Chương 136: Minh nguyệt (1)

"Ngươi không thể lấy hắn. Tô gia hắn không chuyện xấu nào không làm, nhất định sẽ có ngày bị giáng tội, ngươi lấy hắn, còn không phải chờ hắn liên lụy Nguyễn gia sao."

Nguyệt Chi ở trên xe ngựa, trong đầu lặp đi lặp lại đều là những lời này. Đây là lời thím nói với nàng, không thể nói hoàn toàn là muốn tốt cho nàng, nhưng chắc chắn là muốn tốt cho Nguyễn gia.

Nàng lúc đó hồi đáp _"Thúc thúc đã đáp ứng, thím dựa vào cái gì ngăn cản ta."

"Thời điểm thúc thúc ngươi đáp ứng ngươi, phụ thân Tô Triệt hắn còn chưa chết, hôm nay trong nhà đều đã bị bệ hạ thu thập, Tô Triệt còn có thể có đường tốt sao?"

Cũng coi như một lý do. Nguyệt Chi con mắt ửng đỏ, răng ngọc khẽ cắn:" Thím không đáp ứng, ta liền đến Cẩm Đô, đi tiến cung, tìm đường tỷ quyết định."

"Đường tỷ"trong miệng nàng, là trưởng nữ dòng chính Nguyễn gia. Tiểu thư đồng lứa trong Nguyễn gia các nàng đều biết, chính mình một vị đường tỷ trong cung, là thiên tử ©υиɠ tần, Từ nhất phẩm Nhàn Phi.

Nghe nàng tranh luận gay gắt, thím liền nóng nảy, đưa tay muốn đánh nàng, vẫn là thúc thúc ngăn lại, thở dài nói:" Thôi, Nguyệt Chi cũng lớn rồi, dù sao cũng phải lập gia đình. Nếu thật có thể để Nhàn Phi nương nương làm chủ cũng tốt, chuyện Cẩm Đô, Tô gia thế nào, vẫn là nàng rõ ràng hơn."

Cho nên nàng mới có thể đến Cẩm Đô, về phần Nhàn Phi có gặp nàng hay không chính nàng cũng không biết -- thúc thúc chân trước viết xong tin gửi đi, nàng chân sau liền lên đường, không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.

Gặp hay không gặp, phải chờ tới Cẩm Đô mới biết.

Tới Cẩm đô, đương nhiên phải tá túc tại quý phủ của đại bá -- cũng chính là phụ mẫu Nhàn Phi. Bước vào Nguyễn phủ, Nguyệt Chi trong lòng sợ cực kỳ, chỗ này so với nhà của nàng tại Ánh Dương, thậm chí so với bất kỳ phủ đệ của các vị thúc bá nào khác đều lớn hơn rất nhiều.

Nhìn qua những thứ này, Nguyệt Chi trong lòng đột nhiên không nắm chắc, nàng biết rõ Tô gia tại Cẩm Đô từng là đại thế gia, cho dù về sau xuống dốc, vẫn luôn so với nàng tại Ánh Dương lớn cường đại hơn. Tô Triệt...thật chịu cưới nàng sao? Không phải nói suông chứ?

"Đây là A Chi?"_ Một vị phụ nhân ra đón, Nguyệt Chi gấp rút khẽ chào:" Bá mẫu an."

"Miễn."_ Nguyễn Lâm thị vừa đỡ nàng, vừa nhìn nàng cười _" Quả thật lớn lên giống A Lê, bá mẫu dẫn ngươi về phòng."

Nguyệt Chi hạ thấp người, ngoan ngoãn đi theo nàng. Trên đường, Nguyễn Lâm thị nói với nàng nộp:" Hôn sự với công tử Tô gia...ngươi đừng vội, A Lê trong cung cùng Tô gia đại tiểu thư vốn có giao hảo, cùng Tô công tử cũng đã gặp qua, đại để sẽ không từ chối việc này."

Nguyệt Chi đến đây liền yên tâm. Lần này tới Cẩm Đô xem như một hồi đánh cuộc, trong lòng nàng cũng không biết Nhàn Phi có đáp ứng hay không, nếu Nhàn phi nói một câu ngăn cản, nàng coi như thực không còn lý do bào tiếp tục thuyết phục thúc thím tìm người gả nàng đi.

Đến cửa tiểu viện chuẩn bị cho nàng, Nguyễn Lâm thị lại nói:" Thẩm đại nhân ở trong phủ, đó là cấm quân Đô Úy phủ Chỉ Huy Sứ, ta sẽ nhờ hắn nói với Tô công tử một tiếng, cho hắn biết ngươi đang ở đây."

"Đa tạ bá mẫu."_ Nguyệt Chi mừng rỡ, toại nguyện phúc thân, cảm ơn người.

_______________________________________

Thẩm Diệp ở trước mặt mọi người nói với Tô Triệt:" Hôn thê của ngươi đến rồi."

Tô Triệt ở trước mặt mọi người, nhất thời đần ra.

Chuyện phụ thân đột nhiên phát sinh, tỷ tỷ sinh non, hắn phụng chỉ cấp tốc chạy về Cẩm Đô, căn bản chưa kịp nói với Nguyệt Chi. Trước mắt nàng đột nhiên đến đây, dù sao cũng phải có nguyên nhân bên trong.

Vì vậy liền đến Nguyễn phủ gặp mặt Nguyệt Chi, nói rõ ngọn nguồn với nàng, nhìn Nguyệt Chi một bộ lo lắng trùng trùng, Tô Triệt trong lòng cũng có chút khoa chịu: Ai biết Nhàn phi có đáp ứng không...Nếu không hắn trước tiến cung biện hộ cho nàng?

Nhưng hắn một ngoại thần cũng không tiện gặp Nhàn Phi a!

Vân Mẫn Phi là tỷ của hắn nhưng Nhàn Phi không phải a!

Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ ngồi suốt một buổi trưa.

Cuối cùng Tô Triệt thở dài:"Đừng loạn nghĩ, Nguyên tiêu ta dẫn nàng dạo hội đèn l*иg, được hay không được, những ngày này vẫn cứ yên tâm trôi qua đi."

"Ân..."_ Nguyệt Chi gật gật đầu, lại hỏi hắn _" Vậy nếu thật không được?"

"Vậy ta lập tức từ quan mang nàng đi."_ Tô Triệt cười nhạt đáp, trước khi Nguyệt Chi kịp mở miệng khuyên can đã nói trước _"Ai bảo nàng cứu ta một mạng?"

Đó là chuyện người ngoài cũng không biết.

Lúc đó, Tô Triệt vừa tới cấm quân đô úy phủ không lâu, được phái đi ám tra chuyện Sở gia. Sở gia thế lực không nhỏ, cấm quân Đô Úy phủ cử người đi hơn phân nửa Đại Yến dò xét. Hắn được phái tới Ánh Dương, một đường điều tra, quả nhiên tìm được chút ít chuyện.

Nhưng không biết ở đâu tiết lộ phong thanh, Sở gia không chỉ biết hắn là người cấm quân Đô Úy phủ, còn biết hắn là đệ đệ của Tô Dư.

Chiếu theo lời những tên sát thủ kia:" Dùng mạng của ngươi, cho tỷ tỷ ngươi sáng mắt."

Khi đó là ban đêm, thường dân bị cấm đi lại, đường phố rộng rãi không một bóng người. Không chỗ cầu cứu, ngay cả chạy cũng chạy không thoát. Đối phương người đông thế mạnh, hắn không thể cầm cự được lâu.

Rốt cuộc nghĩ ra một kế, đánh không lại, trực tiếp giả chết.

Cảm giác được đối phương đến thăm dò hơi thở mình, một người nói:" Chết rồi."

Một kẻ khác liền bồi thêm:" Bổ thêm một kiếm nữa."

Cảm nhận lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào l*иg ngực, ý chí muốn sống suýt nữa làm cho hắn nhịn không được âm thanh trong cổ họng.

Không lên tiếng thì có ích gì, Tô Triệt cảm thấy, một kiếm này hạ xuống... khẳng định xong đời.

Mấy người rất nhanh liền ly khai, từng đợt đau nhức từ phía ngực truyền đến, trái lại làm Tô Triệt có chút vui sướиɠ -- trên người rất nhanh đã không còn sức lực, nhưng đây không giống lập tức mất mạng. Một kiếm kia, không đâm đến trái tim.

Y quán...

Tô Triệt mạnh chống đỡ tinh thần phán đoán phương hướng, đi vài chục bước đến con đường nhỏ phía trước, rẽ sang bên trái, sau đó bên phải, ở đó có một y quán.

Nhưng thật xa...

Không biết có thể còn sống để đến được hay không. Quả nhiên chỉ sau chốc lát, Tô Triệt liền ý thức được chính mình nhất định không có bản lãnh còn sống sót, hắn hiện tai căn bản không còn chút khí lực di chuyển thêm một tấc nào nữa phân nửa nửa.

Chỉ có thể chờ đến tảng sáng, võ hầu phát hiện nơi này có một thi thể.

Sau đó, hắn bắt đầu có các loại ý nghĩ một người sắp chết nên có.

Nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến trưởng tỷ, nghĩ đến Cẩm Đô nói mình lớn lên, nghĩ đến rất nhiều việc muốn làm lại chưa kịp thực hiện.

Hết thảy đều không thể ức chế, giống như tuôn ra bao nhiêu máu, sẽ tuôn ra vào bao nhiêu ý niệm.

"A..."_ Một tiếng ách cười, Tô Triệt cảm thấy chết như vậy cũng đáng, mặc dù hắn chưa đến mười sáu tuổi, nhưng đã là người của cấm quân Đô Úy phủ, chết như vậy, Tô gia tội danh chồng chất...hoàng đế sẽ không truy cứu đi?

Nhưng trưởng tỷ làm sao bây giờ...

Phụ thân sẽ làm thế nào...

Một hồi lại một hồi đầu váng mắt hoa, Tô Triệt cảm thấy ý thức có chút hỗn loạn, trên người lạnh buốt. Hiện tại chỉ là mùa thu, không nên lạnh như vậy.

"Ngươi...Ngươi..."_ Một giọng nữ nhẹ nhàng tinh tế truyền đến, vô cùng hoảng sợ. Âm thanh giống như ở rất gần, câu nói tiếp theo lại càng gần thêm một chút _" Ngươi làm sao vậy.."

Một đôi tay không dám dùng sức loạn động trên người hắn, có thể thấy người trước mặt đã bị dọa đến tay chân luống cuống. Tô Triệt gắng sức mở mắt, trong bóng đêm, một cô nương mười ba mười bốn tuổi sắc mặt trắng bệch quỳ gối trước mặt hắn -- chỉ nhìn thôi mà vẻ mặt đã không khác hắn là bao rồi.

Trời mới biết lúc ấy Nguyệt Chi sợ đến mức nào, nàng thậm chí không cố ý đi về phía Tô Triệt, chỉ là trước mặt bỗng phát hiện có người, sau đó liền thấy hắn toàn thân đầy máu -- chân lập tức mềm nhũn té ngã!

Vì vậy Tô Triệt cho dù trọng thương vẫn không thể không trước đem Nguyệt Chi an ủi:" Ngươi...là ai?"

"Ta...Ta gọi Nguyễn Nguyệt Chi..."_ Nguyệt Chi không kiềm được suu nghĩ.

Tô Triệt hít một hơi thật sâu:" Cấm đi lại ban đêm."

"Đúng..."_ Nguyệt Chi hoàn hồn _"Ta biết...Ta..Ta..Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân ta...Ta đi tảo mộ..."

Lời nói lắp bắp, giống như chỉ có nói nhiều như vậy mới để cho bản thân không sợ hãi. Tô Triệt ngược lại so với nàng tỉnh táo hơn, vốn có ý khiến nàng hồi thần cứu lấy một mạng, nhưng nhìn bộ dạng này...

Khả năng không lớn.

"Nhanh về nhà đi..."_ Tiếng nói khàn khàn phát ra những lời này, Tô Triệt cảm thấy lời này nói ra còn mệt hơn lúc trước.

"Ta..."_ Nguyệt Chi đã bị dọa đến phát khóc, nghe hắn nói vậy đột nhiên tỉnh thần, lảo đảo đứng lên. Đi hai bước, đột nhiên toàn thân khựng lại, chạy trở về, "Ta giúp ngươi đến y quán!"

... Xem như đã tỉnh.

"Cô nương..."_ Tô Triệt phí sức nâng tay, giật lệnh bài bên hông kín đáo đưa cho nàng _"Thành phía đông... cấm quân Đô Úy phủ."

Thời điểm một đám quan viên cấm quân Đô Úy phủ thân kinh bách chiến nhìn thấy Nguyệt Chi đều ngây người: Nửa đêm canh ba, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi tay dính đầy máu chạy đến khóc lóc cầu cứu là thế nào?

Vừa nhận lấy lệnh bài, người cầm đầu liền nóng nảy:" Mau đi cứu người! Lại đến Hoàn châu hồi bẩm Thẩm đại nhân một tiếng!"

Ai gặp chuyện không may còn tạm ổn, nhưng đây là Tô Triệt, tỷ tỷ của hắn hiện đang là sủng phi trong cung.

Tô Triệt không chết, nhưng liên tục hôn mê bất tỉnh. Có thể không tỉnh lại hay không, không ai nắm chắc.

Chuyện này khiến cấm quân Đô Úy phủ một trận không yên, từ nộicung đến phủ đệ đại trưởng công chúa, không ngừng có người đến hỏi, tình huống như thế duy trì từ Ánh Dương đến Cẩm Đô. Tô Triệt được dàn xếp tại Thẩm phủ, Thẩm phủ liền từ đó không ngày yên bình...

Việc này tại Ánh Dương huyên náo rất lớn, nghe nói truyền khắp từng ngỏ ngách thành Ánh Dương. Lúc này Nguyệt Chi mới ngờ ngợ nhận ra...người đêm đó dọa nàng phát khóc, hình như lai lịch không nhỏ?

Cho nên mấy tháng sau khi Tô Triệt lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, nàng vừa thấy liền như đang gặp quỷ.

"Ngươi ngươi ngươi..."_ Nguyệt Chi nhìn người trang đầy ý cười không lộ vẻ gì là bất thường trước mặt nửa ngày mới nói được một câu _" Ngươi cách ta xa một chút..."

"... Làm gì a?"_ Tô Triệt đến nói lời cảm tạ lại bị nàng làm cho mơ hồ không hiểu, hắn ở trên đường đem nàng ngăn lại, nàng liền có phản ứng này, khiến người đi đường đều dùng một loại ánh mắt "ban ngày ban mặt cường bức dân nữ?" nhìn hắn.

Nghiêm nghị hành lễ, Tô Triệt nói:" Đa tạ cô nương."

Nguyệt Chi ngẩng đầu nhìn mặt trời, cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân Tô Triệt, sau đó đưa tay dò mũi hắn:"... Sống sao?"

... Nói nhảm!

Tô Triệt nhíu mày:" Chết rồi, đến đòi mạng, ngươi tin không?"

"..."_ Nguyệt Chi mặt tái đi, chốc lát trừng mắt nhìn hắn_ "Không tin. Cũng không phải ngươi gϊếŧ ta, tìm ta đòi mạng làm gì?"

"Phốc..."_ Tô Triệt bật cười, Nguyệt Chi vẫn chưa phát giác ra điểm bất thường, Tô Triệt liền mở miệng _" Ngươi lập lại câu vừa rồi đi?"

"Cũng không phải ngươi gϊếŧ..."_ Nguyệt Chi nói đến một nửa mới hồi thần, cắn răng cải chính _" Cũng không phải ta gϊếŧ ngươi!"

Hoàn toàn bại lộ sợ hãi của mình.

Bất quá bị hắn trêu như vậy, cũng không còn sợ nữa, xem ra thật là người sống.

"Mời ngươi ăn cơm nhé?"_ Ngày đó Tô Triệt hỏi nàng như vậy.

Vốn gần tuổi, nói chuyện lại hợp ý, liền thoải mái kết giao, tại Nghi Thiện cư ăn một bữa cơm, sau đó liền không dừng lại...

Nguyệt Chi cùng quý nữ khác không giống nhau, thím lười quản nàng, nàng ngược lại tự tại. Vì vậy không chỉ ăn cơm, Nguyên tiêu còn cùng nhau đố đèn, thanh minh cùng nhau đạp thanh, cùng nhau đọc sách...

Chờ đến khi trong nhà biết rõ chuyện này, hai người đã sớm tự định chung thân.

Mới đầu cũng không ai phản kháng, hai người cũng coi như môn đăng hộ đối, việc này người trong tộc liềm xem như chấp nhận. Đáng tiếc phụ thân Tô Triệt Tô Cảnh đột nhiên xảy ra chuyện, còn truyền ra có thể do cấm quân Đô Úy phủ gây nên, Nguyễn gia liền khó tránh đề phòng -- đây nếu là hoàng đế cố ý diệt Tô gia, bọn họ chẳng phải cùng chôn theo sao...

Cho nên Nguyệt Chi liền nghĩ một biện pháp, cũng may tính tình nàng dám nghĩ dám làm, cứ như vậy đến Cẩm Đô.

"Mặc kệ ngươi có phải không phải ta không gả, dù sao ta không phải ngươi không cưới."_ Thời điểm rời Nguyễn phủ, Tô Triệt lưu lại một câu như vậy. Khẩu khí tùy ý, làm Nguyệt Chi tâm tư khó tả, chỉ trông mong đường tỷ thoải mái đáp ứng, miễn cho...Tô Triệt phải dùng đến biện pháp không nên dùng kia.