🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Trong phủ học thục cho phép các học trò mang điểm tâm tới, chỉ cần trong giờ học không lấy ra ăn, tiên sinh liền sẽ không quản. Cho nên giống như Bùi Chước dạng này đang ở tuổi lớn, thân thể nhanh đói nên hầu hết ngày ngày đều sẽ được di nương chuẩn bị cho một túi điểm tâm đến trường học, lúc nghỉ giữa tiết đói bụng sẽ ăn một miếng. Ngoài ra còn có một số học trò đến Bùi phủ đọc sách, nhà lại ở xa hơn một chút cũng thường sẽ mang một ít đồ ăn, trên đường về có thể lót dạ trước một chút.
Nhưng người nào cũng chưa từng thấy qua Bùi Nghiễn mang đồ ăn đến trường. Có thể thấy,lúc hắn lấy kẹo mè ra ăn, người ở bàn bên cạnh lập tức kinh ngạc nhìn sang: "A Bùi tam lang, bảo bối gì?"
Bùi Nghiễn cũng không hẹp hòi: “Kẹo mè, ngươi ăn không?"
Hắn vừa nói vừa đưa hai miếng, đối phương nhận lấy, cười nói: "Ngươi không phải không thích ăn ngọt sao?"
Cùng lúc đó, Bùi Phong - con trai cả của Bùi gia đang học ở phòng học đối diện đi tới. Nhìn thấy Bùi Nghiễn cầm trong tay kẹo mè cũng không nói gì, đưa tay ra lấy một khối.
Bùi Nghiễn đáp lại lời của người kia: "Nương tử nhà ta cho, tùy tiện ăn một chút."
Bùi Phong nhướng mày, Bùi Nghiễn đồng thời quay đầu lại, có chút do dự: "Đại ca."
"Ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với đệ." Bùi Phong nói xong liền đi ra ngoài trước, Bùi Nghiễn vội vàng đứng dậy đuổi theo, huynh đệ hai người dừng lại dưới hành lang ngoài phòng. Bùi Phong ung dung đứng dựa vào cây cột, sau đó cắn một miếng kẹo mè trên tay, đánh giá Bùi Nghiễn: "Đệ cùng nương tử ở chung rất tốt?"
"Ân. . . Đúng vậy a."
"Là thật?" Bùi Phong bất đắc dĩ: "Tối hôm qua về, ta nghe tẩu tẩu đệ nói, mới biết ban ngày đệ đột nhiên chạy ra ngoài là để trở về bảo vệ bảo hộ nương tử của đệ? Đệ suy nghĩ một chút. Rõ ràng, bây giờ phụ thân không có ở đây, tổ mẫu lại không quản lý, trong phủ đều là do mẫu thân định đoạt. Đệ dám chọc giận bà ấy như vậy, cẩn thận ngày sau xui xẻo."
Bùi Nghiễn sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, tầm mắt cúi xuống thấp, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Vậy đại ca nói, ta nên làm cái gì? Là thu thϊếp thất mẫu thân đưa tới, hay vẫn là mắt thấy nương tử của mình chịu ủy khuất nhưng khoanh tay đứng nhìn?"
"Một cái thϊếp, bảo đệ thu thì liền thu, làm gì cần cùng bà ấy cứng đối cứng?" Bùi phong thở dài lắc đầu: "An thị đã đặt ở chỗ đó, lại thêm một người bất quá cũng chỉ là chuyện chia thêm một phòng thôi. Ta nhìn đệ muội cũng không phải là người không hiểu chuyện, cũng nên để nàng biết chuyện khó xử của đệ."
Bùi Nghiễn cười lạnh: "Một người sống sờ sờ, cái gì gọi là "Thu liền thu" ?"
Thái độ của hắn làm cho Bùi Phong sắc mặt tối sầm, hai huynh đệ mỗi người đều im lặng, Bùi Nghiễn lặng lẽ thở dài: "Đệ hiểu ý của đại ca, cũng biết nương tử nhà đệ cũng không hẹp hòi. Không phải là đệ không tin tưởng nàng ấy, đệ là. . ."
Hắn nghẹn ngào, thanh âm trở nên nhỏ hơn: "Ta là không tin được chính mình."
Bùi Phong nghe được lời này khựng lại, ngước mắt lên nhìn kỹ hơn vẻ mặt của hắn, thiên ngôn vạn ngữ đã chuẩn bị sẵn đành phải nuốt lại.
Bùi Phong quá hiểu người tam đệ này. Tam đệ cái gì cũng tốt, luận tính tình vừa ẩn nhẫn lại khoan dung, luận tài học, khắp thiên hạ thì không dám nói, nhưng tối thiểu tại Định quốc công phủ bên trong trường học là số một số hai. Duy nhất không tốt chính là trong lòng của hắn có một cái gai, chỉ cần cự tính có liên quan đến cái gai này, tốt nhất ai cũng không cần nhiều lời.
Bùi Phong trầm mặc một hồi, đành phải nói: "Đệ nếu đã có ý đối cứng, liền cẩn thận bảo vệ đệ muội. Ta cũng sẽ nói cho tẩu tẩu đệ biết, ngày sau nếu có giúp được một tay, liền giúp đệ muội một tay."
"Đa tạ đại ca." Bùi Nghiễn cúi đầu thẳng. Hai người vốn là tùy ý nói chuyện, nhưng cử chỉ này đã có vẻ rất trịnh trọng. Bùi Phong đáy lòng nổi lên một cỗ chua xót không tả được, vỗ vỗ vai của hắn, không có nói thêm cái gì, quay về phòng học đối diện.
-----------------------------------------------
Chính viện trong phòng ngủ.
Sở Thấm sau khi tỉnh lại đang muốn hỏi Thanh Thu mấy giờ rồi, tay lại vô tình chạm vào một vật cứng tròn trên gối. Nàng nhìn chăm chú liền mỉm cười, cũng không cần tốn sức đi hỏi, mở đồng hồ bỏ túi tự chính mình xem: Ân, năm giờ rưỡi.
Thế là nàng rời giường rửa mặt thay quần áo, Thanh Thu nghĩ đến hôm qua đi vấn an khó khăn trắc trở, trong lòng bất an, cẩn thận từng li từng tí cùng nàng thương lượng: "Nương tử, ngài nhìn xem muốn hay không cáo ốm một ngày? Nô tỳ sợ Hồ phu nhân trong lòng còn tức giận, lại giày vò ngài."
"Sẽ không." Sở Thấm bình tĩnh.
Thanh Thu không rõ tính tình Hồ thị, nhưng nàng đã cùng Hồ thị giao đấu cả một đời. Hồ thị là người yêu quý thanh danh, xưa nay làm khó con dâu đều là kín đáo, sẽ không huyên náo làm xấu mặt mọi người, càng sẽ không truyền ra bên ngoài khiến người bên ngoài nghị luận.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua rõ ràng khiến Bùi Nghiễn không vui. Nếu Hồ thị không biết tốt xấu, liền chuẩn bị tinh thần đón nhận tin đồn đích mẫu con thứ trở mặt thành thù truyền khắp kinh thành, đây chắc chắn là điều mà Hồ phu nhân không muốn nhìn thấy.
Cho nên lúc này Sở Thấm an toàn nhất, trận này Hồ phu nhân chỉ có thể thật tốt cùng nàng giả vờ hòa bình. Cho dù trong lòng nhớ kỹ, muốn trị nàng cùng Bùi Nghiễn, cũng phải qua một hồi tìm lý do khác lại nói.
Nàng thế là theo thường lệ, trước sáu giờ rưỡi đến Đoan Phương các. Đúng như nàng sở liệu, Hồ phu nhân nhìn nàng ý cười hiện trên mặt, hiền lành đến mức giống như chuyện hôm qua chưa hề phát sinh, ngay cả Thôi ma ma ở bên cạnh nhìn nàng như nhìn con gái ruột của mình. Vu thị cùng Miêu thị thấy thế trong lòng cũng hiểu mà không đề cập chuyện cũ, ba người ngồi một lúc liền cáo lui, Sở Thấm an an ổn ổn trở về Mục viên.
Trước khi nàng trở lại Mục viên, Thanh Tuyền đã trước một bước tới thiện phòng lấy kẹo mè.
Bởi vì Bùi tam lang không cho phép các nàng đem sự tình hắn từ trong phòng Sở Thấm "trộm" kẹo mè nói ra nên đành phải hai đầu yểm trợ. Ở bên Sở Thấm, các nàng lặng lẽ đem kẹ mè thêm đủ phân lượng, làm bộ không có ai động vào; tại thiện phòng bên này, các nàng lại không thể bảo kẹo mè ăn nhanh như vậy là cho Bùi tam lang cầm đi, chỉ có thể để người của thiện phòng cảm thấy là do Sở Thấm đã ăn xong.
Thế là quản sự của thiện phòng - Chương sư phó lúc ngồi chơi liền nghe tiểu đồ đệ nói: "Tam phòng Sở nương tử thật là thích ăn ngọt, hôm qua kẹo mè đưa tới kia không ngờ đã ăn xong."
Chương sư phó cẩn thận nhớ lại một chút —— Sở nương tử hôm qua cầm đi một đĩa lớn kẹo mè, nếu không sai biệt lắm thì là khoảng hai cân? Thật sự là thích ăn ngọt a!
Gần một cân kẹo bị Bùi Nghiễn cầm đi, trước khi tan học, hắn hào phóng phân cho các đồng học hơn phân nửa. Còn lại một ít, hắn dự định mang về Mục viên, giấu ở trong thư phòng, giữ lại về sau từ từ ăn.
Sở Thấm tỉnh dậy sau khi ngủ trưa, không có chuyện gì làm mới lấy hai viên kẹo đến miệng, vừa ăn vừa lầm bầm câu: "Kẹo này để bên ngoài một đêm làm sao so với hôm qua lại ngọt hơn?"
Thanh Thu Thanh Tuyền nghe được trắng bệch cả mặt, các nàng liếc nhau một cái, Thanh Thu phản ứng nhanh hơn: "Trải qua một đêm không khỏi trở nên khô lại một chút, vị ngọt chắc sẽ đậm hơn. Nương tử nếu như ăn không vừa miệng, nô tỳ đổi món khác đến?"
"Không cần, không có việc gì." Sở Thấm thản nhiên, đem thanh kẹo còn sót lại non nửa ném vào trong mồm, tùy ý phủi phủi tay: "Buổi tối ta muốn ăn cá nhúng, có được hay không?"
Thanh Thu: ". . ." Sở Thấm nhìn qua nàng: "Ngươi nếu như sợ ta bị nóng, để thiện phòng chuẩn bị một bình canh đậu xanh. Bảo bọn hắn thêm mật ong nhiều chút, để nguội đưa tới, vừa vặn còn có thể giảm bớt vị cay."
Lời nói của nàng nghe vào tựa như là món canh đậu xanh nhất cử lưỡng tiện, đã trừ nóng lại giải cay.
Nhưng Thanh Thu ở trong lòng chế nhạo: Ta nhìn liền biết là ngài tham, là tham món kia ngọt cùng lạnh!
Bất quá Thanh Thu đối với cái này cũng không nói cái gì, trong mắt nàng ấy, Sở Thấm thèm là chuyện tốt. Lúc trước ba năm, tư tâm nàng ấy đều cảm thấy Sở Thấm bị ngoại tổ phụ ép đến quá quy củ, hiện tại bộ dáng này ngược lại càng giống thời điểm năm đó ở Thục Xuyên.
Thanh Thu chỉ lại hỏi một câu: "Ngài buổi tối ăn cái này, vạn nhất tam lang tới đây thì sao?" "Sẽ không." Sở Thấm lắc đầu.
Nàng đối với cái này mười phần chắc chắn, một là bởi vì Bùi Nghiễn vốn cũng không tham luyến hậu trạch, hiếm khi liên tiếp hai ngày đến hậu viện; hai là biết hắn lúc này có việc đang bận, hôm qua nếu không phải nàng đi tìm, hắn cũng không tới, nếu như muốn tới cũng không phải thời điểm bữa tối, bởi lúc ấy hắn luôn ở lại trường học đơn giản dùng bữa tối, dùng xong lại tiếp tục đọc sách, đọc tới chín mười giờ mới trở về Mục viên.
Cho nên đối với bữa tối phách lối này, Sở Thấm không có sợ hãi. Nếu không phải sợ bị nóng trong người dẫn đến khó chịu, nàng còn muốn gọi thêm một phần gà cay.
Thanh Thu không rõ lắm sự tự tin này của nàng đến từ đâu, nhưng khi nhìn thấy vẻ tự tin của nàng thì liền tin. Thời điểm hơn bốn giờ, liền cầm tiền lặng lẽ đi thiện phòng, nhờ Chương sư phó làm cá.
Chương sư phó đối với hành vi Mục viên lén lút gọi thức ăn cay đã không cảm thấy kinh ngạc, cười ha hả đem tiền tiếp nhận liền đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một bên bận rộn một bên hỏi: "Sở nương tử không phải là người trong kinh thành sao? Sao lại thích ăn cay như vậy?"
Thanh Thu bình tĩnh nói: "Nương tử khi còn bé đi theo phụ thân tới Thục Xuyên, liền không thể quên được hương vị này."
"Ra là vậy." Chương sư phó tặc lưỡi: "Vậy ngươi chờ một chút, ta lát nữa làm cho Sở nương tử một cái đồ tốt."
Hắn cố ý thừa nước đυ.c thả câu, không có nói thẳng ra là cái gì. Thanh Thu truy vấn cũng vô dụng, đành phải ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn xem.
Cá nhúng là một món ăn lớn, để làm ra món này ngon không phải là dễ dàng nhưng cách chế biến cũng không quá khó. Thanh Thu đợi chưa tới hai khắc, cá đã chuẩn bị xong, tràn đầy một nồi lớn bưng tới, lát cá không nhìn thấy bao nhiêu, phía trên đổ đầy tất cả đều là ớt.
Chương sư phó cầm trong tay lưới lọc, bắt đầu vớt ớt ra, Thanh Thu vội nói: "Chúng ta trở về vớt ra là được rồi, không cần phiền sư phó."
Chương sư phó chỉ cười: "Một bên nghỉ ngơi đi." Hắn làm việc nhanh nhẹn, chỉ cần tốn chút công phu liền đem một tầng ớt nhanh chóng vớt ra bảy tám phần rồi cho vào trong chén sứ trắng. Sau đó lại đi dọn cá, những miếng cá thái lát mỏng được nấu trong dầu cay cho đến khi mềm và dẻo, hầu như miếng thịt cá nào cũng có một ít da dính vào, hơi cuộn lại, trông rất ngon.
Chương sư phó đem thịt cá đều cho vào bên trong tô sứ trắng, lại múc ba muôi dầu cay nóng hổi giội lên đi, sau đó đem bát sứ trắng đặt vào trong hộp cơm. Sau đó liền xoay người mày mò với chén ớt kia.
CÁ NHÚNG DẦU ỚT TỨ XUYÊN
Nay tiếp theo, ớt kia cũng được cho thêm chút dầu cùng nhau dọn ra, Thanh Thu mắt thấy Chương sư phó đi đến thêm một thìa muối, lại lấy một nắm vừng trắng nghiền thật kỹ. Ngoài ớt, gia vị chính cho món cá nhúng còn có hạt tiêu Tứ Xuyên được hắn vớt ra phần lớn và giã nhuyễn với nhau, lập tức mùi thơm nồng nàn của ớt, hạt tiêu Tứ Xuyên và hạt vừng tràn ngập căn phòng.
Sau khi giã đến mức đủ nát, Chương sư phó lấy một chiếc vò sứ rửa sạch rồi đem chúng bỏ vào trong, trước chưa có đóng nắp, đưa đến trước mặt Thanh Thu cho ngàng ngửi.
Thanh Thu một trận kinh ngạc: "Giống cái kia. . . Chính là. . . Chính là. . ." Nàng lắp nửa ngày mới nhớ lại, nói: "Mì dầu! Mì dầu chính là có mùi vị này!"
MÌ DẦU
Chương sư phó hàng lòng, cười đến càng vui vẻ hơn: "Đúng, này gọi là sốt dầu cay, trộn với mì lạnh ăn cũng rất ngon. Ngươi có thể lấy về cho Sở nương tử, thời điểm ngày khác ăn mì để nàng thử một chút."
Thanh Thu cảm tạ nhận lấy, vừa cười nói: "Vậy đoán chừng ngày mai nương tử chúng ta liền muốn ăn mì."
"Cũng được." Chương sư phó xua tay, mắt thấy canh giờ dùng bữa tối đã gần đến, không rảnh cùng với nàng nói chuyện phiếm, quay người tiếp tục đi làm việc khác.
Thanh Thu nhớ kỹ hảo ý của hắn, đặt thêm hai khối bạc vụn lên bếp, lại đem cái vò sốt dầu cay đậy kín cùng với canh đậu xanh ướp lạnh cho vào hộp cơm, liền rời phòng bếp.
Bên trong trường họ, đại đa số học sinh theo thường lệ sau tan học liền đi. Bùi Nghiễn bình tĩnh ngồi học, vừa học nửa ngày cảm thấy có chút đói bụng, ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng hồ đặt trong phòng học: bốn giờ ba mươi.
Những ngày này, đến gần chín mười giờ hắn mới trở về Mục viên, Vương Vũ sẽ trước năm giờ đưa bữa tối đến cho hắn, để hắn ăn no rồi lại học thêm một lát. Nhưng hôm nay, hắn lại không hiểu sao lại nhớ tới bữa tối ngày hôm qua.
Hôm qua hắn ở chỗ Sở Thấm dùng bữa tối, lúc dùng bữa không nói lời nào, nhưng trước đó, bọn họ cùng nhau ăn kẹo.
Lại nghĩ xa hơn, hôm trước hắn cũng tại Mục viên dùng thiện. Hắn vốn là bởi vì chuyện Sở Thấm mang bốn người kia trở về mà chạy về một chuyến, lúc vào cửa trong lòng tràn đầy hỏa khí, nhưng khi nàng lấy canh cho hắn uống, hắn lập tức liền không còn tức giận.
Bùi Nghiễn trầm mặc nghĩ: Đây có lẽ là cảm giác "nhà".
Đó là cảm giác "nhà" mà hắn chưa từng trải qua nhưng không thể không nhìn được mà nghĩ tới.
Bùi Nghiễn nhớ lại không khỏi bật cười, sau đó liền đứng dậy thu dọn sách vở rời khỏi trường học. Lúc hắn đi ra ngoài sân, bị thư đồng nhìn thấy, thư đồng thuận miệng đáp lời: "Công tử hôm nay trở về thật sớm."
Bùi Nghiễn cười nhẹ: "Về nhà ăn cơm."
---------------------------------
Phòng bếp trong sân.
Thanh Thu lại đợi nửa ngày, bữa tối khác cũng chuẩn bị tốt. Bữa tối của các viện tử theo quy củ đều là tám món ăn nóng bốn món ăn nguội một tô canh và hai món điểm tâm. Cá nhúng và canh đậu xanh ướp lạnh là Sở Thấm dùng tiền riêng gọi món, cũng không tính ở trong đó. Thanh Thu như thường lệ nhờ hai gã sai vặt giúp đỡ bưng món ăn, lúc trở lại Mục viên vừa vặn mới năm giờ.
Sở Thấm sớm đã tràn đầy phấn khởi ngồi trước bàn ăn chờ, Thanh Thu bật cười, nói cho nàng: "Chương sư phó tay nghề thực là không tồi, món cá này làm được thực sự thơm." Nàng ấy gọi Thanh Tuyền cùng nhau bày thiện, đặt từng món ăn lên bàn, trước lấy ra bát canh đậu xanh ướp lạnh đặt trong tay, sau lại cho Sở Thấm nhìn cái vò sốt dầu cay kia.
Sở Thấm phát ra nụ cười từ đáy lòng, thán phục: "Thật biết làm a." Tiếp đó, nàng liền bắt đầu ăn như gió cuốn, món cá nhúng kia nhìn thì dọa người, nhưng thật ra độ cay vừa vặn, hương vị nồng đậm hơn, chính là khẩu vị Sở Thấm thích. Nàng liền ăn cơm ăn đến không dừng được, thỉnh thoảng nhấp một ngụm canh đậu xanh ướp lạnh thưởng thức một chút, toàn thân trên dưới đều rất thoải mái.
Nhưng mà chưa ăn được bao lâu, Thanh Tuyền bị nàng cho ra ngoài "canh cửa" sốt ruột chạy vào, trên mặt hiện rõ sự hoảng sợ, xích lại gần nói với nàng: "Nương tử. . . Tam lang đến rồi!"
"Khục ——" Sở Thấm lập tức bị ớt làm sặc. Sắc mặt nàng đỏ bừng vì kìm nén, Thanh Thu cùng Thanh Tuyền liên tục không ngừng giúp nàng thuận khí, chậm nửa ngày, rốt cục tuôn ra một câu: "Hắn sao lại tới đây? !" Nói xong, nàng liền thất kinh đưa tay đẩy Thanh Thu: "Nhanh! Ngươi liền nói cho hắn biết. . . Nói cho hắn biết ta hôm nay thân thể không thoải mái, đã ngủ rồi. Nếu hắn nói muốn vào xem ta, liền nói ta khó chịu trong lòng, ai cũng không muốn gặp." "A, được!" Thanh Thu trịnh trọng đáp lại rồi vội vàng đi ra bên ngoài. Sở Thấm chột dạ cực kì, vẫn là sợ hắn tiến đến, vội vàng phân phó Thanh Tuyền đem cá nhúng cất giấu vào trong tủ, chính mình thì súc súc miệng, "nghiêm túc" nằm dài trên giường giả bệnh.
------------------------------------------ "Ngủ rồi?" Ngoài phòng, Bùi Nghiễn sau khi nghe Thanh Thu nói xong, mi tâm nhướng lên một cái. Thanh Thu kiên trì đáp "Vâng", hắn không lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua cửa sổ phòng ngủ.
Mùa hè trời tối trễ, bây giờ vừa mới hơn năm giờ, sắc trời cũng mờ mịt. Trong phòng ngủ vẫn chưa đốt đèn, nhưng trong góc có hai ánh sáng, chút ánh sáng yếu ớt từ giấy dán cửa lộ ra tới. Trừ cái đó ra, hắn còn ẩn ẩn ngửi được mấy phần hương vị đồ ăn. Bên trong nhà cao cửa rộng, nếu không muốn gặp người nhưng không muốn công khai cự tuyệt, huyên náo không dễ nhìn, liền kiểu gì cũng sẽ tìm chút lý do "Thân thể khó chịu" "Đã ngủ rồi" đem người cự tuyệt ở ngoài cửa. Từ nhỏ đến lớn, hắn bị lí do thoái thác dạng này cự tuyệt qua vô số lần. Trái tim Bùi Nghiễn chìm xuống, trong lòng hiện lên một tia khó chịu không thể tả, nhưng trên mặt hắn che dấu rất tốt, mười phần thoải mái mà cười, quay người bước ra ngoài, nói: "Vậy ta trở về." -------------------- Tác giả có lời muốn nói: Sở Thấm: Ta muốn ăn món cay Tứ Xuyên, ta dễ dàng sao QAQ Bùi Nghiễn: Ta muốn cảm thụ chút ấm áp của "Nhà", ta dễ dàng sao QAQ =========