- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 54
Trọng Sinh Chi Đích Tử
Chương 54
Mười lăm năm trước, tiên hoàng đích thân phong tướng cho Đường Kính tại Tĩnh Thai, không ai có thể ngờ, mười lăm năm sau, đương kim Thánh Thượng lại ở Tĩnh Thai lần thứ hai phong tướng cho Đường Kính.
Úc Hề viên vẫn luôn yên tĩnh, hôm nay lại có thể nghe được tiếng ồn ào trên đường, tuy rằng Úc Hề viên có đại môn trực tiếp đi ra phố, nhưng nếu là bình thường sẽ không nghe được tiếng động gì.
Thời Việt hiếm khi trở về, đang hầu hạ bên người Úc Thụy, Úc Thụy hỏi: “Bên ngoài vì sao náo nhiệt như thế?”
Thời Việt đang muốn đi ra ngoài nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì, Chỉ Hi đã bưng mâm đựng trái cây bước vào, cười nói: “Thiếu gia, bên ngoài rất náo nhiệt, trên đường toàn người là người.”
Úc Thụy cười hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì vậy?”
Chỉ Hi đáp: “Thiếu gia ngài quên rồi ư, hôm nay là ngày lão gia thụ phong a! Trên đường đều là người, Hoàng Thượng đã ban biển hiệu, đang treo ngoài đại môn đó, thật nhiều người vây quanh nhìn.”
Lúc này Úc Thụy mới gật gật đầu, thở dài: “Thượng tướng quân… Trách không được lại ồn ào như vậy.”
Chỉ Hi nói: “Lão phu nhân nghe nói lão gia lại được phong tướng, không chịu ngồi yên ở biệt trang, gấp gáp vội vã trở về, hiện tại đang ở trên đường rồi.”
Úc Thụy nói: “Chuyện nghênh đón lão phu nhân chuẩn bị thế nào rồi, bây giờ lão gia không rảnh rỗi, Thành Thứ đi theo cũng không được an nhàn.”
Thời Việt dáp: “Thiếu gia yên tâm, ta cùng với Kiều Tương tỷ đã chuẩn bị xong rồi.”
Úc Thụy nói: “Ngươi cũng đã là lão bản, còn phải vội vàng chuyện trong nhà, làm khó cho ngươi rồi.”
Thời Việt cười nói: “Đây là việc ta nên làm, quản gia cũng đã dặn dò ta, chỉ sợ làm không tốt không chu toàn toàn.”
Đang lúc nói chuyện Kiều Tương đột nhiên lại đây, cười nói: “Thiếu gia, biển hiệu bên ngoài đã treo tốt lắm, nô tỳ đẩy ngươi đi xem một cái?”
Úc Thụy gật gật đầu, mọi người cùng đi ra đại môn, đại môn ngày thường lạnh lẽo uy nghiêm, hiện giờ người người vây quanh chật kín, có người xem náo nhiệt, cũng có hạ nhân canh giữ.
Úc Thụy nhìn phía trên đại môn Đường gia có thêm vài chữ to đoan chính —— Thượng tướng quân phủ.
Không khỏi có chút thổn thức, hiện giờ đây không phải là tòa nhà nữa, mà là phủ, Đường Kính lại trở thành người có chức quan, trách không được lão phu nhân cao hứng đến mức nhanh chóng quay về.
Úc Thụy cảm thán. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy phong quang của Đường gia, nhưng Đường Kính được phong hầu xong, lại lập tức phải ra chiến trường, đến lúc đó đao kiếm không có mắt, tuy hắn vẫn quanh quanh quẩn quẩn buôn bán ở nhà, chẳng qua chuyện trên sa trường còn ai không biết nữa.
Thời Việt thấy hắn thở dài, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia cũng đừng suy nghĩ nhiều, lão gia tự có chừng mực.”
Úc Thụy gật đầu, đáp: “Ta biết, ta cũng không muốn cản trở hắn, lão gia có khát vọng của lão gia, hắn nhiều năm qua vẫn làm thương nhân, rốt cục lại có thể thực hiện khát vọng…”
Đường Kính thụ phong tại Tĩnh Thai, mười lăm năm trước tiên hoàng ngự ban cho Đường Kính một bả kim đao, Đường Kính vẫn luôn mang theo, hiện giờ Triệu Lê cũng sai người đúc ra một thanh kim đao giống hệt cái nọ, ngự ban cho Đường Kính, vẫn là hình dáng của thanh đao đó, ý của Triệu Lê không cần nói cũng biết, chính là để trong lòng Đường Kính không có ngăn cách, tựa như mười lăm năm trước, thủy chung như một, tận trung.
Đường Kính quỳ trên mặt đất, hai tay tiếp nhận kim đao, Triệu Lê khách sáo nói hai câu nói, liền đích thân đỡ Đường Kính đứng dậy, cầm lấy chén rượu bên cạnh, giao một chén cho Đường Kính, Triệu Lê một hơi uống cạn chén rượu trong tay, “Răng rắc” một tiếng ném chén rượu xuống đất.
Đường Kính cũng lập tức uống cạn chén rượu, sau đó ném chén xuống đất, dưới đài là từng hàng binh lính tay cầm trường thương đứng nghiêm trang, đã qua bao nhiêu năm, những binh lính từng đi theo Đường Kính nếu không phải được điều sang Ngụy gia quân, thì chính là đã xuất ngũ hồi hương. Giờ đây trong đội ngũ đều là những khuôn mặt xa lạ, chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến địa vị của Đường Kính ở trong lòng bọn họ, cũng không ảnh hưởng đến uy nghiêm cùng thanh danh của Đường Kính.
Ngay tại khi chén rượu “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, dưới đài vang lên từng đợt tiếng hô chấn động núi sông.
Sau khi sắc phong, Triệu Lê còn chuẩn bị tiệc rượu ở trong cung, cũng là để tiễn Đường Kính.
Đường Kính được phong làm Thượng tướng quân, Tề Chương là Thiên tướng quân, Liên Hách không được phong quân hàm, tựa hồ Triệu Lê đã quyết định chờ sau khi Đường Kính xuất chinh thì phái y mang binh đóng ở sườn Vọng Long.
Tiệc rượu phi thường náo nhiệt, rất nhiều triều thần cũng coi như là người quen cũ của Đường Kính, không cần biết năm đó là đối thủ hay là cái gì, hiện giờ gặp lại, không khỏi một trận thổn thức, hơn nữa tình thế hiện tại loạn trong giặc ngoài, vẫn phải chờ Thượng tướng quân Đường Kính đánh lui quân địch bảo vệ đất nước, cho nên đều bâu đến trò chuyện trò chuyện.
Đường Kính vốn đã không thích cùng người khác khách sáo qua qua lại lại, uống chút rượu tuy rằng không đến mức say xỉn, nhưng không muốn nói gì nữa, liền không coi ai vào đâu mặc kệ Triệu Lê đi đến chỗ khác thanh tịnh.
Liên Hách thấy Đường Kính đi ra xa, tay cầm hai bầu rượu đi theo, Đường Kính thấy là Liên Hách, cũng không nói lời nào, chỉ tiếp nhận bầu rượu của hắn ngửa cổ uống.
Liên Hách cười hỏi: “Ngươi từ quan nhiều năm như vậy rồi, đã từng nghĩ sẽ có ngày này?”
Đường Kính thản nhiên đáp: “Ngươi làm quan nhiều năm như vậy rồi, đã từng nghĩ sẽ có ngày này?”
Liên Hách cũng tu rượu như nước lã, lắc lắc bầu rượu, vẻ mặt ôn nhu cười hỏi: “Liên mỗ không biết tướng quân đang nói gì.”
Đường Kính cũng không dây dưa vấn đề này với hắn, mà chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng cho ngươi bao nhiêu binh mã trấn thủ núi Vọng Long.”
Liên Hách dừng một chút, trả lời: “Hai vạn.”
Đường Kính chẳng biết tại sao cười một tiếng: “Đủ rồi.”
Liên Hách gật gật đầu, nói: “Đúng là đã đủ rồi, kỳ thật hai ngàn cũng đủ, còn lại chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.”
Hắn dứt lời, hai người đều trầm mặc, Liên Hách lại nói: “Đường Kính a, chúng ta đã thật lâu không tâm bình khí hòa trò chuyện, ngươi sắp phải xuất chinh rồi, vậy coi như ta chặt đứt nỗi lo về sau cho ngươi, Quả thật Liên mỗ không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế.”
Đường Kính đáp: “Hiện tại đổi ý còn kịp.”
Liên Hách lắc đầu, “Ta đã từng nói với hắn, chắp tay không hối hận… Ta chính là quân cờ trên bàn cờ của hắn, hắn bảo ta đi, ta nhất định sẽ không lui về sau, ta đã làm trung thần nhiều năm rồi, hắn cũng cho ta một cơ hội, để ta vĩnh viễn là một trung thần, Liên gia sẽ không đến mức hổ thẹn vì ta.”
Đường Kính cười lạnh: “Ta đã từng nhận định ngươi là một địch thủ, chẳng qua hôm nay xem ra, ngươi không xứng.”
“Ta đương nhiên không thể theo kịp Đường tứ gia, dù là tâm tư hay là vĩ lược.”
Đường Kính đột nhiên mở miệng, lạnh lẽo khô cằn nói: “Ngươi cho là chuyện giữa ngươi với hoàng thượng, không có ai biết?”
Liên Hách cả người chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Đường Kính, ánh mắt cũng từ hỗn độn trở nên lợi hại sắc bén, hắn cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kính.
Đường Kính cười hỏi: “Như thế nào, Đường mỗ nói sai rồi ư? Ngươi muốn tận trung, ngươi nghĩ rằng vì hắn ngươi có thể đi chết, phải không.”
Liên Hách lạnh lùng nói: “Liên mỗ cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.”
“Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, nhưng giữ vững được giang sơn thì rất khó, cho dù ngươi có chết một trăm lần, người bên ngoài sẽ thấy được cái gì. Ngươi có thể suy nghĩ cho hắn, vì sao không thể vì hắn mà chiến thắng trở về, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, chỉ cần ngươi muốn, bao nhiêu năm ngươi đi nữa cũng có thể đứng ở bên cạnh hắn.”
Ánh mắt Liên Hách đăm chiêu, nhìn chằm chằm ngọn đèn bên cạnh, ngọn lửa thỉnh thoảng lại nhảy lên lách tách, cũng không biết có nghe được lời của Đường Kính hay không, thật lâu sau cũng không trả lời.
Cuối cùng Liên Hách cũng không nói gì, chỉ thở dài thật sâu.
Lúc Đường Kính xuất cung đã rất khuya, ngồi xe ngựa trở về, đến đại môn. Sắc trời đã đen kịt, ngoài đại môn cũng không còn náo nhiệt như buổi sáng nữa, chỉ có vài hạ nhân canh giữ ở đó.
Bọn hạ nhân nhìn thấy xe ngựa của lão gia, nhanh chóng nghênh đón, bưng ghế đặt xuống, lót lên nệm mềm màu đỏ, sau đó thỉnh Đường Kính xuống xe.
Đường Kính bước xuống xe, đã sắp cuối hạ, buổi tối cũng dần trở nên lạnh hơn, y uống chút rượu, ở trong xe ngựa không cảm thấy gì, xuống xe mới biết gió hơi lớn, làm vạt áo tung bay.
Đường Kính hỏi: “Thiếu gia đã ngủ chưa?”
Hạ nhân đáp: “Bẩm lão gia, hôm nay thiếu gia đi ngủ sơm, bởi vì ban ngày trong phủ hơi ồn ào.”
Đường Kính gật đầu, hạ nhân lại nói: “Có thể đầu tháng sau lão phu nhân về đến nơi, Thời Việt đã chuẩn bị sai người đi đón lão thái thái.”
Đường Kính lại gật đầu một cái, vừa bước vào cửa, vừa phất tay nói: “Không cần đi theo.”
Y đi vào trong, bởi vì trên người toàn là mùi rượu, không khỏi cảm thấy khó chịu, liền đi tắm rửa một cái, thay xiêm y, lúc này mới đến Úc Hề viên.
Úc Hề viên vào ban đên rất yên tĩnh, thứ nhất bởi vì không có nhiều người, thứ hai là thiếu gia cần nghỉ ngơi nhiều, lắm người không tránh khỏi tranh cãi ầm ĩ, cho nên mọi người làm chuyện gì cũng phải chú ý nhẹ nhàng.
Đường Kính đẩy ra cửa chính phòng, Thời Việt đang ngồi bên ngoài gác đêm, nhìn đến Đường Kính thì nhanh chóng đứng dậy, nhẹ giọng chào: “Lão gia đã trở lại.”
Đường Kính cũng nhẹ giọng nói: “Hôm nay không cần trực đêm, ngươi lui xuống đi.”
Thời Việt gật gật đầu, lên tiếng, liền lui ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa phòng.
Lúc này Đường Kính mới đi vào bên trong, xốc rèm cửa lên, Úc Thụy lúc đi ngủ không thích buông màn, cảm thấy bí bách không thoải mái, hiện tại thời tiết lại bắt đầu trở lạnh, cho nên cửa sổ được đóng kín, trong phòng lại không đốt đèn, rất tối.
Đường Kính vòng qua bình phong, liền thấy Úc Thụy nằm trên giường, chăn gối có chút hỗn độn, nét mặt của Úc Thụy rất trầm tĩnh, vừa thấy đã biết là đang ngủ say.
Đường Kính cũng không muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng bước qua, ngồi bên cạnh giường nhìn Úc Thụy ngủ, tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng mắt Đường Kính đã quen nhìn trong bóng đêm, có thể thấy rõ ràng hình dáng của Úc Thụy. Hai mắt hắn khép lại, môi hơi hé mở, l*иg ngực theo hô hấp mà chậm rãi phập phồng, hai má không trắng bệch như lúc mới vào Đường gia, mà trong trắng nõn lộ ra một mạt hồng nộn tự nhiên.
Y vươn tay ra, nét mặt trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt vuốt hai má Úc Thụy.
Úc Thụy ngủ không sâu, nhíu mày một cái, nhưng không tỉnh lại, chỉ nhẹ mím môi.
Đường Kính quấy rầy hắn, thấy phản ứng của Úc Thụy, khóe miệng rốt cục có chút ý cười, cúi đầu, kề sát đôi môi của mình vào cọ cọ trên môi Úc Thụy.
Úc Thụy trong giấc ngủ, cảm thấy môi bỗng nhiên ngứa ngứa, mới đầu không chú ý, nhưng sau đó thật sự không thể ngủ được nữa, lại đột nhiên có gì đó lạnh lạnh nhỏ xuống trán.
Lúc này Úc Thụy mới giật mình mở mắt, hai người cách nhau rất gần, hắn không thấy rõ ràng, nhưng khí tức ấm áp cùng ôn nhu trên môi kia Úc Thụy đã vô cùng quen thuộc.
Động tác của Đường Kính rất nhẹ nhàng, chỉ như có như không chạm vào môi Úc Thụy, tựa hồ không muốn làm hắn tỉnh, chẳng qua Úc Thụy đã tỉnh rồi, sửng sốt một lát, liền vươn hai tay ra vòng qua cổ Đường Kính.
Đường Kính dừng lại một chút, lập tức ôm chặt thắt lưng hắn, tay kia nắm lấy bờ vai hắn, hai người đều làm sâu sắc thêm nụ hôn, Úc Thụy chủ động đáp lại, vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng nhấm nháp môi dưới Đường Kính, hắn có thể nghe được hô hấp Đường Kính càng thêm nặng nề.
Hai người hôn môi lâu thật lâu, Úc Thụy như vậy rõ ràng là đang khıêυ khí©h Đường Kính, vậy thì làm sao có thể buông tha cho hắn, Úc Thụy bị Đường Kính hôn đến muốn ngất, dần dần chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ không thể ức chế cùng nhu thuận phối hợp.
Thắt lưng Úc Thụy trở nên mềm nhũn, chỉ có thể vô lực ở trên giường hung hăng thở dốc.
Hai tay Đường Kính đặt bên tai hắn, Úc Thụy nâng mắt nhìn người bên trên, vươn tay túm lấy một lọn tóc của y, có chút ẩm ướt, lại nhớ tới giọt nước vừa rơi xuống trán hắn, hé miệng, thanh âm mang theo tìиɧ ɖu͙©, có chút khàn khàn: “Người ngươi thật lạnh, nước cũng chưa lau khô.”
Đường Kính cố ý dán mặt vào cổ hắn, lạnh đến Úc Thụy co vai, nhéo tay áo y.
Đường Kính nhẹ giọng cười nói: “Là do người Thụy nhi quá nóng.”
Y nói xong vươn một bàn tay mò lên ngực Úc Thụy, làm càn mơn man trêu chọc trên ngực hắn. Úc Thụy có thể cảm giác được hơi lạnh trên tay đối phương, cách lớp áo mỏng vuốt ve ngực hắn.
Úc Thụy run lên một cái, lại cong eo lên, để Đường Kính càng thuận tiện hành động.
Ý cười của Đường Kính càng sâu, nói: “Hóa ra Thụy nhi cũng muốn a.”
Giọng Úc Thụy khàn khàn: “Là ngươi đánh thức ta.”
Đường Kính cũng không đáp lời hắn, chỉ chuyên chú trượt tay vào trong vạt áo của Úc Thụy, bàn tay hơi lạnh chạm vào làn da ấm áp mượt mà của đối phương, Úc Thụy nhất thời run rẩy một trận, một luồng tê dại lập tức chạy dọc sống lưng, len lỏi lêи đỉиɦ đầu.
Đường Kính mở rộng xiêm y của Úc Thụy, hai tay vẫn đặt bên tai hắn, cúi đầu ngậm lấy nho nhỏ nhô ra trước ngực Úc Thụy.
“Ân! Ân —— “
Úc Thụy hừ nhỏ một tiếng, bị y khi thì cắn nhẹ khi thì mυ"ŧ vào làm toàn thân run lên. Đầu lưỡi Đường Kính có quy luật mà trêu chọc hồng anh của Úc Thụy, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước ngọt ngào ướŧ áŧ đối phương cố ý tạo ra.
Úc Thụy muốn quay người đi, nào biết Đường Kính lại đột nhiên duỗi tay kia đến, ấn lên bên nhô ra còn lại chậm rãi xoa nắn, vẽ vòng vòng đùa giỡn.
Thắt lưng Úc Thụy càng như nhũn ra, cổ họng căng thẳng, ngẩng cổ thở hổn hển, đồng thời hơi nâng ngực lên cao giống như đang chủ động phối hợp với động tác của Đường Kính.
Đường Kính bật cười, Úc Thụy chỉ cảm thấy người nằm bên trên vốn đang quỳ một chân bên giường lại bỗng nhiên tách hai chân hắn ra, len vào giữa, đầu gối vừa vặn ấn lên hạ thân hắn.
Úc Thụy mãnh liệt ngửa đầu, phía dưới bị Đường Kính dùng đầu gối nhu ấn, ngực lại bị Đường Kính tận lực gặm nhấm, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập tới, Úc Thụy vươn tay, lại chỉ có thể túm chặt bả vai Đường Kính, hắn thậm chí không dám thở, bởi vì mỗi một lần thở dốc đều có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa, tựa như những cơn hồng thủy, hoàn toàn nhấn chìm hắn.
Đường Kính rõ ràng cảm giác được Úc Thụy nổi lên phản ứng, tuy rằng cách một lớp quần, nhưng vật nọ của Úc Thụy đã ngẩng đầu, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của chỗ kia.
Đường Kính cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai Úc Thụy cười nói: “Khó chịu sao.”
Úc Thụy có chút thất thần, Đường Kính buông ngực hắn ra một hồi lâu, mới chậm rãi tìm được ý thức trở về, trước ngực hơi mát lạnh, mà chỗ nhô ra thì có chút đau đớn nhè nhẹ, cho dù Đường Kính không hề chạm vào, vẫn có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tê dại như trước.
Úc Thụy thở hổn hển vài ngụm, mới không rõ ý nghĩa hừ một tiếng.
Đường Kính tiếp tục dùng đầu gối nhu nhu hạ thân Úc Thụy, Úc Thụy thật vất vả giãy dụa ra khỏi cơn sóng kɧoáı ©ảʍ, lại lập tức bị kéo trở về, có chút bất lực mà nhìn Đường Kính.
Đường Kính ôn thanh thì thầm: “Cởϊ qυầи áo cho ta.”
Úc Thụy nhìn y một hồi lâu nhi, phía dưới khó chịu đến lợi hại, cũng đang co rút từng đợt từng đợt, không biết có phải bởi vì đã quen được Đường Kính tiến vào hay không, chỉ cần thân thể vừa dâng lên kɧoáı ©ảʍ, sẽ không tự chủ được nhớ tới nhiệt độ của Đường Kính.
Tay hắn run rẩy, có chút vô lực, nhưng vẫn là thuận theo nâng lên, cởϊ qυầи áo của người bên trên, ngực Đường Kính nhanh chóng được tiếp xúc với không khí, trên da có rất nhiều vết sẹo, tuy rằng không đáng sợ cũng không rõ ràng, nhưng lại chân chân thực thực tồn tại, thậm chí mỗi một vết sẹo đều có câu chuyện riêng, mà chủ nhân của nó có lẽ đã không còn nhớ nữa.
Đường Kính cởi hết quần áo trên người, lại hai ba cái lột sạch quần áo của Úc Thụy, hai người thân thiết cũng không phải một lần hai lần, nhưng mà Úc Thụy vẫn không thể luyện thành da mặt dày như Đường Kính.
Một tay Đường Kính vuốt ve Úc Thụy từ trên xuống dưới, tựa hồ phải sờ hết sạch thân thể của hắn mới chịu, làm Úc Thụy đỏ bừng cả người, chỉ có thể theo những cái vuốt ve của Đường Kính mà không ngừng run rẩy run rẩy, miệng phát ra từng đợt rêи ɾỉ cùng thở dốc nhè nhẹ.
Một tay khác của y luồn xuống hạ thân Úc Thụy trượt trượt hai cái, lại men theo đùi trong Úc Thụy mò ra đằng sau, tại cái khe nho nhỏ tiêu hồn nọ vuốt vuốt hai cái, ngón tay đã thuận lợi đến ngoài cửa nhu nhu ấn ấn.
“Ân… A!”
Chỗ nọ tuy rằng vẫn khép rất chặt, nhưng cùng Đường Kính vui thích mấy ngày nay, đã vô cùng quen thuộc với Đường Kính, ngón tay của y chỉ cần nhẹ nhàng nhu ấn ở bên ngoài, chỗ kia sẽ không tự chủ được run rẩy, hé mở, thậm chí có thể thuận lợi tiếp nhận Đường Kính.
Ngón trỏ của Đường Kính lập tức trượt vào trong, Úc Thụy không phòng bị, tuy không đau, nhưng vẫn hoảng sợ, dị vật đâm mạnh vào làm cho sống lưng Úc Thụy từng đợt run lên, hắn biết rõ loại cảm giác này, cố gắng thả lỏng, kɧoáı ©ảʍ làm đại não chợt trống rỗng.
Úc Thụy theo bản năng mà nuốt vào, xoắn xuýt: “Đừng… Đừng trực tiếp vào, ta chịu không nổi… A! Ngô ân! Ân —— “
Úc Thụy còn chưa nói xong, ngón tay Đường Kính đã chuyển động, ở bên trong Úc Thụy nhu ấn, ngón tay gấp khúc liên tục trêu chọc điểm mẫn cảm của Úc Thụy, tuy rằng chỉ là một ngón tay, nhưng mỗi một lần đều chuẩn xác gãi vào chỗ nọ Úc Thụy, thân thể Úc Thụy làm sao chịu được kɧoáı ©ảʍ dồn dập như vậy, không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể lớn tiếng rêи ɾỉ.
Đường Kính nhìn thân thể hắn theo động tác của mình mà từng đợt từng đợt run rẩy, trên người trơn tuột, dưới cơn sóng kɧoáı ©ảʍ chủ động nâng eo lên, tựa hồ hy vọng Đường Kính tiến vào sâu hơn một chút.
Lúc này Đường Kính lại rút ngón tay ra, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên biến mất, Úc Thụy phảng phất như từ trên tầng mây rơi thẳng xuống vũng bùn, cảm giác không được phát tiết tra tấn dày vò hắn, làm hắn chỉ có thể chủ động uốn éo cọ cọ vào lòng bàn tay Đường Kính.
Đường Kính đột nhiên bước xuống giường, đến bên cạnh bàn thắp nến, lại kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy hộp cao bôi trơn.
Ánh nến chiếu lên thân thể trần trụi của Đường Kính, không hề trắng nõn giống như Úc Thụy, làn da quanh năm suốt tháng dãi nắng phong sương, khiến cơ thể Đường Kính tràn ngập lực lượng, giống như bức tượng được chạm khắc, Úc Thụy có chút si mê ngắm nhìn, nhưng trừng mắt nhìn nửa ngày cũng không thấy y tắt nến.
Đường Kính lại trở về, ngồi dựa vào đầu giường, ôm Úc Thụy lên, để hắn ngồi trên chân, nói: “Tự mình đến.”
Nói xong đặt hộp cao trong lòng bàn tay Úc Thụy.
Úc Thụy lập tức trợn tròn mắt nhìn Đường Kính, đã không tắt nến thì chớ, lại còn bắt hắn tự mình làm.
Đường Kính bị Úc Thụy trừng, lại nở nụ cười mở nắp hộp cao ra cho hắn, ôn nhu hôn hôn vành tai Úc Thụy, thanh âm khàn khàn vang lên, tựa hồ đang dẫn dắt Úc Thụy, thì thầm: “Tự mình khuếch trương, tự mình ngồi lên, đừng làm bản thân bị thương.”
Úc Thụy nghe thanh âm của y, cảm thấy thực sự khó thở, khô nóng cùng khó nhịn từ bụng dưới lan ra chạy loạn, dường như đang tìm kiếm nơi phát tiết.
Ngón tay Úc Thụy run rẩy quệt một khối cao lạnh, dứt khoát chôn mặt trong hõm vai Đường Kính, mắt không thấy tâm không phiền, từ từ vòng tay qua sau lưng mò xuống, khi hắn chính tay chạm vào chỗ nọ của mình, cũng không khống chế được bị nhiệt độ nơi đó kí©h thí©ɧ, chỗ nọ vừa được Đường Kính chăm sóc, đã không gắt gao đóng chặt nữa, hơi sưng sưng lại rất nhanh hé mở phun ra nuốt vào, cao lạnh vừa tiếp xúc với cửa động, Úc Thụy đã run rẩy toàn thân, gắt gao túm lấy thân thể Đường Kính, than nhẹ một tiếng.
Úc Thụy kiên quyết nhắm nghiền hai mắt, răng cũng cắn chặt, ngón tay dính cao lạnh dần dần trượt vào trong.
“A… Ân…”
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Úc Thụy tự mình làm chuyện này, chân hắn đã khôi phục phần nào, tuy nhiên chưa thể dùng sức, động tác này đối với Úc Thụy mà nói có chút khó khăn.
Thân thể Úc Thụy vẫn run rẩy không ngừng, bởi vì chuyên tâm vào động tác dưới hạ thân, miệng vô tình phát ra tiếng rêи ɾỉ cũng không phát hiện, lại vừa vặn khıêυ khí©h Đường Kính, thân mình mềm dẻo đang run nhè nhẹ kia dán sát vào l*иg ngực y, từng chút từng chút đánh tan định lực của Đường Kính.
Đường Kính khoát một bàn tay lên đầu vai Úc Thụy, từ trên vai trượt xuống, vuốt ve tấm lưng trần nhẵn mịn của Úc Thụy, làn da trơn mềm hồng nộn, dưới bàn tay Đường Kính khẽ khàng run lên.
Tay kia Đường Kính duỗi ra đằng sau, bao trùm bàn tay Úc Thụy đang tự khuếch trương cho mình, mang theo ngón tay Úc Thụy nhẹ nhàng ra vào.
“A! Đừng… Quá… Quá nhanh…”
“Bảo bối, nên thêm một ngón tay.”
Đường Kính đè thấp thanh âm, ngâm trọn một vành tai của Úc Thụy, vừa dẫn dụ hắn, vừa trêu chọc tai hắn, đầu lưỡi qua qua lại lại miêu tả vành tai Úc Thụy.
Tay Úc Thụy bị Đường Kính nắm, ra ra vào vào trong cơ thể rất nhanh, tuy rằng không giống như vừa rồi, mỗi một lần đều chạm tới điểm mẫn cảm, nhưng loại cọ xát này lại mang đến kɧoáı ©ảʍ khiến Úc Thụy không thể nói thành lời, tuy rằng chôn trong thân thể là ngón tay của chính mình, nhưng người làm động tác này lại không phải là hắn, cơ thể Úc Thụy càng trở nên mẫn cảm không thể tưởng tượng nổi.
Úc Thụy bị y làm cho nức nở, bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá mức cường liệt, phía trước cũng ngẩng cao muốn phun trào, thân thể bất giác lắc lư, chủ động cọ cọ hạ thân vào Đường Kính, Đường Kính bỗng cảm thấy nóng bỏng ẩm ướt trên đầu vai, Úc Thụy bất ngờ vươn ra đầu lưỡi nho nhỏ, mơn man lòng vòng trên bả vai y.
Hô hấp Đường Kính càng trở nên nặng nề, nắm chặt tay Úc Thụy, để ngón tay hắn rút ra khỏi cơ thể.
“A —— đừng, a! A! Ân —— “
Đột ngột rút ra khiến Úc Thụy bủn rủn tê dại, ngón tay vừa lui ra ngoài, Úc Thụy lập tức xụi lơ nằm trên người Đường Kính, hai tay cũng vô lực buông xuống, hơi thở của Đường Kính đè nén nặng nề, hai tay nâng thắt lưng Úc Thụy, tha hắn dậy, để cửa động hồng nộn phủ cao lạnh mà trở nên trơn mềm kia nhắm ngay vật kia của mình.
Úc Thụy bị Đường Kính nâng lên, trong ánh mắt còn chút thất thần, vẫn đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ vừa rồi chưa lấy lại tinh thần, chỉ có thể nhu thuận an tĩnh hé miệng thở hổn hển, để mặc Đường Kính muốn làm gì thì làm.
Úc Thụy còn đang mê ly, cảm giác có một vật vô cùng nóng bỏng chen vào hạ thân, thứ kia rất lớn, từng chút từng chút xâm chiếm lấy hắn, hồng nộn trơn mềm bị vật kia cường thế ép mở, lập tức mềm mại bao lấy nóng bỏng thật lớn, thậm chí còn đang co rút co rút, nuốt vật kia vào thân thể mình.
“Ân! Ân…”
Vật kia hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Úc Thụy, lúc này hắn mới hồi thần, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai tay tóm chặt bả vai Đường Kính, khẽ khàng rêи ɾỉ: “Nhẹ thôi… Thật khó chịu… Ngô!”
Đường Kính lại nâng thắt lưng hắn, để hắn chậm rãi từng chút một hướng lên trên, vật nóng bỏng kia cũng từng chút một rời khỏi Úc Thụy, sau đó lập tức “phốc ——” một tiếng, Úc Thụy kêu to, vật kia lại hung hăng vùi vào trong, vừa vặn đâm vào điểm mẫn cảm nọ khiến Úc Thụy muốn phát điên.
Thắt lưng Úc Thụy đã tê rần, chứ đừng nói đến chuyện tự mình di chuyển, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Đường Kính, cắn lên đầu vai Đường Kính, ẩn ẩn phát ra tiếng nức nở khó nhịn.
“Ta… Chân ta mỏi… Ân! Cha… Phụ thân…”
Tuy rằng cẳng chân Úc Thụy dần dần có tri giác, nhưng vẫn chưa có sức, để hắn ngồi trên người Đường Kính như vậy, mặc dù là Đường Kính nâng hắn di chuyển, nhưng đối với động tác có độ khó cao này, khó tránh khỏi không chịu được.
Đường Kính nghe xong túm thắng lưng hắn, mạnh mẽ xoay người, đè Úc Thụy lên chăn, giữ chặt hai đầu vai hắn, lập tức vùi toàn bộ vào trong.
Úc Thụy hai đùi thật mỏi, toàn thân vô lực, cũng may được đặt nằm xuống giường, chỉ cần thả lỏng cơ thể, tiếp nhận xâm lấn bá đạo của Đường Kính là được.
Chỗ nọ bị ma xát đến sưng đỏ, có chút đau đớn nhè nhẹ, nhưng chìm trong những con sóng kɧoáı ©ảʍ dồn dập do y mang lại, đau đớn đã trỏ nên bé nhỏ không đáng kể, loại đau đớn này ngược lại làm cảm giác tê dại càng thêm phóng đại, khiến đại não Úc Thụy không thể tự hỏi, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.
Chỉ có thể hít thở từng ngụm từng ngụm, phối hợp Đường Kính ra ra vào vào.
Úc Thụy mềm nhũn, thân thể lay động theo từng lần đưa đẩy của Đường Kính, đầu vai trắng ngần trên nền áo ngủ hạnh sắc bằng gấm dải đầy hôn ngân, hồng anh nhô ra trước ngực đã hoàn toàn đứng thẳng, theo tiếng thở dốc nặng nề mà rung động.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Đường Kính nhìn thấy nhất thanh nhị sở, cho dù Úc Thụy chẳng hề làm gì, cứ mê mang như vậy mà nhìn y, theo vật nóng bỏng kia của y tiến vào mà bất giác lay động thân thể, Đường Kính đã không thể khắc chế được tìиɧ ɖu͙© của mình, y luôn muốn thật ôn nhu làm Úc Thụy, nhưng thực tế không thể như nguyện, y không kiềm chế được xao động dưới đáy lòng, không kiềm chế được dã tính muốn hung hăng tiến vào Úc Thụy.
Tay Đường Kính nắm thắt lưng Úc Thụy không nhịn được hơi dùng sức, eo Úc Thụy run lên một cái, tựa hồ cảm nhận được xao động của Đường Kính, khẽ hừ một tiếng.
Úc Thụy bị Đường Kính làm đến không thể phát ra tiếng kêu nữa rồi, miệng khô khóc, như đang thiêu đốt, muốn rêи ɾỉ, lại chỉ còn lại hình dáng khuôn miệng khi phát âm, Úc Thụy tựa như cá thiếu nước, hai cánh môi hé ra hợp lại, rêи ɾỉ không tiếng động.
Một chân Úc Thụy nằm trong tay Đường Kính, một khác chân bị ngả ra trên giường, cố sức hơn nửa ngày, mới nâng được bàn chân đặt trên giường lên.
Đường Kính chỉ cảm thấy trên lưng mình đột nhiên nóng lên, Úc Thụy cố sức nâng chân, kẹp lấy thắt lưng y, hành động này không thể nghi ngờ khiến Đường Kính càng thêm động tình, ánh mắt tối sầm lại, nắm chặt mắt cá chân Úc Thụy, mạnh mẽ thúc về phía trước.
“A! A! Phụ thân… Ân —— “
Trong đầu Úc Thụy lập tức trở thành một mảnh hỗn độn, theo ra vào mãnh liệt của Đường Kính, run rẩy từng đợt, gắt gao kẹp lấy Đường Kính đang chôn trong thân thể mình, trước mắt lóe bạch quang, tiết ra.
Úc Thụy không một mảnh vải dưới thân Đường Kính, không thể ức chế run rẩy mà tiết ra, cảm giác thoát lực lập tức càn quét qua thân thể hắn, Đường Kính bị hắn kẹp chặt hừ một tiếng.
Úc Thụy tiết rồi, nhưng y còn chưa, vắt đôi chân xụi lơ của Úc Thụy lên trên khuỷu tay mình, tiếp tục đâm vào.
Úc Thụy bị kɧoáı ©ảʍ sau khi phát tiết tra tấn đến gần như mất hết ý thức, thân thể sau khi tiết ra lại càng thêm mẫn cảm, bị Đường Kính không kiêng nể gì tiếp tục đưa đưa đẩy đẩy, Úc Thụy chỉ có thể ngẩng cổ thở dốc, cũng không biết Đường Kính khi nào mới có thể buông tha cho hắn.
Đường Kính nhìn hạ thân mình ra vào chỗ nọ đã sưng đỏ của Úc Thụy, y thừa nhận mình bá đạo, cho dù khi đang làm chuyện vui thích cũng vậy. Khi y nhìn Úc Thụy vô lực, mê mang, không có ý thức, chỉ có thể thuận theo y mà đung đưa cơ thể, Đường Kính không thể ngừng được càng muốn xâm chiếm người này, cho dù hắn không chịu nổi, cho dù hắn đã nức nở cầu xin tha thứ, cho dù hắn ngay cả tiếng nức nở cầu xin tha thứ cũng không thể phát ra.
Đường Kính cúi xuống hôn môi Úc Thụy, vươn đầu lưỡi đến cuốn lấy đầu lưỡi Úc Thụy, một sợi chỉ bạc Úc Thụy không kịp nuốt lăn xuống cần cổ, bị y hôn đến không thở nổi, lúc này Úc Thụy mới hồi thân, nhưng không thể làm gì, tùy ý mặc Đường Kính tác cầu.
Ngay thời điểm Đường Kính phát tiết, Úc Thụy bị y bắn đến chết nóng, âm thanh tựa như một con mèo nhỏ, khí lực giống như đã thoát hết, không còn sức mà kêu, một thân mồ hôi làm chăn cũng ẩm ướt.
Úc Thụy có thể cảm giác được, lúc vật kia của Đường Kính rút ra khỏi, hắn lại mãnh liệt run rẩy một trận, dòng chất lỏng này nọ cũng không ngừng trào ra bên ngoài chảy xuống dưới, thấm ướt hết cả chăn nệm.
Úc Thụy vẫn cứ kịch liệt thở dốc, tuy rằng trong phòng chỉ có hắn và Đường Kính, nhưng bộ dáng lúc này cũng chẳng đẹp đẽ hay ho gì, hơn nữa còn đang đốt nến.
Đường Kính nhìn chăm chú vào hạ thân Úc Thụy, nhìn dòng chất lỏng màu trắng kia trượt ra khỏi chỗ nọ, thậm chí còn nghe được tiếng nước ngọt ngào, Đường Kính bất giác vươn tay, nhẹ nhàng mò mẫm.
“Ngô…”
Úc Thụy run lên một cái, trợn mắt nhìn Đường Kính, ngón tay Đường Kính theo cửa động chưa thể khép kín kia đâm vào, cứ như vậy đùa nghịch trong dòng chất lỏng màu trắng, dẫn theo tiếng nước “phốc phốc”.
Thân thể Úc Thụy sau khi bị y gây sức ép như vậy vẫn còn mẫn cảm vô cùng, cho dù chỉ là một ngón tay, cũng có thể khiến hắn run rẩy bủn rủn, Úc Thụy hít sâu một hơi, tiếng nói có chút khàn khàn, lại mang theo mềm mại vô lực, “Dừng lại… Ta… Ân! A… Ta chịu không nổi…”
Đường Kính lại ra ra vào vào một hồi, tựa hồ mê muội với tiếng nước dính nị này, lúc sau mới rút ngón tay ra, mang theo một dòng chất lỏng.
Đường Kính cúi xuống hôn trán Úc Thụy, mi tâm, rồi đến đôi mắt, Úc Thụy cũng thành thành thật thật để y hôn, Đường Kính muốn đứng dậy lấy khăn để chà lau cho hắn, lại bị Úc Thụy kéo trở về.
Đường Kính cũng phát hiện, tuy rằng mọi khi trong lúc hai người vui thích, Úc Thụy cũng rất nhu thuận, nhưng hôm nay rêи ɾỉ đặc biệt nhiều, bây giờ lại thích dính lấy y.
Y liền nằm xuống, ôm chặt Úc Thụy vào trong ngực, lúc đầu Úc Thụy hơi né ra, dù sao hai người vẫn đang trơn tuột, dán vào một chỗ rất ngượng ngùng.
Đường Kính nhẹ giọng hỏi: “Thân mình khó chịu?”
Úc Thụy hơn nửa ngày mới nhẹ giọng đáp: “Không…”
Đường Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Úc Thụy, dường như muốn dỗ hắn đi ngủ, nói: “Mệt thì ngủ đi, chờ ngươi ngủ rồi ta sẽ lau người cho ngươi.”
Úc Thụy “Ân” một tiếng nhưng lại không ngủ, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ vết sẹo trên ngực Đường Kính, Đường Kính nắm lấy tay hắn, thanh âm khàn khàn: “Nếu ngươi còn sờ nữa, ta cũng mặc kệ ngươi được hay không chịu được.”
Úc Thụy nghe xong người cứng đờ không dám động nữa, qua hơn nửa ngày mới trầm tĩnh lại.
Đường Kính hỏi: “Không ngủ sao?”
Úc Thụy nâng mắt nhìn y, Đường Kính cười khẽ: “Sau này sẽ có thời gian cho ngươi xem.”
Úc Thụy lại lắc đầu, nói: “Ngươi phải xuất chinh.”
“Cũng không phải không trở lại, Mộ Dung Thịnh còn chưa có năng lực này.”
Úc Thụy thì thào: “Mang ta theo đi, mặc dù ta la người què, nhưng sẽ không quấy rối ngươi.”
Đường Kính ôn thanh đáp: “Ngươi không thể đi, Đường gia còn chờ ngươi quản lý, sẽ có rất nhiều chuyện, không đơn giản dễ dàng như ta ra chiến trường đâu.”
Úc Thụy không nói nữa, Đường Kính ôm trọn hắn vào lòng, không lâu sau đã nghe thấy người trong ngực hô hấp vững vàng, Đường Kính chờ hắn ngủ say, mới đứng dậy bưng nước ấm, nhanh chóng lau người cho Úc Thụy, lại cẩn thận bôi thuốc.
Sau khi phong tướng điểm binh, cũng đến ngày Đường Kính xuất chinh, hai mươi vạn đại quân khởi hành từ đại doanh. Thượng tướng quân Đường Kính lãnh mười vạn binh lính, Thiên tướng quân Tề Chương lãnh mười vạn, ngoài ra còn có mười vạn binh mã từ địa phương hợp với đại quân của Đường Kính, đồng thời xuất phát theo ba đường ra biên cảnh.
Hôm Đường Kính xuất chinh, Úc Thụy thức dậy phi thường sớm, vẫn giống như thường này ăn điểm tâm với Đường Kính, quy củ của Đường gia là ăn cơm không được nói chuyện, trong thiện phòng không ai nói một tiếng nào.
Ăn xong điểm tâm còn chút thời gian, Đường Kính cho hạ nhân lui hết ra khỏi phòng, hai tay chống trên tay vịn xe lăn của Úc Thụy xe, cúi người xuống, tại my tâm của Úc Thụy đặt một nụ hôn, dặn dò: “Cẩn thận chú ý thân thể, đừng quên châm cứu đều đặn, chờ ta trở lại, không chừng ngươi đã có thể đứng lên.”
Úc Thụy cười nói: “Cái gì mà không chừng? Ngươi yên tâm, là nhất định có thể.”
Hắn nói xong dừng một chút: “Đường Kính… Ngươi phải tuân thủ lời hứa, nhanh chóng trở về.”
Đường Kính nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi hắn một cái, nói: “Gọi phụ thân.”
Thật bất ngờ chính là, Úc Thụy cũng không kín đáo phê bình, rất ngoan ngoãn mở miệng gọi: “Phụ thân.”
Ánh mắt Đường Kính lập tức trầm xuống, một tay chống lên thành xe, một tay ôm vai Úc Thụy, ngậm lấy đôi môi hắn, hơi thở nặng nề, hung hăng như muốn nghiền nát môi người ta, đầu lưỡi cường thế đẩy khớp hàm Úc Thụy ra, nụ hôn giống như cuồng phong bạo vũ, cuốn lấy đầu lưỡi Úc Thụy mà dây dưa giao triền.
“Ân…”
Úc Thụy nghiêng người về phía trước, vươn tay ôm lấy cổ Đường Kính, tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ bật ra khỏi khóe môi, cũng hung hăng hôn trả Đường Kính.
Úc Thụy tiễn Đường Kính đến đại môn, sau đó dừng lại, nhìn thân ảnh Đường Kính dần dần mờ nhạt rồi biến mất khỏi tầm mắt, Úc Thụy lần đầu tiên cảm thấy luyến tiếc, đời trước hắn bất hạnh, bất hạnh cho đến chết, nhưng không có chuyện gì để tiếc hận hoặc là người nào để hoài niệm.
Nhưng bây giờ đã không còn như thế, tận sâu trong tâm Úc Thụy rốt cục có người không bỏ xuống được, hắn cũng không biết như vậy có được không, trái tim rất mệt mỏi, có nhiều chuyện cần suy xét như thế, có nhiều thứ để bận tâm như thế, mệt như thế nhưng lại vui vẻ mà chịu đựng.
Úc Thụy trở về thư phòng, ở trong thư phòng đọc sách, Thời Việt tiến vào, Úc Thụy nâng mắt hỏi: “Đã xuất kinh?”
Thời Việt đương nhiên biết người thiếu gia nói đến chính là lão gia, đáp: “Vâng.”
Úc Thụy gật gật đầu, Thời Việt lại nói: “Thiếu gia, thái phu nhân trì hoãn chút thời gian ở trên đường, có thể đến buổi chiều mới về phủ.”
Úc Thụy buông sách xuống, nhu nhu thái dương, hiện tại Đường Kính đi rồi, Thành Thứ đã theo Đường Kính rất nhiều năm, đương nhiên phải cùng Đường Kính ra sa trường, bây giờ việc lớn việc nhỏ trong phủ đều giao cho Úc Thụy xử lý, tất cả việc làm ăn của Đường gia cũng giao cho Úc Thụy xử lý, chẳng qua thái phu nhân đến sơn trang nghỉ hè không hề biết chuyện này.
Hiện tại thái phu nhân sắp về, Đường Úc Thụy trở thành người cầm quyền danh phù kỳ thực của Đường gia (danh phù kỳ thực: danh nghĩa và thực tế tương xứng với nhau), Trần Xu lại bị nhốt trong Tây Uyển, cũng không biết lão thái thái nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy sẽ có biểu tình gì.
Úc Thụy nói: “Người đón lão phu nhân không thể phạm sai lầm, cẩn thận đưa lão thái thái về, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng, thiếu gia yên tâm.”
Đường Kính xuất chinh, Triệu Lê làm hoàng đế Triệu quốc, nên đích thân đưa đại quân xuất kinh, đưa hơn mười dặm, mới dặn dò đủ chuyện trước khi đi, sau đó nhìn Đường Kính cùng đại quân chậm rãi đi xa.
Liên Hách đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Bệ hạ, hồi cung đi.”
Triệu Lê “Ân” một tiếng, lại vẫn bất động, thẳng đến khi không nhìn thấy đại quân nữa, mới xoay người lên loan giá, nói: “Liên khanh lên ngồi cùng trẫm.”
Liên Hách vội vàng cúi đầu tạ ơn: “Tạ bệ hạ ân điển.”
Nhóm cung nhân nhanh chóng bưng ghế nhỏ đến, thu lại nệm mềm màu vàng, để Liên Hách lên xe.
Lúc Liên Hách đi lên, Triệu Lê đã nhắm mắt ngồi trên nhuyễn điếm, Liên Hách ngồi xuống bên cạnh hắn, Triệu Lê thực tự nhiên ngả người tựa vào Liên Hách.
Xe ngựa nhanh chóng chuyển động, Liên Hách nhìn Triệu Lê tựa hồ muốn ngủ, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, Đường Tướng quân đã xuất chinh, vi thần cũng nên chuẩn bị, mang binh tới núi Vọng Long, chuẩn bị một chút, tránh xảy ra tình huống xấu không kịp trở tay.”
Cả người Triệu Lê cứng đờ, sống lưng thẳng tắp, lại không hề nói một câu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 54