Chương 1: Món cay Tứ xuyên

Đồng hồ phương Tây ở chính phòng chỉ mười hai giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang thiêu đốt cả những viên đá cuội.

Giữa trưa hè chính là thời điểm nóng nhất, nhưng mành treo trên giường trong phòng ngủ trong sân lại đóng chặt, người ở trên giường co ro lại thành một quả bóng nhỏ, run rẩy dưới chăn.

Có hai loại ——Thứ nhất sau khi ngủ một giấc, tỉnh dậy phát hiện chính mình trở về thời điểm mười sáu tuổi, ai cũng tránh không được hoảng hốt một trận. —— Thứ hai là lúc này, nàng đang chiến đấu với căn bệnh sốt rét.

Hai ấn tượng sâu sắc nhất của Sở Thấm về tuổi mười sáu là: Thứ nhất chính mình đã gả cho người, thứ hai nàng bắt đầu sốt rét sau khi thành thân ba ngày.

Trừ cái đó ra, nàng cái gì cũng không nhớ được. Không có người nào sẽ đem chuyện sinh hoạt lông gà vỏ tỏi ghi nhớ suốt mấy chục năm, cũng không ai biết những chuyện cũ năm xưa một ngày nào đó sẽ lặp lại một lần nha?

Sở Thấm một bên rét run, một bên suy nghĩ làm thế nào để sống lại kiếp này.

Nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Bởi vì nàng để có được một chỗ đứng vững chắc trong phủ Định Quốc công không hề dễ dàng, nàng đã nỗ lực kiên trì hơn mười năm để xoa dịu mẹ chồng xảo quyệt và thϊếp thất có dã tâm bừng bừng, hiện tại nàng thực sự không muốn bắt đầu lại từ đầu.

Cái kia hay là không ứng phó?

Dù sao nàng cũng đã sống cả một đời, cũng đã kiếm lời, không bằng tùy ý làm bậy.

Huống chi. . .

Sở Thấm nhắm mắt lại, rùng mình hít một hơi thật sâu.

Bây giờ xem ra, đời trước nàng trôi qua cũng không được tốt đẹp cho lắm.

Nàng xác thực đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong phủ Định Quốc công, trong Đại công phủ rộng lớn này mọi người đều khen ngợi nàng, cho dù ở kinh thành tuy nàng có danh tiếng tốt thế nhưng cuộc sống lại không hạnh phúc. Thậm chí có thể nói chưa từng một ngày nào được vui vẻ. Mỗi ngày đều mệt mỏi.

Vậy mà khi bệnh nặng, nàng cứ mông lung suy nghĩ, sống như vậy có mục đích gì?

.

Tích, tích. Nửa giờ nữa vô tình trôi qua theo chiếc đồng hồ phương Tây trong phòng chính.

Mười hai giờ rưỡi, Sở Thấm đứng dậy gọi người.

Thanh Thu và Thanh Tuyền đang đợi bên ngoài cách vài bước nhìn nhau, Thanh Thu bước nhanh về phía trước, vén một góc rèm giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Sở Thấm.

Đôi môi mỏng của nàng vẫn run rẩy, răng không ngừng va lập cập vào nhau, vừa nói vừa phát ra âm thanh lạc lạc lạc: "Đi... đi lấy đồ ăn nói với thiện phòng ta muốn ăn món cay Tứ Xuyên."

"Món cay Tứ Xuyên?!" Thanh Thu sửng sốt, đang muốn khuyên nhủ thì Sở Thấm đã hữu khí vô lực ngả về sau, lại nỉ non phun ra một câu khác: "Lạnh quá, ta muốn ăn cay." Vừa nói, vừa chỉ chỉ phía tủ: "Ta muốn ăn Mao huyết vượng, thả thêm nhiều huyết vịt cùng lòng bò. Đi lấy hai lượng bạc, cực khổ bọn họ một chút."

Nghe được ba chữ "Mao huyết vượng", Thanh Thu sắc mặt trắng bệch. Thẳng đến khi Sở Thấm nói nửa câu sau ra, Thanh Thu mới yên tâm.

Lời khuyên ở bên miệng đến cùng cũng không nói, liền theo lời ra cửa, đi ra chỗ ở của Bùi tam lang là Mục viên, thẳng đến thiện phòng của Bùi phủ.

Canh giờ này, thiện phòng bận rộn tới mức khí thế ngất trời.

Định Quốc công phủ là một gia tộc có gia thế hiển hách. Tuy bây giờ Định quốc công đang ở bên ngoài làm việc nhưng trong phủ còn có Định quốc công phu nhân cùng sáu nhi tử và bốn nữ nhi, một Quốc công phủ to như vậy được chia thành nhiều viện tử cho các gia đình nhỏ. Trước sau thiện phòng có ba cái sân, việc chuẩn bị bữa ăn cho một gia đình lớn như vậy luôn rất bận rộn.

Cũng may, chưởng sự Chương sư phó là người có bản lĩnh, thiện phòng hết thảy đều được hắn an bài ngay ngắn rõ ràng.

Thanh Thu vừa đến cửa sân, ba gã sai vặt phụ trách dẫn người vào, một người trong số họ, mỉm cười cúi đầu: "Tỷ tỷ đến rồi, mời đi lối này."

Vừa nói, hắn vừa dẫn người vào trong, cúi thấp người, nịnh nọt nói: “Sư phụ nghe nói Sở nương tử bị bệnh, thấy thời tiết trở nên nóng bức, đặc biệt chuẩn bị cháo, món ăn kèm và mì lạnh chỉ hy vọng Sở nương tử có thể sử dụng nhiều một chút.”

Sở nương tử chính là Sở Thấm. Theo quy định của triều đại này, phụ nhân gả cho người đều có thể xưng một tiếng "Nương tử". Nhưng ở bên trong nhà cao cửa rộng, có thể gọi "Đại nương tử" nhất định phải là chưởng gia.

Ví dụ như Định quốc công phủ, bây giờ Định quốc công phu nhân xưng Hồ đại nương tử, mấy cái con dâu của bà gọi chung "nương tử", thϊếp thất gọi "di nương". Xuống chút nữa, mấy thông phòng hay hầu thϊếp vô danh ngay cả di nương cũng không thể gọi, chỉ có thể gọi danh tự, so với nô tỳ không có gì khác nhau.

Thanh Thu đứng vững dưới chân nhìn bốn phía, thấy không còn ai mới dám mở miệng: “Nương tử nhà ta muốn gọi món ăn, cực khổ ngươi cho người an bài."

Vừa nói, nàng ấy vừa đẩy số tiền trong tay ra, gã sai vặt cụp mắt xuống, vội vàng đẩy trở về: "Ngài khách khí. Liền gọi cái món ăn, chỗ nào làm phiền đâu? Sở nương tử muốn ăn cái gì, ngài nói."

Nhưng lại nghe Thanh Khâu nói: "Nương tử muốn ăn Mao huyết vượng, thả thêm nhiều huyết vịt cùng lòng bò."

“A?!” Cả con mắt gã sai vặt đều trừng lớn

Thanh Thu đánh giá thần sắc của hắn, tranh thủ thời gian nói: "Nếu thiện phòng không làm được, ta tìm cách ra ngoài đi mua cho nương tử, ngươi hãy coi như không biết chuyện này."

Nói xong nàng nghiêm túc xoay người rời đi. Gã sai vặt bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo hai bước, ngăn Thanh Thu lại: "Có thể làm, có thể làm! Cô nương chờ chút, tiểu nhân đi nói một tiếng với sư phụ."

Thanh Thu nói một tiếng: "Làm phiền" lại lần nữa đem hai lượng bạc kia đưa tới, gã sai vặt lúc này không có chối từ, cầm lấy bạc tiến về sau viện tử, tìm chưởng sự Chương sư phó, đem bạc đặt lên bếp...

Chương sư phó bận rộn đảo muôi, chỉ liếc mắt nhìn đồng bạc, vui vẻ nói: "Từ đâu tới?"

Gã sai vặt cúi đầu: "Là tam phòng bên kia, muốn gọi một món ăn."

Chương sư phó nhíu mày: "Gọi một món thu hai lượng? Tiểu tử ngươi lá gan thật lớn nha, còn không mau trả lại cho người ta!"

Gã sai vặt rụt cổ lại: "Sở nương tử muốn ăn Mao huyết vượng, thả thêm huyết vịt cùng lòng bò."

"Cái gì? !" Chương sư phó lộ vẻ kinh hãi, nghiêm túc đánh giá hắn, mới dám tin tiểu tử này không có cùng mình nói hươu nói vượn.

Sau đó hắn liền hiểu hai lượng bạc kia là chuyện gì xảy ra -- tiền này không phải cho bọn hắn nấu mà là muốn bọn hắn ngậm miệng đừng truyền ra bên ngoài. Vị mới qua cửa này thật có ý tứ.

Chương sư phó trong lòng chặc lưỡi, cười ngây ngô: “Được rồi, ta hiểu rồi.” Đến lúc món ăn trong tay được lấy ra khỏi nồi, hắn xoay người, đặt đĩa lên bàn, gọi người đem ra rồi lại đổi nồi.

Món ăn này có rất nhiều nguyên liệu, nếu là ở mấy nhà bình thường làm thì có đủ loại nguyên liệu. Nhưng thực ra, cho vào nguyên liệu gì không quan trọng, muốn ngon thì điều quan trọng nhất là phải có hương vị đầu tiên.

Lượng ớt, hành, gừng và tỏi phải vừa phải, dầu vừa đủ, tương đậu và tương đen cũng phải hợp lý. Sau khi đun nóng, dầu sẽ có mùi thơm và có màu đỏ.

Ngoài ra, nước súp cũng quan trọng, súp dùng trong món ăn Tứ Xuyên tốt nhất là được làm từ xương lợn hoặc gà già.

Súp như vậy làm sao có thể hầm với ớt đỏ đã chuẩn bị sẵn và nấu cùng rau củ?

Chương sư phó chuẩn bị tốt nguyên liệu, liền phân phó cái gã sai vặt kia đi phòng cách vách lấy súp gà tới. Loại súp gà này được hầm hàng ngày trong nhà để có thể dùng bất cứ lúc nào, nhưng đây là lần đầu tiên dùng để làm Mao huyết vượng.

Chỉ sau một lúc bận rộn, Mao huyết vượng đã sẵn sàng. Chương sư phó lấy ra một chiếc bát sứ trắng rộng hai tấc, bày bát đĩa vào đó, màu sứ trắng tinh và ấm áp tương phản với màu đỏ mạnh mẽ và hấp dẫn. Mùi thơm ngào ngạt đã lan khắp phòng, gã sai vặt ngửi xong chỉ có thể nuốt nước bọt, Chương sư phó mỉm cười cạo đáy nồi, đổ một ít huyết vịt, lòng bò và thịt ba chỉ hun khói vào một cái bát nhỏ: “Thiếu dầu và nước? Thừa cái này giữ lại cho ngươi, một lát nữa làm xong trở về liền cơm ăn!"Trọng Sinh Chi Không Làm Hiền Thê - Chương 1: Món cay Tứ xuyênGã sai vặt cảm kích nói: "Tạ sư phụ" rồi bận bịu đi lấy hộp đồ ăn đến chuẩn bị đồ ăn. Loại món ăn này tất nhiên là phải có cơm, không cần Chương sư phó nhiều lời, chính hắn liền biết đi chuẩn bị.

Chương sư phó híp mắt lại nhìn hắn, mắt thấy hắn chuẩn bị mang Mao huyết vượng cùng cơm rời đi, "Hắc" một tiếng, nhanh chóng ngăn hắn lại: “Trở lại!”

Gã sai vặt co rúm người lại, Chương sư phó cau mày nói: "Cái này liền đưa đi rồi? Ngươi cũng đừng quên, Sở nương tử đến cùng còn bệnh đâu, đồ ăn nhiều dầu mỡ thế này nàng có thể nuốt trôi bao nhiêu? Mấy món trước ta chuẩn bị ngươi cũng đem qua đi, nàng cần tận dụng chúng để thỏa mãn cơn thèm của mình."

Gã sai vặt bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu xưng phải, liền đi sát vách lấy hộp đồ ăn trước kia đã sắp xếp gọn, một tay một cái mang theo, nhanh như chớp đi tìm Thanh Thu.

Chương sư phó nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, cười hai tiếng, nhặt hai lạng bạc lên, giữ lại một lạng, dự định khi trở về sẽ đưa một lạng còn lại cho tiểu tử kia.

"Phí bịt miệng" thứ này, biết rồi thì đều phải có. Bằng không nếu hắn nuốt của riêng dẫn đến chuyện này truyền đi, Sở nương tử nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.

Hai hộp thức ăn rất khó để một cô nương gia mang đi, gã sai vặt rất có ánh mắt đưa Thanh Thu một đường trở về cửa chính Mục viên. Thanh Thu thưởng thêm cho hắn tiền thưởng rồi một mình ôm hộp thức ăn vào phòng, đến phòng chính đuổi hết người ra ngoài, đóng chặt cửa lại mới dám đem Mao huyết vượng bưng ra cùng cơm, bắt đầu đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Sở Thấm vẫn còn đang chiến đấu với bệnh sốt rét, từng trận căn bản ngăn không được.

Không biết có phải do lương tâm có ý xấu, nhưng khi Thanh Thu đi gọi đồ ăn, trận sốt của nàng càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì tuy rằng cả đời nàng ở trong Định Quốc công phủ, nhưng cũng chưa bao giờ ăn những món như thế này.

Đây là có chút chuyện xưa.

Đại Thịnh lúc mới bắt đầu khai quốc, từ trong tay tiền triều tiếp nhận một cái cục diện rối rắm, quốc khố trống rỗng đến nỗi thà không có còn hơn. Vì lý do này, Cao Tổ hoàng đế nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, không tiếc đem quy định về ngự thiện giảm xuống.

Kể từ đó, triều thần tự nhiên nhao nhao bắt chước. Dù sao Thiên tử đang tự lấy tiền của mình để bổ sung vào ngân khố quốc gia, nên chẳng có lý do gì các thần tử ngược lại xa hoa lãng phí vô độ. Cho nên trong hơn mười năm đầu, trong Kinh thành, càng là quan to hiển quý càng trôi qua cuộc sống mộc mạc.

Về sau thực lực quốc gia dần dần tốt, mọi người không cần tiết kiệm như thế, các loại yến hội bắt đầu ngợp trong vàng son, nhưng việc tiết kiệm vẫn là được lưu truyền xuống trong giới nữ tử.

Tình hình như vậy nhìn có vẻ hoang đường, kì thực còn có một lý do khác — bởi vì thế nhân thường thích nói nữ tử ghen tị, thích tranh đoạt, nữ nhi gia nói sai một câu đều sẽ bị chỉ trỏ, liền không khỏi dùng khuôn sáo đem chính mình quây lại, hận không thể để cho mình biến thành Bồ Tát sống.

Bồ Tát là dạng gì? Ngoại trừ tâm địa thiện lương bên ngoài, còn có không tranh không ghen, thanh tâm quả dục. Ăn uống chi dục cũng là ham muốn, chính là không được.

Vì vậy, ở Kinh thành có một số quy định bất thành văn, quan quyến và gia môn ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nếu nói đến nương tử nhà ai "Mỗi lần đều là thiện phòng làm cái gì liền dùng cái đó" chính là khen nàng dịu dàng ngoan ngoãn hiền lành; trái lại, nếu nương tử nhà ai bị người rõ ràng nói ra "Ăn một món ngon gì đó" vậy liền không phải là lời nói gì tốt.

Trong số đó, món ăn Tứ Xuyên lại thuộc loại món ăn phá lệ bị người chỉ trích bởi vì màu sắc cùng hương vị đều quá mức nổi bật, có thể vừa cay vừa ngọt đến cực độ, lại còn sử dụng “ngũ vị cay” như hành, gừng, và tỏi... , thấy thế nào đều cùng phật môn "Thanh tâm quả dục" không hợp nhau.

Mao huyết vượng thì càng là cực đoan của cực đoan, không chỉ có màu sắc và hương vị đậm đà, nó còn sử dụng tiết canh — quan quyến phu nhân đều là người thể diện, sao có thể ăn tiết canh? !

Cho nên Sở Thấm từ khi qua cửa đến nay đều không có ăn một miếng Mao huyết vượng nào, lúc mới bắt đầu là cố nhịn, về sau liền chậm rãi quên mất bản thân đã từng yêu thích hương vị đậm đà cay cay này.