Chương 11: Độc Y

Giờ Dậu, thái dương đã sắp hạ xuống núi, sắc trời dần dần tối.

Ba người trở lại hoàng cung, Ân đế thiết yến khoảng đãi Bách Lý Hiên, kéo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống bên cạnh, theo như ý của Hoàng đế thì đây là "Gia yến".

Ân đế đổi một bộ long bào, ngồi trên chủ vị, Thượng Quan Tử Ngọc vốn tưởng mình ngồi ở phía dưới nhưng lại bị Ân đế kéo đến ngồi bên cạnh mình.

Thượng Quan Tử Ngọc mặt ửng đỏ, trước mặt đại ca lại thân mật như vậy, thật là có chút ngượng ngùng.

Bách Lý Hiên nhìn hai người đối diện, nhìn thấy Đế Hậu hai người ngồi cùng nhau , không khí ấm áp hài hòa, thân mật khăng khít, rất xứng đôi. Trong lòng cũng không khỏi thả lỏng đôi chút, xem ra lần này đến kinh thành, hắn đã không uổng phí.

"Hoàng Thượng, Bách Lý Hiên chỉ là một dân chúng bình thường, Hoàng thượng chiêu đãi ta long trọng như vậy, có phải là đã quá coi trọng ta rồi không."Bách Lý Hiên chắp tay nói.

"Không có việc gì." Ân đế vẫy lui hạ nhân, đê cho bọn họ đứng ở ngoài cửa, cười nói "Ngươi là nghĩa huynh của Tử Ngọc, cũng chẳng khác nào huynh trưởng của Trẫm, Trẫm tất nhiên phải lấy lễ chiêu đãi."

Bách Lý Hiên ngược lại không nghĩ tới Hoàng đế sẽ nói ra lời như vậy, trên mặt lộ ra một kia kinh ngạc, ôm quyền nói "Bệ hạ nói quá lời, Bách Lý Hiên vạn không dám nhận."

Bên trong điện không có hạ nhân, Thượng Quan Tử Ngọc đành phải đứng dậy rót rượu cho hai người, y rất hiểu Bách Lý Hiên, biết ca ca đây là đã thay đổi suy nghĩ với Bệ hạ, không giống lúc trước đầy đề phòng cùng địch ý, y tự nhiên là cao hứng.

Thượng Quan Tử Ngọc rót đầy rượu, ngồi trở lại vị trí của mình bên cạnh Hoàng thượng, Ân đế gắp chút đồ ăn cho y, ra lệnh "Tử Ngọc đừng nhúc nhích, rượu để chúng ta tự rót, ngươi hảo hảo ăn cỏm của mình đi."

Bách Lý Hiên nhìn hai người hỗ động, nét lạnh lùng trên mặt dần dần lộ ra tươi cười, biểu tình cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

Không khí trong đại điện đang lúc ấm áp hòa thuận, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng động ồn ào, quấy nhiễu không khí thanh tĩnh.

Ân đế nhíu mày, hướng ngoài của điện hô "Lưu công công!"

Lưu công công lập tức đẩy cửa điện đi vào, không đợi ông mở miệng, một thân ảnh phấn hồng đã đẩy thi vệ đang canh trước cửa ra, xông vào trong điện.

Người tới chính là Lệ phi, ả một phen đẩy Lưu công công ra, hướng về phía trước quỳ rạp xuống đất, nhìn Ân đế khóc hoa lê đái vũ nói "Bệ hạ, ca ca thần thϊếp phạm phải tội gì, Đại Lý Tự cư nhiên đem hắn nhốt vào nhà giam, còn nói muốn trảm hắn? Hắn thân là Quốc Cữu a, đến cùng là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám hạ lệnh trảm hắn. Bệ hạ, xin người vì thần thϊếp làm chủ a."

Ân đế mặt không chút thay đổi nhìn ả một cái, thản nhiên nói "Là Trẫm muốn chém hắn, Đại Lý Tự chỉ là làm theo ý Trẫm mà thôi."

Lệ phi không dám tin ngồi bệt xuống đất, tựa hồ không tin những lời ả vừa nghe được, qua một lúc lâu sau, mới khóc kêu lên "Bệ hạ, vì cái gì a? Hắn bất quả chỉ là phóng ngựa đạp chết một tiểu hài tử thôi, này thì cùng lắm thì có gì đâu a."

Ánh mắt Ân đế nhất thời lạnh đi, hơi hơi nheo mắt lại nhìn nàng, lạnh lùng nói "Cái gì cùng lắm thì có gì đâu? Lệ phi nói đúng là rất thoải mái a, hắn phóng ngựa trên đường cái, đã là trái với pháp luật Đại Ân, lại làm tổn hại mạng người, hại chết người nhưng sau đó lại không có ăn năn, thậm chí còn ở trước mặt mọi người ăn nói hàm hồ, tự xưng hắn là thân phận Quốc Cữu, hủy hoại danh dự Hoàng gia, điều điều đều là tội, tội nào cũng đáng trảm, ngươi nói xem vì sao Trẫm còn muốn lưu hắn?"

Lệ phi ngẩn người ra, liền quên cả khóc, sau đó, bò vài bước đến bên người Ân đế, kéo lấy long bào, khóc hô "Bệ hạ, xin ngài xem mặt mũi thần thϊếp, tha cho hắn một lần đi."

Ân đế lạnh lùng nhìn nàng nói " Nếu không phải bởi vì ngươi, hắn cũng sẽ không đi tới bước như ngày hôm nay, nếu Trẫm tha hắn, như thế nào công đạo với con dân thiên hạ? Tuyệt không thể tha."

Lệ phi còn muốn nói, lại bị Ân đế tránh ra, quát "Người tới, đem Lệ phi đuổi về Phi Hương điện, phái người trông coi, không có lệnh Trẫm, không cho ả bước ra khỏi cửa một bước."

"Vâng." Thị vệ ngoài cửa điện xông vào, đem Lệ phi đang khóc không ngừng đưa đi.

Lưu công công cũng theo ra ngoài, đứng ở ngoài cửa điện chờ hầu hạ.

Trong điện lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Ân đế nhìn về phía Bách Lý Hiên, bất đắc dĩ nói "Gia sự của Trẫm, khiến Bách Lý huynh chê cười rồi."

Bách Lý Hiên tự mình uống chung rượu, sau đó đặt lại trên bàn, nhìn Hoàng đế trảm đinh chặt thép nói "Hoàng thượng, Bách Lý Hiên một chút cũng không có hứng thú với gia sự của Hoàng thượng, ta chỉ quan tâm Tử Ngọc, Hoàng thượng nhiều phi tần như vậy, ở trong hậu cung chuyện phiền lòng chắc chắn không thiếu. Ta không tin Tử Ngọc ở trong cung vui vẻ, nếu Tử Ngọc nguyện ý, ta thật muốn dẫn y rời khỏi nơi này, làm cho y vui vẻ mà sống."

Ân đế mấp máy môi, muốn nói lại không nói được, cho dù trong lòng hắn có hàng trăm ngàn lời thề, thế nhưng mấu chốt còn phải xem ý của Tử Ngọc, không biết y có còn muốn lưu lại trong cung bồi hắn hay không.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hai người bọn họ nhìn y chằm chằm , đặc biệt là Hoàng đế, trong ánh mắt nhìn y có chút mong chờ, cũng có khẩn trương, y chưa từng gặp qua thời điểm Ân đế khẩn trương như vậy.

"Đại ca, ta sẽ không đi." Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Bách Lý Hiên nói "Ta đã là Hoàng hậu Đại Ân. Không có khả năng nói đi là đi, hơn nữa, có một câu ngươi đã nói sai. Hoàng cung này tuy rằng vây khốn ta, nhưng ta không có không vui, bởi vì, bởi vì"

Thượng Quan Tử Ngọc nói lời cuối cùng, đưa mắt cẩn thận nhìn Ân đế, nhất thời liền nói không ra chữ.

Bất quá, ngược lại Bách Lý Hiên nghe hiểu lời y, thở dài nói "Tử Ngọc không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nếu như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta vẫn là câu nói cũ kia, nếu về sau ngươi ở trong này không được tốt, nếu phải buộc, ta cũng đem ngươi buộc đi."

"Không có ngày đó." Ân đế thân thủ cầm tay Tử Ngọc, ánh mắt sắc bén nhìn Bách Lý Hiên, trong ánh mắt rõ ràng là cảnh cáo.

Xem ra hôm nay phải cấp Bách Lý Hiên mộ viên thuốc an thần, bằng không, không biết một ngày nào đó, Tử Ngọc bên người hắn đột nhiên biến mất, hắn sẽ sụp đổ mất.

"Nơi này hôm này không có người ngoài, Trẫm không ngại đem mọi chuyện thẳng thắn nói với ngươi, Trẫm không thể chịu nổi nếu mỗi ngày phải lo lắng hãi hùng, sợ ngươi đem Tử Ngọc mang đi."

Vì thế, Ân đế liền đem kế hoạch cùng ý tưởng muốn diệt trừ Doãn thị của mình nói ra hết chi tiết.

"Bệ hạ, ngươi nói Lệ phi cho người hạ độc ngươi!" Thượng Quan Tử Ngọc khẩn trương nhìn hắn, mặt đầy lo lắng.

Ân đế nhéo nhéo tay y an ủi, đương nhiên hắn không nói chuyện bản thân trọng sinh, đành phải lấy cớ nói "Yên tâm đi, Trẫm đã sớm phát giác ra, cho nên Trẫm cũng không uống, tất cả đều giao cho Lưu công công xử lý.

Nghe hắn nói như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ân đế nhìn y, chỉ cảm thấy càng yêu y nhiều hơn, nếu không phải có người bên cạnh, hắn đã sớm nhào lên hôn y.

Thầm mắng chính mình một câu "Cầm thú", Ân đế bình phục tâm tình nói "Chỉ riêng việc bọn chúng dám hạ độc Trẫm, cũng đã đủ tru di cửu tộc, chỉ là loại độc này rất kì lạ, Trẫm đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng không có ai có thể tìm ra đây là loại độc gì. Đoán không ra liền không thể dựa vào nó để định tội bọn chúng. Trẫm chỉ có thể thu thập tội chứng khác của bọn chúng, bất quá việc này phải cần nhiều thời gian .

Thượng Quan Tử Ngọc đột nhiên nhớ cái gì, tiến lên nói "Bệ hạ, ta có biết một người, hắn nhất định có thể biết được độc này là độc gì."

Ân đế rất là kinh hỉ, nói "Thật sự? Hắn là ai?"

"Hắn tên gọi Liễu Tịch, bất quá trên giang hồ đều xưng hắn là "Độc Y", ta nghĩ Bách Lý đại ca nhất định đã nghe nói qua về người này." Thượng Quan Tử Ngọc nói, liền nhìn về phía Bách Lý Hiên.

Bách Lý Hiên nhíu nhíu mày, trên mặt có chút ngượng ngịu, do dự một lát mới gật đầu nói "Không sai, ta có biết hắn, chẳng qua người này tuy rằng y thuật cao siêu, không ai so được, nhưng tâm địa ngoan độc, điêu ngoa tùy hứng, người bị hắn hại chết so với người được hắn cứu sống còn nhiều hơn, cho nên, Bệ hạ muốn tìm hắn hỗ trợ tựa hồ không quá dễ dàng."

Thượng Quan Tử Ngọc quan sát hắn một lát, bình tĩnh nói "Đại ca, ngươi cùng Độc Y tựa hồ quan hệ không bình thường đi."

Ánh mắt Bách Lý Hiên lóe lóe sáng, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, nguyên bản người trước mắt chính là một đại hiệp lẫm liệt, nháy mắt biến thành một bộ dạng mọt sách ấp úng, nói chuyện đều không lưu loát.

Thượng Quan Tử Ngọc hiểu ra nói "Đại ca, ngươi thích hắn."

Bách Lý Hiên nháy mắt đỏ mặt, quát lên "Nói bậy, hắn tâm địa độc ác, trên người mang y thuật tuyệt thế, phải hành y tế thế, cứu người trong nguy nan, nhưng hắn lại đem hết tài năng mà chỉ có hắn mới có dùng ở việc vì lợi mà hại người, người như thế chính là kẻ thù của võ lâm chính đạo, ta như thế nào có thể thích hắn."

Hắn còn nói chưa xong, bên tai liền truyền đến tiếng ám khí cắt không khí lao đến, Bách Lý Hiên rùng mình, thân hình linh hoạt trong không trung lao đi, đợi khi hắn vừa đứng vững gót chân, trong tay đã kẹp hơn mấy cây ngân châm.

Thượng Quan Tử Ngọc kinh hãi, vội vàng kêu thị vệ tiến vào bảo hộ Hoàng thượng, lại bị Ân đế ngăn lại, trực giác của Ân đế cho rằng, người dùng ngân chấm ám khí này đối với bọn họ không có địch ý.

Bách Lý Hiên mắt nhìn ngân châm trong tay liền biến sắc, mở của điện xông ra ngoài, Ân đế cùng Thượng Quan Tử Ngọc cũng theo ra ngoài, Bách Lý Hiên đã sớm chẳng biết đi đâu.

Ngoài điện rất nhiều thị vệ tràn ra, hô "Bắt thích khách!" Lưu công công sắc mặt trắng bệch nhìn Đế Hậu hai người từ trên xuống dưới, thấy hai người bình an vô sự, tâm tình vừa nhắc lên mới buông xuống.

Ân đế hỏi ông "Có thấy Bách Lý công tử đi hướng nào không?"

Lưu công công thân thủ chỉ tay lên trời, kinh nghi bất định nói "Bách Lý công tử bay lên nóc nhà đi, sau đó lão nô nhìn lại, đã không thấy tăm hơi hắn đâu."

Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười cười, Ân đế cũng vui vẻ nói "Được rồi, không có thích khách gì cả, lệnh bọn thị vệ đều lui xuống hết đi."

Ân đế lôi kéo tay Hoàng hậu "Đi thôi, Tử Ngọc, chúng ta đi Vị Ương cung ngủ."

Đế Hậu hai người nắm tay nhau đi Vị Ương cung, xem canh giờ còn sớm, hai người cũng không buồn ngủ, liền tính toán hạ vài bàn cờ để gϊếŧ thời gian.

Thời điểm chơi cờ, Ân đế thấy Tử Ngọc có chút không yên lòng, biết y suy nghĩ cái gì, liền an ủi nói "Tử Ngọc, yên tâm đi, võ công Bách Lý Hiên rất cao, kinh nghiệm giang hồ cũng rất phong phú, rất ít người là đối thủ của hắn, cho nên hắn sẽ không có gì nguy hiểm đâu."

Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, trong lòng không ngừng tự trấn an, chỉ là không biết Bách Lý đại ca có đuổi kịp người kia không, còn người kia là ai?