Bùi Nghiễn thu hết cảm xúc trên mặt của nàng và chờ đợi, thầm nghĩ nếu nàng muốn nói giúp cũng không quan trọng. Loại sự tình này không phải là không có chỗ để bàn luận, điểm mấu chốt của hắn là đem người đuổi đi, không lưu lại ở Định quốc công phủ. Nhưng nếu nàng không đành lòng, có thể không cần phạt trượng, nếu cũng không được, hắn còn có thể ngoài ý muốn thưởng cho mấy lượng bạc, cũng coi như lấy ơn báo oán.
Nhưng mà trầm mặc nửa ngày, lại chỉ nghe nàng nói: "Đệ đệ của hắn không làm sai cái gì, theo quy củ, để hắn cầm tiền và vật dụng của chính mình đều thu thập, cho hắn mang đi đi."
Đối với Trương Húy, nàng một chữ cũng không nói.
Bùi Nghiễn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, trong lòng thầm khen: Nàng thích ứng rất thanh.
Sau đó là tới An thị.
Bùi Nghiễn trong lòng rõ ràng trong chuyện này có thể nói là "một cây làm chẳng nên non", Trương Húy mặc dù không đúng, nhưng sai lầm An thị càng lớn, riêng việc chạy tới trường học thôi đã không hợp quy củ.
Trong lòng hắn vẫn còn buồn bực, lại giống như thần xui quỷ khiến nhìn về phía Sở Thấm, có ba phần hiếu kỳ nói: "An thị giao cho nàng xử lý."
Sở Thấm khẽ giật mình, rất nhanh liền bình tĩnh.
Nàng sớm biết thái độ của hắn đối với An thị, từ lâu đã rõ ràng những chuyện quanh co lòng vòng của hậu trạch , việc này hắn nếu trực tiếp xử lí, nàng đương nhiên mừng rỡ vì được nhàn rỗi, nhưng hắn nếu giao cho nàng, nàng cũng không sợ.
Nàng bình tĩnh cười cười: "An thị và thúc thúc của tam lang có quan hệ vô cùng thân cận, là một quý thϊếp thực sự, ta ngược lại không tiện nói gì cả."
Bùi Nghiễn chỉ nghĩ nàng muốn tránh rắc rối cũng có thể hiểu được. Nhưng chưa đợi hắn mở miệng, nàng lại nói: "Ta không những không thể quá nghiêm khắc, tam lang cũng phải chùa chút mặt mũi cho thúc thúc. Vậy không bằng. . ."
Nàng cười lên, lời nói xoay chuyển: "Không bằng giao cho mẫu thân, mẫu thân chấp chưởng nội trạch, chắc chắn sẽ xử lí theo quy củ. Đến lúc đó nói rõ ràng, thúc thúc cũng không phải là người không biết đúng sai, sẽ không trách đến trên đầu chúng ta."
Bùi Nghiễn bị lời nói của nàng làm cho giật mình, sau đó quay đầu lại, không khỏi nhìn nàng.
Sở Thấm bị hắn nhìn có chút hoảng, trong lòng hết lần này đến lần khác tự hỏi chính mình: Chủ ý này không tốt sao?
Theo kinh nghiệm nhiều năm, nàng thấy rất tốt mà! Làm như vậy không chỉ có thể trị An thị, còn không đắc tội thúc thúc hắn, càng có thể để cho An thị ở phía sau Hồ phu nhân làm kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được, rõ ràng chính là một công ba việc, ý tưởng hay!
Nàng chính là nhìn không thấu tính tình của hắn, hắn đột nhiên cười ra tiếng: "Nghĩ không ra nương tử ại là một tiểu hồ ly."
Lúc Hắn nói lời này, trong mắt ý cười thật sâu, trong giọng nói cũng có mấy phần ranh mãnh trêu ghẹo.
Sở Thấm lập tức đỏ mặt: "Ai là hồ ly!"
Bùi Nghiễn mím môi: "Ai đỏ mặt người đó là hồ ly."
Sở Thấm cuống quít đưa tay ra che hai gò má của mình.
Bùi Nghiễn ý cười càng sâu, không hiểu sao liền vươn tay, chạm vào trán của nàng.
Trên trán nàng được che bởi một ít tóc mái, vừa mịn vừa mềm, hắn sờ hai lần, nàng nhìn hắn như bị điện giật, trên mặt lộ vẻ kinh hãi né tránh: "Ngươi làm gì!"
"Ha ha ha ha." Bùi Nghiễn thu tay lại, lắc đầu không tiếp tục trêu chọc nàng, đưa mắt ra hiệu để Vương Vũ đem An thị mang đi. Vương Vũ sớm đã bị hai người liếc mắt đưa tình làm cho không được tự nhiên, nhận được mệnh lệnh liền như một làn khói, tùy ý kêu hai thị tỳ đến hộ tống mang người rời đi.
"Tam lang, thϊếp thân sai rồi! Tam lang. . ." An di nương khóc nức nở, tiếng kêu chỉ vang lên hai tiếng liền nghe không được. Sở Thấm không chịu ở lại trong phòng để hắn tiếp tục trêu ghẹo, tức giận đứng lên liền đi: "Ta trở về!"
"Tức giận a?" Bùi Nghiễn sững sờ, ý cười còn ở trên khóe miệng, không chút nghĩ ngợi cũng đứng lên theo sau.
Sở Thấm tất nhiên rất nhanh liền ý thức được hắn đi theo phía sau nàng, trong lòng càng ảo não càng, cũng không quay đầu lại cả giận: "Tam lang không phải còn muốn đọc sách sao, chớ đi theo ta!"
Bùi Nghiễn khoan thai: "Ta tới phòng nàng đọc."
Sở Thấm: ". . ."
Nàng đột nhiên cảm thấy hôm trước chính mình mời hắn trở về, giống như dẫn sói vào nhà.
Hai người một trước một sau trở lại chính viện, Sở Thấm đi ở phía trước bước chân vội vàng, Bùi Nghiễn cũng không vội, giữa hai người cách nhau hơn chục bước. Thanh Thu can bản đang chờ Sở Thấm ở dưới hiên, nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng, tự hỏi giữa bọn họ có chuyện gì không vui, vừa định tiến lên hỏi một chút, liền nhìn thấy bộ dáng Bùi Tam Lang cười như không cười theo ở phía sau.
Thanh Thu lập tức đem lời nói đều nuốt trở vào, đè nén cảm xúc muốn xem náo nhiệt, ánh mắt cụp xuống.
Sở Thấm đi vào cửa phòng liền muốn về phòng ngủ, liền rẽ phải, Bùi Nghiễn đi nhanh mấy bước theo nàng cũng rẽ phải.
Nàng lập tức quay người lại: "Bên kia mới là thư phòng!"
"Ta biết." Bùi Nghiễn bình tĩnh: "Ta uống chén trà nhỏ lại đi."
Sở Thấm: ". . ."
Hắn đang giận nàng!
Hắn đang tán tỉnh nàng!
Hắn ở ngoài sáng lắc lư cố ý chọc giận nàng!
Nàng không biết nên đối phó thế nào, bởi vì đời trước nàng chưa bao giờ thấy qua hắn dạng này.
Thế là nàng trừng hắn nửa ngày, nghiến răng cứng nhắc nói: "Ta muốn ngủ."
Bốn chữ này lại đâm vào trong lòng Bùi Nghiễn.
Hắn bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nụ cười không tự chủ được mà nhạt đi, mất hết khí lực tiếp tục trêu đùa.
Hắn cố gắng duy trì bình tĩnh thở phào: "Vậy nàng ngủ đi."
Dứt lời liền xoay người, hướng nhà chính bên kia đi tới thư phòng đối diện phòng ngủ.
Cảm giác đang cùng hắn như cây kim so với cọng râu, Sở Thấm liền sững sờ. Nàng mặc dù không biết hắn bị làm sao, nhưng cũng nhìn ra được hắn không cao hứng.
. . . Thật tốt, làm sao lại không cao hứng nữa nha!
Hỉ nộ vô thường a!
Sở Thấm ở trong lòng không ngừng oán thầm, sau một phen giãy dụa, cảm thấy vẫn nên đến dỗ dành hắn.
Hắn vừa rồi khí thế hung hăng mặc dù dọa nàng một cái, nhưng kì thực không có ý trách nàng, chỉ là tức giận An thị và hạ nhân, nghĩ nhanh chóng đem sự tình điều tra rõ ràng. Tuy cuối cùng tra ra cũng không phải là người bên cạnh nàng, nhưng ý định ban đầu của hắn chính là giúp đỡ nàng.
Hắn dụng tâm như thế, hiện tại ở nơi này lại không cao hứng, nàng nếu ngồi yên không quan tâm chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Sở Thấm nhếch miệng, trong lòng không còn mắng hắn. Suy nghĩ một lúc, như cũ trước vào phòng ngủ, pha cho hắn chén trà nhỏ.
Trong thư phòng phía đối diện, Bùi Nghiễn vào phòng cũng không có ý định gọi hạ nhân tiến đến, hắn châm lửa đốt đèn, thắp đèn xong liền ngồi vào trước thư án.
. . . Sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình cũng không mang sách tới.
Hắn lập tức trong lòng càng không thoải mái, bực bội đi đi lại lại trong phòng, rồi dừng lại trước giá sách trong phòng, tùy tiện tìm một cuốn sách để đọc.
Nhưng mà chờ hắn lấy được sách quay về, đã thấy trước thư án có thêm một người.
Sở Thấm đứng ở đó, trước mặt đặt một cái khay, bên trong khay đựng chén trà nhỏ. Thấy hắn nhìn qua, nàng có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải muốn uống trà? Ta đã pha tốt."
Bùi Nghiễn nhíu mày, rảo bước đi qua, ngồi xuống lật sách: "Không phải muốn ngủ?"
"Cũng không có buồn ngủ đến như vậy. . ." Nàng nhẹ nói.
Hắn không mặn không nhạt "A" một cái.
Bầu không khí liền trở nên an tĩnh.
Đời trước căn bản chưa thấy qua hắn hờn dỗi, Sở Thấm không biết nên làm sao bây giờ, mũi chân xuyên qua đế giày thêu cọ xát với mặt đất.
Xấu hổ hồi lâu, nàng lấy hết dũng khí nói thẳng: "Tam lang, vừa rồi đang rấy tốt, ngươi vì cái gì đột nhiên liền không cao hứng rồi?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Bùi Nghiễn cắn răng, cười lạnh, ngước mắt nhìn nàng, lại nghênh đón được khuôn mặt chân thành hỏi thăm.
Hắn cùng nàng cái dạng này nhìn nhau một hồi, dần dần phát giác có khả năng nàng thực sự không hiểu.
Hắn chỉ cảm thấy một quyền đánh vào trên bông, tức giận, xụ mặt dựa thành ghế: "Ta hỏi nàng, tối hôm qua thời điểm ta tới, nàng thật sự đi ngủ?"
"Tối hôm qua?" Sở Thấm tự nhiên biết tối hôm qua lúc hắn đến nàng đang làm gì, giật cả mình, "Thật, thật ngủ. . ."
Bùi Nghiễn nheo mắt lại, trong mắt hiện ra vẻ đùa cợt: "Năm giờ, trong phòng đèn sáng, còn có mùi đồ ăn, nàng đã ngủ?"
". . ." Sở Thấm nghẹn lại, sắc mặt từng chút từng chút đỏ bừng lên.
Nhưng nàng kỳ thật không rõ tại sao hắn muốn hỏi như vậy, ai lại không có thơi điểm không tiện gặp người đâu, có một số việc muốn giấu diếm người bên ngoài cũng là điều khó tránh khỏi nha!
Gặp chuyện như vậy, có thể tìm lý do lấp liếʍ cho qua không phải là vừa vặn sao? Bên trong đại trạch viện, chẳng phải là nên ước định mà không nói toạc ra sao?
Bùi Nghiễn liếc nàng, đáy lòng cảm thấy thất vọng hơn bao giờ hết, tâm tình mới tốt đã không còn sót lại chút gì, cuối cùng là lắc đầu, hờ hững nói: "Ta muốn đi học, nàng sớm đi nghỉ ngơi đi."
"Nha." Sở Thấm trầm giọng đáp, liền xoay người dự định rời đi.
Hắn cảm xúc cổ quái như vậy, khiến nàng không còn tâm tư tiếp tục dỗ dành. Nàng tự giác không làm sai cái gì, hắn dạng này quả thực không nói đạo lý.
Nhưng mà nàng chưa kịp đi tới cửa, hắn đột nhiên gọi nàng: "Sở Thấm."
Nàng dừng chân, mang theo chút bất an quay đầu nhìn hắn.
"Lần sau nàng nếu không muốn gặp ta." Bùi Nghiễn hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nghẹn ngào nửa ngày mới tiếp tục phát ra âm thanh: "Đại khái có thể nói thẳng, không cần tìm lý do, ta đều hiểu."
"A?" Sở Thấm ngây ngẩn cả người.
Nàng thấy ánh sáng trong mắt hắn biến mất hầu như không còn, ngón tay thon dài lật trang sách, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng nhìn kỹ lại là mơ hồ run rẩy.
Sự run rẩy trong giọng nói của hắn cùng đôi tay đang run cố gắng không để lộ ra, kiệt lực duy trì lấy bình tĩnh nói cho nàng: "Không muốn gặp ta có rất nhiều người, thêm nàng một cái, không thành vấn đề."