Lúc Hàn Hy đi tới yến hội, Lý Hách vẫn đang ở công ty, người đi cùng nhẹ giọng nói cho Hàn Hy biết “Ông chủ lập tức sẽ tới.”
Hàn Hy nhếch miệng, y đương nhiên sẽ đến, y còn phải tại chỗ này gặp người y yêu thương cả đời cơ.
Hàn Hy không khách khí thong dong tìm một chỗ ngồi xuống, trong tay là ly rượu đỏ phục vụ bưng tới, nhàn nhã nhấp một ngụm. Hàn Hy cảm thấy mình sống kiếp trước thật có lỗi với nhân sinh, cả ngày lo lắng lo lắng, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đã đần độn, u mê chết đi.
Hàn Hy chỉ là một tiểu nhân vật, tuy rằng được Lý Hách bao nuôi, nhưng một bộ phim truyền hình cũng chưa từng được diễn qua, tự nhiên cũng không có gì nổi bật, vậy nên cũng không có ai muốn đến gần hắn bắt chuyện.
Cứ ngồi im một chỗ như thế, cảm thấy thực nhàm chán. Hàn Hy đứng lên, đem ly rượu bỏ lại, tránh đi ánh đèn rực rỡ cùng âm thanh náo nhiệt của khách sạn, đến ban công tìm một chút yên tĩnh. Hàn Hy tựa trên ban công ngồi, gió có chút lạnh.
Phía dưới có một chiếc xe con màu trắng chạy qua, người đàn ông mặc trang phục sang trọng anh tuấn bước xuống, Hàn Hy cười cười: “Nhân vật chính đến rồi.”
Vào lúc Hàn Hy đang cười cười, tay chống cằm nhìn xuống, Lý Hách đột nhiên ngẩng đầu lên tầng hai liếc nhìn. Hàn Hy bị dọa ra một mồ hôi lạnh, vội vàng rụt trở về. Sau đó lại cảm thấy thật phiền muộn. Đúng vậy, từ tận đáy lòng hắn đối với Lý Hách người này vẫn luôn là sợ hãi.
“Xem ra cậu rất nhàn nhã.” Lý Hách cười thật vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra kẻ máu lạnh, thích tra tấn Hàn Hy lúc trên giường, “Đi theo tôi.”
Hàn Hy không biết y muốn làm gì, đành yên lặng đi theo.
“Lý tiên sinh!” Một người đàn ông mặc âu phục đen, đeo mắt kính viền vàng nhìn thấy Lý Hách liền tỏ ra vui vẻ cùng nồng nhiệt, giơ chén rượu hướng Lý Hách chào hỏi, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về Hàn Hy.
Lý Hách biết rõ người nọ có ý gì, cười cười nói: “Là người hiện tại.”
“Ah ——” Người đàn ông tỏ ra ý vị thâm trường, sau đó vừa liếc Hàn Hy vừa đem ly rượu trên tay uống cạn.
Hàn Hy đương nhiên nhận ra người này, thời gian cuối đời của hắn ở kiếp trước, lúc thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị Lý Hách cột trên giường, bạn tốt của Lý Hách cũng chính là vị Trần tiên sinh này cùng Lý Hách thưởng thức trò hề của hắn. Khi đó Trần Túc còn cười đê tiện nhìn mình, nói không ngại hắn đã người khác chạm qua.
Sau khi hai người hàn huyên xong, Lý Hách liền mang Hàn Hy đi về hướng một bàn khác. Hàn Hy từ xa đánh giá những người kia, quần áo sang trọng, cử chỉ trang nhã, xem ra cũng không phải người đơn giản.
“Triệu tổng, Vương đổng.” Lý Hách cùng bọ họ bắt tay, hai người kia cười tủm tỉm đồng thời nhìn về phía sau, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt chuyển đến Hàn Hy.
Đột nhiên bị người khác chăm chú nhìn, Hàn Hy có điểm không được tự nhiên.
“Là người trước kia từng nhắc qua, Hàn Hy.”
“Ân, không tệ, là hạt giống tốt a.”
Ba người ở giữa nói chuyện, khiến cho Hàn Hy cảm thấy có chút nghi hoặc, Lý Hách tựa hồ nhìn ra hắn đang khó hiểu, sau khi hai người kia đi chỗ khác liền vuốt đầu Hàn Hy, cười nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là kim chủ của cậu, vẫn nên giải thiệu cho cậu vài cơ hội tốt, gần đây có một kịch bản phim truyền hình, tuy chỉ là nam thứ, nhưng rất nhiều người muốn cũng không có giành được đâu.”
Hàn Hy hiếm khi lộ ra vẻ sững sờ cùng kinh ngạc, Lý Hách đây là muốn giới thiệu công việc cho mình sao? Kiếp trước đến chết hắn cũng chưa từng chính thức bước vào làng giải trí, kiếp này nhanh như vậy đã nhận được cơ hội rồi?”
“Tôi còn có việc, cậu tự chơi trước đi, đừng có làm ra chuyện gì gây phiền phức cho tôi.” Lý hách đột nhiên lạnh mặt, trong âm thanh cũng không tỏ ra vui vẻ gì. Hàn Hy thầm nghĩ đây mới là con người thật sự của Lý Hách này, lúc tâm trạng tốt thì cho ngươi vài đặc ân, không vui liền không thèm nhìn ngươi vào mắt. Bởi vì căn bản là y không có quan tâm ai, đối xử tốt xấu cũng chỉ là tùy tâm sở dục mà thôi.
Hàn Hy ẩn mình ngồi trong góc, nhìn Lý Hách phía xa đang cùng người khác nhiệt liệt trò chuyện với nhau. Thật là chán chết!
“Cậu cũng là nghệ sĩ mới à?”
Hàn Hy quay đầu lại, liền thấy được gương mặt không có gì mới mẻ trong ký ức – Tạ Trăn xuất hiện rồi.
Không có chạy đi tìm Lý Hách làm quen, trái lại cùng một tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì như mình hàn huyên tâm sự? Hàn Hy thở ra một hơi cảm thán, trọng sinh quả nhiên không giống đời trước, mọi sự đều sẽ biến đổi a.
“Coi như vậy đi.” Nghĩ đến kiếp trước khi Tạ Trăn trở thành người yêu chính thức của Lý Hách luôn đem mình ra châm chọc khıêυ khí©h, còn làm ra đủ loại sự tình nhục nhã, Hàn Hy liền cảm thấy khó chịu, trả lời cũng không nhiệt tình gì.
Tạ Trăn cũng không có chú ý đến. Cậu ta lớn lên chính là bộ dạng thanh thuần, lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền, nhìn qua liền cảm thấy thoải mái cùng thân thiết: “Tôi là nghệ sĩ mới của Tinh Nhạc, hiện tại còn đang tập huấn ở công ty, rất hân hạnh được biết cậu.”
Hàn Hy nhếch nhếch cái miệng, hướng cậu ta giơ ly lên “Tôi cũng rất vui.”
Tạ Trăn hướng về phía xa nhìn, lại kề sát vào Hàn Hy hỏi “Cậu biết ông chủ của chúng ta à?”
Ông chủ của Tinh nhạc chính là Lý Hách. Hàn Hy sửng sốt một chút, cùng không có đáp lời, Tạ Trăn cũng không chờ hắn đáp lại nói “Ông chủ là một người thật tốt, đối nghệ sĩ mới cũng rất chu đáo.”
Nói xong lại tỉ mỉ đem Hàn Hy đánh giá từ đầu đến chân một lần: “Cậu cũng không tồi nha.”
Hàn Hy đoán không ra tâm tư của Tạ Trăn, đây là ghen tị mình được Lý Hách dẫn tới, hay là do nguyên nhân khác?
“Hy vọng về sau chúng ta sẽ giúp đỡ lần nhau a.” Tạ Trăn nói xong liền vươn tay, Hàn Hy đành phải cùng cậu ta bắt tay một cái.
Hai người trò chuyện cũng không lâu lắm, người vừa đi, Hàn Hy lại cô đơn ngồi một chỗ. Một lát sau, tài xế đến đón hắn đi. Hàn Hy trở về biệt thự của Lý Hách, còn y? Đương nhiên là không có về cùng. Hơn nữa, một đêm này cũng không trở về.