Chương 73

Mọi người nghe được Liễu Tịch nói biết loại độc tà môn này đều quay đầu nhìn y, Liễu Tịch được xưng là “Độc y”, y nghe qua loại độc này cũng không có gì kì lạ.

“Ngươi biết loại độc tà môn?” Bách Lý Hiên ôm kiếm hỏi y.

“Đó là đương nhiên.” Liễu Tịch đắc ý nhướn mày, vươn tay vỗ vào l*иg ngực “Trên người ta bây giờ đang mang đây.” Nói xong liền vươn tay vào trong y phục mình sờ soạng.

Đám người Ân đế đã kinh ngạc lại tò mò nhìn Liễu Tịch, chỉ thấy y sờ soạng một lúc, từ trong l*иg ngực móc ra một ống trúc nhỏ, nói với mọi người: “Các ngươi còn nhớ lần trước lúc chúng ta ở trên núi Việt quốc nhìn thấy một con Huyệt cư lang chu chứ?”

“Là con nhện bò lên cánh tay Triệu thị vệ đi, giống như một loại nhện độc tính vô cùng mạnh.” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Triệu Vũ.

Triệu Vũ nhớ tới con nhện lông xấu hoắc kia, da đầu tê dại một trận.

“Đúng, chính là loại nhện đó.” Liễu Tịch rút nút ống trúc ra, cầm đưa cho mọi người xem, chỉ thấy trên vách ống trúc là một con nhện lông đen thui đang bám trên đó, xung quanh đều là tơ nhện màu trắng rậm rạp.

“Ngươi là nói, cái gọi là ‘Hoá thi thuỷ’ và Huyệt cư lang chu này có liên quan?” Thượng Quan Tử Ngọc tỉ mỉ nhìn con nhện đó, hỏi.

“Hoàng hậu quả nhiên thông minh.” Liễu Tịch dựng ngón tay cái “Loại nhện này độc tính cực mạnh, dùng độc này chế thành ‘Hoá thi thuỷ’, chỉ cần rạch một vết máu trên người, nhỏ cái này ở trên, một hai canh giờ sau thi thể sẽ hoá thành một bãi máu loãng.”

“Hơn nữa loại nhện này chỉ sinh sống ở trên núi nội cảnh Việt quốc.” Liễu Tịch nói câu cuối cùng, ý tứ trong lời không cần nói cũng biết.

Đầu óc Triệu Vũ tương đối thẳng, có điều nghe bọn họ nói nhiều như thế cũng có chút hiểu rõ, cẩn thận tí một hỏi: “Ý Liễu ngự y là, hai vị sứ thần Tây Ninh là Việt Vương Tư Mã Dạ phái người tới gϊếŧ?”

Liễu Tịch vuốt cằm gật đầu, còn về vì sao Tư Mã Dạ gϊếŧ sứ thần Tây Ninh, trừ bỏ hai nước hiện giờ là tử địch, quan trọng nhất vẫn là Hô Duyên Lỗi phái người tới cầu thân, làm Tư Mã Dạ tức giận đi, đánh đổ lu giấm Tư Mã Dạ này, lần này nhất định rốt cuộc phải liều mạng với Hô Duyên Lỗi.

“Ta vẫn có chút không rõ, tới Đại Ân cầu thú Tần Phi Yến lại không phải Hô Duyên Lỗi, Tư Mã Dạ nếu như ghen làm sao chỉ gϊếŧ sứ thần Tây Ninh, những người khác lại không xảy ra chút chuyện nào?” Liễu Tịch bĩu môi nói.

Ân đế cười nhạt “Rất đơn giản, bởi vì Tư Mã Dạ không thèm đặt những người đó vào trong mắt, có tư cách để hắn coi làʍ t̠ìиɦ địch chỉ có một mình Hô Duyên Lỗi.”

Mọi người không nhịn được líu lưỡi, cảm giác thật cuồng ngạo, thật làm càn!

Chuyện sứ thần Tây Ninh mất tích đến đây cũng không sai biệt lắm tra được chân tướng, lúc đám người Ân đế từ dịch quán bước ra, sắc trời đã rất muộn rồi.

Đám người Ân đế trở về hoàng cung, cùng nhau dùng bữa tối xong thì từng người trở về.

Buổi chiều Tiểu Báo tử được Tần Phi Yến ôm về xong, vẫn luôn ngủ trong giường nhỏ, chạng vạng tỉnh lại xong không thấy Thượng Quan Tử Ngọc thì có chút không có tinh thần, tới đồ chơi bình thường thích nhất cũng không chơi, bĩu cái miệng bộ dạng rất uỷ khuất.

Ân đế dùng bữa tối xong liền đi Ngự Thư Phòng, viết một phong mật thư đưa cho Tây Ninh Vương, trần thuật một chút nguyên nhân cái chết của hai vị sứ thần kia, dù sao bây giờ Tư Mã Dạ và Hô Duyên Lỗi đã như nước với lửa, vậy tại sao không thêm chút dầu cho bọn hắn.

Lúc Thượng Quan Tử Ngọc trở lại Vị Ương Cung thì thấy nhóc con đã tỉnh ngủ, Lục La tiến lên nói, Tiểu Thái tử tỉnh dậy không thấy y, đang cáu kỉnh.

Thượng Quan Tử Ngọc bật cười, đi qua nhéo khuôn mặt béo của nhóc con “Ngươi mới bao lớn đã biết cáu kỉnh rồi, cẩn thận về sau lớn lên bị phụ hoàng ngươi đánh mông.” Nói xong, vươn tay xoa cái bụng trống tròn của bé, gãi bé ngứa.

Tiểu Báo tử thấy cha bé thì lập tức vui vẻ, Thượng Quan Tử Ngọc gãi bé ngứa, bé vui vẻ cười không ngừng, giơ hai chân trắng beo béo, đút ngón tay nho nhỏ vào miệng mình gặm vui vẻ.

“Chúng ta không ăn ngón tay, chúng ta uống sữa được không?” Thượng Quan Tử Ngọc lôi nắm đấm nhỏ của bé từ miệng ra, dùng khăn lâu sạch, lúc nào cũng ngậm tay sẽ tiêu chảy.

Lục La bưng sữa tươi chuẩn bị xong tới, Thượng Quan Tử Ngọc đút bé uống, nhớ tới bát mì buổi chiều bên ngoài tửu lâu, nhóc con dường như ăn rất hăng say, xem dáng vẻ, về sau trừ uống sữa còn phải ngẫu nhiên cho bé đổi khẩu vị mới được.

Buổi tối, dỗ nhóc con ngủ xong, Thượng Quan Tử Ngọc như thường ngồi trước bàn xem sách một lát, đợi Ân đế về.

Thế nhưng cơm tối vì lo lắng nhóc con ăn không được ngon, Thượng Quan Tử Ngọc đọc sách một lúc liền cảm thấy có chút đói, đang muốn hỏi Lục La có gì ăn không thì thấy hai tiểu nha đầu cười tủm tỉm tới, như hiến vật quý từ sau lưng bưng ra một cái đĩa.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy trong đĩa bày vài cái bánh tròn tròn, trên mặt bánh còn có hình vẽ khác nhau, trông vô cùng tinh xảo.

“Đây là bánh trung thu?” Thượng Quan Tử Ngọc ngẩng đầu hỏi hai người.

Hai tiểu nha đầu gật đầu, Lục La đặt đĩa trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, cười nói: “Đây là bánh trung thu nô tì và Hồng Thường vừa mới làm, qua vài tháng nữa không phải tiết Trung thu hay sao? Hai chúng ta thử làm trước vài cái bánh trung thu để mọi người nếm thử.”

Hồng Thường tương đối thành thật, cũng gật đầu nói: “Hoàng hậu nếm thử đi, ăn xong còn có thể cho hai tỷ muội ý kiến.”

“Các ngươi nếu muốn ý kiến, ngày mai có thể gọi Liễu Tịch qua, hắn sẽ vui sướиɠ lắm.” Thượng Quan Tử Ngọc nói rồi, từ trên đĩa cầm lấy một cái bánh trung thu trên mặt là hình con phượng hoàng, cắn một ngụm.

Ừm bên trong là nhân mứt táo, ăn lên vỏ mềm nhân ngon, không quá nhiều dầu, ngọt mà không ngấy, còn có mứt táo thơm ngọt, quả thực rất mỹ vị.

“Hương vị khá ngon.” Thượng Quan Tử Ngọc ăn vài ngụm, không nhịn được khen nói.

Được Hoàng hậu khen, hai tiểu nha đầu cười liếc nhìn nhau, vui không chịu được. Vội vàng giới thiệu cho Thượng Quan Tử Ngọc các chủng loại và hình dáng bánh trung thu bọn họ muốn làm.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hai tiểu nha đầu, không nhịn được cười, hai tỷ muội này thật sự rất thích mỹ thực, hơn nữa tay nghề cũng quả thực khá tốt.

Lúc Ân đế phê duyệt tấu chương trở lại cung thì thấy Thượng Quan Tử Ngọc đang ăn bánh trung thu, một cỗ mùi hương ngọt bay khắp phòng.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn bèn gọi hắn qua nếm thử, đưa bánh trung thu hình rồng cho Ân đế “Bệ Hạ, nếm thử đi, Lục La bọn họ biết Bệ Hạ không thích ăn ngọt, vì vậy nhân trong bánh trung thu này là mặn, bên trong là”

“Bên trong là chân giò hun khói và lòng đỏ trứng.” Hồng Thường tiếp lời.

Ân đế cười, cầm khối bánh trung thu qua “Vậy Trẫm liền nếm thử xem.”

Ân đế ăn hai ngụm xong cũng khen ngợi nói, hương vị khá ngon, còn bảo Lục La và Hồng Thường cách ngày làm nhiều chút, đợi lúc tiết Trung thu để mọi người cùng ăn.

Hai tiểu nha đầu được Đế Hậu hai người liên hợp khen ngợi, phút chốc nhiệt tình vô cùng, tinh thần tràn đầy, chuẩn bị ngày mai bắt đầu sáng chế bánh trung thu kiểu mới của các nàng.

Ngày kế, Liễu Tịch rảnh rỗi phát hoảng đang đi bộ khắp nơi trong hoàng cung, không biết làm sao lại đi tới Vị Ương Cung, Liễu Tịch đang cân nhắc, cũng không biết Tiểu Báo tử ngủ dậy hay chưa, có muốn đi trêu chọc nhóc con hay không?

Liễu Tịch đang ở cửa Vị Ương Cung lắc lư, bỗng nhiên ngửi thấy từng cỗ mùi hương, dường như là mùi điểm tâm vừa mới ra lò.

Liễu Tịch giống như chó nhỏ, hít mũi ngửi loạn khắp nơi, cuối cùng phát hiện mùi hương này là từ bên trong Vị Ương Cung truyền ra, trong lòng y vui vẻ, chắc chắn là Lục La và Hồng Thường lại làm gì đó ngon, y tới thật là đúng lúc!

“Thật đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.” Lục La và Hồng Thường đang vừa bê một đĩa bánh trung thu mới ra lò lên bàn thì thấy Liễu Tịch theo mùi hương đi tới.

Liễu Tịch nhìn trên bàn, đôi mắt trừng to “Những cái này các ngươi làm là gì thế?” Làm sao mà những điểm tâm này từng cái hình thù đều kì quái.

Thượng Quan Tử Ngọc nghe thấy âm than cũng ôm Tiểu Báo tử vừa ngủ dậy từ trong phòng bước ra, lúc ánh mắt y liếc qua bàn cũng có chút sững sờ.

Chỉ thấy trên bàn bày từng đĩa điểm tâm tinh xảo nhiều hình dạng, có nguyên bảo, thọ tinh, cá vàng, tịnh đế liên các loại, hơn nữa lớn nhỏ không đồng đều, có cái to như cái chậu, có cái lại nhỏ như đồng tiền.

“Đây đều là bánh trung thu các ngươi làm ra?!”

Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc không thôi nhìn một bàn “bánh trung thu” đầy hình dạng, Liễu Tịch cũng há to miệng nhìn, y còn chưa từng thấy qua bánh trung thu nhiều hình dạng như thế.

Lục La và Hồng Thường sóng vai đứng trước bàn, giới thiệu cho bạn họ từng cái bánh trung thu trên bàn, cuối cùng bảo với bọn họ: “Kì thực cách làm và nguyên liệu không có gì khác nhau, chỉ là sử dụng khuôn làm bánh khác dạng mà thôi.”

Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch đồng thời gật đầu, hoá ra là nguyên nhân dùng các khuôn bánh khác nhau, không thể không nói, những chiếc bánh trung thu tạo hình khác nhau này quả thực đường nét độc đáo, chúng nó đã không chỉ là bánh trung thu đơn thuần, mà là tác phẩm nghệt huật siêu cấp.

Liễu Tịch vẻ mặt đau khổ nhìn những cái bánh trung thu đó, làm đẹp như vậy, ai còn có thể hạ miệng được, y ở đó tìm trong đống bánh trung thu hồi lâu, rốt cuộc thấy được bánh trung thu hình tròn bình thường.

Bánh trung thu hình tròn này cũng được hai tiểu nha đầu tỉ mỉ “trang điểm” một phen, mỗi một cái bánh trung thu bên trên còn có hình ảnh và chữ các loại, có cái vỏ ngoài bọc lá sen cùng cánh hoa linh tinh, rất là xinh đẹp.

Liễu Tịch bĩu môi, cũng mặc kệ, nhắm mắt cắn xuống một ngụm lớn, lập tức cái loại mùi hương thơm ngọt này nổ tung trong miếng, ngon tới mức mắt y đều nheo lại.

Hồng Thường ở bên cạnh nói: “Cái Liễu ngự y ăn là bánh trung thu tô thức (?),

bên trong đặt 5 nhân, bánh đậu còn có bạch quả, đường phèn gì đó, ăn rất ngon.”

Liễu Tịch một bên hạnh phúc nhai, một bên mãnh liệt gật đầu tựa như đáp lại, quả thực là rất ngon.

Tiểu Báo tử thấy mọi người đều đang ăn cũng vươn tay tới lấy, đáng tiếc tay bé quá nhỏ, không nắm được.

Thấy mọi người đều đang cười bé, Tiểu Báo tử giận dỗi, xoay mông qua không để ý tới bọn họ.