Chương 12: Mì lạnh

Thật ra thời gian dùng bữa tối hẳn phải muộn hơn một chút, nhưng trong nội tâm nàng ta khẩn trương, sợ Bùi tam lang sớm trở về thì chính mình sẽ uổng phí công sức, cảm thấy vẫn là sớm đi mới an tâm.

Thời điểm An thị đến trường học Vương Vũ còn chưa có tới, nàng ta khách khí cùng thư đồng trong viện nghe ngóng Bùi tam lang ở phòng nào, liền từ trong tay tiểu tỳ tiếp nhận hộp cơm, rồi chính mình tự đi tìm.

Nàng vòng eo tinh tế, tư thái thướt tha, thư đồng đang trực mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn bóng lưng của nàng ta vẫn thấy tê cả da đầu.

Cái tác phong này, xem ra chỉ là thϊếp thất! Nhưng theo quy củ, thϊếp thất là không được phép tùy ý đi lại như thế này, nàng ta tới đây như vậy, hoặc là Mục viên bên trong hướng gió thay đổi rồi, hoặc là một lát nữa liền xảy ra chuyện.

Thư đồng đối với chuyện này không biết nên làm sao, sau khi suy nghĩ một hồi quyết định chạy là thượng sách. Làm xong một chút trong tay mấy việc vặt vãnh liền tranh thủ thời gian chuồn, chạy tới trong phòng ngủ phía sau hậu viện của trường học nằm xuống.

An thị ở ngoài tìm được lớp học của Bùi Nghiễn, đứng ngoài cửa lần theo khe cửa quan sát thấy bên trong ngoại trừ Bùi Nghiễn ra thì không có ai, liền cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, đi vào.

Nàng ta đi rất nhẹ, không phát ra một chút âm thanh, lúc đẩy cửa một chút tiếng động kia cũng không có quấy nhiễu Bùi Nghiễn. Cho đến khi nàng ta đem hộp cơm đặt tới trên bàn Bùi Nghiễn, hắn mới giật mình nhận ra bên cạnh có người.

Ánh mắt sắc bén, giương mắt lên, thấy là An thị liền căng thẳng trong lòng: "Có việc?"

Hai chữ này hỏi ra mặc dù không tính là khách khí, nhưng cũng không có ý buồn bực. An thị cúi đầu, cười nói: "Nghe nói tam lang ngày ngày thức khuya đọc sách, sợ tam lang mệt mỏi, thϊếp chuẩn bị bữa tối đưa tới."

Bùi Nghiễn "A" một tiếng, ánh mắt thờ ơ, lại cúi xuống nhìn trang bên trên quyển sách trên tay: "Đặt vào đi."

An thị nhìn hai bên một chút, thấy cái bàn rỗng bên cạnh, liền đem hộp cơm đặt sang bên kia, bưng ra từng món bày trên bàn, ôn nhu nói: "Vết thương trên tay Tam lang còn chưa tốt, cũng đừng quá mệt mỏi, một lát nữa thϊếp thân lấy thuốc đến cho tam lang thoa một chút."

Bùi Nghiễn không có lên tiếng.

An thị nghiêng đầu nhìn, thấy hắn không có ý tứ để sách xuống, trước tiên bới cho hắn bát canh trong nối lẩu kiểu Tô, bỏ thêm một viên sủi cảo trứng, hai viên chả tôm cùng vài miếng măng non: "Nghe nói tam lang thích canh này, thϊếp thân cố tình chuẩn bị tới."

Bùi Nghiễn căn bản không để ý, tùy ý quét mắt đặt ở trong tay bát sứ, nhìn chăm chú ánh mắt liền run lên.

Giây tiếp theo, An thị bị hắn nhìn chằm chằm liền cả kinh trì trệ, chưa kịp nhìn kỹ chỉ thấy hắn đã đứng dậy, sắc mặt tái mét và sải bước rời đi.

"Tam lang? !" An thị luống cuống hét lên, Bùi Nghiễn đi ra cửa viện, vừa vặn đυ.ng phải Vương Vũ cũng đưa đồ ăn tới, không ngờ lại gặp hắn hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, Vương Vũ liền sững sờ, tiếp theo trông thấy An thị đuổi theo phía sau, liền cảm thấy không tốt.

Bùi Nghiễn không để ý tới Vương Vũ, trực tiếp bước ra khỏi trường. Vương Vũ cả tim đều treo lên, tiến mấy bước vào lớp học, nghênh tiếp An thị một mặt thất thố, tức giận quát một câu: "Di nương còn không mau trở về!"

"Nha. . . Nha!" An thị không dám tiếp tục lưu lại, vội vàng rời đi. Vương Vũ lại tiếp tục thong thả bước thêm mấy bước, đi vào xem thức ăn trên bàn, ánh mắt chạm đến chén canh lẩu kiểu Tô kia đặt ở trên thư án, liền minh bạch chuyện gì xảy ra.

"Ai!" Vương Vũ tức giận đến choáng váng, vỗ trán một cái, cũng sứt đầu mẻ trán quay về.

--------------------------------------------

Mục viên bên trong chính viện.

Sở Thấm còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Bữa tối lúc Thanh Thu đem mì lạnh trở về nàng thích, ngay tiếp theo còn có to to nhỏ nhỏ hai mươi mấy cái chén dĩa, tất cả đều là mấy món ăn kèm cùng mì lạnh.

Trong đó gia vị ước chừng có bảy tám loại, đơn giản nhất chỉ là xì dầu, dấm, phức tạp hơn gồm nước sốt, nước sốt mè đã chuẩn bị sẵn và đậu phụ lên men. Còn lại mười mấy dạng là các loại đồ ăn kèm, bao gồm dưa chuột thái sợi tươi mát, hay các món xào như trứng bác và lươn xé sợi. Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê - Chương 12: Mì lạnhTrọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê - Chương 12: Mì lạnh

Sở Thấm nhìn qua cả phòng bát đĩa này vui vẻ xoa xoa tay, sau đó hài lòng nhìn về phía cái kia hũ đựng sốt dầu ớt.

Nàng thử một chén nhỏ đơn giản nhất gồm một ít nước tương, dấm, mè, một thìa dầu cay và vài miếng dưa leo cắt nhỏ để bớt béo. Cắn xuống một miếng, vừa mát lại vừa chua cay ngon miệng, Sở Thấm chỉ cảm thấy ngay cả thời tiết nắng nóng đều giảm bớt mấy phần, trong một trận sảng khoái.

Cái sốt dầu cay này, thật thơm quá a!

Sở Thấm trong lòng nhớ kỹ Chương sư phó tốt.

Một chén nhỏ này chỉ hai ba miếng là ăn xong, Sở Thấm ăn rất nhanh, đang cân nhắc bát tiếp theo ăn như thế nào, Thanh Tuyền liền tiến vào.

Vương Vũ lo lăng sự tình huyên náo đến không có kết cục tốt - vội vàng đi theo một con đường nhỏ chạy về Mục viên, so với Bùi Nghiễn tới sớm hơn chút. Tiến và cửa Mục viên hắn liền dẫn theo người từ thư phòng đi đến chính viện, tạm thời cũng không nói chi tiết, chỉ lời ít ý nhiều nói cho Sở Thấm: "An di nương đi tới trường học, công tử tức giận tới mức bỏ đi."

Sở Thấm vừa nghe xong nửa câu đầu, trong đầu liền oong một tiếng.

Đại Thịnh mặc dù tư duy cởi mở, nử tử bên trong thâm trạch cũng có thể đên trường đọc sách, nhưng cơ bản đều là chưa xuất giá. Người đã xuất giá phải tuân thủ nam nữ đại phòng, không được tuỳ tiện ở bên ngoài đi lại, chỉ có thân phận quý giá như chính thê mới có thể mượn lý do đi thăm phu quân ngẫu nhiên đi nhìn một cái.

An thị là thϊếp thất, theo lý mà nói ngay cả nội trạch cũng không nên ra. Chính là nhất định không thể đi lại ở bên ngoài, chí ít cũng phải đến nơi này nói một tiếng, nàng gật đầu mới có thể đi.

Không biết có phải hay không bởi vì kiếp trước, nàng thành công khuyên Bùi Nghiễn đi qua trong phòng An thị quan hệ, nên loại sự tình này lúc ấy không có xảy ra, cho nên Sở Thấm thật không ngờ tới An thị sẽ có lá gan lớn như thế.

Việc này vừa ra, Sở Thấm không thể không quản. Nàng có thể đối với Bùi Nghiễn không đủ nhiệt tình, cũng có thể đối Hồ phu nhân không đủ kính cẩn nghe theo, nhưng nếu chỉ ngồi im nhìn thϊếp thất làm trái với quy củ cũng không để ý tới, đó chính là bổn phận chức vụ cơ bản nhất đều không làm được.

Cái gọi là "tại kỳ vị mưu kỳ chính" tức là ở vị trí nào thì phải xử lí sự tình của vị trí đó, một người nếu là nghĩ muốn tiêu sái lười nhác thì phải tự mình làm tốt những việc mà mình phải làm.

Sở Thấm liền đặt bát xuống, đang muốn đi ra ngoài, dự định đi tới trước mặt Bùi Nghiễn báo cáo cái tội, sau đó gọi An thị qua giáo huấn một lần.

Kết quả nàng mới vừa đi ra nội thất tới cửa nhà chính liền cùng Bùi Nghiễn đυ.ng mặt, Bùi Nghiễn cả khuôn mặt xám xịt đi vào trong, đem ý muốn đi ra bên ngoài của Sở Thấm ngăn cản trở về.

Trở lại nội thất, Bùi Nghiễn không nói gì, nhưng hiển nhiên tâm tình không tốt, đến trước bàn ăn ngồi xuống, trông rất tức giận.

Sở Thấm lúng túng đứng ở bên cạnh, cùng Thanh Thu Thanh Tuyền trao đổi ánh mắt, cuối cùng ba người đều đem ánh mắt đống loạt dừng trên người Vương Vũ.

Vương Vũ là theo sau Bùi Nghiễn, tiến vào trong phòng liền đứng ở cạnh cửa. Hiện tại thấy Sở Thấm cùng Thanh Thu Thanh Tuyền đều không ngừng nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, nhưng vẻ mặt đau khổ không biết phải làm sao.

Trong phòng cứ giằng co như vậy nửa ngày, Sở Thấm cả hai đời đều chưa từng bao giờ thấy sắc mặt hắn âm trầm như vậy, trong lúc nhất thời cũng không dám thở mạnh.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ phải làm thế nào để đánh vỡ thời điểm im lặng này, Bùi Nghiễn đột nhiên động — sắc mặt hắn vẫn âm trầm như cũ, nhưng lạnh lùng đưa tay cầm lấy một cái cái chén không, không nói một lời cầm đũa ăn mì.

Sở Thấm yên lặng: Đói. . . Đói bụng?

Bàn ăn có dạng bàn tròn không nhỏ, mới vừa rồi Sở Thấm một mình ăn cơm, bát sứ đựng mì là ở vị trí bên tay phải của nàng. Bùi Nghiễn đi vào, khắp nơi ngồi xuống, chỗ ngồi vừa lúc cách mì xa nhất, cho dù đứng lên với người ra tới cũng tốn sức. Sở Thấm thấy thế một giây hồi hồn, vội vàng tiến lên tiếp nhận cái bát giúp hắn gắp, đồng thời gượng cười: "Tam lang chưa ăn cơm sao. . ."

Nàng vốn định làm giảm đi không khí xấu hổ, thế nhưng lời kia vừa thốt ra —— cũng không biết xảy ra chuyện gì , không hiểu sao lại cảm thấy lúng túng hơn.

Hai cái nha đầu Thanh Thu Thanh Tuyền vẫn còn trao đổi ánh mắt, sau một hồi quăng đi đẩy lại, Thanh Thu tiến lên kéo tay áo Sở Thấm.

Sở Thấm một bên đặt bát mì lại trước mặt Bùi Nghiễn một bên nghiêng đầu nhìn nàng, Thanh Thu đưa mắt nhìn sang phía bàn bên kia, nàng liền bối rối trận, vội vàng điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Thanh Thu đem cái hũ sốt dầu cay kia cất đi.

Thanh Thu tự nhiên là hiểu ý tứ của nàng, lập tức vòng qua bàn ăn đi cầm chiếc hũ sứa kia. Nhưng ùng lúc đó, một bàn tay thon dài vươn tới, múc ra một thìa sốt trong hũ.

Thanh Thu sợ hãi giương mắt: ". . ."

Bùi Nghiễn nhíu mày nhìn nàng một cái, nàng liền sững sờ, hắn liền nói muốn nàng giúp hắn đem cái hũ sứ kia đưa đến phía trước một chút, cũng không nói thêm cái gì.

Sở Thấm da đầu đều tê dại, trơ mắt nhìn Bùi Nghiễn đem một muôi sốt dầu cay kia múc để vào trong chén, nín thở đánh giá thần sắc của hắn.

Nhưng mà trên mặt hắn chính là không có biểu cảm gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kia tìm không được mảy may một chút cảm xúc nào, ngay cả một cỗ tức giận khi vừa bước vào dường như cũng giảm đi. Giống như hắn chỉ là đến ăn một bữa cơm, bất quá là nhất thời không muốn nói chuyện mà thôi.

Sở Thấm lo lắng, hạ nhân trong phòng cũng lo sợ.

Bùi Nghiễn hít sâu.

Chuyện An thị làm xác thực khiến hắn rất tức giận, hắn đến chính viện chính là vì đem sự tình hỏi cho rõ, thế nhưng là thấy được nàng đang dùng bữa, hắn liền đem hỏa khí cứng rắn nhịn xuống dưới.

Bởi vì hắn từng ở trong sách đọc được qua "Bảy chuyện đang làm không nên bị trách mắng", một trong số đó là "Không trách mắng khi ăn".

"Bảy việc không trách" nguyên bản là những điều phụ mẫu cần phải chú ý khi giáo dục hài tử, "Khi ăn không trách mắng" nói trắng ra là chính là lúc ăn cơm không nên quở trách hài tử. Nguyên nhân là bởi vì ăn cơm vốn nên để cho người ta vui vẻ, nếu lúc này sinh ra không vui liền sẽ làm trong lòng tích tụ, thậm chí ảnh hưởng tới dạ dày.

Bùi Nghiễn nghĩ, đã liên quan đến sức khỏe thân thể, đối với người lớn hay trẻ nhỏ hẳn là đều không có gì khác nhau. Trẻ nhỏ cần ăn cơm thật ngon, thê tử đương nhiên cũng cần. Quả thật có lẽ người lớn không có yếu ớt như thế so với trẻ nhỏ, nhưng sự tình lần này cũng không giống sự kiện nạp thϊếp lần trước dăm ba câu có thể nói rõ ràng, làm không tốt hạ nhân cũng bị trách phạt, điều này thực sự gây khó chịu, tốt hơn nên chậm rãi nói chuyện.

Thế là Sở Thấm liền nhìn thấy hắn hai ba lần đã trộn tốt chén mì kia . Sốt dầu cay được hắn trộn lên rất đều, mỗi một sợi mì đều được áo qua một lớp sốt màu đỏ cam nhàn nhạt, ớt giã nát được rải đều xung quanh, tỏa ra mùi thơm đáng lẽ không nên có trong phòng nàng.

Bùi Nghiễn ngước mắt liếc nàng một chút, thấy nàng còn ngốc ở bên cạnh, lại hít một hơi, mở miệng: "Nàng đã ăn xong?"

"Nha. . . Không có." Sở Thấm vô thức đáp.

Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận —— nếu như nàng nói đã ăn xong, Bùi Nghiễn đại khái có thể sẽ nói thẳng vào chính sự. Thế nhưng nàng bây giờ lại nói chưa ăn xong, làm sao bây giờ! Dưới loại không khí khẩn trương này cùng hắn cùng nhau ăn mì sao?

Sau đó chỉ thấy Bùi Nghiễn đem chén mì vừa trộn rất kia đặt xuống trước mặt nàng, chính mình lại một lần nữa cầm cái bát khác, lại đi lấy mì.

Sở Thấm không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng lần nữa đưa tay giúp hắn lấy mì, vừa lấy mì vừa nhìn cái chén trước mặt mình kia, trong lòng lén lút tự nhủ: Có ý tứ gì? Chén này là cho nàng? Hắn đang tức giận nhưng còn rất khách khí? Tính tình hắn là như vậy sao?

Rõ ràng đã cùng nhau trải qua cả một đời, nhưng nàng vậy mà không rõ lắm.

Cho nên lấy xong chén mì này, Sở Thấm đành phải do dự ngồi xuống, một bên không yên lòng gắp một sợi mì trộn trong chén, một bên trơ mắt nhìn xem hắn múc muôi sốt dầy cay trộn mì trong cái chén mới kia.

Sở Thấm trong lòng chột dạ, cảm giác giống như lúc bị bắt gian tại giường, nhịn không được lại nhìn chằm chằm sắc mặt hắn.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Nghiễn: Nhìn nàng xem? Ta chỉ ăn một miếng ớt của nàng? ? Nàng liền nhìn ta chằm chằm giống như tặc nhân vậy sao? ? ?

Sở Thấm: Ngươi chờ một chút ?