Chương 8

Tiêu Dật Trạch 17 tuổi đã đậu đại học, giáo dục tinh anh ở Tiêu gia cho hắn cái lợi không nhỏ, hắn được hưởng nền giáo dục như hai ca ca của mình. Cũng chính năm 17 ấy, hắn gặp được người thầy làm thay đổi cuộc đời mình, Noah Howard, giáo sư đại học, hacker đẳng cấp biệt hiệu Mystery.

Có thể là Noah Howard cảm thấy Tiêu Dật Trạch hợp tính tình của mình mà thu nhận hắn làm học trò. Mà Tiêu Dật Trạch xác thực có thiên phú ở phương diện máy tính xác thực làm y nghẹn họng trân trối, chỉ trong vòng ba năm qua, liền trò giỏi hơn thầy. Noah Howard năm nay đã là 57 mùa xuân, hắn vì chính mình có một đệ tử xuất sắc như vậy liền cảm thấy thập phần kiêu ngạo. Tiêu Dật Trạch muốn đầu tư tất cả số tiền kiếm được từ việc chơi cổ phiếu vào phát triển phần mềm, lúc Noah Howard nghe được Tiêu Dật Trạch muốn chế tạo một đế quốc phần mềm, hắn vô cùng cao hứng mà cổ vũ học trò của mình. Hắn nói:"Con trai, người phải tin tưởng ngươi sẽ thành công". Cũng nhờ có lời cổ vũ đó, Tiêu Dật Trạch hạ quyết tâm ở trang web traiblazer phát thẻ vấn đề Noah Howard kiến nghị, mà hành động ngày xác thực làm Tiêu Dật Trạch giải quyết rất nhiều vấn đề.

Rạng sáng 0 giờ, Tiêu Dật Trạch mạng theo tâm trạng vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Bên này, Gì Nhiên tiếp tục ở traiblazer dạo chơi, hắn chú ý một chút các ID, nhưng không phát hiện cái này sẽ nổi sau này nên có điểm thất vọng. Hắn từ trước đến nay đối với những hacker nổi tiếng sau này sự sùng bái. Liền giống như đại đa số hacker đếu đối với Kevin Mitnick có lòng sùng bái, tuy rằng hành vi không đáng học tập, nhưng là kỹ thuật của hắn tuyệt đối thế gian khó tìm.

(Kenvin Mitnick là một hacker khép tiếng, từng bị chính phủ Mĩ truy nã, bị bỏ tù 5 năm vì hành vi xâm nhập trái pháp của mình, Tháng 1 năm 2000 được phóng thích nhưng mà vẫn bị cấm lên mạng như cũ.)

Gì Nhiên cũng không nhất thiết phải gặp được nhân vật cường đại như Kevin Mitnick nhưng thực sự không gặp được hacker nào tài giỏi vẫn làm hắn thở dài.

Gì Nhiên bên này đang lên trang web nước ngoài, Lý Phi từ trên bục giảng đi xuống xem xét tiến độ học tập của các học viên. Lý Phi từ sau khi biết được Gì Nhiên có thể biên soạn được chương trình tường lửa nên nhìn Gì Nhiên cũng cao nên một bậc.

Nhìn biểu hiện của Gì Nhiên từ hôm ở hiệu sách đến nay, Lý Phi đã coi Gì Nhiên là một thiên tài máy tính. Hơn nữa Lý Phi đã từng đọc giáo trình hacker, hắn cũng hiểu hacker là gì, vì vậy hắn nhận định Gì Nhiên chính là một hacker. Đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà hỏi trực tiếp Gì Nhiên vấn đề này. Lý Phi đã đã xem qua nguyên tác của hacker, hơn nữa đối với hacker thì ẩn danh cùng điệu thấp quan trọng như thế nào. Lý Phi ở trong giờ học đối với Từ Đào tương đối chiếu cố, gì sao cũng bị Gì Nhiên ảnh hưởng, hơn nữa hắn cảm thấy thiếu niên bên cạnh Gì Nhiên thiên phú máy tính cũng không phải yếu, tuy không so được với Gì Nhiên nhưng mà so với người bình thường thậm chí so với chính hắn cũng kém hơn bao nhiêu. Bởi vì hắn thực để bụng mà giảng dạy nên có ý tưởng chính là muống bồi dưỡng Từ Đào hứng thú đối với máy tính, sau đó mới đi lên học tập kỹ thuật máy tính. Tuy hắn người đơn lực mỏng, nhưng hắn cũng muốn vì quốc gia mà đào tạo càng nhiều nhân tài máy tính a.

Từ Đào đã chịu Lý Phi đặc thù dạy dỗ mới không lâu, nhưng trước có Gì Nhiên làm tấm gương, nghĩ đến đi lên con đường học tập kỹ thuật máy tính cũng không còn xa. Hắn hiện tại học vẫn thực là chăm chỉ a, trước nghe Gì Nhiên nói việc đánh máy nhanh quan trọng như thế nào, trong nhà lại không có bàn phím, hắn liền vẽ bàn phím giấy, rảnh rỗi thì lại luyện tập. Tuy rằng hiện tại cũng chưa thực quen thuộc nhưng hắn tin tưởng mình sẽ thực mau tiến bộ.

Thời điểm hết sức chăm chú, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh. Đồng hồ điểm 10.50 buổi học thứ hai cũng kết thúc.

Cho học sinh tan học, Lý Phi bước nhanh về hướng Gì Nhiên, cản trước hắn cùng Từ Đào đang có ý định ra khỏi lớp, dùng ánh mắt ý bảo Gì Nhiên chờ hắn một chút. Vì cái gì ngăn Gì Nhiên lại? Bởi vì hắn có việc cần Gì Nhiên đồng ý.

Lý Phi có một anh em tốt kêu Trương Hiểu Địch, bọn học đều là người huyện jd thi đậu H đại hệ máy tính. Lý phi đã được Gì Nhiên cóp cho chương trình tường lửa, chính hắn cũng đã thử nghiệm thành công, liền đem tin tức này nói cho Trương Hiểu Địch.

Trương Hiểu Địch nghe xong tự nhiên cũng muốn dùng chương trình tường lửa lên xem trang web nước ngoài, hắn cùng Lý Phi giống nhau, đều cho trang các trang web trong nước đều quá mức đơn giản, mỗi cái trang web đều giống nhau, không có gì đặc sắc.

Nhưng là cái chương trình kia không phải là Lý Phi tự biên soạn, quyền sở hữu là thuộc về Gì Nhiên, nên nếu Gì Nhiên không đồng ý, Lý phi cũng không thể cho Trương Hiểu Địch cùng dùng được. Bởi vậy hắn muốn hỏi Gì Nhiên một chút, có thể hay không cho người anh em của hắn cùng dùng.

Lý Phi trong buổi học không nói vì vấn đề này xác thực không thích hợp ở trước mặt công chúng đàm luận. Chờ đến lúc học viên đi hết, hắn rốt cuộc mở miệng.

"Gì Nhiên, bạn tôi cũng muốn dùng cái chương trình cậu biên soạn kia không biết có được không"?

Gì Nhiên không thèm để ý mà cười:"Đương nhiên có thể, này cũng không phải việc lớn gì. Người cản chúng ta sẽ không phải vì việc này đi?"

"Này không phải việc nhỏ a, nếu người không đồng ý ta thật không dám tùy tiện đem đồ của ngươi cho người khác dùng".

Gì Nhiên nghe xong, thực cảm thán sự thành thực của người hiện đại , nếu là ở đời trước còn không phải là một truyền hai, hai truyền trăm, đâu để ý đến tâm tư của tác giả a. Trộm bản quyền càng hung hăng ngang ngược làm người cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ, thế mà vô số máy máy hiệu buôn lung lay sắp đổ.

"Ta đồng ý cho bạn ngươi dùng cái chương trình kia. Đúng rồi, ta còn muốn nói là thứ này đừng tùy tiên nói cho người khác, rốt cuộc..."

Lý Phi bị lời nói mà ngượng ngùng đỏ mặt :"Trương Hiểu Địch là anh em của ta, người khác ta sẽ không tùy tiện nói ra"

"Ta biết, ta biết, ta như vậy không phải chỉ là thuận tiện nói ra hay sao." Gì Nhiên đành cười ha ha," Như vậy, chúng ta đi trước."

"Được. Ngươi yêu tâm, thứ này chỉ có ta với anh em ta dùng sẽ không để ai biết." Lý Phi trịnh trọng bảo đảm.

Gì Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình tin tưởng Lý Phi. Sau đó liền cùng Từ Đào đi về.

Trên đường về nhà, Từ Đào muốn nói lại thôi.

Gì Nhiên nhìn không nổi, hỏi: "Từ Đào, người muốn gì thì liền nói ra a"

Từ Đào bỗng nhiên dừng bước.

Kỳ thật Từ Đào sớm đã thấy kỳ quái, từ nghỉ đông sơ tam bắt đầu, Gì Nhiên thật như thay đổi thành một ngươi hoàn toàn khác. Đủ loại sự việc không hợp lý nên một tên tiểu tử khôn khéo như Từ Đao nghĩ đi nghĩ lại vẫn rối rắm không giải thích được. Nhưng Gì Nhiên cũng là bạn thân trí cốt của hắn, hắn cũng không biết nên mở miệng hỏi Gì Nhiên như thế nào.

Rốt cuộc, hắn rũ đầu hỏi:" Ngươi thật là Gì Nhiên sao? Không phải, ý của ta là người vẫn là Gì Nhiên đó sao?"

Cuối thế kỉ 20, đã không còn mấy người tin tưởng mê tin quỷ nhập thân, nói đến làm mọi người khịt mũi coi thường. Nhưng là Từ Đào nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy cái này là khả năng lớn nhất. Nếu không phải Gì Nhiên có nhiều động tác nhỏ không thay đổi, Từ Đảo thậm chí sẽ khoa học viễn tưởng mà cảm thấy Gì Nhiên thật có phải hay không bị một trường không gian bắt mắt còn đây chỉ là một thế thân mà thôi.

Gì Nhiên sửng sốt, hắn cũng biết chính mình trọng sinh sau khẳng định không thể giống nguyên chủ, hắn cũng tận lực nỗ lực mà giả dạng, này cũng không phải là hắn cứ nỗ lực là giống được. Đã biết sau mười năm hắn đã thay đổi thành cái dạng gì, Gì Nhiên dù sao cũng không thể làm chính mình giống hồi xưa được. Huống chi, dù sao cũng chỉ là nhiều hơn 10 năm kí ức, hơn 10 rèn luyện. Gì Nhiên 25 tuổi sao có thể cùng Gì Nhiên 15 tuổi chung ý tưởng, hành vi cư chỉ giống nhau được?

Tuy rằng hắn thay đổi rất nhiều nhưng đối với bạn bè, người thân hắn vẫn chỉ là hắn. Gì Nhiên biết, Từ Đào hỏi câu này xuất phát cũng bởi vì quan tâm hắn, bởi vậy hắn có chút sửng sốt nhưng sau bình tâm lại cũng không quá rối rắm nữa.

Hắn nở nụ cười, thật sự giống với hắn 15 tuổi ấy, một phen bá cổ Từ Nhiên: "Ta đương nhiên là chính ta a. Ta không phải Từ Nhiên còn có thể là ai? Ngươi là muốn ta nói một chút ngươi năm 3 trốn học bị lỗ kết quả bị ba mẹ đét mông đi? Vẫn là ta nói năm 4 Tiền Bân không thể hiểu bị nữ sinh mắng cũng là do người viết thư tình giỡn chơi người ta? Hay là ta nói năm ngươi lớp 1 còn tiểu..."

Từ Đào nháy mắt bịt miệng GÌ Nhiên lại. Mặt tuy đỏ nhưng lại cười, đúng rồi người này chính là anh em cùng lớn lên với hắn a.

"Ta nói ngươi có thể hay không đừng nhớ kỹ việc ta học lớp 1 được không a" Từ Đào bất đắc dĩ nói.

" Này không được a, đây là huyệt tử của ngươi a, giống như xà bảy tấc. Ta còn biết đánh rắn phải đánh giập đầu a." Gì Nhiên khoan thai nói.

"Ta thế nhưng sẽ hoài nghi ngươi không phải ngươi. Ta có phải mất trí rồi không" Từ Đòa cảm khái

"Hắc hắc" Gì Nhiên phát ra hai tiếng cười trộm, một bên bá vai Từ Đào tiếp tục đi về phía trước. Bất quá, chênh lệch chiều cao tương đối quái dị, hiện tại Gì Nhiên không đến 1m79 như sau này, chỉ có 1m65 không tính lùn nhưng tuyệt đối không tính là cao, mà Từ Đào đã 1m73, này ở học sinh sơ tam vẫn là tương đối hiếm thấy.

GÌ Nhiên khó chịu mà đem vai Từ Đào ấn xuống, một bên ấn một bên nói :"Người anh em à, hay ngươi san sẻ cho ta ít chiều cao đi a"

"...😂." Từ Đào dở khóc dở cười

"Ai đúng rồi. Khi nào Tiền Bân trở về a?" Gì Nhiên ấp một hỏi cảm thấy mỏi mới buông ra.

Từ Đào rốt cuộc được tự do, hắn đứng thẳng thân thể sau đó đẩy đẩy mắt kính.

"Hắn chưa nói gì a, bất quá phỏng chừng còn mấy hôm nữa. Người tìm hắn làm gì?"

Gì Nhiên lộ ra một ý cười sâu xa

Tiền Bân hiện tại đối với máy tính không có hứng thú là do không có trò chơi! Trò chơi đối với Tiền Bân mà nói tuyệt đối không khác gì bảy tấc, Gì Nhiên không vội nói cho Từ Đào vì thằng bạn thân này của hắn phải quá ham thích đối với trò chơi, nhưng Tiền Bân hoàn toàn không giống. Hắn muốn trước tiên hun đúc cho Tiền Bân một tri thức trò chơi, chờ đến khi Tiền Bân bị hấp dẫn đến ngứa ngáy thì hắc hắc.

Kia để có trò chơi đều dựa vào chính Tiền Bân gia hỏa kia tự mình phát minh a. Nói như vậy, làm hắn học máy tính không phải dễ như trở bàn tay sao? Sẽ không có máy tính làm sao có thể làm ra trò chơi tốt đây?

Gì Nhiên biết Tiền Bân sau này sẽ là một người làm trò chơi máy tính, hắn ở phương diện trò chơi máy tính này có thể coi là thiên phú nhưng bởi vì không biết đến kỹ thuật máy tính mà ý tưởng của hắn chỉ là ý tưởng ngoài miệng mà thôi. Gì Nhiên thời điểm học đại học có về nhà mấy chuyến, lúc họp bạn bè, Tiền Bân liền đối với điểm này canh cánh trong lòng, sẽ chỉ nói thôi là vô dụng, có kỹ thuật mới là chân lý.

GÌ Nhiên nghĩ tới, nếu Tiền Bân thực sự không học được máy tính, kia hắn liền kiến nghị Tiền Bân đi học hội họa. Tiền Bân có thiên phú hội họa từ nhỏ. Lúc Gì Nhiên còn đi học nhà trẻ, Tiền Bân có thể vẽ hình tượng một nhà ba người, này ở nhà trẻ tuyệt đối là số ít.

Lúc này, tại nơi du lịch Tiền Bân bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thôi qua.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ta đem trăng ấp áp thanh bình