Sa Hán Minh ở cùng một chỗ với Nghê Huy, tim của Thuỷ Hướng Đông vẫn cứ như là rau ngâm trong vại, ê ẩm mềm nhũn, các loại ngưỡng mộ đố kị Sa Hán Minh. Nghê Huy và Sa Hán Minh cùng vào cùng ra, cùng ngủ chung một giường, quần áo của hai người có lúc cũng mặc của nhau, nhưng mà hắn đối với chính mình lại từ trước tới giờ đều phân biệt rõ ràng.
Nhưng mà Thuỷ Hướng Đông lại nghĩ, Nghê Huy nếu là sống lại, hắn không có làm rõ việc cả đời không qua lại với mình, đã rất may mắn rồi. Còn có thể lặng lẽ ở bên cạnh Nghê Huy, đã thoả mãn rồi.
Nghê Huy đương nhiên nghĩ đến việc phân rõ giới tuyến với Thuỷ Hướng Đông, không cho phép y bước vào nhà mình nữa bước, nhưng mà trên thực tế trong lúc làm việc rõ ràng là không thể, hai anh em này đã khắc sâu vào tim của ông ngoại và bà ngoại, Thuỷ Hướng Đông muốn đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không chặn ngoài cửa. Nếu như chính mình mạnh mẽ biểu lộ rõ ràng thái độ đối với Thuỷ Hướng Đông, phân rõ giới tuyến, nói xấu lẫn nhau, chỉ lưu lại ấn tượng cho ông bà ngoại một đứa nhỏ không biết lẽ phải, không có sự đồng cảm. Hơn nữa lần trước ở Thượng Hải, Thuỷ Hướng Đông đã biểu hiện rõ không đội trời chung với Nghê Hi, chỉ một điều này, khiến cho Nghê Huy vẫn có chút âm thầm thoải mái, ít nhất là y đứng về phía mình.
Cho nên thái độ của Nghê Huy đối với Thuỷ Hướng Đông vẫn là như vậy, không cho phép, không thân cận, cũng không hoàn toàn kháng cự. Thuỷ Hướng Đông có lúc rất thích làm lão đại, có những lúc hắn và Sa Hán Minh, Trương Dũng gây ra vài cái tai hoạ, Thuỷ Hướng Đông nguyện ý chủ động đến giúp đỡ xử lý cục diện rối rắm, đây cũng không phải là không thể. Hắn chính mình không phải là không có năng lực xử lý cục diện rối rắm, nhưng mà có người nguyện ý đến xử lý, hắn rất vui mừng làm ông chủ vung tay.
Sau khi Sa Hán Minh về nhà, cuộc sống của bọn hắn vẫn tiếp tục như trước.
Mỗi buổi sáng, Trương Dũng và Thuỷ Hướng Đông cùng nhau đi bán ve sầu khỉ, Nghê Huy bắt được cũng có đếm, tối hôm trước thì kiểm kê, tiền bán được cũng có chia cho hắn một phần, hắn sẽ không cự tuyệt, chính mình có chút tiền lẻ cũng tốt lắm, không cần lúc nào cũng phải chìa tay ra xin tiền ông bà ngoại.
Bán xong ve sầu khỉ, Thuỷ Hướng Đông liền đi đẩy mạnh tiêu thụ của máy chơi game, đồng hồ điện tử cũng bán xong, bởi vì số lượng không nhiều, tổng cộng mới có 20 cái, y chọn kiểu dáng rất đẹp, để bán cho một nhà, một cái bán 20 đồng, máy chơi game thì nhiều hơn một chút, phỏng chừng còn có thể bán một đoạn thời gian nữa.
Có một ngày Thuỷ Hướng Đông đi bán đồng hồ điện tử cho cửa hiệu kia, đối phương nói với y: “Đồng hồ điện tử này ngươi nhập hàng ở đâu, còn hay không? Hai kiểu màu đỏ và màu xanh quân đội bán chạy nhất, nếu như còn, ta lấy mỗi kiểu 10 cái.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn ông chủ, nói: “Chỉ cần hai kiểu này thôi sao? Kiểu khác cần hay không?”
“Mấy kiểu khác cũng cần một ít, giao ba bốn cái là được rồi, hai kiểu này cần nhiều một chút, ngươi khi nào có thể giao hàng?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Phải đợi vài ngày, được không?”
Ông chủ nói: “Được, ngươi có hàng, thì trực tiếp đến tìm ta.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn máy chơi game trong balo, mùa hè đã qua một nửa, 200 cái máy chơi game mới bán được hơn 100, còn dư lại sáu bảy chục cái, đoán chừng còn cần một chút thời gian mới có thể bán hết. Thị trường của đồ vật này vẫn còn hạn chế, hơn nữa đặc biệt chống làm rớt, không dễ hư, đổi mới quá chậm, xem ra về sau buôn bán không được nữa. Nếu như đồng hồ điện tử bán được, vậy thì bán đồng hồ điện tử đi, qua vài ngày lại đi Thượng Hải một chuyến.
Nghê Huy thì sáng sơm mỗi ngày thức dậy tập Thái Cực, ăn sáng xong thì đến nhà Điền lão sư luyện chữ. Mùa hè rất nóng, buổi trưa một hai giờ chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, ngồi một chút liền đổ mồ hôi, Nghê Huy còn phải bất chấp thời tiết nóng mà ngồi xe đến nhà Điền lão sư, nóng nảy bắt đầu luyện chữ, hiệu quả chắc chắn là không tốt. Điền lão sư sợ nóng chết Nghê Huy, đổi lại thời gian học, 8 giờ sáng đến 10 giờ rưỡi, kéo dài hơn nữa tiếng.
Chữ của Nghê Huy tiến bộ rất nhanh, mặc dù mới tập viết được hơn một năm, đã rất đúng chuẩn. Điền lão sư rất thích học trò này, đứa nhỏ này tính cách trầm tĩnh, hiểu biết cũng cao, là người có thể làm nên chuyện, cho nên dạy học cũng cần dụng tâm một chút. Ngoài việc viết chữ đọc chữ ra, Điền lão sư còn kể cho Nghê Huy nghe về những chuyện liên quan đến thư pháp, Nghê Huy từ những chuyện cổ này, những chuyện lý thú trong truyền thuyết mà ít ai biết đến cũng được lợi ích không nhỏ, sự nhiệt tình và hiểu biết đối với thư pháp cũng sâu hơn.
Tan học, về nhà ăn cơm, sau đó ngủ trưa, buổi chiều lại làm ổ trong nhà đọc sách, xem tivi, Thuỷ Hướng Đông thường sẽ dẫn Thuỷ Hướng Dương đến bên này, Trương Dũng hơn phân nữa cũng sẽ đến đây, vài người liền xúm lại cùng nhau chơi. Trương Dũng thích đánh cờ, thường thì sẽ tìm Nghê Huy đánh mấy bàn, y không tìm Thuỷ Hướng Đông, vì trình độ của Thuỷ Hướng Đông quá cao, Trương Dũng thường bị thua, còn bị Thuỷ Hướng Dương xem thường, gọi y là “bại tướng dưới tay”.
Trương Dũng gân cổ nói: “Ta lại không thua ngươi, sao lại là bại tướng dưới tay ngươi? Chúng ta tới đánh hai bàn!”
Thuỷ Hướng Dương ngay cả chữ đều không biết mấy chữ, đương nhiên sẽ không biết đánh cờ, y nói: “Ngươi thua anh trai của ta, cũng có nghĩa là bại tướng dưới tay anh trai ta!”
Trương Dũng để tìm lại cân bằng một chút, liền kéo lấy Nghê Huy ngồi kế bên hắn, Nghê Huy đương nhiên cũng không cùng trình độ với y, nhưng mà hắn sẽ không như Thuỷ Hướng Đông không nể mặt như vậy, tóm lại sẽ ba bàn sẽ thua một bàn, ít nhất cũng khiến Trương Dũng còn tìm kiếm được chút cảm giác thành tựu. Trương Dũng kỳ thực vẫn là thích đánh cờ với Sa Hán Minh nhất: “Vẫn là Sa Tử tốt, y không qua nổi ta.”
Nghê Huy liếc nghiêng y: “Ngươi không sự y kêu ngươi một đường chân trời à?”
Trương Dũng đỏ mặt: “Ông nội ta nói, mắt nhỏ rất tốt a, nhỏ có thể tập hợp thần thông, ngươi xem cây ná của ta bắn rất tốt, Khôi Tước(1 loại chim) xa như vậy, ta đều có thể bắn trúng. Tương lai ta đi làm quân nhân, bảo đảm là tay súng thiện xạ!” Cha của Trương Dũng là quân nhân chuyên nghiệp, đến nay vẫn còn đóng giữ ở Thanh Hải, mẹ của y cũng theo quân đội, để giáo dục y, liền để y ở nhà ông nội bà nội, đây cũng là lưu lại tuổi thơ. Lý tưởng lớn nhất của Trương Dũng chính là làm quân nhân.
Nghê Huy cười rộ lên: “Làm quân nhân rất khổ. Ngươi không sợ sao?”
“Ta không sợ, nam tử hán đổ máu chứ không rơi lệ!” Trương Dũng vỗ ngực, vẻ mặt bộ dáng hùng hồn chính nghĩa.
Nghê Huy có chút ngưỡng mộ Trương Dũng, tuổi còn nhỏ thì định được chí hướng, hơn nữa làm quân nhân còn thực tế so với viết nhà khoa học, phi hành gia trong những chỗ trống của tập làm văn “Lý tưởng của tôi”, hắn chính mình không biết tương lai làm cái gì, chính mình muốn thật là đứa con nít, còn có thể mơ mộng, bây giờ thấy nhiều rồi, liền không biết chính mình muốn cái gì. Hắn chỉ nghĩ muốn một cuộc sống bình an vui vẻ, không có âm mưu, không có lừa dối, một đời bình thường thanh thản, như vậy có thể không?
Nghê Huy hỏi Thuỷ Hướng Dương đang cầm mấy quân cờ xếp chồng lên nhau: “Dương Dương, em lớn lên muốn làm cái gì?”
Thuỷ Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Nghê Huy, nháy nháy mắt: “Làm anh trai.”
Nghê Huy nở nụ cười: “Tại sao muốn làm anh trai a?”
“Anh trai rất lợi hại a.”
Trương Dũng bóp lấy khuôn mặt trẻ con mập mạp của Thuỷ Hướng Dương: “Em không có em trai hay em gái, mãi mãi cũng không làm được anh trai.”
Thuỷ Hướng Dương nghiêm trang nói: “Em lớn lên, chính là anh trai.”
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Thuỷ Hướng Đông luyện chữ xong từ trong thư phòng đi ra, y buổi trưa không có thời gian luyện chữ, chỉ có thể luyện vào buổi chiều, trong phòng rất nóng, luyện chữ mà trên cổ đã thấm đầy mồ hôi.
Trương Dũng hì hì cười nói: “Dương Dương nói lớn lên muốn làm anh trai.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Được a, sau này ngươi làm em trai của nó.”
“Tại sao muốn ta làm em trai của nó?” Trương Dũng xù lông lên, rất không hài lòng.
Thuỷ Hướng Đông khêu mi: “Vậy chúng ta đến đánh một trận, ai thua người đó làm em trai của Dương Dương.”
Trương Dũng hình Thuỷ Hướng Đông, kinh sợ, miệng lại kêu la: “Ngươi chính là khi dễ ta.”
Nghê Huy ha ha cười: “Trương Dũng ngươi đừng để ý đến hai anh em bọn họ.”
Thuỷ Hướng Đông lau mồ hôi nói: “Hồ bơi trong sân vận động ở phía đông mới khai trương, chúng ta đi học bơi đi.”
“Được a, được a.” Trương Dũng tích cực hưởng ứng, “Mấy hôm nay nóng chết đi được, đi tắm là thoải mái nhất.”
Thuỷ Hướng Đông mỉm cười nhìn Nghê Huy: “Nghê Huy ngươi đi không?”
Nghê Huy có chút động lòng, mấy ngày này được ngâm mình trong nước đương nhiên là thoải mái rồi, chỉ là buổi chiều mới mở cửa, thật sự là quá nóng, muốn tróc da a: “Khi nào thì đi bơi, nóng quá rồi.”
Trương Dũng nói: “Ngâm vào nước liền không nóng nửa, đi đi, Nê Ba, còn có thể học bơi.”
Thuỷ Hướng Đông thoáng nhìn qua ông ngoại Nghê Huy đang từ ngoài đi vào, vội vàng nói: “Trần gia gia, con nghe nói hồ bơi trong sân vận động khai trương rồi, chúng con muốn đi học bơi.”
Ông ngoại nói: “Khai trương rồi sao? Các con đều muốn học sao?”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Con muốn đi, Dương Dương cũng muốn đi.”
Trương Dũng giơ tay: “Con cũng muốn đi.”
“Con sao cũng được.” Nghê Huy nói.
Thế là mấy người xế chiều hôm đó liền đến hồ bơi đăng ký, khai trương ưu đãi giảm giá, card một tháng là 10 đồng, nếu như là một năm, thì là 50 đồng. Kỳ thực card một năm không dùng hết, vẫn là card một tháng tương đối tốt, đợi đến trời lạnh, ai còn đi bơi a.
Phí của card một tháng đều là tiền mọi người tự kiếm được, từ việc bán ve sầu khỉ. Ông ngoại thấy bọn họ mỗi người đều tự cầm tiền của mình đi đăng ký, vui vẻ, gật đầu không ngừng: “Tốt, tốt, chính mình có thể kiếm tiền tiêu, rất tốt.” Để bảo đảm sự an toàn cho mấy đứa nhỏ, ông ngoại chính mình cũng làm một cái card, đây là thời gian nghỉ hè còn lại vẫn còn chưa tới một tháng, mọi người lại thêm một hoạt động, chính là buổi chiều đi hồ bơi.
Nghê Huy cũng gọi Sa Hán Minh tới, sân vận động ở phía đông cách nhà Sa Hán Minh tương đối gần, vừa vặn cùng nhau đi. Sa Hán Minh đúng lúc một mình ở nhà ©ôи ŧɧịt̠ thiu, bà nội lại không cho hắn tới chỗ Nghê Huy chơi, nghe nói có thể cùng nhau đi bơi, đơn giản là mừng không kể xiết, không ngừng vội vàng đáp ứng.
Thuỷ Hướng Đông vốn định lợi dụng việc học bơi thân mật với Nghê Huy một chút, không nghĩ đến Sa Hán Minh cũng tới, y vừa tới, Nghê Huy liền dính cùng một chỗ với y, Thuỷ Hướng Đông rất là buồn bực a, còn kém ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn(anh công muốn tự kỷ). Rốt cuộc phải làm sao, Nghê Huy mới bằng lòng đối với chính mình giống như là đối với Sa Hán Minh, coi như là không thể giống như Sa Hán Minh đi, ít nhất cũng phải giống như Trương Dũng vậy.
Con nít rất thích nước, có thể là bản tính trời sinh. Bọn họ lúc trước chỉ nghịch nước ở dòng suối nhỏ trước cửa nhà, dòng suối nhỏ nước rất cạn, bơi không được, Trương Dũng thậm chí còn muốn xuống ao đi học bơi, bị Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy nghiêm khắc ngăn lại, nước trong ao không biết là sâu hay cạn, xảy ra chuyện gì không đùa giỡn được. Bây giờ mọi người có cơ hội đi bơi ở hồ bơi, vậy thì thích khỏi nói.
Trương Dũng thật sự cũng coi như là thiên tài vận động, buổi chiều hôm trước mới học bơi chó, đẩy cái phao bơi, vui sướиɠ mà đạp nước.
Thuỷ Hướng Đông lại là dáng vẻ trời sinh biết bơi, vừa xuống nước liền bơi đến sung sướиɠ. Mà Nghê Huy lại dùng phao bơi che giấu đến hai ngày, lúc này mới ném cái phao bơi. Sa Hán Minh mặc dù là thích nước, nhưng mà thể chất lại có chút giống như là quả cân, sao cũng không bơi được, đành phải giống như Thuỷ Hướng Dương, tròng cái phao bơi lăn lộn cùng với mọi người. Thẳng đến khi Thuỷ Hướng Dương 4 tuổi đã biết bơi, Sa Hán Minh còn chưa học được. Y cảm thấy rất là mất mặt, nhưng mà lại thích xuống nước, mỗi ngày buổi chiều đều không quản mưa gió, nhất định phải đến báo danh.
Nghê Huy thích bơi tự do, mỗi lần đều muốn thi đấu cùng với Trương Dũng trong hồ bơi chỉ có hai người, Thuỷ Hướng Đông tự nhiên cũng muốn hăng hái đi theo. Sa Hán Minh lại chỉ có thể tròng cái phao bơi, ánh mắt trông mong nhìn bọn hắn chơi. Chỉ có lúc này, Thuỷ Hướng Đông mới tìm được chút cảm giác chiến thắng.
Nghê Huy cảm thấy, Sa Hán Minh học bơi không được, chủ yếu vẫn là ảnh hưởng của tâm lý, sợ bị sặc nước, lúc trước khi tắm rửa ở dòng suối nhỏ, chơi đùa cùng Trương Dũng không cẩn thận bị té bị sặc nước, cho nên không dám vùi đầu vào trong nước. Nghê Huy càng kiên nhẫn hướng dẫn y, ông ngoại và Trương Dũng cũng chủ động tích cực bảo vệ hộ tống, cuối cùng trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè mấy ngày, Sa Hán Minh cũng biết bơi, y ném cái phao bơi tỏ ra đặc biệt hăng hái, mỗi ngày đều đến sớm về muộn, muốn đem khoảng thời gian tụt lại phía sau kia bổ túc lại.
Chiều hôm đó, thời tiết đặc biệt nóng bức, xem ra là muốn mưa, Nghê Huy trong lòng nghĩ nếu như trời mưa, liền không đi bơi được. Kết quả là Sa Hán Minh gọi điện thoại đến: “Nê Ba, ta đang ở hồ bơi đợi ngươi nè.” Không nói lời nào nữa liền gác máy.
Nghê Huy buông điện thoại xuống, lau mồ hôi một cái, nhìn thoáng qua sắc trời ở bên ngoài, rõ ràng là sẽ đổ một trận mưa lớn, nhưng mà Sa Hán Minh lại kiên trì muốn đi bơi, phỏng chừng là vừa học bơi được, hứng thú đang dâng trào, thật là không quản gió mưa. Hắn đành phải đi thu dọn đồ đạc, không thể để y đi một mình được.
Nghê Huy thu dọn xong, đi kêu ông ngoại: “Ông ngoại, đi bơi không ạ?”
Ông ngoại chỉ vào cái khăn lông ướt ở trên trán, hắt hơi một cái: “Ta bị cảm, hôm nay không đi được. Lát nữa trời mưa to, hay là đừng đi, Huy Huy.”
Nghê Huy nói: “Nhưng mà Sa Tử y đã đi rồi, con không thể để y đi một mình được. Ông ngoại ở nhà dưỡng bệnh đi, con tự đi, con sẽ cẩn thận.”
Ông ngoại suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy các con chơi ở chỗ nước cạn thôi, đừng đi ra chỗ nước sâu, chú ý an toàn. Có vấn đề gì, phải gọi nhân viên cứu hộ liền, hiểu không?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ biết.”
Lúc Nghê Huy đi, Thuỷ Hướng Đông còn chưa đến, hắn lo lắng cho Sa Hán Minh có một mình nên đi trước, liền không đợi Thuỷ Hướng Đông, chính mình xách túi đi.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, cuồng phong nổi lên tứ phía, túi ny lông giống như là bong bóng bị đứt dây bay loạn xạ trong không trung, không biết dừng chân ở nơi đâu. Nghê Huy nhíu mày, nhìn cảnh tưởng bên ngoài cửa xe, trong lòng nghĩ Sa Hán Minh thật là cố chấp, trời như vậy cũng kiên trì đi bơi.
Đến hồ bơi, phát hiện người trong hồ bơi quả nhiên không nhiều, chỉ có lác đác mấy người, Sa Hán Minh đã bơi lội trong nước. Nghê Huy thay đồ bơi xuống nước, Sa Hán Minh nhào tới bên người hắn: “Nê Ba, ngươi đến rồi, bọn họ đâu?”
Nghê Huy nói: “Ông ngoại bị cảm, không đến được. Ta chưa gọi Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng, không biết bọn họ có đến hay không.”
Sa Hán Minh nói: “Vậy chúng ta thi đấu đi.” Y vừa mới học được bơi tự do, nghị lực tràn đầy, mỗi ngày đều ước gì được ngâm mình trong nước.
Nghê Huy nói: “Vẫn là đừng đi ra chỗ nước sâu, ở chỗ nước cạn một chút là được rồi.”
“Không sao đâu, ta biết bơi mà, chỗ nước cạn bơi không được.” Sa Hán Minh nói rồi liền hướng ra chỗ nước sâu.
Nghê Huy đành phải đi theo, người ở trong hồ bơi rất ít, trái lại so với lúc bình thường thì dễ chịu hơn. Nghê Huy bơi một trận, phát hiện bác trông coi hồ bơi vẫn đang ở bên cạnh nhìn bọn hắn, liền yên tâm. Vội ra chỗ Sa Hán Minh, cùng nhau bơi, bơi rất vui vẻ, Nghê Huy cũng buông lỏng cảnh giác, không chú ý đến bác trông coi hồ bơi không biết đã đi từ khi nào rồi.
Sa Hán Minh bơi hết hồ, lại muốn học đứng nước, Nghê Huy liền ở một bên dạy y. Đang chơi vui vẻ, chân của Sa Hán Minh đột nhiên bị chuột rút, chân bị hụt, tỏm xuống một cái bị sặc một ngụm nước, Nghê Huy phát hiện không thích hợp, vội vàng đi qua kéo y, kết quả bị Sa Hán Minh hốt hoàng ôm lấy cái cổ, Nghê Huy dốc sức bơi vào bờ, nhưng mà Sa Hán Minh nặng hơn hắn, kéo hắn chìm xuống dưới nước.
Nghê Huy mở miệng kêu cứu, nhưng mà vừa mới mở miệng, chữ “cứu” vừa mới phát ra, nước liền tràn vào miệng, bị sặc lại nói không ra tiếng. Nghê Huy đại não một mảnh rõ ràng, dùng sức đập mặt nước, mưa lớn tầm tả đột nhiên trút xuống, nước ào ào đổ xuống mặt nước, chút động tĩnh mà hắn làm ra không hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, trong lòng hắn có chút tuyệt vọng, ai thấy, mau đến cứu bọn hắn a, hắn cũng không muốn đời này phải hối hận, cùng với Sa Hán Minh ở đây tặng cái mạng nhỏ này.
Thuỷ Hướng Đông vội vàng xuyên qua màn mưa chạy đến hồ bơi, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Nghê Huy, Nghê…” Vừa ngẩng đầu liền thấy Nghê Huy đang giãy dụa như người sắp chết trên mặt nước, tim y đập mạnh một cái, vội vàng lớn tiếng kêu cứu, “Cứu mạng a! Có người chết chìm!” Vừa kêu vừa tiến vào trong nước, quần áo giày sandal cũng không kịp cởi, phù phù một chút tiến vào trong nước, dốc sức hướng về Nghê Huy đang giãy dụa trong nước.
Vài người trong hồ bơi lúc này mới phát hiện có gì không đúng, cũng bơi qua bên này.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng cũng đem Nghê Huy và Sa Hán Minh đều vớt lên, hơi thở của hai người đều rất yếu.” Thuỷ Hướng Đông vội đến nước mắt đều chảy ra: “Nghê Huy, Nghê Huy, ngươi mau tỉnh lại a!”
Một người lớn ở bên cạnh nói: “Ngươi tránh ra, chết chìm rồi, mau hô hấp nhân tạo cho hắn.”
Thuỷ Hướng Đông bị nhắc nhở, quỳ xuống, nắm lấy lỗ mũi Nghê Huy, bóp miệng hắn ra, liền xít tới, Nghê Huy đến lần thứ ba y hôn xuống mới mở mắt, hắn ho khan một tiếng, nhổ ra một chút nước, câu đầu tiên chính là: “Sa Tử đâu?”
Tình hình của Sa Hán Minh nghiêm trọng hơn Nghê Huy, bên cạnh có người đang hô hấp nhân tạo cho Sa Hán Minh, còn có người đang đè ngực y, làm một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Sa Hán Minh, nhổ ra không ít nước, Thuỷ Hướng Đông nói: “Y không sao.”
Nghê Huy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu có chuyện gì, nếu không thì không biết ăn nói làm sao với cha mẹ của Sa Hán Minh, đều là hắn kêu y đi học bơi.
Thuỷ Hướng Đông ngẩng đầu nhìn người giúp đỡ nói: “Thúc thúc, cám ơn các người đã cứu bạn của con, làm phiền người đưa bạn con đến bệnh viện dùm.”
“Y đã tỉnh rổi, không cần phải đến bệnh viện nữa đâu.” Bác phụ trách cứu hộ kinh hồn mà phủ định, do dự nói, y vừa mới đi một chút, đi nhà vệ sinh, liền gặp phải chuyện chết chìm, cũng may không có chuyện gì lớn, nghĩ lại mà cảm thấy sợ.
Thuỷ Hướng Đông kiên quyết nói: “Không được, phải đi để xem còn vấn đề gì hay không, vạn nhất có chuyện gì, hồ bơi của các ngươi có chịu trách nhiệm không?” Y sợ nhất chính là vạn nhất để lại di chứng, đến lúc đó có vấn đề gì thì cũng đã muộn rồi.
Dưới sự kiên trì của Thuỷ Hướng Đông, mọi người rốt cuộc vẫn là đưa Nghê Huy và Sa Hán Minh đến bệnh viện ở phụ cận, trong bệnh viện kiểm tra hai tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới xuất viện.