Chương 16: Không hợp thuê phòng

Chương 16: Không hợp thuê phòng

Edit: Cún

Hạ Tích khó khăn còn sót lại một tia lý trí, giơ tay ngăn cậu ta, Đàm Triều không tính toán được rằng, chỉ là chơi đùa một chút, nhưng chính mình cũng sinh ra cảm giác, tuy rằng chưa từng làm qua chuyện kia, nhưng cũng đã xem qua không ít, nghĩ hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, chỉ là hiện tại tên đã trên dây lại không được phát ra, thật sự rất khó chịu.

Cúi đầu bên tai Hạ Tích: "Chẳng lẽ cậu không muốn sao? Hả?".

Thanh âm không còn giống vừa rồi nữa, trở nên có chút khàn khàn tràn đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©, Hạ Tích hữu khí vô lực nói: "Đừng ở chỗ này".

Đàm Triều nghe xong thấp thấp nở nụ cười bên tai cô: "Được, nếu Tiểu Tích Tích không thích nơi này, chúng ta sẽ đi nơi khác".

Hạ Tích mông lung nghe thấy cậu ta gọi điện thoại, giúp cô sửa sang lại một chút, sau đó ôm cô đứng dậy đi rồi ra trường học, lên một chiếc xe.

Một hồi lâu, cô thanh tỉnh hơn một chút, ngồi thẳng thân mình, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, ý thức được vừa rồi bản thân bị du͙© vọиɠ khống chế, tức khắc cảm thấy có chút mất mặt, đồng thời cảm giác đối với loại tìиɧ ɖu͙© này có chút hữu tâm vô lực, không thể khống chế được chính mình, nếu là loại cảm giác này thật sự quá mức mãnh liệt, chi phối ý thức của mình, ngẫm lại cảm thấy có chút đáng sợ, nhất định cô phải đi bệnh viện kiểm tra, xem một chút có phải thân thể này có vấn đề hay không.

Đàm Triều nhìn dáng vẻ lâm vào suy nghĩ của cô, một tay ôm qua eo cô, khóa cả người cô ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn đối phương, vừa rồi ý loạn tình mê nên không cảm thấy gì, bây giờ thật quá xấu hổ, quan hệ của hai người cũng không tính là tốt, nhiều lắm là hai lần trở mặt, đã làm đến như thế.

Hạ Tích quay đầu ra nhìn cửa sổ, nghĩ lát nữa xuống xe sẽ rời đi ngay lập tức, Đàm Triều thấp giọng cười nhẹ bên tai cô, hơi thở ấm áp phun ra cần cổ cô, cô chỉ cảm thấy ngứa, nhích ra xa hơn một chút.

"Tiểu Tích Tích không thể như vậy được, em làm tôi thành như vậy, còn không muốn phụ trách."

Nói, kéo Hạ Tích lại gần, ôm sát eo cô, dùng hạ thân đỉnh đỉnh cô, Hạ Tích cứng người lại: "Đừng lộn xộn, còn có người."

"Ha, đừng sợ, hắn không dám nghe."

Dường như cảm thấy cọ cọ cách quần áo có thể thoải mái hơn một chút, Đàm Triều tiếp tục nhích qua nhích lại, làm Hạ Tích cũng sinh ra cảm giác, cắn chặt răng, dù thế nào cũng không chịu phát ra một chút âm thanh, cậu ta không sợ xấu hổ, nhưng cô sợ, rõ như ban ngày không nói, còn dưới tình huống có người ngoài ở đây nữa.

Chỉ là cọ loạn như vậy chỉ có thể giúp bản thân đỡ khó chịu hơn một chút, căn bản không nhiều tác dụng lắm.

Chỉ chốc lát xe liền dừng, Đàm Triều mở cửa xuống xe, khom người ôm Hạ Tích đang không tình nguyện đi ra, trực tiếp đi đến một tòa nhà phía trước, Hạ Tích ngẩng đầu nhìn, được, là khách sạn, nhìn quy mô dường như còn rất hiện đại.

Đến quầy lễ tân báo một tiếng rồi lấy chìa khóa, hai người liền đi lên lầu.

Quy mô khách sạn lớn như vậy, chắc là vẫn có chút quy định, vậy mà cứ để hai người vị thành niên bọn họ đi vào, aizz, thói đời nóng lạnh mà.

Ánh đèn mờ nhạt, làm không khí càng trở nên ái muội, Hạ Tích nằm trên giường lớn nhìn người bên cạnh cởϊ qυầи áo, cởi một lúc chỉ còn lại cái quần ba góc màu xanh biển, còn tưởng rằng chỉ có ba ba mới thích mặc loại ba góc này, không nghĩ tới a.

Ánh mắt nhìn về phía trước, không nghĩ tới Đàm Triều nhìn có vẻ gầy yếu, vậy mà dáng người lại ngoài ý muốn, Hạ Tích không tự giác nuốt nước miếng một cái, thật ra làm với soái ca cũng không phải là không thể tiếp thu, có nhan sắc có thân hình, thấy thế nào cũng là nàng được lời.

Đàm Triều nhìn Hạ Tích vẫn đang trần trụi đánh giá mình, vỗ vỗ cơ bụng: "Thế nào, Tiểu Tích Tích thích không? Đợi lát nữa sẽ càng thích hơn đấy."

Nói xong liền bắt đầu bò lên giường, quỳ gối trước người Hạ Tích, mắt thấy sắp phải cúi người xuống dưới, một chân Hạ Tích dẫm lên trên ngực hắn, dùng ngón chân móc móc hai điểm đỏ trước ngực, làm hắn không bò tiếp được.

Đàm Triều cười cười: "Đừng khẩn trương."

Dứt lời bắt lấy gót chân nhỏ của cô, liếʍ liếʍ ngón chân hồng hào của cô, chỉ nghe thấy Hạ Tích mắng biếи ŧɦái, liền cúi người xuống hôn môi cô, môi lưỡi giao chiến, quần áo Hạ Tích cũng từng cái từng cái rơi xuống.

Cuối cùng cả hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Đàm Triều nhìn thân thể trắng nõn mềm mại dưới thân, tay từ xương quai xanh của cô chậm rãi trượt xuống, đến trên rốn một chút liền dừng lại, hầu kết lăn lộn, cuối cùng dừng trên âʍ ɦộ không một chút lông tóc kia, xuống hạt đậu màu hồng nhạt, bên trong còn chậm rãi phun nước, thoạt nhìn cực kỳ da^ʍ mĩ.

"Thật xinh đẹp."

Đàm Triều duỗi chạm vào chỗ kia, khi cọ qua hạt châu nhỏ màu hồng nhạt, thành công làm người dưới thân bị kí©h thí©ɧ run rẩy một hồi, bị điện giật kɧoáı ©ảʍ làm Hạ Tích nghĩ chỉ muốn sa vào trong đó.

Ngón trỏ dọc theo khe thịt hồng nhạt ma xát vài cái, trực tiếp chui vào cửa động thần bí kia, đường đi ướŧ áŧ gắt gao bao vây lấy ngón tay xâm lấn, lần này tiến không được lui không xong, nếu là đổi lại dưới thân kia là đồ vật của mình thì sẽ cực kì sảng khoái, một cỗ kɧoáı ©ảʍ theo da đầu đi xuống thẳng đánh xương cùng, làm hắn run rẩy thân mình.

Tay trái Đàm Triều nhéo nhéo hai khối tròn trịa kia, dùng tay trái xoa xoa hạt đậu nhỏ, tay phải còn lại bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ trước sau thọc vào rút ra, mang theo một dòng nước chảy, làm ướt khăn trải giường màu trắng dưới thân.

Hạ Tích thoải mái rêи ɾỉ ra tiếng, sau một hồi co rút, lại khôi phục bình tĩnh, chỉ là trong không khí tràn ngập hương vị làm người mặt đỏ tim đập.

Trải qua động tác vừa rồi, lúc này Đàm Triều đã ra một thân mồ hôi mỏng, trên mặt cũng hơi ửng hồng, rút ngón tay kia ra, miệng nhỏ kia đóng mở phun nước, đặt ngón trỏ lên trước mũi ngửi ngửi: "Hừm, nước của Tiểu Tích Tích không ngờ lại dễ ngửi như vậy, thơm thơm, không biết nếm nếm thử sẽ như thế nào."

Dứt lời liền đưa ngón tay vào trong miệng, Đàm Triều nhướng mày, không nghĩ sẽ có vị ngọt: "Xem ra Tiểu Tích Tích nhà ta đúng là bảo bối."

Sau khi dư vị cao trào qua đi, đầu Hạ Tích đầu trở nên rõ ràng hơn, chỉ cảm thấy thân thể càng trở nên hư không, muốn có cái gì đó lấp đầy, rồi lại trước sau hư không, nhìn người nọ không biết đang làm gì, chỉ biết cọ tới cọ lui, tâm tình lập tức có chút khó chịu: "Cậu mẹ nó nhanh tiến vào."

Đàm Triều cười cười, thật ra cậu cũng đã nhẫn nhịn cực kì vất vả, chỉ là vì để cho hai người đều có thể cảm thấy thoải mái, thì bước dạo đầu là điều tất yếu: "Ai nha, Tiểu Tích Tích nhà ta đã khó chịu đến như vậy rồi, không có cách nào, tôi đây phải nhanh lên vậy."

Cả người cắm vào giữa hai chân Hạ Tích, tách hai chân cô ra đặt ở hai bên eo mình, đỡ côn ŧᏂịŧ đã có chút trướng đau kia đặt ở cửa động, ở bên ngoài cọ cọ liền chậm rãi đi vào.

Chỉ là đột nhiên gặp phải một tầng trở ngại, làm cậu ta đang xâm lấn cứ như vậy dừng lại, sắc mặt Đàm Triều không rõ nhìn cô, cậu đã xem qua nhiều cảnh giường chiếu, hiện giờ phát hiện người trước mặt này thế nhưng vẫn còn, trong lòng bỗng nhiên sinh một tia vui sướиɠ chính cậu ta cũng không rõ: "Cậu vậy mà vẫn là..."

-------------------

Thực ra tớ định đăng lâu rồi cơ mà mấy hôm trước vào không được í. Đợt này hình như lại thèm H mà k tìm được chuyện nào nữ chủ da^ʍ đãng cả, nên đành edit lại đọc.

Ai biết truyện gì NP, nữ chủ da^ʍ đãng, chủ động, sủng, có cốt truyện, kiểu Dâʍ ɖị©ɧ nước hoa hệ thống không cho tớ xin ít với ạ, thèm thịt lắm rồi :vvv