Diệp Uyển hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh nói “Thực xin lỗi.” Sau đó nhanh chóng xuống xe, chạy đi.
Đế Thiếu Đình ngồi ở ghế lái nhìn bộ dạng lúng túng của Diệp Uyển, trong mắt nhàn nhạt ý cười.
Diệp Uyển chạy vài bước, xác định không nhìn thấy chiếc xe kia mới dừng lại thở hổn hển.
Quá mất mặt, cả hai đời chưa bao giờ mất mặt như vậy.
“Tích tích ——”
Diệp Uyển quay đầu, thấy một chiếc y hệt chiếc vừa nãy lái xe đến gần cô.
Một giọng nam truyền đến “Diệp tiểu thư, tôi là người được phái đi đến đón cô, chúng ta nhanh đi thôi.”
Mười phút sau tới địa điểm phỏng vấn, bởi vì là ngày cuối cùng cho nên người đến phỏng vấn cũng không nhiều.
Diệp Uyển nhìn trước mặt mình là những cô gái trẻ từng người bước ra với những cảm xúc khác nhau, có người vui cũng có người buồn. Cô lẳng lặng ngồi ở ghế trên, trong đầu không ngừng hiện lên các hình tượng của nữ ma đầu.
“Vị cuối cùng, Diệp Uyển.”
Diệp Uyển hít sâu một hơi,nét mặt tươi cười đi vào trong thử vai.
Trong phòng thử kính chỉ có chỗ các diễn viên diễn là sáng, còn lại các chỗ khác rất mờ ảo. Diệp Uyển nhìn thoáng qua người trong phòng, ngồi ở chính giữa là đạo diễn Quách Lượng, bên cạnh là biên kịch và người nam nhân ngồi đúng chỗ tối nên không nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng trên người nam nhân phát ra cảm giác áp bách khó có thể không để ý tới.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Uyển.”
Nam nhân nghe thấy tên Diệp Uyển thì hơi ngẩng đầu,mắt đen lộ ý cười, nhìn Diệp Uyển không chớp mắt.
Quách Lượng liếc mắt nhìn Diệp Uyển, đôi mắt sáng ngời lên, vẻ đẹp của Diệp Uyển hoàn toàn phù hợp với nhân vật nữ ma đầu trong lòng ông “Đọc qua truyện “Thịnh thế “ chưa?”
Diệp Uyển gật gật đầu “Dạ có đọc qua.”
“Thịnh thế” là một bộ từ tiểu thuyết được cải biên thành phim truyền hình nên có một lượng lớn là fan nguyên tác.
“Vậy cô diễn một đoạn nữ ma đầu mới vào giang hồ, huyết tẩy Thiên Hạt bang.” Quách Lượng nói.
Diệp Uyển biết đoạn này, vì thế gật đầu.
Diệp Uyển nhắm mắt,khi mở mắt lại thì khí chát của Diệp Uyển đột nhiên biến đổi.
Diệp Uyển cười diễm lệ, đôi mắt phảng phất phong tình.
“Ta đã nói rồi, các ngươi nếu dám khi dễ ta, ta liền sẽ gϊếŧ sạch các ngươi.” nói xong đột nhiên tiến lên,làm động tác bóp có người khác rồi từ từ nâng lên giữa không trung.
Diệp Uyển diễn thế nhưng là tất cả mọi người đều cảm giác như Diệp Uyển đang bóp cổ mình, tức khắc cảm thấy lạnh người.
Hết đoạn đạo diễn yêu cầu diễn, Diệp Uyển thu lại sát khí “Đạo diễn, tôi diễn xong rồi.”
Người ở hiện trường lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Uyển, lại nghĩ tới ánh mắt lạnh băng của Diệp Uyển vừa nãy, không khỏi rùng mình một cái, vừa rồi ánh mắt Diệp Uyển giống như thật sự muốn gϊếŧ bọn họ.
Chẳng lẽ đây là bị mang nhập diễn trong truyền thuyết?
“Quách đạo diễn, Diệp Uyển thực không tồi , kỹ thuật diễn tốt, hình tượng cũng tốt.” Biên kịch bên cạnh nhẹ giọng nói với Quách Lượng.
Quách Lượng cũng rất hài lòng đối với Diệp Uyển, nhưng ông vẫn nhìn nam nhân ở chỗ tối“Đế tổng, ngài xem?”
“Là cô ấy đi.”Thanh âm không cảm xúc của Đế Thiếu Đình.
“Diệp Uyển, đây là kịch bản của“Thịnh thế”, một hồi nữa tôi sẽ đem hợp đồng gửi qua chỗ cô, cô xem một chút, cảm thấy không vấn đề thì kí.” Nghe ngữ khí Quách Lượng đối Diệp Uyển rất vừa lòng. Sau khi tìm được người vào vai nữ ma đầu liền có thể bắt đầu quay, tảng đá trong lòng Quách Lượng cuối cùng đã rơi xuống đất.
“Cảm ơn Quách đạo diễn.” Diệp Uyển cười cười,nhân vật nữ ma đầu này là vao diễn đầu tiên đưa cô tới công chúng, cô nhất định phải diễn tốt.
Bất quá……
Diệp Uyển nhìn nam nhân ở chỗ tối, cũng không biết người này là ai, nghe ngữ khí Quách đạo diễn hình như còn rất cung kính đối với người này.
Cùng Quách Lượng nói vài câu, Diệp Uyển liền chuẩn bị đi ra ngoài, cô còn muốn đi giải trí Hoa Lệ tìm Lý Lỗi kiểm tra và nhận hợp đồng.
Diệp Uyển mới vừa đi ra cửa, nghe thấy phía sau có người gọi cô “Diệp tiểu thư xin đợi một chút.”
Diệp Uyển quay đầu, một người nam nhân đi tới gần cô, quan trọng là người nam nhân này rất quen mắt, giống như vừa mới ở cổng trường gặp qua……