Đối với con cái, nàng ôn nhu từ ái. Bất luận là con vợ cả hay con thứ, đều nhớ rõ nàng tốt như thế nào, tôn trọng nàng ra làm sao.
Đối với phu quân, nàng hiền lành hiểu nghĩa. Lúc hắn kiến công lập nghiệp nàng bên cạnh cổ vũ hắn, sau này hắn công thành danh toại, nàng một lòng luôn kính trọng hắn.
Ở kinh thành nàng sống thành một bộ dáng giả dối. Người nào nhắc đến hiền thê đều sẽ đề cập đến tên của nàng, tán thưởng nàng vừa có tài lại vừa có đức, không tranh không ghen.
Về sau, nàng bị bệnh.
Trước giường bệnh, thϊếp thất nghe lời, con cái cung kính, trượng phu khách khí, hết thảy tất cả đều giống như dáng vẻ nàng muốn, thế nhưng là nàng liền cảm thấy dường như thiếu chút gì đố.
Về sau, suy nghĩ thật lâu nàng mới phát hiện ra, nàng cũng không biết là thiếu cái gì, bởi vì từ trước đến nay, nàng căn bản cũng không biết mình muốn cái gì. Nàng chỉ sống thành dáng vẻ mà người khác muốn.
Đang lúc mờ mịt liền ngủ mất, khi mở mắt ra, nàng đột nhiên trẻ lại rất nhiều.
Nàng quay về thời điểm sinh bệnh sau khi vừa mới thành hôn không lâu. Lần này, Sở Thấm đột nhiên muốn đổi cách sống.
Thế là ——
Mẹ chồng cay nghiệt? Không quan hệ nha. Thời gian này nếu có thể cùng nhau trải qua liền cùng nhau trải qua, không vượt qua nổi liền phân gia, dù sao bà ta cũng không phải mẹ đẻ của phu quân mình.
Thϊếp thất diễn trò? Liền không quan tâm. Mọi người có thân phận khác nhau. sức lực cũng khác nhau. Ta nguyện ý diễn cảnh bình yên giả tạo là do ta hào phóng, ta mặc kệ ngươi, ngươi muốn bắt bẻ ta liền không có cách nha.
Con cái không ngoan? Không quan hệ. . . A, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, vẫn có thể dạy bảo một chút.
Về phần phu quân,
Sở Thấm nghiêm túc nghĩ nghĩ: Hắn cũng có vốn liếng không ít đồng thời thϊếp thất cũng vô số, không kém nàng một chút nào; mà nàng lại có xuất thân cùng với đồ cưới của bản thân, nên cũng không cần dựa vào hắn mà sống.
Cho nên, hắn thích làm gì thì làm đi. Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới ngày tháng nàng đóng cửa hưởng thị cuộc sống là được.
Tóm lại sống lại một đời, mục tiêu của Sở Thấm chỉ có tám chữ: Ăn ngon uống sướиɠ, vui vẻ phóng phoáng.
Về sau nàng lại phát hiện, thời điểm nàng "Ăn ngon uống sướиɠ", phu quân của nàng liền bưng chén muốn tới đây cọ cơm.
-
Cái văn án này giống như thuộc thể loại trạch đấu, nhưng kỳ thật cũng không phải.
Bởi vì thiết lập nam chính mắc bệnh sạch sẽ, cũng không tồn tại thϊếp thất và con thứ đúng nghĩa. Ở kiếp trước nữ chính chỉ là không biết mà thôi, nhưng ở kiếp này tất nhiên sẽ biết. Cho nên đứng trên góc độ của nhân vật nữ chính thì cũng không có gì để đấu.
Bởi vì văn án phía trên có hơi hướng giống thể loại [truyền thống cung đấu]. Lo lắng tạo thành hiểu lầm cho mọi người, cho nên đặc biệt ở chỗ này giải thích một chút.
Nói tóm lại, đây là bộ truyện có chút xu hướng cổ đại tiểu ngọt văn, chủ yếu dạng chữa lành. Nếu theo đuổi thể loại kiểu "hắc hóa báo thù" thì ở bộ truyện này hoàn toàn không tồn tại.
Không thích thể loại này mời đi hướng khác, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại ~
[Lưu ý]
* Không đem chuyện xem như thật mà đánh giá, cũng đừng đem tư tưởng của bộ truyện ra làm tài liệu giảng dạy phẩm chất.
* Tấn Giang có nhiều bộ truyện, trước mắt có hơn 60 triệu bộ, nếu như bộ này không hợp khẩu vị, xin buông tha lẫn nhau, đổi một bộ khác.