Chương 18: Ba ba gạt người

Chương 18: Ba ba gạt người

Edit: Cún

Thông suốt suy nghĩ, Hạ Tích đứng dậy, tắm rửa một chút rồi chơi máy tính gϊếŧ thời gian, quay chân đi tới phòng bếp, mặc tạp dề vào, xách đồ ăn lên bắt đầu làm.

Sau một lúc miệt mài làm việc, đồ ăn nóng hổi rốt cuộc cũng được làm xong, sắc hương vị đều hoàn mĩ, dưa chuột xào lát thịt, thịt mạt đậu hủ còn có một bánh cà chua trứng canh.

Nhìn thời gian, Hạ Tích nghĩ Hạ Quế Dương cũng sắp trở về nhà, liền bưng đồ ăn lên bàn ăn, cởi tạp dề ra rồi ngồi bên bàn ăn lắc lắc hai chân, ngâm nga một bài hát mới, đôi tay chống cằm, nhìn thành phẩm của mình trên bàn, lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Thật vui vẻ a, không chỉ là bởi vì biết được thân phận chân thật của mình, mà còn là vì chính mình có thể trọng sinh đến tận đây.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng xe máy, Hạ Tích nhảy xuống ghế dựa, nhanh chân liền chạy tới cạnh cửa, đứng chờ người ngoài cửa tiến vào.

Cửa vừa mở ra, Hạ Tích nở một nụ cười tươi rói "Ba ba."

Vừa định muốn nhào lên liền phát hiện bên cạnh hắn còn có một cô gái đang đứng, tức khắc cả người cứng đờ tại chỗ.

Nghi hoặc gọi Hạ Quế Dương một tiếng "Ba ba?"

Thật ra Hạ Quế Dương về muộn cũng không phải vì chuyện công việc, mà là là bởi vì người đàn bà bên cạnh này, nhưng là vì nguyên nhân không thể nói như vậy, hắn đành phải nói dối con gái bảo bối.

Gần đây hắn nhận ra được sự thay đổi của con gái bảo bối, bảo bối nhà hắn càng thêm dính hắn, hắn rất vui vẻ, nhưng đồng thời, hắn phát hiện hắn đối với khuê nữ nổi lên chút tâm tư không nên có, cảm giác này cũng chưa từng xảy ra đối với mẹ của bảo bối.

Thời điểm con gái thân cận hắn, hắn sẽ có cảm giác trong lòng rất thỏa mãn, nhưng đồng thời lại chua xót về sau bảo bối sẽ trở thành người phụ nữ của người khác, mà hắn sẽ chỉ là người cô đơn, cho nên hôm nay hắn tâm sự với Lão Vương đồng nghiệp rằng mình muốn tìm mùa xuân thứ hai, không ngờ vừa mới nói ra, Lão Vương liền trực tiếp giới thiệu em gái nhà mình cho hắn, lại còn chưa có sự đồng ý của hắn đã đưa người tới thân cận, mà khi đó vừa vặn khuê nữ nhà mình gọi điện thoại tới, hắn sợ cô hiểu lầm, cho nên liền lựa chọn nói dối.

Em gái của Lão Vương kia gọi là Vương Đồng Linh, cũng là người đã từng ly hôn, chồng cô ta ngại cô ta là người không biết đẻ trứng, liền đi ra ngoài tìm nữ nhân khác, sau đó mẹ chồng cô ta còn trực tiếp đưa nữ nhân kia về trong nhà, bảo rằng an tâm dưỡng thai, chẳng qua nữ nhân kia cũng không phải là người đơn giản, trước sau hai bộ mặt, một lần lại một lần châm ngòi quan hệ vợ chồng hai người bọn họ, cuối cùng hai người nháo lớn lên rồi trực tiếp ly hôn, hiện giờ đã là người từng có một đời chồng, không có nhiều lựa chọn, mà vừa vặn Hạ Quế Dương đã có cái một nữ nhi, cô đã từng xem qua ảnh chụp, rất là thích, hôm nay vừa nghe thấy có cơ hội, lập tức xin nghỉ liền tới làm quen.

Hai người ở chung cũng tính là tốt, nhưng nghĩ đến bảo bối nhà mình vẫn đang chờ ở nhà, niệm tình cô ta là em gái Lão Vương, để cho cô ta một mình trở về cũng không tốt, cho nên liền mời cô ta về nhà, hiện giờ mới có một màn này.

"Đây là Dì Vương, hôm nay đến nhà ăn một bữa cơm, con chào dì đi a."

Hạ Quế Dương cũng không biết phải giải thích như thế, rốt cuộc là hắn ngay từ đầu đã nói dối, đành phải tránh ánh mắt của Hạ Tích, trực tiếp thay đổi đề tài.

Nói thật ra, Hạ Tích có chút tức giận, Hạ Quế Dương cũng không có sẽ có khách tới nhà, mà lại còn là nữ nhân, mà hắn muộn như vậy mới về nhà, 99% chính là bởi vì nữ nhân này.

Vậy vì sao hắn lại muốn mang nữ nhân trở về chứ, có phải hay không bởi vì cô quá dính người, cho nên hắn cảm thấy phiền, cho nên muốn muốn tìm một người đàn bà đến quản gia, quản lý chính mình sao? Sau đó bọn họ sẽ sinh một đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không làm ầm ĩ?

Cảm xúc tức giận đang chiếm thượng phong, không tự chủ được suy nghĩ đến những bất hạnh của mình, Hạ Tích càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, khó chịu trong lòng nói không nên lời, chua xót, chính mình bận tới bận lui, rõ ràng ba ba cũng không có biểu hiện chán ghét cô, kết quả lại là mang theo mẹ kế trở về.

Miệng một bẹp, nói ra nói cũng ngạnh bang bang, "Dì Vương tốt, tôi chỉ làm hai người phần cơm, các người ăn đi, tôi không ăn."

Nói xong liền trực tiếp trở về phòng đóng sập cửa, chỉ còn lại hai người xấu hổ còn đứng ở cửa.

"Cái kia, anh Hạ, em nên trở về thì hơn, tiểu Tích dường như không quá thích em."

Vương Đồng Linh một bộ dáng mềm yếu nhìn Hạ Quế Dương.

Đây là kinh nghiệm cô rút ra được từ cuộc hôn nhân thất bại kia, nữ nhân nên mềm yếu vào những lúc thích hợp, như vậy mới càng gợi lên du͙© vọиɠ muốn bảo vệ của nam nhân.

Chỉ là hiện giờ cô ta cũng không phải là cô gái mới hai mươi mấy tuổi, nếp nhăn nơi khoé mắt làm biểu tình này của cô ta có vẻ có chút buồn cười.

Hơn nữa Hạ Quế Dương lúc này một lòng chỉ nghĩ nữ nhi bảo bối nhà mình, nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không có biểu tình gì: "Vậy cô đi về trước đi vậy, bên ngoài trời tối, chú ý một chút."

Nói xong liền trực tiếp bỏ qua cô ta, đi tới trước cửa phòng Hạ Tích, gõ gõ cửa: "Tích nhi, đừng tức giận, được không? Ngoan, mở cửa đi."

Vương Đồng Linh có chút ngốc lăng, phát triển này tựa hồ rất không hợp lý, hắn không phải nên an ủi mình rồi sau đó trách cứ con gái, lại bảo mình ở lại mới đúng? Vì sao sẽ là như thế này!

Vương Đồng Linh xiết chặt bao da trong tay, nhìn người kia đang ở trước cửa gỗ ăn nói khép nép, khó có lúc lại gặp được người thích hợp như vậy, hơn nữa lại là người hợp mắt, bỏ qua thôn này chắc chắn sẽ không có cửa hàng nào nữa, Hạ Quế Dương tuy rằng không xuất chúng, nhưng nghe nói hắn độc thân đã lâu, là người tương đối chung tình, như thế nào cũng phải tranh thủ một chút.

Khẽ cắn môi, đi qua, trực tiếp từ sau lưng ôm lấy Hạ Quế Dương không buông tay.