Vết thương ở chân của ông ngoại tuy rằng đã tốt, chỉ là tuổi tác đã lớn, năng lực hồi phục không tốt bằng người trẻ, sau khi thương thế lành, chân của ông có chút khập khiễng, ông lại không muốn chống gậy, mỗi lần đi đường sẽ đem tay chống sau lưng, khom lưng một cao một thấp mà đi, khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy xót xa. Ông ngoại một đời từng trải qua khó khăn rất nhiều, đối với mức độ chấp nhận sự thất bại và khó khăn bình thản hơn người khác rất nhiều. Nhưng càng như vậy, Nghê Huy càng cảm thấy đau lòng, đối với sự bất lực của ông, chỉ là cố gắng làm cho ông ngoại vui vẻ, giúp ông những việc nhỏ nhặt.
Vận may của Thuỷ Hướng Đông rất tốt, từ trước tới nay bán hàng ra chưa từng thất thủ, trong đợt nghỉ hè đi Thẩm Quyến mua điện thoại di động, một lần đi liền kiếm được hơn vạn khối, y lại chạy đi hai lần, tổng cộng kiếm hơn chục vạn. Điều này so với hồi trước bán mấy cái máy chơi game, máy nghe nhạc có lời hơn rất nhiều. Kinh doanh chính là như vậy, chi phí càng cao, lợi nhuận cũng rất hậu hĩnh, cho nên người có tiền sẽ càng ngày càng có tiền, chính là đạo lý này. Thuỷ Hướng Đông bây giờ vẫn đang trong thời kỳ tích luỹ ban đầu của nhà tư bản, y đang cố gắng làm cho vốn liếng của chính mình hùng hậu lên, sau đó đợi đến thời cơ thích hợp, liền có thể buông tay ra kiếm số tiền lớn.
Dựa theo kế hoạch của Nghê Huy, sơ trung sẽ học ở trường trung học Thực Nghiệm, học cùng với mấy đứa bạn, sau đó sẽ trải qua thời đại trung học vui vẻ vô ưu vô lo, nhưng mà kế hoạch xa không bằng biến hoá nhanh. Nghê Huy sau khi từ Thượng Hải trở lại, nghe nói chính phủ thành phố sẽ tiến hành quy hoạch khu ngoại ô phía đông, muốn trưng cầu sửa chữa công viên mỹ nghệ, hơn nữa trong năm nay phải khởi công, nhà ông ngoại và nhà Thuỷ Hướng Đông đều nằm trong phạm vi bị giải toả.
Chuyện này lúc trước có nghe nói, nhưng mà mọi người đều không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Nghê Huy không nhớ rõ đời trước cụ thể là năm nào bị giải toả, chỉ nhớ vào cuối những năm 90, bây giờ đã là năm 1998, thời gian cũng không xê xích gì nhiều.
Nhà ở phải giải toả, điều kiện bồi thường của chính phủ cũng rất sảng khoái, điều kiện rất thoải mái, yêu cầu đương nhiên cũng cao, yêu cầu tất cả các hộ gia đình nội trong vòng ba tháng phải dời đi. Chính phủ sẽ cung cấp nhà ở ổn định, nhưng mà sắp xếp nhà ở đang trong quá trình xây dựng, đang xây còn vài tháng hoặc nữa năm nữa mới xong, yêu cầu người dân tự tìm nhà ở.
Chuyện giải toả này Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đã sớm biết, nhưng mà lúc thật sự phải dời đi, dời đi quê hương quen thuộc của mình, cái cảm giác này rất khó chịu, giống như cắt bỏ một bộ phận trong huyết mạch của mình. Ông bà ngoại sống ở đây rất nhiều năm rổi, đã quen với hoàn cảnh rộng rãi nhàn nhã ở vùng ngoại ô, bỗng chốc phải dọn đến thành phố khác, chia tay với hàng xóm láng giềng quen thuộc, luôn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Trần Lệ Bình nghe chuyện này, liền đề nghị cha mẹ dứt khoát dọn đến Thượng Hải luôn, Nghê Huy cũng đến Thượng Hải học, đúng lúc bồi dưỡng tình cảm với em gái, Nghê Huy cũng có thể tìm một lão sư thư pháp khác. Chuyện này, phỏng chừng không riêng gì ý nghĩ của Trần Lệ Bình, cũng là ý của Chương Thái Thanh, bọn họ lo lắng Nghê Huy và Viên Viên tuổi tác cách nhau quá lớn, cảm tình quá mờ nhạt, sau này hai anh em ở chung không tốt.
Ông ngoại và bà ngoại hiển nhiên không muốn đến Thượng Hải, hai đứa con trai đều ở bên này, sao lại có thể đi nương tựa vào con gái được, điều này sẽ làm người ta chê cười, thỉnh thoảng đến ở, điều này còn có thể chấp nhận được.
Trần Lệ Bình khuyên không được cha mẹ mình, đành phải đem căn nhà vốn dĩ của nàng cung cấp cho cha mẹ, để cha mẹ ở. Ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy suy nghĩ một hồi, tiếp nhận đề nghị của con gái. Cậu mợ của Nghê Huy trái lại đã nói, để cha mẹ ở nhà của bọn họ, nhưng mà người già có thói quen ở một mình, cảm tình với hai cô con dâu chỉ là bình thường thôi, sợ rằng đến sẽ làm họ ngại, vẫn là muốn ở một mình.
Vấn đề chỗ ở của bọn họ đã được giải quyết, nhưng vấn đề của hai anh em Thuỷ Hướng Đông vẫn chưa được giải quyết. Lúc trước Thuỷ Hướng Đông đã mua hai căn nhà trong thành phố không phải là giả, nhưng mà căn nhà đó đều mua để chuẩn bị đến khi giải toả, có thể nghĩ căn nhà đó đều rất cũ kỹ, hơn nữa vị trí cũng tương đối hẻo lánh, không thích hợp để ở. Chính phủ cung cấp tiền bồi thường giải toả rất hậu hĩnh, nhà của bọn họ sau khi bị phá bỏ sẽ phân đến vài phòng ở, nhưng mà bây giờ lại chưa có phòng ở thích hợp, Thuỷ Hướng Đông cầm tiền trong tay, thuê nhà mua nhà đều không phải vấn đề gì lớn, nhưng y vẫn chậm chạp chưa quyết định, là muốn tìm nhà ở gần nhà Nghê Huy, tiếp tục làm hàng xóm của Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Đông lúc đầu rất chờ mong đến lúc giải toả, vừa giải toả, bọn họ liền có thể có vài phòng ở, hơn nữa cùng với sự phát triển, phòng ở còn có thể tăng tỉ giá trên diện rộng, đây hoàn toàn là tiền a. Nhưng mà bây giờ phát hiện, vừa giải toả, những ký ức đẹp đẽ khi ở cùng với Nghê Huy đều biến thành mảnh vụn ký ức, y cũng không thể mỗi buổi sáng chạy đến nhà Nghê Huy cùng y luyện thái cực, không thể cùng nhau đi học, tan học, không thể cùng nhau luyện chữ, không thể cùng nhau ăn cơm,… Sự thiệt hại này quá lớn, quả thực là vô cùng thê thảm. Nghỉ hè được một nửa, Thuỷ Hướng Đông cũng chưa đi đến Thâm Quyến làm kinh doanh, y vì chuyện tìm phòng dọn nhà mà tâm rất phiền loạn.
Thuỷ Hướng Đông dự định tìm một căn nhà gần nhà Nghê Huy, như vậy còn có thể ở chung hàng ngày, nhưng mà nhà gần nhà Nghê Huy không dễ tìm, ở đây là những tiểu khu đã lâu, rất phồn hoa, đa phần là các hộ gia đình, phòng trống rất ít. Rất nhanh đã đến khai giảng, nhà ở của Thuỷ Hướng Đông vẫn chưa kiếm được.
Ông ngoại của Nghê Huy đã quyết định sẽ dọn đi trước khi khai giảng, như vậy Nghê Huy đi học sẽ thuận tiện hơn một chút. Những ngày này bọn họ luôn đóng gói đồ đạc, ở căn nhà đã mười mấy năm, đồ vật trong nhà rất nhiều, nhà của Nghê Huy chỉ là ba phòng một phòng khách đơn giản, khẳng định để không hết đồ đạc, đành phải đem những thứ có thể ném liền ném, không thể ném lại dùng không được, liền chuyển đến nhà cậu mợ của Nghê Huy, đợi sau này sắp xếp nhà ở xong, lại dọn về.
Hai anh em Thuỷ Hướng Đông đến, bà ngoại hỏi: “Hướng Đông, tìm được nhà chưa?”
Thuỷ Hướng Đông ủ rũ lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.” Y thoáng nhìn qua thư phòng, thấy Nghê Huy đang dọn dẹp đồ đạc trong thư phòng, liền đi vào.
Nghê Huy vừa xếp sách trên kệ vào thùng giấy, vừa nói: “Còn có mấy ngày nữa là khai giảng, ngươi còn không tìm được, đợi đến sau khi đi học mới dọn sao?”
Thuỷ Hướng Đông đi qua giúp đỡ: “Ta cũng không biết, không tìm được nhà thích hợp.”
“Ngươi muốn tìm nhà ở đâu? Ở gần trường kiếm một căn cũng được mà, dù sao cũng chỉ ở vài tháng rồi dọn qua nhà mới.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Ta muốn tìm nhà ở gần các ngươi.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Tại sao lại không ở cùng nhà với chúng ta luôn?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy không nói.
Trong lòng Nghê Huy có chút buồn bực, gần đây phải dọn nhà, phải rời khỏi hoàn cảnh sinh hoạt quen thuộc, thay đổi thói quen sống vốn có, trong lòng ai cũng đều không vui, ngữ khí của Nghê Huy cũng gắt lên: “Các ngươi cũng là người lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc chính mình, không cần phải dựa vào người khác.”
Thuỷ Hướng Đông vừa nghe hắn nói liền nôn nóng, Nghê Huy sẽ bởi vì cái này mà xem nhẹ mình sao, y vội vàng kêu gào: “Ta không phải là ý này? Ta không muốn dựa vào ông ngoại bà ngoại của ngươi, chỉ là cảm giác làm hàng xóm lâu như vậy, còn muốn tiếp tục làm hàng xóm nữa.”
“Sau này sắp xếp xong nhà ở, còn không như cũ có thể ở cùng một nhà. Hiện tại thì mấy tháng này không có ở cùng một chỗ, ngươi liền giống như con nít cai sữa, một bộ dáng liều mạng, thật là làm cho người khác coi không được.” Nghê Huy tức giận nói.
Thuỷ Hướng Đông nhăn mày: “Nghê Huy, ngươi là thật sự ngốc hay là giả bộ hồ đồ a, ta không phải là muốn ở cùng một chỗ với ngươi sao?”
Nghê Huy dừng lại động tác trên tay: “Ngươi có bệnh không a?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn, vô cùng thản nhiên mà thừa nhận: “Đúng, ta có bệnh.” Một loại bệnh không có em liền sống không thoải mái. (Câu này editor tự động chuyển xưng hô, chỉ câu này thôi nha, đổi xưng hô cho nó hay)
Nghê Huy đột nhiên sinh ra một trận tức giận, chính mình có phải hay không quá dung túng tên gia hoả này, vẫn chưa biểu đạt thái độ tính sổ với y, y còn ngày càng kinh, giống như là kẹo dẻo dính vào rồi không bỏ ra được: “Ngươi cút cho ta! Ta thấy ngươi liền thấy phiền! Bệnh thần kinh!”
Thuỷ Hướng Đông khoé miệng run rẩy một chút, trong đầu có chút bối rối, chính mình cố gắng thật lâu như vậy, lại là cái kết quả nảy! Thuỷ Hướng Đông dùng lực nháy mắt một cái, muốn đem cảm giác khó chịu này xua đi: “Ta không có bệnh thần kinh, chính là muốn thấy ngươi sống tốt.”
“Ta lúc nào không tốt? Ta còn cần đến ngươi quản sao? Ngươi coi là rễ cây sao?” Nghê Huy lòng ngực kịch liệt phập phồng, hắn dùng lực đem cái thùng giấy trong tay ném một cái, xoay người đi ra ngoài, Thuỷ Hướng Đông này, còn thật cho rằng chính mình không so đo hiềm khích lúc trước.
Nghê Huy đưa ra quyết định: Đến Thượng Hải học.(haizzz L) Dù sao cha mẹ cũng đề cập qua rất nhiều lần, Chương Thái Thanh cũng đề cập với mình hai lần, Điền lão sư cũng nói, thư pháp của hắn muốn tiến bộ, tốt nhất đến Thượng Hải tìm thầy thư pháp đến chỉ dạy. Thuỷ Hướng Đông mặt dày mày dạng như vậy dính vào, chính mình liền thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, đừng để cho y lại ôm hy vọng, đời trước y hại mình thành cái dạng đó, cho rằng chính mình còn có thể tha thứ cho y sao?
Buổi tối hôm đó, Nghê Huy liền gọi điện thoại cho mẹ, nói thay đổi chủ ý, muốn đến Thượng Hải học, để mẹ giúp mình tìm trường học. Trần Lệ Bình mừng không kể xiết, mặc dù cảm thấy có chút vội vàng, vẫn có thể làm xong, liền đáp ứng.
Nghê Huy gọi điện thoại xong, lúc này mới nói với ông ngoại bà ngoại: “Ông ngoại, bà ngoại, con xin lỗi, con vẫn là quyết định đến chỗ của mẹ để học.”
Ông ngoại bà ngoại đều vô cùng khϊếp sợ nhìn hắn: “Sao vậy, Huy Huy?” (Editor cũng khϊếp sợ lây luôn nè)
Nghê Huy rũ mi mắt nói: “Con nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn là đến Thượng Hải rất tốt, con muốn đột phá hơn về thư pháp, muốn tìm một lão sư giỏi để học.”
Ông ngoại bà ngoại nuôi hắn bao nhiêu năm nay, sớm như chân với tay, nghe nói hắn muốn đi, hai người già trong lòng dường như bị cắt đi miếng thịt, nhất thời cảm thấy trống trải, bà ngoại thậm chí lau nước mắt. Ông ngoại thở dài nói: “Huy Huy, con đã quyết định rồi sao?”
Nghê Huy gật gật đầu, nói: “Thuỷ Hướng Đông và em trai của y đều không tìm được nhà thích hợp, sau khi con đi Thượng Hải, căn phòng của con để hai anh em bọn họ ở đi, để bọn họ bồi hai người được không ạ?”
Bà ngoại lau nước mắt: “Huy Huy, con có phải hay không nghỉ rằng Hướng Đông và Hướng Dương không có chỗ ở, cho nên mới nhường lại?”
Nghê Huy mạnh lắc đầu: “Đương nhiên không phải ạ. Ở Thượng Hải chất lượng dạy học rất tốt, tài nguyên giáo dục càng tốt hơn, hơn nữa mẹ con muốn con đến đó, Chương thúc thúc cũng muốn con đến đó, bọn họ lo lắng sau khi con lớn, sẽ không thân với Viên Viên. Cho nên mới quyết định đi. Con là cảm thấy, để hai anh em bọn họ ở nhà chúng ta, ông ngoại và bà ngoại sẽ không cô đơn, có người ở cạnh. Ông bà nói được hay không ạ?”
Ông ngoại lau mặt một cái nói: “Con nếu như thật sự đã quyết định phải đi đến chỗ của mẹ con, chúng ta đương nhiên cũng không ngăn cản. Chuyện của hai anh em Hướng Đông, ta sẽ nói với y, bọn họ muốn đến thì đến.”
Nghê Huy gật đầu: “Ngày mai chúng ta chuyển nhà, ngày mốt con sẽ đi Thượng Hải. Để con đi rồi, con sẽ nói với y, hai người trước đừng nói với bọn họ.”
Ông ngoại và bà ngoại hồi lâu không nói gì, chính mình một tay nuôi lớn đứa nhỏ này rồi phải ly khai, nói không buồn chính là giả. Nhưng mà con nít lúc nào cũng cần phải lớn, bọn họ sớm muộn gì cũng phải ly khai, đây là quy luật của xã hội và tự nhiên, cho dù thương tâm đau buồn, cũng ngăn cản không được.
Ngày hôm sau dọn nhà, Thuỷ Hướng Đông vẫn như cũ đến giúp bọn họ thu dọn đồ đạc, Nghê Huy vẫn không nói với y, chỉ là trầm mặc mà nhìn đồ đạc, ôm lấy cái bình gốm Thanh Hoa mua ở Tô Châu. Cái bình gốm Thanh Hoa này đặt ở trên đỉnh của giá sách đã nhiều năm, lúc đầu nói muốn lấy ra để trang trí, nhưng sau lại quên đi, lần này phải chuyển nhà mới nhớ tới. Nghê Huy mở ra xem, vẫn như cảm thấy tinh xảo vô cùng, hắn nghĩ, đồ vật này phải bảo quản cẩn thận, về sau đợi chính mình có phòng, liền lấy ra trang trí.
Thuỷ Hướng Đông hôm qua bị Nghê Huy mắng một trận, không phải là không buồn, nhưng mà y không thể vì bị mắng mà chạy. Mấy ngày nay phải dọn nhà, tâm trạng của mọi người đều không tốt, đợi mọi thứ sắp xếp xong, ắt hẳn sẽ lại giống như lúc trước.
Nghê Huy nhìn đồ đạc rất nhanh đã xếp xong, liền gọi Thuỷ Hướng Đông lại: “Thuỷ Hướng Đông.”
Thuỷ Hướng Đông vui mừng quá đỗi, chạy qua, giống như con chó phạch phạch tha thiết nhìn hắn: “Ngươi kêu ta sao?”
Nghê Huy rũ xuống mi mắt nói: “Ngày mai ta đi Thượng Hải.”
“A? Ở Thượng Hải xảy ra chuyện gì sao, sắp đến khai giảng rồi.”
Nghê Huy nói: “Ta biết. Ta đến Thượng Hải học.”
Thuỷ Hướng Đông chỉ cảm thấy có một tia sấm sét giữa trời quang bổ trúng vào y, y cả người đều bối rối: “Tại sao?”
Nghê Huy nói: “Ta muốn đến Thượng Hải học thư pháp. Mẹ của ta và Chương thúc thúc cũng muốn để ta đến ở cùng Viên Viên.”
“Ngươi không phải đã đậu vào trường trung học Thực Nghiệm rồi sao?” Thuỷ Hướng Đông trong đầu một mảnh hỗn loạn, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mấy lần trước đều nói không đi Thượng Hải mà, sao lại đột nhiên lại nói muốn đi, là tại vì mình sao, làm cho hắn quá gấp. “Có phải bởi vì nguyên nhân ta muốn ở cùng với ngươi hay không? Ta không ở cùng với ngươi là được? Ngươi đừng đi, ta đến nơi gần trường học tìm nhà.” (:()
Nghê Huy không trả lời y, tiếp tục nói: “Ta đến Thượng Hải học, về sau ông ngoại và bà ngoại không có người chăm sóc. Trước khi thu xếp nhà ở ổn định, ngươi và Dương Dương dọn đến nhà của ta đi được không? Bồi ông ngoại bà ngoại, nhờ ngươi vậy.”
Thuỷ Hướng Đông liều mạng nhìn Nghê Huy, trừng đến nước mắt đều muốn chảy ra, ý này của hắn là có ý gì, dứt khoát chạy đến Thượng Hải, đây là muốn triệt để đoạn tuyệt qua lại với chính mình? Triệt để đoạn tuyệt qua lại, tại sao lại muốn mình chăm sóc ông ngoại bà ngoại của hắn chứ?”
Nghê Huy ngẩng đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Đương nhiên, đến hay không là do các ngươi quyết định.”
Thuỷ Hướng Đông dùng lực nháy mắt một cái: “Ngươi nhất định phải đến Thượng Hải sao? Không đi không được à?”
Nghê Huy nói: “Đúng, không đi không được.”
“Tại sao?” Thuỷ Hướng Đông lại hỏi một câu.
Nghê Huy mặt vô biểu tình nói: “Ta đã nói rồi, để học thư pháp, để bồi mẹ và em gái ta.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi không phải bởi vì né tranh ta mới đi sao?”
“Ta tránh ngươi để làm gì? Ta còn không đến nỗi sợ ngươi.” Nghê Huy lườm y một cái.
“Ta không có giống cái dạng mà hôm qua ngươi nói, vô cùng ghét ta sao? Thuỷ Hướng Đông truy hỏi.
Nghê Huy nhìn y, giống như một kẻ đáng thương, lời nói chanh chua cũng nói không ra: “Cũng không có vô cùng ghét, chính là có lúc cảm thấy có chút phiền. Lại nói ta lại không phải không trở lại, nhà ta ở đâu ngươi cũng không phải không biết, có thời gian có thể cùng Trương Dũng, Dương Dương đến chơi.”
Thuỷ Hướng Đông đáng thương mà nhìn Nghê Huy, trong lòng một mảnh thê lương, vốn dĩ hắn cũng không định gặp chính mình, bây giờ muốn đến Thượng Hải, vậy về sau bọn họ còn có thể có bao nhiêu lần cùng xuất hiện, y nhất thời cảm thấy con đường phía trước đen như mực.
Đồ đạc quá nhiều, chất đầy hai chiếc xe lớn, mới đem đồ đạc dọn xong. Lúc Nghê Huy đi, Thuỷ Hướng Đông dẫn theo em trai ngồi ở ghế đá ở bậc thềm, nhìn Nghê Huy leo lên buồng lái của xe tải, xe chậm rãi khởi động. Nước mắt của Thuỷ Hướng Đông cũng đầy hốc mắt, y cố gắng trừng mắt, sợ rằng vừa nháy mắt, nước mắt liền sẽ chảy xuống, quá mất mặt rồi.
Nghê Huy ngồi trên xe, nhìn khoảnh sân nhỏ quen thuộc dần dần đi xa, thân ảnh của hai anh em Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương cũng lùi về ngoài tầm mắt, cái sân nhỏ và nông thôn quen thuộc bên ngoài cửa sổ đều dần dần lui về phía sau, trong lòng dâng lên một cổ thê lương, những thứ tốt đẹp đó, tại sao luôn luôn phá hư, hơn nữa một đi không trở lại. Sau này, hắn sẽ không trở lại nơi đây, liền để ký ức tốt đẹp này, luôn luôn niêm phong trong ký ức.
Thuỷ Hướng Đông đầu óc mờ mịt ngồi trong sân, nhìn đống hỗn độn chất đầy trong sân, nghĩ đến ký ức ấm áp và tốt đẹp của ngày xưa: Nghê Huy ở trong sân luyện Thái cực, ngồi xổm trong góc cho con thỏ ăn, đào ve sầu khỉ dưới gốc cây chuối tây, đã từng ngồi với mình ở băng ghế đá nói chuyện, ở cửa lớn đi vào, từ trên ban công nhìn xuống chính mình… Những điều này, về sao sẽ không còn nữa.
Thuỷ Hướng Dương quay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Anh, Huy Huy ca và ông nội bà nội đều đi rồi, chúng ta làm sao đây?” Thuỷ Hướng Dương nhịn không được thúc thít rơi nước mắt.
Thuỷ Hướng Đông đem em trai ôm vào lòng mình, nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, Dương Dương, chúng ta có chỗ để đi.” Nếu Nghê Huy đã nhờ cậy y chăm sóc cho ông bà ngoại, vậy thì chăm sóc thôi, họ là ông bà ngoại của hắn, chính mình còn có thể từ chỗ bọn họ nghe được tin tức của Nghê Huy, mặc dù căn bản phân không rõ ràng, rốt cuộc là y chăm sóc người già, hay là người già chăm sóc bọn họ.
Thuỷ Hướng Đông dùng lực mà hít mũi một cái. Y nhìn cái l*иg thỏ kia, trong đầu còn lại hai con thỏ mập mạp chưa xử lý, đó là Nghê Huy nói, rất lâu trước kia đã hứa cho Thuỷ Hướng Dương, mấy con thỏ khác bọn họ đều bán rồi, liền còn lại hai con này. Y đứng lên, nắm tay em trai: “Dương Dương, chúng ta mang hai con thỏ nhỏ này về nhà đi.”
Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn lại căn nhà của ông ngoại Nghê Huy: “Anh, sau này chúng ta không thể đến nhà bà nội ăn cơm nữa rồi.”
Thuỷ Hướng Đông đứng dậy, quay đầu lại, nhìn trên tường dùng vôi trắng vẽ lên một chữ “Huỷ” lớn, dùng khoanh tròn một cái, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy, chữ “huỷ” này không chỉ huỷ đi căn nhà, còn có niềm tin và tình cảm mà y không dễ gì có được từ Nghê Huy. Nước mắt của Thuỷ Hướng Đông rốt cuộc cũng không khống chế được, từ hốc mắt mà chảy xuống, rơi xuống đất, thấm vào cát bụi, biến mất không thấy.
Hết chương 42.