Lý Hách mặt đầy phẫn nộ xông vào phòng, Hàn Hy vẫn chưa kịp phản ứng ngồi trên giường, sững sờ nhìn Lý Hách quay lại.
“Rầm!” Lý Hách không nói một lời, nắm lấy cái ghế dựa đập về phía Hàn Hy. Hàn Hy theo bản năng nghiêng người tránh đi.
“Cậu còn dám trốn?” Dáng vẻ tươi cười lúc này của Lý Hách vô cùng quái dị, một mặt thì cười, một mặt lại tiến đến gần, vung tay tát mạnh lên mặt Hàn Hy.
Trên má Hàn Hy lập tức cảm nhận được sự bỏng rát, trong miệng cũng xông lên mùi mắt nhàn nhạt. Lý Hách nhìn bộ dạng chật vật của Hàn Hy, lửa trong lòng không giảm mà càng bốc lên ngùn ngụt, không chờ Hàn Hy cử động, lại vung ra một cái tát.
“Tôi chọc giận anh à?” Hàn Hy cảm thấy vô cùng khổ sở, vô cớ bị đánh, hơi nóng bóc lên đầu, đột nhiên có thêm vài phần dũng cảm. Hàn Hy trừng mắt nhìn Lý Hách, giận dữ rống lên một câu.
“Ha ha …” Lý Hách không nói gì chỉ cười lạnh, Hàn Hy còn không rõ nguyên nhân? Y lạnh lùng lại đá một cái vào bụng Hàn Hy.
Một cước này tới thật sự quá nhanh, Hàn Hy không kịp che chắn gì, thoáng cái đã ngã ngửa ra giường. Lý Hách cởϊ qυầи áo trên người, không để ý Hàn Hy giãy dụa chống cự, ngay lập tức đè lên.
“Mẹ mày, dám ra ngoài phát tao? Cho rằng bám vào thắng khác là có thể thoát?” Lý Hách cởi bỏ giây lưng, trói chặt tay Hàn Hy, xoay người hắn lại, trực tiếp đi vào.
Hàn Hy muốn phản bác, miệng lại bị Lý Hách nhét chăn bông bịt vào. Sau lưng, Lý Hách hung bạo đâm chọc, không bôi trơn khiến Hàn Hy đau muốn chết, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
“Mày cho mình là ai? Không phải tự cởϊ qυầи áo bò lên giường tao sao? Khi đó tao thao mày thế nào mày cũng không dám phản kháng. Ngược lại, bây giờ lại giỏi giang thế này. Có ông chủ mới rồi, lông cánh cứng cáp rôi hả?”
Âm thanh của Hàn Hy ngày càng nhỏ, Lý Hách vẫn tiếp tục mắng: “Mày bán thân, ở trên giường tao không được sung sướиɠ nên muốn tìm thằng khác để bán? Như vậy thì tiện cho mày quá rồi. Tao không cho mày thoải mái, mày lại dám dựa vào thằng đàn ông khác, không có cửa đâu!”
“Bộ phim kia mày cũng đừng hy vọng nữa, lẳиɠ ɭơ như mày ở nhà là rốt rồi. Không cần lên lên TV làm mất mặt tao. Từ nay mày đừng hòng đi ra khỏi cái phòng này, chỉ cần cởi sẵn quần chờ tao về thao cái miệng nhỏ của mày là được rồi!” Lý Hách đã mất sạch phong độ lúc bình thường, lời nói ra vô cùng khó nghe. Âm thanh rêи ɾỉ đau đớn của Hàn Hy cũng không phát ra nữa.
***
Khi Hàn Hy tỉnh lại, Lý Hách đã sớm rời đi, chỉ có quản gia đang cung kính đứng ở một bên.
“Ngài dậy rồi!” Quản gia đem ly nước đưa cho Hàn Hy, “Thân thể ngài có chút bất tiện, tôi đã chuẩn bị ít thuốc, xin ngài đúng giờ uống thuốc.”
Hàn Hy uống một ngụm, thuốc rất đắng.
Hắn ngồi xuống, phát hiện trên người đã được mặc quần áo đầy đủ.
“Chúng tôi đã giúp ngài tắm rồi.”
“…”
Quản gia bưng ly đi ra ngoài, Hàn Hy cúi đầu, ngơ ngốc ngồi trên giường một lúc. Sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước cửa phòng, hắn nắm lấy tay cầm của cửa, dùng sức kéo, rồi lại không ngừng đập cửa.
“Thả tôi ra!”
“Mau thả tôi ra ngoài!”
Trên lầu phát ra âm thanh rất lớn nhưng quản gia chỉ thờ ơ. Chăm chú pha trà, một người áo đen tiến đến gần đem tập văn kiện đưa cho ông.
“Làm rất tốt.” Ông vỗ vai hắn ta.
Người đàn ông hơi cúi người, quay người muốn đi lại chú ý đến tiếng quát tháo không ngừng truyền từ trên lầu xuống.
Quản gia tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn ta, đem ấm trà đặt lên trên bàn, không nhanh không chậm nói: “Không có chuyện gì đâu.”
“Lý tiên sinh… không phải sợ Thẩm tiểu thư sao?” Người đàn ông có chút do dự nhưng vẫn nói ra.
Quản gia hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười với hắn ta: “Chuyện này và Thẩm Uyển Vũ có liên quan?”
Trước nay quản gia vẫn luôn không giữ bộ mặt không cảm xúc, bây giờ lại hiếm thấy nở một nụ cười, người đàn ông không khỏi rùng mình một cái.
Hắn có lẽ không nên lắm miệng.
***
Hàn Hy gào đến cổ họng đau rát nhưng cũng không có bất kỳ ai đáp lại. Thân thể hắn dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.
Hai tay nắm chặt lấy tóc, kiếp trước hơn hai năm mới bị nhốt. Kiếp này hắn rõ ràng đã cẩn thận hơn nhiều, chẳng lẽ chỉ đổi lại chết càng nhanh hay sao?
Sự tình hoàn toàn phát triển ngoài dự liệu của hắn. Hàn Hy lần đầu tiên nhận ra từ đầu mình đã nghĩ sai rồi, không thể dựa vào ký ức để tránh đi những chuyện đã phát sinh được. Bởi vì từ khi hắn được sống lại thì mọi chuyện đã thay đổi rồi.
Đúng vậy, mọi chuyện đã thay đổi rồi, cho dù bây giờ hắn mới bị Lý Hách bao dưỡng hai tháng thôi, nhưng phải tìm ra một đường lui cho cuộc sống sau này.
Hàn Hy nhảy dựng lên, tìm kiếm đồ vật trong phòng một lượt.
“Muốn tách tôi khỏi thế giới bên ngoài sao?” Hàn Hy cười lạnh một tiếng, “Điện thoại cũng lấy đi mất a…”