- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 53: Chủ soái
Trọng Sinh Chi Đích Tử
Chương 53: Chủ soái
Liên Hách nhìn Tề Chương, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, hai gia đình bọn họ thời cha chú cũng xem như quan hệ thân thiết, thế nhưng sau này bởi vì đủ các loại xung đột lợi ích, Liên Hách lại một lòng giúp đỡ Triệu Lê, nen mới dần dần đi trên con đường ngược lại với Đường Kính.
Liên Hách không phải không biết, làm quân vương, tất cả đều muốn cùng chung hoạn nạn với thần tử, nhưng không thể cùng hưởng phú quý, Đường Kính rất sáng suốt, đã sớm bứt ra mà đi, còn y lại không thể.
Liên Hách không muốn để Triệu Lê cô độc một thân một mình, hắn nghĩ mình cứ mãi như năm đó là tốt rồi, thế nhưng sự đời khó lường, lúc y phát hiện ra tâm ý của mình đối với Triệu Lê, chẳng qua chỉ thấy đáng thương, nhưng mấy năm trở lại đây, trong lòng Liên Hách không phải chỉ có đáng thương.
Triệu Lê cười cười nói nói mấy câu với Tề Chương, đột nhiên thấy Liên Hách có chút thất thần nhìn Tề Chương, hình như y đã đứng như vậy nửa ngày.
Trong lòng Triệu Lê cũng không biết tại sao “lộp bộp” một cái, cảm thấy không thoải mái, hắn chán ghét loại ánh mắt chuyên chú này của Liên Hách, hơn nữa ánh mắt ấy không phải dành cho hắn…
Triệu Lê cười nói: “Lần này ngươi có thể vào kinh, còn phải đa tạ công lao tiến cử của Liên đại nhân.”
Liên Hách nghe Triệu Lê nhắc tới, lúc này mới thu hồi ánh mắt, Tề Chương đã quay sang hành lễ tạ ơn Liên Hách, Liên Hách khách sáo một câu.
Triệu Lê nói: “Các ngươi vừa mới tiến kinh, trẫm cũng không bày tiệc rượu lằng nhằng rắc rối làm gì, chờ các ngươi chiến thắng khải hoàn, trẫm nhất định sẽ mở đại tiệc khao các ngươi.”
Tề Chương cung kính quỳ xuống tạ ơn, Triệu Lê lại tiếp tục nghị sự chuyện điều binh.
Triệu Hòa Khánh cùng Ngụy gia quân đến đóng quân tại biên cảnh Khương quốc, hai bên nhanh chóng giao chiến chính diện, Ngụy Thừa An ở giữa ba quân trổ hết tài năng, không thể phủ nhận hắn đúng là một người có năng lực, cấp báo đưa về kinh thành đều viết tên Ngụy Thừa An, đương nhiên hắn là người lập được nhiều chiến công nhất.
Khương quốc cũng không lấy cứng đối cứng cùng Ngụy gia quân, dù sao mục đích của bọn họ cũng chỉ là quấy nhiễu làm mờ mắt, có tác dụng là tốt rồi, kết quả ra sao còn phải xem Mộ Dung Thịnh, không phải bọn họ binh ít người thưa mà là vì vấn đề cung ứng lương thảo, đương nhiên không thể chống lại Triệu quốc.
Bên này Khương quốc có động tĩnh, bên kia Mộ Dung Thịnh lại bắt đầu điều binh khiển tướng, Triệu Lê không muốn bị động, đương nhiên cũng phải xuất binh.
Phía đông cùng phía tây Triệu quốc gần như đã bị Khương quốc Thành quốc vây kín, hai nước tuy rằng không lớn, nhưng lại chiếm hết địa hình, trong thời điểm này nếu có một đội ngũ lặn lội đường xa vây bọc đánh Triệu quốc từ sau lưng, vậy thì chính là tình thế hai mặt thụ địch.
Triệu Lê nghĩ không thể để một mình Liên Hách lãnh binh, lấy cứng đối cứng thì không ai chiếm được chỗ tốt, huống hồ nếu toàn lực xuất binh, đến lúc đó vạn nhất thật sự có người đánh lén ở phía sau, vậy lấy ai bảo vệ kinh thành.
Liên Hách cũng đồng ý với suy nghĩ của Triệu Lê, yêu cầu chia binh làm hai đường, không cần biết Mộ Dung Thịnh đã nghĩ tới phương án này chưa, đều phải bảo vệ vùng đất đằng sau.
“Chẳng qua trước mắt có hai vấn đề,” Tề Chương suy tư một hồi, mới cung kính mở miệng: “Đường lui là núi Vọng Long địa thế gập ghềnh, nếu Thành quốc muốn phái người đánh lén không những cần phải lặn lội đường xa, mà còn vấp phải vấn đề vận chuyển lương thực cùng nước uống. Bệ hạ muốn chiếm cứ vùng núi Vọng Long cũng là việc rất khó khăn, chỉ cần hơi sơ ý một chút, địa hình này ngược lại sẽ biến thành ưu thế của địch nhân.”
Triệu Lê gật gật đầu, tiếp lời: “Trẫm thay ngươi nói vấn đề thứ hai… Thứ hai là, nếu mang binh đánh chiếm sườn núi Vọng Long, vậy ai sẽ là người phù hợp nhất gánh nhiệm vụ này?”
Hắn vừa dứt lời, trên đại điện lập tức trở nên im ắng, có người ngẩng đầu trộm nhìn Liên Hách, chẳng qua lại cảm thấy không được, nếu Thừa tướng lãnh binh đi sườn Vọng Long, vậy ấn soái quân chủ lực tiền tuyến sẽ do ai nắm giữ? Nhất định không thể là cái người trẻ tuổi kêu Tề Chương này rồi, dù sao cũng quá trẻ, không thể trấn áp được lòng người, không trấn được ngược lại sẽ để xảy ra nội loạn, đến lúc đó càng thêm phiền toái.
Liên Hách không nói gì. Tề Chương hơi hé miệng, dường như muốn nói cái gì rồi lại cảm thấy không thích hợp, ngậm miệng lại, quy củ đứng im.
Triệu Lê bảo chúng thần suy nghĩ một chút vấn về đề này, phải nhanh chóng giải quyết đề xuất ra vài người, rồi nhanh chóng phát binh. Chiến sự không đợi người, nếu để Mộ Dung Thịnh chiếm được tiên cơ, vậy thì sẽ hỏng đại sự.
Hạ triều Liên Hách theo đám người đi ra bên ngoài, nhìn thấy Tề Chương ôm mũ giáp ở phía trước, không khỏi mở miệng gọi: “Tề tướng quân.”
Tề Chương nghe có người gọi hắn, dừng bước, nhìn lại, thì ra là Thừa tướng đại nhân, trước kia hắn không biết Liên Hách, nhưng nhiều lần nghe nói là do Liên Hách tiến cử mình, cho nên đối với Liên Hách cũng sinh lòng kính trọng.
Tề Chương quay đầu lại, hỏi: “Liên đại nhân, không biết tìm mạt tướng có chuyện gì?”
Trên mặt Liên Hách treo ý cười ôn hòa nói: “Lúc ở trên điện ta nhìn thấy Tề tướng quân muốn nói lại thôi, không biết định nói chuyện gì, nếu tin tưởng Liên mỗ, không bằng nói ra nghe một chút, cũng không biết Liên mỗ có thể giúp đỡ phần nào hay không.”
Tề Chương thấy y khiêm tốn, hắn tuổi còn nhỏ lại luôn sinh hoạt ở biên quan, nhân tâm khó lường vì địa vị mà bán đứng bằng hữu hắn đã gặp qua, chẳng qua trên sa trường hơn phân nửa vẫn là huynh đệ nghĩa khí lấy máu ăn thề, không có gian trá lừa lọc như ở trên quan trường.
Tề Chương ở trước mặt Liên Hách, đương nhiên không nghe ra lời của cáo già này nói là thật lòng hay là lời khách sáo, chỉ thành thật đáp: “Không dối gạt Liên đại nhân, mạt tướng quả thật muốn nói lại thôi, là bởi vì trong đầu mạt tướng đã chọn được một người nắm giữ ấn soái.”
Liên Hách nghe xong gật gật đầu, nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến phòng chờ ngồi một chút, còn có thể uống một chén trà.”
Liên Hách dẫn Tề Chương đến phòng chờ, hai người nói chuyện khoảng một canh giờ, bởi vì gần tới giữa trưa, Triệu Lê lại không mở yến chiêu đãi Tề Chương, cho nên Liên Hách để Tề Chương xuất cung.
Liên Hách cũng không lập tức xuất cung hồi phủ, mà dâng bài tử, thỉnh cầu diện thánh.
Triệu Lê sau khi hạ triều thì trở lại noãn các, sau đó nghe nói Liên Hách cùng Tề Chương đến phòng chờ, ở bên trong nói chuyện nửa ngày, có vẻ rất tâm đầu ý hợp, trong lòng Triệu Lê bỗng thấy khó chịu.
Liên Hách còn chưa từng nói với hắn nhiều lời như thế, mỗi một lần gặp mặt, tuy rằng nét mặt của Liên Hách thực ôn nhu, nhưng hơn phân nửa là dối trá, là giả, Triệu Lê cũng không tin vào cái mặt nạ ôn nhu này.
Mà ánh mắt Liên Hách nhìn Tề Chương lại không giống thế, ánh mắt ấy dường như mang theo hồi ức, khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, Triệu Lê càng nghĩ càng phiền lòng.
Đến chính ngọ, thình lình nghe nội thị bên cạnh bẩm báo: “Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân dâng bài tử cầu kiến, bệ hạ có gặp hay không?”
Triệu Lê yên lặng một hồi tử, nửa ngày sau mới nói: “Tuyên hắn vào.”
Nội thị nhanh chóng đi ra ngoài, Liên Hách nhanh chóng tiến vào, còn không chờ Triệu Lê mở miệng chế nhạo, Liên Hách đã nghiêm mặt nói: “Thỉnh bệ hạ cho người lui ra.”
Triệu Lê không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì, chẳng qua lúc y nghiêm túc hơn phân nửa là có chính sự cần bàn bạc, bản tính của Triệu Lê cũng không phải không nhanh không chậm, liền phất tay cho tất cả cung nhân rời khỏi điện.
Lúc này Liên Hách mới nói: “Vi thần vừa gặp qua Tề tướng quân, có một chút cân nhắc nhất định phải báo cáo với bệ hạ, suy nghĩ của Tề tướng quân cùng vi thần vừa vặn không mưu mà hợp.”
Triệu Lê cười một tiếng, lười biếng mở miệng, đáp: “Được rồi, nói đi, trẫm ngược lại muốn nghe một chút, các ngươi không mưu mà hợp như thế nào.”
Liên Hách nghe ra mùi chua trong lời Triệu Lê, cười khẽ một tiếng, nhưng không vạch trần, tiếp tục nói: “Vừa rồi ở trên điện bệ hạ đã nói qua, nhất định phải bảo vệ sườn Vọng Long, chẳng qua là chuyện phái ai đi trấn thủ sườn Vọng Long, đồng thời phái ai nắm giữ ấn soái quân chủ lực. Trong lòng vi thần đã chọn được hai người, hy vọng bệ hạ có thể nghe một chút.”
Y nói xong, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Lê, nói: “Ở trong mắt Mộ Dung Thịnh, hoặc là ở trong mắt dân chúng, cũng là ở trong mắt thiếu niên trẻ tuổi như Tề Chương, chiến thần của Triệu quốc không phải ai khác mà là Đường Kính.”
Đôi mắt Triệu Lê tối sầm lại, cười hỏi: “Ngươi muốn để Đường Kính trấn thủ sườn Vọng Long? Bảo trẫm phải đi cầu hắn?”
Liên Hách nói: “Bệ hạ nghĩ sai, nhưng không phải Đường Kính trấn thủ, mà là vi thần đi trấn thủ… Nếu Đường Kính nắm giữ ấn soái quân chủ lực, trong lòng Mộ Dung Thịnh chắc chắn phải phòng bị, đến lúc đó nhất định sẽ nghĩ đến phương án lặn lội đường xa từ đằng sau chiếm lĩnh sườn Vọng Long, cùng Khương quốc ba mặt bọc đánh chúng ta. Đường Kính làm ngụy trang, còn vi thần sẽ dẫn quân mai phục tại sườn Ngọc Long, nhất định có thể giẫm nát kiêu ngạo của Thành quốc.”
Triệu Lê nghe, tựa hồ lâm vào trầm tư, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói: “Trẫm đã từng nói, vì thiên hạ dân chúng, trẫm có thể đi cầu Đường Kính, chẳng qua… trận đánh tại sườn Vọng Long nhất định là một hồi khổ chiến, ngươi chắc chắn muốn đến đó?”
Liên Hách cười đáp: “Vi thần tự thấy mình có năng lực, cũng chắc chắn cảm thấy, trong triều từ cao xuống thấp, ngoài vi thần ra, không ai có năng lực này… Chắp tay không hối hận.”
Triệu Lê nhấp môi, quay đầu đi, không hề nhìn y, cười nói: “Ngươi nhất định phải bức trẫm, buộc trẫm vứt bỏ thể diện đi cầu Đường Kính sau. Năm đó là trẫm đã đuổi hắn đi, hiện giờ lại đi cầu hắn, ngươi nói xem người trong thiên hạ sẽ coi trẫm là cái gì? Mộ Dung Thịnh sẽ nhìn trẫm như thế nào?”
“Thế nhưng vi thần đoán chắc bệ hạ sẽ đi.”
Triệu Lê thở dài, không nói thêm câu gì nữa, cuối cùng gật gật đầu.
Úc Thụy cho tới trưa đều ở trong cửa hàng, sau đó về Đường trạch dùng cơm trưa, có chút mệt mỏi, Chỉ Hi trải giường cho hắn, Úc Thụy đang chuẩn bị ngủ trưa một lúc, vừa muốn lên giường, chợt nghe hạ nhân bẩm báo: “Thiếu gia, có người ở bên ngoài, muốn gặp lão gia đâu.”
Úc Thụy còn tưởng rằng lại có người có việc nhờ vả Đường Kính, nói: “Có đưa danh thϊếp không, nói với hắn lão gia không có ở nhà, để danh thϊếp lại, hôm khác lại đến bái phỏng.”
Hạ nhân kia lắc đầu nói: “Không có danh thϊếp, là một người tuổi còn rất trẻ, đứng ngoài cửa nói muốn bái phỏng lão gia.”
“Biết người nọ tên gì không?”
“Bẩm thiếu gia, hắn nói hắn tên là Tề Chương.”
“Tề Chương…”
Úc Thụy nhất thời mở to hai mắt, trong lòng nhảy dựng, hắn đã nghe Thành Thứ nói, đương nhiên biết Tề Chương mới là nhi tử thân sinh của Đường Kính, bây giờ lại thình lình nghe được Tề Chương tới gặp Đường Kính, không khỏi nghĩ có thể Tề Chương đã biết cái gì hay không.
Chẳng qua sau đó lại nghĩ không có khả năng, nếu không phải Thành Thứ đi điều tra, thì thân thế của Tề Chương không có người nào biết. Trong đầu Úc Thụy có chút phức tạp, lẽ ra thân phận trưởng tử này phải là Tề Chương, còn hắn thì cái gì cũng không phải.
Là nhờ ông trời đối với hắn không tệ, đời trước mặc dù Úc Thụy không được coi trọng, nhưng đời này lại nhặt được tiện nghi, đột nhiên bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Đời trước Úc Thụy không được coi trong, lúc này cũng bị người khi dễ, hắn không phải không biết cuộc sống khó khăn, giống như Tề Chương, từ nhỏ bị người vứt bỏ, có thể sống được đến hiện tại, từ lính tốt trở thành giáo úy, lại từ giáo úy lên tới tướng quân, trong mắt người khác thoạt nhìn là may mắn, nhưng không có nghĩa là hắn chưa chịu qua khổ cực, không ở trong hoàn cảnh đó thì không biết, tham gia quân ngũ là phải đổ máu, sợ là Tề Chương cũng đã mất không ít máu.
Úc Thụy vẫn luôn tự nhủ, không phải của mình thì không được lấy, hiện giờ thân phận trưởng tử này không phải là của hắn, nhưng hắn lại luyến tiếc, không phải luyến tiếc tiền tài thế lực của Đường gia, mà là luyến tiếc Đường Kính, nếu hắn từ bỏ thân phận trưởng tử Đường gia, thì hắn cùng Đường Kính chỉ là hai người xa lạ, không có bất kỳ một quan hệ nào nữa.
Úc Thụy cũng không muốn từ bỏ, thế nhưng Tề Chương phải làm thế nào, hắn muốn giữ lấy Đường Kính, nhưng Đường Kính vốn nên là phụ thân của Tề Chương, tâm hắn tràn ngập áy náy.
Hạ nhân nghe thiếu gia thở dài, nghĩ rằng thiếu gia mệt mỏi, nói: “Nếu không… Thiếu gia ngài ngủ đi, ta trở ra, bảo hắn ngày mai lại đến.”
Úc Thụy nói: “Không cần, mời hắn tiến vào, tiếp ở chính đường, bảo nha đầu pha trà thật ngon.”
“Dạ.” Kia hạ nhân nghe xong nhanh chóng chạy ra nghênh đón Tề Chương.
Úc Thụy bảo Chỉ Hi đẩy hắn đến chính đường, khi đến vừa lúc thấy một thiếu niên được hạ nhân dẫn vào.
Người kia đã trút đi khôi giáp chiến bào, vóc người cao ngất, áo bào dài màu trắng, không hề yếu ớt nhã nhặn như văn nhân, ngược lại có vẻ chính trực sảng khoái.
Lúc hắn nhìn thấy Úc Thụy ngồi ở xe lăn, đôi mắt mở to, vẫn là một thiếu niên không dấu được vẻ ngây ngô, không lão thành như Úc Thụy, khó tránh khỏi nhìn hai chân Úc Thụy thêm vài lần.
Úc Thụy cười nói: “Tề tướng quân, mau mời vào.”
Tề Chương thấy Úc Thụy ngồi xe lăn, hiển nhiên là hai chân không thể đi đứng, khi hắn vào kinh đã nghe nói, trong kinh thành có một nhân vật rất nổi tiếng. Năm đó người này chính là chiến thần của Triệu quốc, chỉ cần là người tham gia quân ngũ, không có một ai chưa nghe danh Đường Kính, cũng không có một ai không kính trọng Đường Kính, mà nhân vật khó lường này, trong nhà còn có một trưởng tử tàn tật, cũng là một người rất giỏi.
Tề Chương vừa gặp Úc Thụy, thấy hắn tự nhiên hào phóng, cũng không bởi vì chân mình tật mà khiêm tốn yếu đuối, ngược lại có một cỗ khí thế ổn trọng bình thản, lại thấy Úc Thụy nói chuyện rõ ràng lưu loát, không như mọi người nói, “Người ở kinh thành đều giảo hoạt”.
Hai người vào chính đường, Kiều Tương bưng trà lên, Tề Chương vội vàng hai tay tiếp nhận, cũng không ra vẻ lên mặt với hạ nhân, sau đó quay sang nói với Úc Thụy: “Ta tới vội vàng, trên người cũng không có danh thϊếp gì, cũng không kịp mang lễ vật, nhưng vì vẫn luôn nghe đại danh của Đường tứ gia, nghĩ nếu không đến bái phỏng một lần thì trong lòng sẽ không yên ổn.”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi tới không đúng dịp rồi, lão gia xuất môn còn chưa trở về.”
Trong mắt Tề Chương có chút mất mát, chẳng qua rất nhanh lại khôi phục bình thường, nói: “Có thể gặp được là phúc khí của Tề Chương, còn nếu không gặp được âu cũng là mệnh của Tề Chương, chẳng qua có chút tiếc nuối mà thôi. Ở trong quân doanh đã nghe kể về Đường tứ gia không ít, từ nhỏ đã rất kính ngưỡng, hiện giờ gặp được Đường thiếu gia, tiếc nuối cũng ít hơn.”
Úc Thụy nghe hắn nói “Mệnh”, trong lòng chợt run lên một cái, cổ họng nháy mắt phát run, thậm chí khóe mắt có chút cay cay, vội vàng dùng tay lau mắt, Chỉ Hi sơ ý không thấy, Kiều Tương ngược lại đến gần hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”
Úc Thụy lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, vì trà rất nóng, hơi nước làm cay mắt.”
Tề Chương nói: “Nếu gây trở ngại Đường thiếu gia nghỉ ngơi, vậy ta xin phép cáo từ.”
Úc Thụy hỏi: “Không biết tướng quân còn ở lại trong kinh thành bao lâu?”
“Cũng chưa xác định, còn phải xem tình hình chiến sự, nói không chính xác được khi nào thì rời đi.”
Úc Thụy lại nói: “Tướng quân hiếm khi rảnh rỗi, nếu hôm nay không gặp được lão gia chẳng phải sẽ rất tiếc nuối sao. Nếu thời gian không gấp gáp, không để ý chờ một lát, nếu tướng quân không chê, Úc Thụy có thể tiếp chuyện tướng quân hồi.”
Tề Chương có chút kinh ngạc mở to hai mắt, nói: “Này… Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chẳng phải là…”
Úc Thụy không đợi hắn nói xong đã tiếp lời: “Ta chính là nhàn rỗi đến phát hoảng, tướng quân đến Úc Hề viên ngồi một lúc đi.”
Vừa nói chuyện, Chỉ Hi vừa đẩy Úc Thụy, dẫn Tề Chương đến Úc Hề viên, dọc theo đường đi Úc Thụy còn giới thiệu một chút cảnh trí trong Đường gia cho Tề Chương, Úc Hề viên rất an tĩnh, mới đầu có chút tiêu điều, nhưng Úc Thụy ở lâu như vậy, trong viện cũng dần dần có nhân khí, so với trước đây lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.
Tề Chương luôn sinh hoạt tại sa trường, ăn gió nằm sương, tự nhận một người thô thiển, tuy rằng nói chuyện làm việc hiểu quy củ biết tiến thối, nhưng trong xương vẫn khác biệt với người thường, chưa nói được mấy câu đã để lộ bản tính.
Hắn thấy Úc Thụy hiền hoà, cũng lười nói mấy câu khách sáo giả dối, hai người chưa gặp nhau được bao lâu, nhưng bàn tán cũng rất sôi nỏi.
Trong lòng Úc Thụy áy náy, đương nhiên muốn biết những năm gần đây Tề Chương đã sống như thế nào, Tề Chương ở trong quân doanh cũng không có người trò chuyện, hiện giờ tìm được người bằng tuổi tán gẫu, tự nhiên cũng nguyện ý kể lại vài chuyện trước kia của mình.
Tề Chương không có người chống lưng, không có chỗ dựa vững chắc, ở trong quân doanh bắt đầu từ một binh sĩ nho nhỏ, năm đó hắn không có cái ăn mới đầu quân, xương cốt thì yếu ớt, vóc dáng lại không cao, người ta hành quân đánh giặc cũng không muốn mang theo hắn, chỉ ném hắn tới nhà bếp, khi đó vừa lúc có một đám lão binh định đi khai khẩn đất hoang, tuy rằng quân lương là do triều đình cung cấp vận chuyển đến, nhưng chung quy cũng có thể tự cấp tự túc một phần.
Tề Chương chính là một người trong số đó, hắn đầu quân cũng chỉ vì muốn có cơm ăn, chẳng qua sau đó nhìn thấy nhiều, nghe được nhiều, cũng bắt đầu dần dần hưng phấn. Loại này tuổi thích hợp nhất là thi triển hùng tâm tráng chí, dù sao nghé con mới sinh còn chưa biết sợ là gì, hắn bắt đầu rèn luyện bản thân, cho dù là cuốc đất, cho dù là làm cơm nhóm lửa.
Tề Chương cười nói: “Ngươi đừng nhìn ta bây giờ cao như vậy, kỳ thực trước kia gầy lắm, so với ngươi còn yếu hơn.”
Nói xong lại mở bàn tay ra, cho Úc Thụy nhìn mấy vết chai trong lòng bàn tay, bàn tay
Tề Chương rất lớn, bên trong phủ kín vết chai, còn có những vết sẹo to to nhỏ nhỏ, cũng giống như Đường Kính, có vài vết sẹo đã quá lâu, không mờ được, sẽ vĩnh viễn lưu lại dấu vết.
Úc Thụy vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ nốt chai trên tay Tề Chương, rất dầy, lại thô ráp, vừa nhìn liền biết là người đã quen cầm binh khí.
Bọn hạ nhân nhìn thấy bọn họ trò chuyện hợp ý, cũng lui ra gian ngoài, chỉ ngẫu nhiên tiến vào tiếp ấm trà hoặc là bưng điểm tâm linh tinh, cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Hôm nay Đường Kính đều ở trong cửa hàng, Thành Thứ vẫn luôn đi theo y, tuy nói Đường Kính có ý định giao hết việc buôn bán làm ăn cho Úc Thụy, nhưng trước khi chuyển giao vẫn phải bận bịu làm việc.
Y ngồi trong nội đường nhìn sổ sách, chưởng quầy đột nhiên tiến vào bẩm báo: “Tứ gia, bên ngoài có một khách nhân họ Triệu nói muốn gặp ngài.”
“Họ Triệu?”
“Vâng, họ Triệu, người kia bảo, cứ nói với ngài hắn họ Triệu, ngài sẽ biết hắn là ai.”
Ánh mắt Đường Kính thủy chung vẫn không rời khỏi sổ sách, chỉ nói: “Mời hắn tiến vào.”
Chưởng quầy đi ra ngoài, lúc này Đường Kính mới nhìn thoáng qua Thành Thứ, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Thành Thứ lên tiếng, lui ra ngoài. Ra khỏi nội đường, liền thấy hai người được chưởng quầy dẫn đến bên này, Thành Tứ đã gặp qua, là Triệu Lê cùng Liên Hách.
Bọn họ đều mặc một thân thường phục, Thành Thứ đương nhiên biết sát ngôn quan sắc, Triệu Lê ăn mặc như vậy tất nhiên là không muốn để người khác nhận ra mình, vì vậy hắn cũng không hé răng, cúi đầu đi ra ngoài.
Triệu Lê cùng Liên Hách vào nội đường, chưởng quầy lui ra ngoài. Đường Kính chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Chỗ này của Đường mỗ chỉ là miếu nhỏ, không ngờ lại đưa tới đại Phật như vậy.”
Triệu Lê cười nói: “Tứ gia thật là thần bí, muốn gặp được tứ gia, còn phải tam truyền tứ truyền.”
Đường Kính đáp: “Tới chỗ nào có quy củ của chỗ ấy, không có quy củ sao thành lề thói, nói vậy chắc Triệu gia cũng hiểu được. Mời ngồi.”
Triệu Lê cùng Liên Hách ngồi xuống, qua hơn nửa ngày không ai nói gì, Triệu Lê rốt cục đánh vỡ an tĩnh, hỏi: “Ta tới nơi này, chắc Tứ gia cũng biết là vì chuyện gì.”
Đường Kính vẫn bất vi sở động nở nụ cười, trả lời: “Đường mỗ không biết.”
Triệu Lê bị y làm chết nghẹn, áp chế lửa giận bùng lên, nói: “Đường tứ gia là người thông minh, chúng ta cũng không cần phải nhiều lời làm gì.”
Liên Hách tiếp lời: “Mấy ngày này Mộ Dung Thịnh bên kia có tin tức gì chắc Tứ gia cũng đã nghe được, hôm nay chúng ta tới nơi này, chính là muốn nghe một chút ý tứ của Tứ gia. Đường tứ gia là người dày dặn kinh nghiệm sa trường, khẳng định hiểu được nhất tình thế hiện giờ, thủ như thế nào công ra làm sao, phía tây có Khương quốc, phía đông có Thành quốc, phía nam lại có một tòa Vọng Long. Nếu Mộ Dung Thịnh bí mật phái binh chiếm lĩnh núi Vọng Long, như vậy chúng ta gần như không có phần thắng.”
Đường Kính rốt cục buông sổ sách trong tay, hỏi: “Cho nên, ý của Triệu gia là gì?”
Triệu Lê đứng lên, nói: “Nếu ngươi đồng ý lãnh binh xuất chinh, Mộ Dung Thịnh nhất định sẽ không lấy cứng đối cứng với ngươi mà sẽ chuyển thế trận lên sườn Vọng Long, Liên Hách tự nguyện lãnh binh canh giữ ở núi Vọng Long, đến lúc đó hai mặt giáp công, đánh úp.”
Đường Kính giương mắt nhìn thoáng qua Liên Hách, Liên Hách lại không nhìn Đường Kính.
Triệu Lê hỏi: “Ý của Đường tứ gia như thế nào?”
Đường Kính hỏi: “Nếu Đường mỗ không có nghe sai, chẳng lẽ Triệu gia đang cầu ta.”
“Ngươi…”
Triệu Lê bị ngữ điệu không mặn không nhạt của Đường Kính thổi bùng lên lửa giận, chẳng qua bị Liên Hách kéo lại, áp chế tức giận trong lòng, nói: “Đường tứ gia nói đúng… Có lẽ ở trong mắt Đường tứ gia, ta chính là một hôn quân đa nghi, nhưng hôm nay, đúng là ta đang cầu ngươi, vì thiên hạ, chỉ cần Đường tứ gia đáp ứng, ta tình nguyện quỳ xuống trước mặt ngươi.”
Lúc này Đường Kính mới hơi nhếch khóe miệng cười một chút, quay đầu nhìn về phía Triệu Lê, hỏi: “Thành ý của Triệu gia đâu? Nếu bảo sẽ quỳ thì quỳ đi.”
Triệu Lê nhất thời trợn trừng hai mắt, trong mắt tựa hồ mang theo khuất nhục, hung hăng cắn răng, trừng mắt nhìn Đường Kính nửa ngày, cổ họng lăn lộn vài cái, rốt cục quyết tâm, hai đầu gối cong lại, sắp sửa quỳ xuống.
Liên Hách cũng không dự đoán được Triệu Lê thật sự có thể làm đến nước này, hô một tiếng “Bệ hạ”.
Đường Kính vào đúng lúc này lại vung tay, kéo cái ghế dựa bên cạnh đến, vừa lúc chắn dưới đầu gối Triệu Lê. Đầu gối Triệu Lê va vào cái ghế đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng cũng không quỳ xuống được nữa.
Đường Kính nói: “Đường mỗ chỉ muốn thử xem thành ý của Triệu gia thôi. Mà ở trong lòng Đường mỗ, Triệu gia cũng không phải một hôn quân. Chuyện này ta đáp ứng, Triệu gia có thể yên tâm, chỉ cần Liên đại nhân thủ vững sườn Vọng Long là được, chỗ của Đường mỗ thì không phải lo.”
Nói xong lại nhìn thoáng qua Liên Hách, Liên Hách lần thứ hai tránh đi ánh nhìn của Đường Kính. Đường Kính tựa hồ đã hiểu rõ cái gì, kỳ thật là có đạo lý riêng. Nửa đời trước Đường Kính tung hoành trên sa trường đã bao nhiêu năm, đừng nói là núi Vọng Long, chỉ cần tùy tiện nói ra một địa phương, không có chuyện y không quen thuốc, trong lòng Liên Hách có chủ ý gì, y đương nhiên rõ ràng.
Trong lòng Đường Kính đã sớm biết Triệu Lê sẽ lệnh y ra chiến trường, chẳng qua hắn cũng không ngờ tới, Triệu Lê thật sự có thể quỳ xuống để van cầu y.
Cất bước Triệu Lê cùng Liên Hách, sổ sách cũng không xem vào nữa, gọi Thành Thứ chuẩn bị trở về Đường trạch.
Đường Kính vừa mới tiến vào cửa, đã có hạ nhân chạy ra bẩm báo: “Lão gia, buổi chiều có tướng quân Tề Chương tới bái phỏng, nhưng ngài không có ở nhà, thiếu gia đã ra tiếp, bây giờ còn đang ở Úc Hề viên.”
Đường Kính cũng không tránh khỏi giật mình sửng sốt một hồi. Tề Chương là con y, nhưng dù có quan hệ huyết thống hay không, tầm quan trọng của Úc Thụy ở trong lòng y tất nhiên không thể xóa nhòa, y không biết lúc Úc Thụy nhìn thấy Tề Chương có phản ứng gì.
Đường Kính đi vào Úc Hề viên, chủ trạch không đóng cửa, Chỉ Hi ngồi ở ngoại gian, nhìn thấy Đường Kính đến nhanh chóng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Lão gia, thiếu gia đang ngủ.”
“Đã ngủ rồi?”
Chỉ Hi gật gật đầu, nói: “Thiếu gia cùng Tề tướng quân vừa chờ ngài vừa tán gẫu rất hăng hái, những có thể là mệt, được một lúc đã buồn ngủ.”
Đường Kính gật gật đầu, thả nhẹ bước chân đi vào, Chỉ Hi vén rèm cửa nội gian lên cho y, chỉ thấy phía sau bình phong, Úc Thụy cùng Tề Chương đều nằm trên giường, đang ngủ rất ngon.
Đường Kính nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ phất phất tay, ý bảo Chỉ Hi đi theo, lại ra khỏi nội gian.
Đường Kính dặn dò: “Biệt làm phiền thiếu gia nghỉ ngơi, chờ tỉnh lại rồi nói.”
Chỉ Hi đáp: “Vâng.”
Úc Thụy cùng Tề Chương tán gẫu rất tâm đầu ý hợp, hai người đều không gặp được người cùng tuổi để trò chuyện, hiếm khi thấy được một người.
Úc Thụy là vì thân mình vẫn luôn bệnh tật, bây giờ được điều trị đã khỏe hơn trước kia không ít, nhưng từ sáng tới trưa ở ngoài cửa hàng, vốn đã muốn đi ngủ trưa, hiện giờ hàn huyên hồi lâu đương nhiên sẽ thấy mệt.
Tề Chương là gấp rút từ biên quan xa xôi chạy tới kinh thành, vừa đến kinh thành đã có một đống chuyện chờ giải quyết, còn phải tiến cung tiếp nhận phong thưởng, không một khắc nhàn rỗi, bây giờ được rảnh rỗi một chút, đương nhiên cũng thấy mệt nhọc.
Hai người tán gẫu mệt liền muốn nghỉ ngơi một hồi, kết quả đều ngủ quên mất, Chỉ Hi nghe bên trong không có tiếng động, thăm dò tiến vào thì thấy có tiếng khò khè nho nhỏ, vội vàng lại gần đắp chăn lên cho hai người, sợ thiếu gia đang ngủ bị nhiễm lạnh, lại đổ bệnh thì chết.
Đường Kính ngồi một lát trong thư phòng, thấy sắc trời đã tối liền gọi Kiều Tương phân phó phòng bếp làm thức ăn nhiều một chút, sau đó lại đứng dậy đi Úc Hề viên, miễn cho Úc Thụy ngủ quên, buổi tối lại không ngủ được.
Lúc Đường Kính tiến nội gian, Úc Thụy vừa tỉnh lại, Đường Kính đi đến bên giường, Úc Thụy mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đường Kính cúi thấp đầu, Tề Chương bên cạnh hình như đã mệt muốn chết, còn chưa tỉnh, nhẹ giọng hỏi: “Muốn đứng lên hay không?”
Úc Thụy thấy y cách mình gần như vậy, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng phất qua chóp mũi, trên mặt đột nhiên phiếm hồng, sợ Tề Chương tỉnh dậy nhìn thấy, nhanh chóng chống người ngồi dậy.
Đường Kính vươn tay dìu hắn lên, Tề Chương là người luyện võ, gần đây đi đường có chút mệt nhọc, nhưng vừa có động tĩnh cũng tỉnh lại ngay, mới đầu mê mê hoặc hoặc còn chưa tỉnh mộng, sau đó nhìn thấy Đường Kính, lập tức bật người dính sát vào góc giường, phi thường co ro chui vào trong xó, có chút không biết làm sao.
Dù sao cũng là đến nhà người ta bái phỏng, thế mà lại ngủ quên mất, cứ cho người ta sảng khoái không câu nệ, cũng thấy chẳng ổn tí nào.
Đường Kính đánh giá hắn một phen, cũng không biết có phải lúc trước đã biết hắn là con trai của mình không, tóm lại từ mặt mày Tề Chương cũng có thể nhìn ra bộ dáng thiếu niên của mình, năm đó mắt mũi mình cũng góc cạnh phân minh như thế, chẳng qua sau đó lại luyện thành lạnh lùng lão thành trước sau như một.
Úc Thụy nói: “Tề tướng quân đã đợi một buổi chiều rồi, sắc trời không còn sớm, phụ thân giữ Tề tướng quân ở lại dùng bữa cơm rau dưa đi.”
Tề Chương vừa nghe như vậy, vội vàng xua tay nói: “Không quấy rầy không quấy rầy.”
Đường Kính lại tiếp lời: “Vừa rồi đã sai người chuẩn bị bữa tối, các ngươi tỉnh ngủ thì đi qua là được.”
Tề Chương càng cảm thấy thật xấu hổ, hắn từ nhỏ đã nghe các lão binh trong quân doanh kể chuyện về Đường Kính, ở trong mắt Tề Chương, Đường Kính chính là chiến thần Triệu quốc, đó một người vĩnh viễn cũng không thể với tới, là nhân vật xa tận cuối chân trời, nào ngờ hôm nay thật sự gặp được, mình lại thất lễ không thể chịu được như vậy.
Chỉ Hi bưng cho Úc Thụy cùng Tề Chương chén trà uống cho tỉnh ngủ, Kiều Tương bước đến nói: “Lão gia, vãn thiện đã chuẩn bị xong.”
Đường Kính gật đầu nói: “Đi thôi.”
Mọi người cùng đi đến thiện phòng, trên bàn lớn đã bày đầy các món ăn, còn có nha hoàn đứng bên cạnh, xới cơm, gắp thức ăn, bưng bồn rửa tay, cảnh tượng khí thế như thế Tề Chương chưa bao giờ nhìn thấy.
Tề Chương đã quen ăn cơm lính, sấm rền gió cuốn, nếu chậm một chút, phỏng chừng không còn cơm mà ăn, bởi vậy cho nên đến giờ vẫn không sửa được tật xấu này, không có ai đoạt với hắn cũng ăn rất nhanh, Đường Kính cùng Úc Thụy ăn cơm đều không nói lời nào, ăn một bữa cơm cũng không lâu lắm, nha đầu rất nhanh đã dọn bàn ăn.
Kiều Tương bưng trà lên, lúc này Tề Chương cầm chén trà lại bắt đầu khẩn trương.
Đường Kính hỏi Tề Chương mấy câu, kỳ thật hơn phân nửa cũng là vài vấn đề đã hỏi Úc Thụy lúc trước, Úc Thụy hiểu được, Đường Kính khẳng định giống như hắn đã nghĩ, dù sao Tề Chương cũng là thân sinh của y, nhi tử ở trước mặt, thân làm phụ mẫu sao có thể không hỏi nhiều thêm vài câu.
Tề Chương cũng không thoải mái giống như hồi hỏi chuyện Úc Thụy, có chút khẩn trương, tay cũng theo bản năng nắm chặt thành quyền.
Úc Thụy tựa như vô ý cười nói: “Tuổi tác của Tề tướng quân cũng không cách biệt ta là mấy, một mình cô đơn cũng không thể tự chăm sóc bản thân, không bằng phụ thân nhận hắn làm nghĩa tử đi, sau này trong kinh thành cũng có người chiếu cố.”
Tề Chương nhất thời khϊếp sợ mở to hai mắt, Úc Thụy nhìn ra, trong mắt của hắn là vui sướиɠ trộn lẫn với không thể tin, tình cảm thuần túy như vậy khiến lòng Úc Thụy bỗng dưng run rẩy. Có lẽ Tề Chương đang cảm tạ hắn, chỉ có tự hắn biết là vì mình có tư tâm, hắn không nên là nghĩa tử, hắn nên trưởng tử, Úc Thụy cảm thấy một tên phượng hoàng giả mạo như hắn về tình về lý đều không nên làm như vậy, nhưng mà hắn không thể thoái nhượng, không thể từ bỏ vị trí bên người Đường Kính.
Đường Kính nhìn Úc Thụy một cái, tuy rằng trên mặt Úc Thụy treo ý cười, kỳ thực rất khổ sở, rất gượng ép.
Đường Kính vươn tay vỗ vỗ bả vai Úc Thụy, nói: “Chỉ cần Tề tướng quân không chê.”
Tề Chương há to miệng, vẫn chưa tỉnh mộng, ngày này đến quả thực bất ngờ đến không thể tin được, đầu tiên là làm khách tại Đường gia lại vô duyên đánh một giấc, sau đó được người ta ở lại ăn cơm, hiện giờ lại được người ta nhận làm nghĩa tử.
Tề Chương đột nhiên cảm thấy mình bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập đến hôn mê, nửa ngày cũng không phản ứng được.
Úc Thụy kéo hắn một cái, nói: “Còn thất thần cái gì?”
Thành Thứ đưa trà đến, Tề Chương nhanh chóng vươn tay tiếp nhận, bật người quỳ trên mặt đất dập đầu dâng trà cho Đường Kính.
Trong lòng Đường Kính cũng nhất thời thổn thức, y chưa bao giờ đem huyết mạch đặt ở trong lòng, dù sao đã thấy nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt, huyết mạch thì đã sao, ở trước mặt tiền bạc quyền lợi cũng chẳng là cái gì hết.
Lúc trước tìm y tìm Úc Thụy về, còn không phải là để đối phó với Hoàng Thượng sao, trong lòng Đường Kính vẫn luôn là lãnh khốc, y cảm thấy, chỉ cần y nói ai là trưởng tử Đường gia, thì người đó chính là, ai cũng không thể xen vào một câu.
Mà hiện giờ huyết mạch chí thân chân chính ở ngay tại trước mắt, dù là loại người ý chí sắt đá như Đường Kính, cũng có chút cảm khái.
Đường Kính nâng Tề Chương quỳ trên mặt đất dậy, Tề Chương cảm động muốn chết, người đã từng xông pha chiến trường bao lần lại vì việc này mà kích động đến phát run, nửa ngày vẫn chưa hoãn lại được.
Chuyện Đường Kính thu Tề Chương làm nghĩa tử, ngày hôm sau đã truyền khắp kinh thành, ở trong hoàng thành, không có chuyện gì gọi là bí mật, chuyện đại sự như thế này, lại càng không thể bí mật.
Rất nhiều người không rõ mục đích của Đường Kính là gì, vài người phỏng đoán có phải Đường Kính lại khơi dậy dã tâm hay không, chuẩn bị thu nạp danh tướng, thừa dịp lần này khai chiến cùng Thành quốc tiện thể rời núi luôn.
Đoán rất nhiều thể loại, nhưng không có một cái nào là đúng, bọn họ căn bản không ngờ được, kỳ thật thiếu niên tướng quân thanh danh mới nổi này mới chân chính là nhi tử Đường Kính.
Quan hệ của Tề Chương cùng Úc Thụy phi thường tốt, mỗi lần hắn đến Đường gia đều qua nói chuyện phiếm với Úc Thụy, đôi khi sẽ ở lại ăn cơm, thậm chí là ở lại qua đêm, tán gẫu quên thời gian sẽ chung gối với Úc Thụy tiếp tục kể lể, rồi ngủ thẳng qua buổi chiều.
Đường Kính đã thấy được quan hệ thân thiết của hai người, y đến Úc Hề viên mười lần, thì có đến tám lần bắt gặp Tề Chương đang buôn chuyện với Úc Thụy, có lần còn ở lại đến khuya.
Lúc Tề Chương ở đó, Úc Thụy đương nhiên không cho Đường Kính động tay động chân làm mấy chuyện thân mật. Mới đầu Đường Kính còn có thể nhịn, sau đó thì càng ngày càng không thể nhịn nổi nữa.
Ngày hôm đó Đường Kính thật vất vả rút ra thời gian đến Úc Hề viên, lại thấy Tề Chương cũng ở đó, không biết đang nói cái gì với Úc Thụy, hai người cười cười đùa đùa, Đường Kính đi vào cũng bị vắng vẻ.
Lúc đầu Tề Chương tôn kính Đường Kính giống như thần ánh sáng, chẳng qua sau một thời gian tiếp xúc, vẫn cảm thấy Úc Thụy dễ thân cận hơn, đương nhiên cũng thân thiết với Úc Thụy hơn. Đường Kính sẽ không bao giờ thừa nhận, kỳ thật trong bụng y có chút ghen tỵ…
Đường Kính đến đây không bao lâu sau đã có hạ nhân đến nói với Tề Chương, Hoàng Thượng tuyên Tề tướng quân tiến cung diện thánh.
Tề Chương nào dám chậm trễ, nhanh chóng thay bằng biểu tình nghiêm túc chính trực, đứng dậy cáo từ, ra khỏi Đường gia trở về thay triều phục tiến cung.
Đường Kính thấy Tề Chương đi rồi, mới bước qua, quơ một cái ôm gọn lấy Úc Thụy đang ngồi trên xe lăn, Úc Thụy không phòng bị, hơi giẫy dụa một cái, Đường Kính bước nhanh hai bước, đặt hắn lên trên giường.
Úc Thụy cảm giác được sau lưng vừa chạm xuống giường, xiêm y trên người bỗng nhiên lỏng lẻo, đã bị Đường Kính rút xong đai lưng.
Úc Thụy nhanh chóng ngăn Đường Kính lại, hỏi: “Ngươi định làm gì, vạn nhất Chỉ Hi đi vào thì làm thế nào?”
Đường Kính cúi đầu hôn một cái trên khóe môi hắn, thực nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay ngươi quá thân thiết với Tề Chương rồi.”
Úc Thụy nghe khẩu khí của y, sửng sốt nửa ngày, mới bật cười, nói: “Hai nhi tử hòa thuận vui vẻ, ngươi làm phụ thân chẳng phải bớt lo sao? Vạn nhất giống như Thường gia thì làm sao bây giờ.”
Đường Kính thấy hắn trêu tức mình, trực tiếp một tay bắt lấy cằm hắn, một tay bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, vừa tìm tòi hôn môi Úc Thụy, vừa cởi bỏ xiêm y của hắn, hai ba cái đã lột sạch áo ngoài lẫn áo trong.
Úc Thụy bị y hôn đến hô hấp dồn dập, hai người cũng đã nhiều ngày không thân cận, thân thể Úc Thụy lại mẫn cảm, không thể chịu được động tác trêu chọc của Đường Kính, bắt đầu có phản ứng, cả người cũng mềm nhũn, để mặc Đường Kính muốn làm gì thì làm.
Đường Kính biết rõ thân thiết của Úc Thụy cùng Tề Chương, chính là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng vẫn không nhịn được khó chịu ở trong lòng, nếu là trước kia, Đường Kính nhất định sẽ không ngờ được, bản thân cũng có một ngày sẽ coi trọng ai như vậy, để ý ai như thế.
Hai người đều đã động tình, từ khi cẳng chân Úc Thụy có cảm giác, Đường Kính luôn thích hôn hôn cẳng chân hắn, nơi đó của Úc Thụy mặc dù không linh mẫn, không mẫn cảm bằng những nơi khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.
Úc Thụy sợ hạ nhân ở bên ngoài nghe thấy, che miệng không dám kêu, bị Đường Kính giằng co hai lần mới tính là tạm xong, khi tắm rửa cùng bôi thuốc không tránh khỏi lại bị Đường Kính ăn đậu hũ, chẳng qua Úc Thụy đã mệt đến không thể động đầy, đành phải mặc kệ Đường Kính
Tề Chương thay đổi triều phục vào cung, Triệu Lê tìm hắn thương nghị chuyện đánh giặc, Tề Chương vừa nghe nói, ngày ấy Liên đại nhân nói “giúp đỡ phần nào” lại thành xong việc thật, Đường Kính đích thân nắm giữ ấn soái, mình còn được phân thành thủ hạ của Đường Kính.
Triệu Lê nói: “Mặc dù Liên khanh tiến cử ngươi, nhưng tuổi ngươi còn trẻ, trẫm nghe nói vài hôm trước Đường Kính thu ngươi làm nghĩa tử, nói vậy nếu Đường Kính làm chủ soái, trong lòng ngươi cũng không có chuyện không phục.”
Tề Chương nói: “Mạt tướng không dám, hết thảy nghe theo bệ hạ phân phó.”
Triệu Lê nói: “Tề Chương a, vậy ngươi thay trẫm trấn thủ tiền tuyến, nhiễu loạn tầm mắt Mộ Dung Thịnh, chỉ cần Mộ Dung Thịnh phái binh đến sườn Vọng Long, đến lúc đó hai mặt giáp công, hơn nữa với địa thế của núi Vọng Long, nhất định thế như chẻ tre.”
Tề Chương nghe xong lại nhíu mi một cái, có chút trù trừ, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Mạt tướng cả gan hỏi một câu, bệ hạ muốn phái ai đóng quân núi Vọng Long?”
Triệu Lê đáp: “Đương nhiên là Thừa tướng, Liên khanh cũng đang chuẩn bị chờ lệnh trẫm, toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới, không ai có thể bảo vệ sườn Vọng Long, ngoại trừ hắn.”
Tề Chương chỉ gật đầu, nhưng trên mặt còn có chút trù trừ, Triệu Lê hỏi: “Tề tướng quân cảm thấy có gì không ổn sao? Cảm thấy Liên khanh không có kinh nghiệm, không thể đảm nhiệm việc này?”
Tề Chương vội trả lời: “Không phải chuyện này… Hoàng Thượng, không biết chuyện Liên đại nhân trấn thủ sườn Vọng Long, đã báo cho Đường tứ gia hay chưa?”
Triệu Lê hỏi: “Đường Kính đã biết rồi. Làm sao vậy?”
Mày Tề Chương nhăn càng sâu, nói: “Vậy thì có lẽ Liên đại nhân đã có kế hoạch gì đó. Núi Vọng Long địa thế cheo leo hiểm trở, trong đó có một Vọng Long cốc, nơi này là địa điểm tốt nhất để mai phục quân địch. Mai phục trong khe sâu nếu không phải thủy công thì chính là hỏa công, chẳng qua chính bởi vì Vọng Long cốc quá mức hiểm trở, kế đào kênh dẫn nước từ đỉnh núi xuống hoặc là lăn đá lửa đều không thể dùng. Nếu Liên đại nhân muốn chặt đứt đường tiến công của quân địch tại khe sâu, thì cần phải dẫn quân địch vào trong cốc, bịt hai đầu sau đó mới phóng hỏa… Chẳng qua binh mã Thành quốc vô cùng xảo quyệt, dẫn người vào trong cốc rất khó khăn.”
Triệu Lê chấn động cả người, đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi là Liên Hách, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tề Chương lạnh nhạt trả lời: “Chủ soái là đầu não của toàn quân, quân địch nhìn thấy chủ soái mới có thể xông lên, đương nhiên là lấy bản thân làm mồi nhử, dẫn quân địch vào sơn cốc.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 53: Chủ soái