Trong lòng Hàn Hy rất phẫn nộ nhưng hắn cũng chỉ có thể bất lực. Cái kia của Lý Hách rất lớn, miệng Hàn Hy đã sớm bị nhét đến mức căng phồng, muốn dùng sức cắn đứt nó, lại phát hiện lực cắn không đủ.
Hành động này lại ngoài ý muốn khiến Lý Hách càng cảm thấy sướиɠ muốn chết, y sớm đã không rảnh mà bận tâm đến cảm nhận của Hàn Hy, hung hăng đẩy vài cái liền bắn ra. Hàn Hy cũng không có cách nào tránh được, chỉ có thể căm phẫn nuốt xuống toàn bộ.
Lý Hách từ trong miệng Hàn Hy rút ra ngoài, không đợi người bên dưới kịp phản ứng đã đem miệng mình dán lên. Lúc môi lưỡi giao hòa giống như củi khô bén lửa, Lý Hách thô bạo hôn lên bờ môi của Hàn Hy. Hàn Hy khẽ nức nở một tiếng, trọc dịch theo khóe môi chảy ra ngoài, Lý Hách cũng mặc kệ mùi vị tanh nồng, đem đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng đối phương, nhiệt tình quấn lấy.
Chàng trai đứng ngoài cửa ngây người nhìn hai cơ thể quấn lấy nhau trên giường, biểu tình vô cùng vặn vẹo,
“Ai?” Lý Hách đã sớm chìm ngập trong tìиɧ ɖu͙©, ngoài cửa lại bất ngờ truyền đến âm thanh buộc y phải ngừng lại.
Vừa nói, y vừa kéo chăn phủ lên cơ thể xích͙ ɭõa trắng nõn của Hàn Hy. Chàng trai đứng bên ngoài hoảng sợ, ấp úng nói không ra lời.
“Ai cho phép cậu đến đây?” Lý Hách trên mặt khó nén được tia giận dữ, thấy người kia vẫn ngu ngốc đứng trước cửa, y khẽ gầm lên một tiếng: “Cút!”
Chàng trai kia chính là người vài phút trước còn cùng Lý Hách mây mưa một hồi, cậu ta nằm trên giường cảm thấy nhàm chán, lòng hiếu kỳ lại chợt nổi lên, liền không tự giác được mà đi ra ngoài hành lang. Vô tình thấy cánh cửa khép hờ, bên trong lại truyền đến một loạt âm âm da^ʍ mỹ không chịu nổi, ma xui quỷ khiến liền đứng ngây người nhìn một cảnh xấu hổ như vậy.
Không nghĩ tới, nhìn một chút lại dem đến phiền toái cho mình.
Hàn Hy vùi cả gương mặt vào trong gối, nằm im không nhúc nhích. Lý Hách rầm một tiếng đem cửa phòng đóng lại, sau đó quay về giường, đem Hàn Hy kéo lên, thanh âm gợi cảm khẽ đảo qua vành tai hắn: “Mặc kệ cậu ta, chúng ta tiếp tục.”
Một đêm dây dưa nữa trôi qua, khi tỉnh lại Hàn Hy bất ngờ phát hiện Lý Hách vẫn đang nằm ngủ bên cạnh mình, hắn trừng mắt nhìn, vươn tay dụi mắt mấy lần.
“Đừng xoa nữa, cậu không nhìn lầm đâu.” Lý Hách đột nhiên mở mắt, đối diện với Hàn Hy còn đang ngây ngốc một bên.
Hàn Hy không nói lời nào, Lý Hách lại nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn, y cau mày sau đó lại giãn ra: “Đừng náo loạn nữa, tôi cũng sẽ không nhốt cậu trong phòng, có thể xuống dưới đi dạo một chút, nhưng không được tự ý ra ngoài.”
Sau cùng, y lại nói tiếp: “Nếu như muốn ra ngoài… Vậy tôi đưa cậu đi.”
Hàn Hy bức bối, quay người sang chỗ khác, đem lưng hướng về phía Lý Hách.
Lý Hách lại đột nhiên nở nụ cười: “Cuối cùng cũng chịu phản ứng rồi? Được, cứ nháo đi, chả nhẽ tôi còn không trị được cậu?”
Lý Hách nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói: “Tuy cậu bán cơ thể nhưng cũng hợp sở thích của tôi. Tôi không thích cậu ra ngoài làm loạn, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, tự nhiên cậu sẽ được hưởng không ít lợi.”
Nói xong, y đem người Hàn Hy quay lại: “Chỉ cần làm một người tình ngoan ngoãn, như thế là được rồi.”
Hàn Hy cảm thấy lời Lý hách nói rất kỳ quái, tính tình hôm nay cũng rất đặc biệt, không giống bình thường chút nào.
Lý hách cũng không để ý, lại tiếp tục nói: “Tôi có rất nhiều tình nhân, cậu không phải người duy nhất. Nhưng lại là người đặc biệt nhất, liệu mà học cách trở thành người tình ngoan ngoãn của tôi, đừng gây chuyện.”
Hàn Hy càng nghe càng muốn nôn vào gương mặt Lý Hách.
Lý Hách cũng mặc kệ phản ứng của Hàn Hy, trực tiếp ngồi dậy, mặc lại quần áo, đem bản thân trải chuốt gọn gàng từ đầu đến chân, sau đó quay lại vuốt mặt Hàn Hy: “Hiểu rõ chưa?”
Hàn Hy cố nén khó chịu trong lòng, nói: “Vâng.”
Lý Hách rất hài lòng, lại hôn một cái lên trán Hàn Hy: “Có mấy chuyện nghĩ lại cho kỹ, lúc trước muốn giáo huấn cậu, lại quên mất cậu không được nhắc sẽ không biết mình sai ở chỗ nào.”
Hàn Hy suýt chút nữa đã không nhịn được đánh một quyền vào mặt Lý Hách.
Hàn Hy có thẻ xác định, Lý Hách người này là một kẻ quái thai, hơn nữa còn là một tên quái thai vô liêm sỉ.
***
Trên chuyến bay từ thành phố A đến Canada, Thẩm Uyển Vũ nhàm chán chống tay lên cằm, nghĩ đến sắp gặp người nọ, đầu lại ẩn ẩn cảm thấy đau nhức.
Cô lại nhớ đến tin tưởng mới nghe được về Thẩm Uyển Lâm.
“Không phải đi, chị thực sự muốn tiếp nhận cái cục diện rối rắm này?” Thẩm Uyển Lâm liếc mắt, “Em cảm thấy tiểu tử kia bị thần kinh mà!”