Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 41: Bạt tai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ước chừng là do quá mệt mỏi, hôm nay hắn ngủ nhanh hơn bình thường một chút. Tô Dư có chút mơ màng nhìn hắn, cảm thụ khí tức của hắn. Cảnh tượng thế này cũng từng xảy ra cách đây rất lâu -- đó là thời điểm sau khi bọn họ thành thân, lúc đó tuy chưa trở mặt nhưng hai người cũng không mấy hòa thuận với nhau, hắn thường hay đến chỗ nàng chỉ để ngủ, một câu cũng lười nói với nàng.

Khi đó nàng lúc nào cũng ngắm hắn ngủ say như vậy, trong lòng tràn đầy lời muốn nói, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc hắn tỉnh dậy ở giữa đầu lông mày luôn tràn đầy chán ghét, nàng liền đem những lời muốn nói nuốt trở lại.

Rồi càng về sau, nàng cũng chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.

Yên lặng chạm vào mặt hắn một cái, hắn cũng không có phản ứng. Tô Dư thở dài một tiếng, chẳng trách hắn khó chịu như vậy, mất con luôn là một chuyện thương tâm, huống chi đây cũng không phải lần thứ nhất.

Thấy hắn an ổn ngủ, nàng liền im lặng ngắm nhìn. Thật giống với khi đó, nàng cũng không dám làm phiền hắn, chỉ là tâm tư lại không giống với năm đó.

Trong phòng vẫn còn nhiều ngọn đèn chưa tắt, ánh nến lắc lư ở ngoài màn, Tô Dư cảm thấy vô cùng phiền toái. Muốn gọi cung nhân đến tắt đi nhưng lại không muốn kinh động tới hắn, chần chừ chốc lát, cuối cùng Tô Dư cũng rón rén bước xuống giường.

Dập tắt hơn phân nửa số đèn cùng nến đỏ, chỉ chừa lại vài ba ngọn đèn nhỏ, Tô Dư mới men theo đường cũ trở về phía giường, nhưng vừa nằm xuống, 1 cánh tay liền vòng đến.

" Không ngủ được?"_ Hắn nhắm hai mắt hỏi nàng.

"... Ân"_ Nàng cúi đầu đáp, quay mặt về phía hắn _" Vô tình quấy nhiễu bệ hạ, nhưng..."

Một tiếng cười giễu, hắn nhích người lại tiện thể đem nàng ôm vào lòng:" Giải thích cái gì? Cũng không có trách ngươi."

"..."_ Tô Dư cảm thấy tim đập có chút nhanh, im lặng trong chốc lát, mới nói _" Nha..."

Nhưng hắn giống như đã ngủ thϊếp đi.

Nàng thấy vậy cũng nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ theo. Giấc ngủ đêm nay rất bình yên, không có mơ thấy tương lai nàng luôn sợ hãi, mà mơ thấy những việc đã từng trải qua.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn, hôn lễ của bọn họ, còn có những tháng ngày sau đó nữa.

Vì vậy lần đầu tiên Hạ Lan Tử Hành sau khi tỉnh dậy nhìn thấy được trên khuôn mặt đang ngủ của Tô Dư tràn đầy ý cười, tư thế ngủ cũng tùy ý, không giống như lúc trước luôn nắm chặt chăn nệm. Nhất thời tò mò nàng mơ thấy điều gì, nhưng cũng không nhiễu nàng, chỉ lặng yên nhìn nàng chốc lát. Cánh tay ngọc của nàng khoác lên mặt áo ngủ bằng gấm, tóc dài vung ở phía sau, vũ tiệp (lông mi) nhẹ nhàng nhắm lại. Dung nhan trầm tĩnh tốt đẹp, được những tia sáng chiếu vào, tạo nên một vẻ đẹp khó nói rõ.

Cũng không phải tư thế khuynh quốc, nhưng cũng không phải không giống.

Cũng không thể nói là ở đâu, nhìn tới nhìn lui, có lẽ là do sự thanh bình giản dị chăng?

Có lẽ vì hai năm kia đã bạc đãi nàng quá nhiều, nên nàng bây giờ cũng lười ứng phó với những đả kích ngấm ngầm lẫn công khai thế này, mà những đả kích kia cũng ít khi hướng về phía nàng (*). Nên nàng so với các phi tần khác luôn ít tâm tư hơn, dễ bộc lộ cảm xúc của mình hơn, người khác thì luôn cố duy trì một nụ cười trên môi mỗi khi ra ngoài, còn nàng....

(*): Ở đây mình nghĩ hoàng đế đang muốn nói vì Tô Dư đã chịu nhiều đả kích trong hai năm qua, nên những lời đồn về việc nàng hại Lục Nhuận Nghi hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng, nàng vẫn sống rất bình thường.

Hắn nhớ rõ cách đây rất lâu nàng cũng từng như vậy, bây giờ hình như đang cố trở thành như vậy. Bất quá giữa hai đầu lông mày của nàng luôn nhìn thấy được sự kinh hãi và bất an, căn bản không giấu đi được.

Mình rốt cuộc tại sao lại cảm thấy nàng dối trá ác độc...

Hạ Lan Tử Hành thở dài cười khổ, đưa tay nâng cổ tay nàng lên, đặt trở vào trong chăn, rồi đứng dậy chuẩn bị vào triều.

Trọng sinh tới nay, chuyện xấu xảy ra trong triều xem như ít nhất. Chỉ có duy nhất một đại sự bất đồng với đời trước, đó là việc Cận Nghiêng gần đây khởi binh. Bất quá chuyện này đã được hắn bí mật điều tra, nhưng loại chuyện này cũng không thể đặt lên mặt bàn nói được (**), vì vậy lúc lâm triều hắn cũng không nhắc tới.

(**) Không lên được mặt bàn: Ý chỉ việc tầm thường, không đáng nhắc tới

Lại là một lần lâm triều không khác biệt lắm so với đời trước, chỉ bất đồng ở chỗ, hắn thoải mái nói với bên dưới một câu:" Đánh với Cận Nghiêng một trận, chỉ được phép thắng không được phép thua. Nếu thua, mang đầu của tướng lĩnh quân về đây gặp trẫm."

Mấy người ở phía dưới hơi có phần cả kinh, vừa muốn mở miệng, đã nghe hoàng đế nói tiếp:" Đứng nói với trẫm cái gì "thắng bại là chuyện thường tình của binh gia", một phần binh lính của Hiền Vương cũng đánh không lại, quả thật khiến người đời nhạo báng."

Tuy không nói rõ, nhưng hắn lại làm như vô tình nói ra việc hắn biết lần khởi binh này là do Hiền vương làm.

Vốn không nên có trận chiến này, nhưng trận chiến này vẫn mạc danh kỳ diệu xuất hiện, có thể thấy được là do có kẻ khác tác động -- tuy sau khi sống lại hắn đã cải biến không ít chuyện, nhưng phần lớn là ở hậu cung, còn những việc liên quan đến tiền triều thì không nhiều, lại càng không dính tới việc cảm phục lòng người.

Và chỉ có thể là do kẻ ở bên trong quấy phá.

Bên ngoài là Sở Bật, còn kẻ đứng phía sau thì tạm thời chưa biết, nhưng hơn nửa là do Đậu Khoan hoặc Diệp Điền Húc làm. Bất kể là ai, mục đích chẳng phải là muốn hắn nể trọng, đem con gái của mình nâng lên hậu vị, thuận tiện nói Tô Dư mang huyết thống Cận Nghiêng nên không thể làm hoàng hậu sao?

Còn lâu hắn mới làm theo!

Cho nên hắn liền không theo tâm tư của họ mà biểu lộ sự nể trọng của mình đối với nhà nào, mà mở miệng nói một câu, nếu dám thua, đem đầu tới gặp.

Có người tiến tất có kẻ lùi, mọi việc đều là như thế.

_______________________________________

Chuyện hoàng trưởng tử chết non lúc trời vừa sáng đã được truyền khắp hậu cung, Lục thị đã được tấn vị thành Tài Tử, chính là vào lúc này mà tỉnh lại.

Tô Dư nghe Quách Hợp nói, Lục Tài Tử sau khi biết hài tử của mình chết non liền khóc vô cùng thảm thiết, muốn khuyên cũng khuyên không được.

" Nghe nói trong miệng không sạch sẽ, liên tục nói nương nương làm"_Quách Hợp nói.

" Tùy nàng nói đi."_ Tô Dư cười yếu ớt ăn một miếng bánh hoa hồng trong dĩa, nhíu mày nói _" Người mới vừa sinh non, đừng khiến nàng ngột ngạt. Trước mặt bệ hạ cũng đừng nói gì, nếu sau này nàng dám làm loạn, cứ từ từ tính."

"Vâng."_Quách Hợp đáp ứng, nói_"Lục cung đều chuẩn bị lễ trấn an, nương nương ngài..."

" Bản cung đang bị cấm túc đấy."_ Tô Dư cười một tiếng _" Hơn nữa, sau đủ mọi chuyện, cũng đã sớm cùng nàng xé rách mặt mũi rồi, không đáng để duy trì nữa."

Quách Hợp lại đáp một tiếng:" Dạ" rồi khom người cáo lui.

Nguyễn Nguyệt Lê đánh giá mấy phần u sầu ở giữa lông mày của Tô Dư, cười nói:" Đã làm là phải vững tâm, nếu đã không đành lòng, vậy thì tỷ tỷ ngươi chi bằng mềm lòng 1 chút, đi đến an ủi nàng. Bệ hạ thấy cũng sẽ thích."

" Thôi đi, ta mới không vội vàng đến thăm nàng."_ Tô Dư cười lạnh một tiếng _" Cũng không phải vì nàng mà khó chịu, ta là..."

Đột nhiên không lên tiếng được. Là vì hắn mà khó chịu sao?

Tô Dư lắc đầu xua đi ý nghĩ kia:" Cứ kệ đi, ta và Lục thị đã không còn cách nào duy trì sự hòa thuận, bệ hạ cũng biết mà."

_______________________________________

Nghe nói Lục thị đã tỉnh, hoàng đế dù sao cũng phải đi thăm nàng ta một chút. Lúc đó Lục thị đang ngồi bất động ở trên giường, hai mắt thất thần. Khi thấy hoàng đế tiến đến, liền lúng túng nhìn sang, gọi một tiếng:"Bệ hạ.."

Kỳ thật ở đời trước, cũng không thể nói hoàng đế thích nàng ta được, bất quá bởi vì nàng ta có hoàng trưởng tử, nên hai người mới có thêm vài phần tình cảm. Nhưng Lục thị lại là một người không biết nặng nhẹ, đời trước đã thế, đời này cũng vậy. Kể từ khi có hài tử, tính tình càng thêm ương ngạnh, ba phen mấy bận gây phiền toái cho Tô Dư, đem bốn chữ "hoàng duệ làm trọng" phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Tuy hiện nay hoàng duệ đã mất, nhưng nàng ta vẫn chưa hiểu được vấn đề. Chỉ cảm thấy việc lớn như vậy, hoàng đế nhất định sẽ không nhịn Tô Dư thêm nữa.

Trong chớp mắt hoàng đế đã dừng lại trước giường nghỉ của nàng ta, ánh mắt rơi trên chén sứ đặt gần đó, tùy ý hỏi một câu:" Không uống thuốc à?"

" Bệ hạ."_ Âm thanh Lục thị ầm ĩ vang lên, đưa tay níu lấy ống tay áo của hoàng đế, hai mắt đẫm lệ nói _" Tô Dư con tiện nhân đó..."

" Tài Tử..."_ Sắc mặt hoàng đế không khỏi tối sầm, nặng nề nói _" Cũng không nhất định là nàng. Bất quá trẫm cũng đã hạ chỉ cấm túc để điều tra, ngươi..."

Ngươi không được tin những lời nói bậy. Vốn là muốn nói những lời này, nhưng thấy Lục thị đã suy yếu thành như vậy, lại vừa mới tỉnh lại, thì cảm thấy nếu nói như vậy cũng không tốt. Lời nói vì vậy mà trệ lại, cuối cùng sửa thành:" Ngươi cứ hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể đi."

Lục thị chính là có ngốc, cũng nghe ra được sự cứng nhắc trong giọng điệu của hoàng đế, câu chữ tuy quan tâm nhưng lại không hề có ý quan tâm trong đó. Sững sờ một chút, ủy khuất trong lòng càng sâu:" Bệ hạ còn che chở cho nàng... Lúc trước là hài tử của Sung Hoa nương nương, bây giờ là hài tử của thϊếp...đều vì nàng..."

" Lục Tài Tử."_ Hoàng đế thở dài, nhẫn nại ngồi xuống, chậm rãi nói _" Ngươi không cần phải không duyên cớ mà oán nàng như vậy. Việc này cung đang tư đang tra, chính là muốn tìm ra hung phạm là ai. Hài tử mất, trẫm biết ngươi cũng muốn tìm ra kẻ hạ độc chân chính, chứ không phải tùy tiện kéo một người có thù với ngươi đến cho hả giận đúng không?"

Ngữ khí ôn hòa phóng khoáng, nhưng lại khơi dậy một trận bất bình trong lòng Lục thị, nàng ta càng thêm ủy khuất nói:" Sao lại tùy tiện kéo một người có thù đến cho hả giận? Bệ hạ cảm thấy thần thϊếp là người càn quấy như vậy sao..."

Hoàng đế thần sắc nhàn nhạt không lên tiếng, Từ U ở bên cạnh thì liếc nàng ta một cái oán thầm một câu: Chẳng lẽ không phải?

Đêm đó, sau khi hoàng đế rời đi Lục thị liền giận dữ đập đổ chén thuốc, trong lòng hận Tô Dư thấu xương.

Đêm đó, lục cung cũng được xem một màn kịch vui...

Lục thị bất chấp mọi thứ, mặc kệ chính mình còn đang ở cữ, mang người đến Nguyệt Vi cung khởi binh vấn tội.

Nhàn Phi tất nhiên là ngăn nàng ta lại. Thân thể nàng ta suy yếu như vậy, nếu xảy ra chuyện gì trước cửa Nguyệt Vi cung, ai chịu trách nhiệm đây?

" Thân thể của Tài Tử nương tử vừa mới sinh non không chịu được gió lớn, mau chuẩn bị kiệu đưa nàng trở về nghỉ ngơi đi."_ Nghe thấy ý chỉ này, cung nhân đi theo Lục Tài Tử so với người của Nhàn Phi còn muốn làm nhanh hơn. Bọn họ thực sự không muốn tiếp tay làm chuyện xấu, chỉ là nhìn Lục thị khí thế hung hăng như vậy, muốn cản cũng không cản được, lại sợ nàng ta xảy ra chuyện gì, nên mới đành đi theo nàng ta.

Không nói hai lời liền mời Lục thị trở về, nhưng Lục thị lại làm như không nghe thấy mà nói với Nhàn Phi:" Nhàn Phi nương nương! Thần thϊếp không dám kháng chỉ của Nhàn Phi nương nương! Nhưng thỉnh Nhàn Phi nương nương gọi Tô thị ra! Thần thϊếp đêm nay phải đòi công đạo cho hài tử!"

Nhàn Phi cảm thấy người này hoàn toàn điên rồi. Đau xót vì mất con thì sao chứ, chỉ là một Tài Tử mà dám nháo thành như vậy, muốn chết sao?

" Bây giờ là giờ nào rồi? Vân Mẫn Sung Nghi đã sớm đi ngủ, thân thể của nàng gần đây không được tốt, bệ hạ dặn dò bản cung phải chiếu cố nàng, nương tử cứ coi như cho bản cung chút mặt mũi, quay về cung nghỉ ngơi đi."

Nếu như không phải bộ dạng lúc này của Lục thị thật quá yếu đuối, Nhàn Phi còn lâu mới mềm giọng như vậy.

Nhưng Lục thị lại trước sau như một không biết tốt xấu, không nể mặt nói:" Nương nương đừng che chở nàng! Tội làm hoàng trưởng tử chết non nàng không thoát được đâu!"

" Tài Tử!"_ Nhàn Phi nhíu mày _" Cung đang tư còn chưa lên tiếng, không đến phiên Tài Tử định tội."

Lục thị nhất quyết không tha, làm kinh động đến các cung khác. Khiến các cung tần thường ngày quen biết với nàng ta phải vội vã chạy lại khuyên ngăn, đến cả Giai Du Phu Nhân và Chương Nhạc Phu Nhân cũng phải tới. Nhưng mọi người nhìn nhau một hồi lại không có người nào đứng ra ngăn cản, mắt thấy bệ hạ cũng không muốn gặp Lục thị, mọi người liền muốn xem một chút Lục thị tìm Tô Dư gây phiền toái thế nào.

Vì vậy trước cửa Nguyệt Vi cung, tần phi cùng cung nhân đều đứng không thiếu một ai, tất cả đều trầm mặc nhìn Lục thị đại náo nơi này.

Tận đến khi Tô Dư xuất hiện trước cửa cung.

Tô Dư mặc một thân váy vàng nhạt, khoác thêm một chiếc áo màu lam, tóc được búi lên tùy ý, bộ dạng như vừa mới thức dậy. Nàng nhàn nhạt đánh giá Lục thị giây lát, nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí ôn hòa:" Tài Tử nương tử vừa mới sinh non, nên tĩnh dưỡng thân thể thật tốt mới phải, cớ sao lại chạy đến Nguyệt Vi cung?"

Lục thị vừa thấy Tô Dư, sửng sốt trong chớp mắt, rồi tức giận chửi ầm lên: "Độc phụ! Ngươi trả hài tử cho ta!"

Tô Dư vẫn nhìn nhạt nàng, cảm thấy thật khó tưởng tượng khi 1 người chỉ trong mấy ngày đã trở nên gầy gò như vậy; cũng cảm thấy thật khó tin khi 1 người đã gầy thành như thế, mà vẫn còn khí lực đi mắng chửi người khác.

" Lục Tài Tử."_ Tô Dư bình tĩnh nói _" Chuyện của hoàng trưởng tử, cung đang tư đang tra xét, bản cung cũng vì lần này mà bị cấm túc. Nếu chuyện này quả thật do bản cung gây ra, bệ hạ ban cho bản cung cái chết bản cung cũng không có gì để nói, lúc đó Tài Tử nương tử muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt bản cung cũng không sao. Bất quá hiện nay tội còn chưa định, nương tử đã nháo đến Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi nương nương, thật quá vô lễ rồi."

" Ngươi còn dám dạy dỗ ta!"_ Lục thị giận dữ, tiện đá bước lên phía trước, lập tức một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Tô Dư bị Lục thị đánh, nhưng định thần nhìn lại, người đang bụm mặt lại là Lục thị.

" Đừng trừng mắt như vậy với bản cung, cái tát này là đúng."_ Tô Dư lạnh lùng nhìn Lục thị đứng cách nàng nửa bước. Chột dạ cũng không phải không có, dù sao bây giờ Lục thị cũng là bộ dáng không cần mạng, ai biết được nàng ta còn có thể làm ra chuyện gì. Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ giấu đi sợ hãi trong lòng, lạnh lùng nói _" Biết rõ bản cung bị cấm túc, không nên gọi bản cung ra, cố ý kháng chỉ, đó là tội thứ nhất; cung đang tư chưa định tội, ngươi đã luôn miệng nói bản cung hại con của ngươi, vu oan một vị cung chủ, đó là tội thứ hai. Vì vậy cái tát này không hề thiệt thòi cho ngươi, còn nếu không phục thì cứ tiếp tục nháo đi, bản cung muốn xem một chút cung đang tư có thể vì ngươi nháo loạn, mà trị tội tận gốc cung của ngươi hay không."

Mọi người nhìn Tô Dư đứng sau cửa cung Nguyệt Vi mà ngẩn người, chỉ cảm thấy sự thanh lãnh của nàng lúc này tăng thêm vài phần uy nghiêm, rõ ràng chỉ là trách cứ Lục thị, nhưng lại khiến mọi người vây quanh hoàn toàn chấn động.

Đến cả Diệp Cảnh Thu cũng bị nàng dọa sợ, nhìn thần sắc của Tô Dư mà không tránh khỏi một thân mồ hôi lạnh.

" Chuyện đã đến nước này, Tài Tử nương tử cũng nên biết điểm dừng đi."_ Tô Dư chậm rãi nói, trong miệng có thêm hai phần bất đắc dĩ, thiếu đi hai phần cứng nhắc _" Đại náo Nguyệt Vi cung, truyền đến chỗ bệ hạ, nương tử cho rằng là ai sai?"_ Cúi đầu nhìn ngưỡng cửa ở trước mũi chân, nàng lại cười bồi thêm một câu _" Bản cung nửa bước cũng không rời Nguyệt Vi cung."

# Đôi lời của editor: Chào các bạn, hiện nay mình đã dịch được 40 chương của chuyện này rồi, vì vậy sau đây mình muốn tham khảo ý kiến của các bạn một chút, dù các bạn cảm thấy thế nào thì xin hãy nói với mình để mình có thể chỉnh sửa.

1/ Mình dịch có mượt không? Các bạn có hiểu được mạch truyện không?

2/ Chú thích của mình các bạn có thấy thừa thãi không? Có làm các bạn cảm thấy phiền không?

3/ Cuối cùng các bạn nhớ ủng hộ và vote cho mình nha!!!!!

Yêu các bạn nhiều ^^

<3<3<3<3
« Chương TrướcChương Tiếp »