đem chính mình ăn chết. Vì vậy sau khi mỗi nguyên liệu ăn một miếng, nàng khắc chế bản thân, cuối cùng cũng ăn xong. Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra, bưng cháo loãng tiến đến, giúp nàng lại ăn vào thêm chút.

Đại khái bởi vì vừa ăn vào lấy được sức lực, Sở Thấm ăn cơm xong cảm giác trên thân dễ chịu hơn chút, run rẩy cũng không đến mức nghiêm trọng. Nàng liền không có vội vã ngủ tiếp, tựa ở gối mềm bên trên nhắm mắt lại lẳng lặng hồi tưởng lại một chút, hồi ức ở thời điểm này ngoại trừ sinh bệnh còn xảy ra chuyện gì.

. . . Cái gì đều nghĩ không ra.

Thật sự là cách quá lâu. Lúc nàng qua đời, hài tử trong phủ đều đã có mấy đứa thành hôn, có quỷ mới còn nhớ rõ những chuyện phát sinh sau ba ngày thành hôn!

---------------------------------------------------

Mục viên Tây viện, An di nương hai mắt sáng lên khi thị nữ nói: "Chính viện vị kia bệnh"

Nàng là thϊếp thất trong viện tử này, lại cùng thúc thúc của phu quân có quan hệ họ hàng, càng là do Quốc công phu nhân đích thân tuyển chọn, coi như quý thϊếp. Thêm vào đó là dung mạo khuynh thành, dáng người yểu điệu, An thị từ khi bước qua cửa liền thề phải tại Quốc công phủ này xông ra một phen thành tựu.

Nhưng mà Bùi gia tam lang này không phải là người dễ xử lý. An thị so với Sở Thấm qua cửa sớm hơn nửa tháng, nhưng ngay cả mặt phu quân đều chưa thấy qua. Ba ngày trước Sở Thấm được gả tới, Bùi Tam Lang mới đi vào chính viện.

Bây giờ người bên kia bệnh, ngược lại là một cơ hội. An thị trong lòng suy nghĩ, Tam lang tự nhiên là không có khả năng cả một đời chỉ ở bên chính phòng. Hai ngày trước lễ thành hôn hắn chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, nhưng dưới mắt Sở nương tử bị bệnh, hắn tới gặp nàng chính là chuyện đương nhiên.

An thị cân nhắc làm ra một ít an bài. Một là nhờ phòng bếp làm một ít đồ ăn nhẹ, mang vào thư phòng nhân lúc Bùi Tam Lang không có ở đây, khi chàng quay lại nhìn thấy, sai vặt sẽ trả lời do nàng ta đưa đến.

Thứ hai vẫn là phó thác thiện phòng, để bọn hắn chuẩn bị bữa tối đưa tới nơi này của nàng ta theo khẩu vị của Bùi Tam Lang, để cho hắn lúc đến dùng bữa có thể thoải mái.

Ba là, nàng ta để người nhìn thời gian, lúc xế chiều khoảng ba giờ đi tới chính viện, khách khí nói muốn tới thăm Sở Thấm.

Cứ như vậy, lúc Sở Thấm phái người đến đáp lời, cũng là lúc Bùi tam lang từ trường học trở về, chỉ cần Bùi tam lang đi tới viện của Sở Thấm, hai người tự nhiên mà đυ.ng mặt nhau.

An thị cảm thấy lần này an bài làm tốt lắm, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Sở nương tử sẽ tự giác đem người khuyên đến trong phòng nàng ta.

Sở nương tử nói đến đến cùng vẫn là nàng dâu mới qua cửa, bây giờ là lúc phải rộng lượng. Nếu như mới qua cửa được ba ngày liền cùng thϊếp thất nảy sinh mâu thuẫn ồn ào, hoặc là biết chính mình sinh bệnh còn tiếp tục không chịu buông tay phu quân, truyền đi cũng không tốt.

An thị tỉ mỉ phân phó, liền ngồi vào bàn trang điểm trước an tâm chải chuốt một phen.

------------------------------------------------------------

Chính viện trong phòng ngủ.

Sở Thấm từ bỏ nhớ lại chi tiết về đời trước liền bất tri bất giác ngủ một giấc, lúc mở mắt ra, cơn sốt đã giảm bớt, cũng không còn run rẩy nữa.

Nắng gắt bên ngoài dường như đã dịu đi một chút, nàng nhìn một cái, hỏi Thanh Thu thời gian, Thanh Thu đi đến cửa viện nhìn đồng hồ phương Tây trong đại sảnh, sau đó quay lại báo: "Ba giờ rưỡi."

Tiếp đó lại bất đắc dĩ nói: "An di nương nghe nói nương tử bị bệnh, muốn đến vấn an."

Sở Thấm cau mày trầm mặc xoa xoa huyệt thái dương, Thanh Thu cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng: "Nếu không nô tỳ liền nói ngài một mực ngủ mê man, không cho nàng ta đến đây?"

Đầu óc Sở Thấm vẫn có chút mê man buồn ngủ, nhớ không nổi đời trước có hay không có chuyện này, càng không nhớ nổi chính mình làm thế nào để ứng đối, chần chờ nửa ngày vẫn là nói: "Không được, cho nàng ta tới đi."

Bởi vì nàng hiểu rõ thân phận của người này. Người này cùng thúc thúc của Bùi Nghiễn có quan hệ họ hàng, lại là do Quốc công phu nhân đích thân lựa chọn, thực sự chính là một cái quý thϊếp.

Trưởng bối chọn thϊếp cho nhi tử, gọi là chiếu cố. Nhưng tân nương tử vừa qua khỏi cửa liền tuyển một cái quý thϊếp thân phận không tầm thường đưa vào, chính là không có ý tốt, chính là muốn làm khó cho Bùi Nghiễn - người con thứ này, ước gì trong nhà bọn hắn không yên.

Sống lại một đời Sở Thấm muốn để chính mình trải qua thời gian tự tại, nhưng nàng cũng không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết cho Bùi Nghiễn. Huống chi, nàng cũng không thèm để ý hắn đi sủng một cái thϊếp thất.

Bởi vì nàng không thích hắn. Ở kiếp trước ròng rã cả một đời bọn hắn đều tương kính như tân, cũng chỉ giới hạn trong tương kính như tân, hiện nay nàng cần gì phải trói buộc hắn?

Thế là Thanh Thu liền nghe theo chỉ dẫn của nàng rời khỏi chính viện, đi tới tây viện truyền tin. Cùng lúc đó, Bùi Nghiễn từ trường học của Bùi gia tan học, về tới Mục viên.

Hắn sau khi trở về theo thường lệ đi thư phòng nghỉ chân, Vương Vũ ở một bên hầu hạ, thời điểm hắn ngồi xuống liền bưng cho hắn một chén trà nhỏ. Thấy ánh mắt hắn nhìn qua điểm tâm trên bàn, kịp thời nói: "Đây là An di nương vừa mới sai người đưa tới, nói là sợ ngài đọc sách đói bụng, bữa tối còn cần một lúc nữa."

Nha.

Bùi Nghiễn trong lòng chỉ nghĩ như vậy một chữ, trên mặt càng là một chữ cũng không nói. Nâng chung trà lên uống hai hớp, thuận miệng hỏi: "Nương tử bị bệnh?"

"Vâng" Vương Vũ vội vàng đáp lời, cúi người xuống, một năm một mười bẩm báo: "Buổi sáng không biết sao đột nhiên phát sốt thành bệnh sốt rét, đã để cho đại phu đến xem qua."

Bùi Nghiễn nhíu nhíu mày, gác lại chén trà liền đứng lên, sải bước đi ra ngoài: "Ta đi xem nàng một chút."

Vương Vũ lập tức đuổi theo, chủ tớ hai người vội vàng đi về phía hậu trạch, một lúc sau đã đến cửa chính viện.

Tiểu nô tỳ canh cửa vừa nhìn lên một cái, đáp lễ xong liền vội vàng đi vào truyền lời. Sở Thấm đang suy nghĩ buổi tối có nên ăn thêm một bữa thịt nữa hay không, chợt nghe có người nói: "Nương tử, Tam Lang tới rồi."

Nàng vừa định nói "Mời hắn vào", lại tiến đến một người bẩm báo: "Nương tử, An di nương đến."

"Mời bọn họ đều. . ." Sở Thấm chưa kịp nói ra hai chữ "mời vào", trong đầu đột nhiên oong một tiếng, nàng nhớ lại vào lúc này còn có chuyện gì xảy ra!

Nàng đột nhiên không nói nên lời, bình tĩnh một lúc, lần nữa mở miệng: "Cho bọn họ vào cả đi. Thanh Thu, đi chuẩn bị trà."

"Vâng." Thanh Thu phúc thân, vội vàng thối lui. Mặt khác hai cái tiểu tỳ cũng lui ra ngoài, theo lời đi mời người tiến đến. Sở Thấm ngừng thở, mím môi nhìn về phía cửa sổ cách giường vài bước. Qua tấm giấy dán trong suốt, nàng nhìn thấy Bùi Nghiễn sải bước vào sân, theo sau là dáng vẻ thướt tha mềm mại của An di nương.