Chương 3: Thỉnh tội

Sau khi tiểu nha hòan rời đi không đến một nén nhang, người của Thái y viện liền nghiên ngả lảo đảo chạy lại, cách thật xa liền nhất tề quỳ xuống, trong miệng hô "Vạn tuế".

Ân đế liếc nhìn nhóm người Thái y, một lũ tiểu nhân nịnh nọt, gió chiều nào theo chiều đó. Đời trước cũng như thế, khi quyền lực của bè cánh của Lệ phi dần dần lớn mạnh, tất cả đều hướng ánh mắt nịnh bợ mà nhìn. Sau vài năm thân thể hắn càng ngày càng kém, nhưng Thái y cư nhiên giấu diếm không báo, không cần phải nói, bọ họ đều là quy phục Lệ phi. Thù hận đời trước, hắn tự nhiên sẽ nhất nhất đòi lại, bất quá, việc trọng yếu trước nhất vẫn là bệnh tình của Tử Ngọc.

Hắn lạnh lùng nói "Đừng nói nhiều, nhanh vào chẩn bệnh cho Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu có vấn đề gì, liền trị các ngươi tội cố ý kéo dài, đã rõ chưa?"

"Dạ, thần nhất định dốc toàn lực chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu". Nhóm người Thái y run như cầy sấy từ mặt đất bò lên, nối đuôi nhau vào trong nội thất.

Vài Thái y kinh nghiệm phong phú thay nhau bắt mạch cho Hoàng hậu, lại ghé đầu vào thảo luận một lát, cuối cùng đứng ở một bên chờ đợi Hàng đế bẩm báo "Bện hạ, Hoàng hậu là nhiễm phong hàn, may mà không nghiêm trọng lắm, chỉ cần kê mấy phương thuốc thanh nhiệt bổ khí, uống vài ngày, bệnh tình sẽ chuyển tốt."

Ân đế sau khi nghe xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm một hơi, sắc mặt cũng hòa hoãn chút ít. Lệnh tiểu thái giám cùng đi Thái y viện lấy thuốc, Ân đế khoát tay cho bọn họ đều lui xuống.

Bên trong phòng ngủ chỉ còn lại có hai người bọn họ. Ân đế đi đến bên giường ngồi xuống, thân thủ cầm tay Tử Ngọc, nhìn người nằm trên giường đến ngẩn người. Tử Ngọc, kiếp này, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu bất cứ ủy khuất nào nữa, ngươi nhất định phải sống khỏe mạnh, cùng Trẫm đến bạc đầu.

Nha hoàn bưng chén thuốc đi đến, Ân đế lấy chén thuốc trong tay nàng, thản nhiên nói "Ngươi đi xuống đi"

Tiểu nha hoàn đáp "Dạ", liền cúi đầu lui xuống.

Ân đế cúi thấp người, đến gần gò má y, nhẹ giọng gọi "Tử Ngọc, tỉnh lại, ngồi dậy uống thuốc đi, uống xong ngủ tiếp"

Giấc ngủ của Thượng Quan Tử Ngọc hỗn loạn, bởi vì nhiễm phong hàn,y chỉ cảm thấy giờ phút này đầu đau như muốn nứt, thân thể cũng bủn rủn vô lực, thầm nghĩ cứ như vậy ngủ đi. Một âm thanh lại đột nhiên ghé vào bên tai y, âm thanh thực ôn nhu, tựa hồ còn mang theo một tia sủng nịch, nhưng là ở trong cung này, có ai sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng y?

Y cố sức mở to mắt, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, người kia đem y từ trên giường nâng lên, tựa vào gối đầu, sau đó, có một thứ chất lỏng chảy vào miệng mình, theo bản năng liền nuốt xuống.

Đút xong thuốc, Ân đế lại đem người nằm xuống,dịch dịch góc chăn, toàn bộ quá trình, Thượng Quan Tử Ngọc đều vựng vựng hồ hồ, chỉ biết là có người cẩn thận chăm sóc mình, y mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là hai tiểu nha đầu Lục La cùng Hồng Thường, không kịp nghĩ nhiều, y liền lâm vào mê man.

Ân đế ly khai Vị Ương cung, về tới cung điện của mình,bận việc một đêm, lúc này đã gần đến canh năm, chỉ còn nửa khắc nửa là phải vào triều.

Lưu công công thấy Hoàng đế một đêm không ngủ, ông có chút đau lòng. Một bên hầu hạ hắn thay long bào, một bên thử thăm dò khuyên Hoàng đế có thể hay không bãi triều một ngày, hoặc là lui buổi lâm triều chậm lại một ít để Hoàng đế nghỉ ngơi trong chốc lát.

Ân đế biết tâm tư ông, bất quá một khi hắn đã trọng sinh, quay về quá khứ, trong lòng rất cao hứng, một chút cảm giác mệt nhọc cũng không có, ngược lại cảm giác mình đã quy về đến trước kia lúc ý khí phong phát, thời điểm tinh thần phấn chấn.

Hắn từng nói, kiếp này phải làm một Đế vương anh minh, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà bãi triều.

Mặc vào long bào, đi vào long hài, lại một lần nữa ở nơi cao cao tại thượng, từ trên bảo tọa nhìn xuống chúng sinh bên dưới, Ân Thần Dục nhìn xuống phía dưới đang nhất tề quỳ lạy, văn thần võ tướng miệng hô "Vạn tuế", giờ khắc này, hắn mới khắc sâu nhận thức: hắn là một Đế vương có quyền lực tối cao, há có thể vì vài hạng gian tà đem hắn đạp dưới chân, miệt thị tôn nghiêm của hắn.

Sau khi hạ triều, Ân đế không kịp thay quần áo, liền vội vã đi Vị Ương cung xem Hoàng hậu. Ngày hôm qua đến nửa đêm mới được uống thuốc, lúc này cũng không biết có tốt lên hay không?

Ân đế vừa đạp cửa bước vào điện của mình, lại nhìn thấy Lệ phi. Lệ phi thấy hắn, dáng vẻ hành lễ lại nũng nịu kêu "Bệ hạ".

Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Ân thần Dục nhìn thấy Lệ phi. Nhìn thấy nữ nhân này, phi tần hắn từng sủng ái, trong lòng Ân đế chỉ có ý hận khắc cốt, chỉ là bây giờ còn chưa phải thời điểm động đến nàng, hắn đang chờ một thời cơ tuyệt hảo.

"Ái phi, có chuyện gì sao?" Ân đế áp chế thô bạo trong lòng, mỉm cười nói.

Lệ phi lắc lắc thân mình, mị ý trong mắt mà liếc nhìn Ân đế, có chút ủy khuất nói "Bệ hạ, thần thϊếp là tới thỉnh tội. Thân thể thần thϊếp gần đây có chút không thoải mái, liền tìm vài Thái ý đến xem, kết quả làm chậm trễ việc xem bệnh cho Hoàng hậu, thật thϊếp thật là có tội".

Ân đế âm thầm nhíu mày, không muốn cùng ả nhiều lời, cùng nữ nhân này ngốc thêm một khắc, đối với hắn mà nói là một loại tra tấn, vẫn là sớm chút đi nhìn Tử Ngọc.

Đêm qua nhìn bộ dáng Tử Ngọc hôn mê bất tỉnh ở trên giường, hắn thật sợ hãi, sợ Tử Ngọc có cái gì so xuất, hắn trọng sinh trở về còn có ý nghĩa gì đâu?

Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp chuyện khác, liền đưa ngọc bội của chính mình cho nha hoàn, lệnh nàng đi thỉnh Thái y. Lúc này đã qua vài canh giờ, cũng đã truyền đến tai Lệ phi. Lệ phi mặt ngoài là tới thỉnh tội, nhưng trên thực tế là tới thử thái độ của hắn, thử xem hắn có hay không vì Hoàng hậu mà trách tội ả, nhìn hắn có thật tâm quan tâm đến bệnh tình của Hoàng hậu không. Trước hết cứ cho ả đắc ý vài ngày đi, cũng thả lỏng cảnh giác của bọn họ chờ đến thời điểm tốt để hành sự.

Ân đế ôn nhu nói "Trẫm như thế nào sẽ trách cứ ai phi, chỉ là nói như thế này, y cũng là Hoàng hậu của Trẫm, nếu quá mức khắc khe mà nói, để truyền ra cung, thế nhân đều sẽ mắng Trẫm, lúc đó sẽ tổn hại danh dự Hoàng gia".

Lệ phi tựa hồ là cao hứng khi nghe được Hoàng đế nói như vậy, nũng nịu nói "Vẫn là Bệ hạ thu xếp chu toàn, chỉ cần Bệ hạ không trách thần thϊếp, thần thϊếp liền an lòng. Thần thϊếp sẽ đi Vị Ương cung vấn an Hoàng hậu để làm gương".

Ân đế gật gật đầu, cười nói "Không hỗ là ái phi của Trẫm, vạn sự đều nghĩ đến Trẫm, nếu ái phi thân thể không tốt, liền trở về sớm nghỉ ngơi đi, chút nữa Trẫm sẽ phái người đưa thuốc bổ cho ái phi".

Lệ phi cười đến mềm mại đáng yêu, nhỏ giọng nói "Dạ, thần thϊếp cáo lui".

Ân đế nhìn bóng dáng ả rời đi, tươi cười trên mặt tiêu tan.

"Đi Vị Ương cung".

Ân đế nói, một đoàn tỳ nữ cùng người hầu theo sau long liễn, trùng trùng điệp điệp hướng Vị Ương cung mà đi.