- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 35
Trọng Sinh Chi Đích Tử
Chương 35
Đường Kính hơi cúi đầu chăm chú nhìn Úc Thụy trên giường, ánh mắt có chút phức tạp.
Đây là lần đầu tiên trong lòng y có ý muốn mãnh liệt như vậy, nhưng người này là nhi tử của y, là trưởng tử Đường gia. Ở trước mặt người ngoài, Đường Úc Thụy sẽ giả vờ ngoan ngoãn, vô cùng nhu thuận có gia giáo, tất cả điều này đều làm Đường Kính rất vừa lòng.
Thế nhưng, hiện giờ Đường Kính vô cùng khϊếp sợ, tâm tư của y, không biết từ khi nào lại chạy đến trên người người này, hơn nữa làm cho một người luôn luôn lãnh tĩnh trước sau như một như Đường Kính không thể khống chế.
Có lẽ là do dược, Đường Kính chỉ có thể tự nhủ với mình như vậy.
Trong nội gian vô cùng an tĩnh, Úc Thụy im lặng, Đường Kính cũng không nói gì, hai người thoạt nhìn đều thực bình tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ riêng. Úc Thụy cần người cầm quyền Đường gia che chở, sống trong đại gia tộc này, nếu không có Đường Kính che chở, Úc Thụy không biết phải vòng vèo bao nhiêu con đường, cho nên hắn phải giả vờ bình thản, giống như đã quên tất cả chuyện vừa xảy ra.
Mà Đường Kính, y vốn là người không bao giờ lộ ra hỉ giận, đã quen giấu diếm tình cảm trong lòng, không để người khác phát hiện, thế nhưng đừng nhìn y lúc này vẻ ngoài lạnh nhạt, thực ra trong lòng đã sớm không thể bình tĩnh.
Đêm qua lúc lau người cho Úc Thụy, Đường Kính đã phát hiện trên thắt lưng trên cánh tay trên đùi hắn bị y nắm ra vài dấu đỏ, qua một đêm mấy cái dấu kia không còn đỏ nữa, mà biến thành dấu vết xanh xanh tím tím, trên cổ Úc Thụy cũng có dấu vết bị Đường Kính cắn.
Cảnh tượng như thế này tất nhiên không thể để cho bọn hạ nhân nha đầu tiến vào hầu hạ.
Chẳng qua quần áo Úc Thụy ngày hôm qua đã bị Đường Kính lung tung xé rách, mặc dù không đến nỗi tả tơi, nhưng lại có thứ nọ dính vào, đương nhiên không thể mặc lại.
Đường Kính chăm chú nhìn Úc Thụy một hồi, sau đó cúi người xuống, kéo chăn lại bao kín mít người hắn, che cái dấu hôn trên cổ đi.
Úc Thụy thấy y cúi người duỗi tay đến, sau lưng dính chặt vào giường, lúc bàn tay Đường Kính chạm vào, Úc Thụy theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Một loạt phản ứng này rơi vào mắt Đường Kính, y cũng không biết trong lòng là tư vị gì.
Đường Kính không nói chuyện, chỉ nhanh chóng xoay người ra khỏi nội gian. Úc Thụy hồi lâu không nghe thấy tiếng động gì, mới hé mắt nhìn ra cửa, bóng dáng Đường Kính đã mất hút.
Trải qua chuyện tối qua, Úc Thụy bị Đường Kính gây sức ép đến thảm, hiện giờ toàn thân đau đớn, nhất là cái chỗ kia. Tất nhiên là có sợ hãi, chẳng qua không đến mức biến thành như vậy, là do Úc Thụy cố ý tỏ ra bất lực vô cùng. Đường Kính dù sao cũng là phụ thân, cho dù hai người căn bản chẳng có thân tình, nhưng cũng sẽ có chút hối hận đi. Nếu Đường Kính vừa nhìn thấy mình liền cảm thấy hối hận, thì lần thiệt thòi này cũng không phải vô ích.
Mặc dù Úc Thụy tính toán như vậy, nghĩ nghĩ cũng có vẻ rất suôn sẻ, thế nhưng khi hắn một mình nằm trên giường, xuất thần nhìn lên trần nhà, trong đầu lại không thể khống chế hồi tưởng lại đủ loại tối hôm qua…
Trong lòng Úc Thụy biết rõ mình không phải nhi tử của Đường Kính, dù có nói với ai mình là người chết đi sống lại người ta cũng sẽ không tin. Nhưng cái thân thể này lại đúng là nhi tử của Đường Kính, Úc Thụy nghĩ như vậy, trong lòng lại trở nên rối rắm phức tạp, mặc dù có thể có lợi, nhưng cuối cùng vẫn là trở ngại.
Úc Thụy nằm một lúc, chợt nghe thấy tiếng động, Đường Kính trở về, trên tay còn cầm xiêm y, hình như là đi tìm hạ nhân để lấy.
Đường Kính đi tới nói: “Dậy đi, một lát nữa phải trở về.”
Úc Thụy nghe lời gật gật đầu, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ, khó tránh khỏi phân tâm, trở nên ngoan ngoãn nhu thuận còn hơn bình thường.
Đường Kính vươn tay nâng Úc Thụy lên, tuy rằng cách lớp áo ngủ bằng gấm mỏng manh, nhưng thân thể Úc Thụy vẫn không nhịn được run rẩy. Thắt lưng hắn rất đau, đùi thì mỏi rã rời, một chút sức lực cũng không có, cứ như thế bị Đường Kính nắm lấy, cả người đều mềm nhũn.
Đường Kính ôm hắn dậy, để Úc Thụy ngồi dựa vào cạnh giường, cầm quần áo mặc cho hắn. Thân thể đang bọc trong chăn của Úc Thụy vẫn còn đang trơn tuột, bị y đυ.ng chạm, cũng không biết làm sao tự nhiên lại mẫn cảm như vậy, một tia tê dại lủi lên chạy loạn.
Bình thường Úc Thụy tiếp xúc với Đường Kính, tuy rằng không phải thường xuyên, nhưng đυ.ng chạm linh tinh cũng không ít. Úc Thụy cứ nghĩ rằng không có việc gì, nhưng lúc này cho dù hắn có cố gắng xem nhẹ như thế nào, thân mình vẫn có phản ứng.
Yết hầu Úc Thụy lăn lộn vài cái, bởi vì đêm qua khóc lóc kêu gào, có chút mất tiếng: “Làm phiền phụ thân nhọc công rồi, nhi tử tự mặc được.”
Đường Kính nghe hắn nói như vậy, sao có thể không biết Úc Thụy đang trốn tránh, trên mặt bất biến, giao xiêm y cho Úc Thụy, để hắn tự mình mặc.
Trên người Úc Thụy vô cùng đau đớn, giờ đến mặc quần áo cũng khó khăn, động nhẹ cũng làm thắt lưng hắn nhức mỏi không ngừng, lại còn cái chỗ khó nói kia đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Úc Thụy nghĩ nghĩ, lại thấy may mắn Đường Kính không để vật kia ở trong người hắn, bằng không còn phải mất công rửa sạch nữa, nghĩ như vậy, Úc Thụy rùng mình. Theo lý mà nói đêm qua Đường Kính bị hạ dược, mất lý trí, mới làm vậy với mình, nhưng một người đã mất đi lý trí còn có thể để ý đến cảm thụ của người khác sao?
Hắn nghĩ không ra, nhưng nếu không mất lý trí, Đường Kính chắc chắn không thể làm vậy với nhi tử của mình, cho dù lúc đó trong phòng không có ai nhưng Trần gia không phải còn có nha hoàn sao, tùy tiện tìm một người, làm loại chuyện này nha đầu kia cũng sẽ cảm thấy cao hứng đi.
Úc Thụy nghĩ mãi mà không hiểu tại sao. Đường Kính đang đứng bên cạnh chờ hắn mặc xong quần áo, Úc Thụy cũng không dám chậm trễ, chịu đựng đau đớn nhanh chóng mặc vào.
Đến bây giờ Úc Thụy mới phát hiện, không phải chỉ có thắt lưng hắn chân hắn đau đớn không ngừng, mà ngay cả ngón tay cũng đang run lên, việc đơn giản như thắt nút áo mà làm nửa ngày cũng không xong.
Đường Kính khom lưng xuống, đẩy tay hắn ra, thắt lại vài cái nút áo xong xuôi, lúc này mới kêu Chỉ Hi Thời Việt cùng chúng nha hoàn chờ bên ngoài hầu hạ tiến vào.
Bọn nha hoàn hầu hạ Úc Thụy rửa mặt, Chỉ Hi cũng không thấy có cái gì không ổn, mà Thời Việt tuy rằng lăn lộn làm khất cái nhiều năm, lúc đi kiếm ăn còn có cái gì chưa thấy, may là hắn không đứng gần, đương nhiên không thể nhìn tới dấu vết trên cổ Úc Thụy.
Úc Thụy cố ý kéo cao cổ áo, bọn hạ nhân lại chỉ nghĩ thiếu gia hôm nay thoạt nhìn rất mệt mỏi, hình như không thoải mái, có thể là bị lạnh, mặc kín một chút cũng tốt, nếu không nếu phát bệnh thật thì chết.
Úc Thụy sợ người khác nhìn ra mình bất thường, đưa tay sờ sờ cổ, may mà hắn ngồi xe lăn, không cần phải đi đứng, nếu không sợ là không đủ sức.
Úc Thụy ngồi xuống rồi mới phát hiện, thì ra ngồi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, ít nhất hiện giờ cực kỳ không thoải mái.
Mặt sau của Úc Thụy bị sưng, lại chưa được bôi thuốc, hơn nữa cho dù có thuốc, với tính tình này của Úc Thụy, khẳng định sẽ không nói cho người khác biết, cho dù là Chỉ Hi cùng Thời Việt cũng không được, cho nên chỉ còn cách chịu đựng.
Cái chỗ kia sưng sưng lại trở nên phi thường mẫn cảm, ngồi trên xe lăn, Úc Thụy thậm chí có thể cảm giác được mặt sau đau nhói, nhưng hắn không thể nói ra, còn phải làm bộ vẫn bình thường.
Úc Thụy cảm thấy, từ khi trở thành trưởng tử Đường gia, bản lĩnh giả vờ của hắn đã thăng cấp trở nên vô cùng lợi hại.
Mọi người thu dọn xong xuôi, chuẩn bị trở về biệt trang, ra tiền sảnh gặp Trần Trọng Ân. Trần Trọng Ân cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay y cũng muốn xuất môn.
Mọi người khách sáo hai câu, sau đó cùng nhau rời khỏi biệt trang. Trần Trọng Ân chuẩn bị xe ngựa cho Đường Kính cùng Đường Úc Thụy. Đến biệt trang Đường gia cũng phải đi một đoạn khá xa, Trần Trọng Ân lại là người sĩ diện, đương nhiên không thể chuẩn bị đơn sơ.
Xe ngựa phi thường khí phái, trên xe gối thơm đệm mềm đã chuẩn bị đầy đủ hết, một bên đặt án thư nhỏ, trên án bày lư hương cùng một ít hoa quả điểm tâm, trong góc xe còn đặt một cái tủ nhỏ.
Đường Kính vẫn như bình thường ôm Úc Thụy
lên xe, nhưng y có thể cảm giác rõ ràng toàn thân Úc Thụy đều cứng ngắc, thắt lưng cũng căng thẳng, nếu không phải đang nhịn xuống, có khả năng đã giãy nảy khỏi ngực y.
Đường Kính xoay người vào xe ngựa, đặt Úc Thụy trên ghế nằm mềm mại, cũng không cho hắn ngồi, mà bắt hắn phải nằm xuống.
Đường Kính lại không ngồi xuống, chỉ nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta gọi đại phu tới xem ngươi một cái.”
“Không!”
Úc Thụy vội vàng chống tay ngồi dậy: “Không… Không cần, ta không sao.”
Đường Kính nhìn hắn một cái, cũng không biết đang nghĩ gì, không nói nữa, lại xoay người bước xuống xe ngựa.
Hạ nhân dắt ngựa đến cho Đường Kính, Đường Kính tung người lên ngựa, không có ý định ngồi xe.
Úc Thụy nằm trên nhuyễn tháp, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, cũng không biết Đường Kính cưỡi ngựa, chỉ thấy sau một lát màn xe bị vén lên, Úc Thụy ngẩng đầu nhìn, không phải Đường Kính mà là Thời Việt.
Thời Việt xách theo một cái rương nhỏ, cúi người vào xe, đến trước mặt Úc Thụy, hỏi: “Thiếu gia, người thấy chỗ nào không thoải mái?”
Úc Thụy kinh ngạc: “Không có, chỉ thấy cổ họng hơi khó chịu.”
Thời Việt cũng không có gì khác thường: “Vừa rồi lão gia nói với ta, hôm qua thiếu gia bị lạnh, thân mình không thoải mái, bảo ta đến hầu hạ.”
Lúc này tim Úc Thụy mới trở lại trong ngực, nói mấy câu râu ria. Thời Việt tiến lên bắt mạch cho hắn, chỉ hơi suy yếu, cũng không đáng lo ngại.
Thời Việt bắt mạch xong, Úc Thụy thấy mệt mỏi, nằm đệm mềm rất thoải mái, xe ngựa lại lay động lay động, thế là ngủ thϊếp đi. Thời Việt đắp chăn cho hắn, sau đó ngồi ở một bên nhàm chán giương mắt nhìn.
Úc Thụy lúc ngủ rất ngoan, không cần Thời Việt phải trông chừng. Thời Việt dựa vách xe, theo xe ngựa lay động, cũng dần buồn ngủ, hắn mê mê man man quay đầu, chợt thấy cái gáy Úc Thụy lộ ra, nhất thời buồn ngủ gì cũng bay hết.
Thời Việt lại gần, cúi đầu xem. Hắn không phải người chưa từng trải, lăn lộn trên phố phường, trà trộn trong quán xá, tiền bạc không có, cơm ăn không no, nhưng thấy không ít chuyện đời, hắn làm sao có thể không biết đây là cái gì.
Trước đó trên cổ thiếu gia không có, hôm nay lại đỏ một mảnh, tuy bị cổ áo che đi, nếu không cẩn thận nhìn cũng sẽ không thấy, nhưng đêm qua thiếu gia chỉ ở trong phòng lão gia, điều này làm cho Thời Việt trăm mối tơ vò không thể lý giải.
Mặc dù Thời Việt cũng nghe đồn chuyện nam tử cùng nam tử, nhưng mà hắn chưa bao giờ liên tưởng thiếu gia đến việc này, hơn nữa Đường Kính là nhân vật uy nghiêm như thế nào, làm sao Thời Việt dám nghi ngờ Đường Kính.
Úc Thụy ngủ được một lúc, hắn ngủ không sâu, mơ màng tỉnh lại, thấy Thời Việt ngồi bên cạnh, mơ mơ hồ hồ còn chưa tỉnh hẳn, thốt ra: “Lão gia đâu?”
Thời Việt đáp: “Thiếu gia, ngươi ngủ mê sao? Lão gia cưỡi ngựa bên ngoài mà.”
Úc Thụy lúc này mới tỉnh táo, có chút hối hận sao mình lại hỏi Đường Kính, mặc dù người nghe thấy bình thường, nhưng Úc Thụy vừa mới trải qua chuyện đó, khó tránh khỏi rối rắm trong lòng, vừa nghĩ tới mình theo bản năng hỏi Đường Kính, chỉ hận không cắn đứt đầu lưỡi ra.
Thời Việt thấy hắn phản ứng là lạ, còn tưởng rằng Úc Thụy thật sự không thoải mái. Úc Thụy không nói lời nào, Thời Việt cũng không quấy rầy hắn.
Đoàn người Đường Kính đi rồi, Trần Trọng Ân mới phân phó thả tiểu thư ra, sau đó y cũng xuất môn.
Trần Xu ở trong phòng gấp đến mức đi qua đi lại, cả đêm không thể ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại, thấy cửa vẫn bị khóa, có gọi hạ nhân như thế nào cũng không mở, tất cả đều nói là lão gia phân phó, không thể làm trái, mong tiểu thư tha thứ.
Đường Kính vừa ra khỏi cửa, Trần Xu chợt nghe thấy tiếng xiềng xích, hạ nhân đến mở cửa.
Trần Xu vội vàng sai người đi xem, kết quả là Đường Kính đã đi rồi. Trần Xu hốt hoảng, tối hôm qua nàng không thể ra ngoài, không biết để cho ai nẫng tay trên mất rồi, lại vội vàng đi tra hỏi một hồi, thế nhưng cũng chẳng tra ra cái gì.
Hơn nữa Trần Trọng Ân đã xuất môn rồi, nói phải đi bàn chuyện làm ăn, trong thời gian tới sẽ không trở về. Trần Xu lại càng không có lý do để gặp Đường Kính, cũng không biết lấy cớ gì tiếp cận Đường Kính, thế là cơ hội làm nữ chủ nhân Đường gia không cánh mà bay.
Trần Xu càng nghĩ càng cảm thấy Trần Trọng Ân không coi mình như người nhà. Thử hỏi nếu nàng là nữ nhi thân sinh của Trần Trọng Ân, y có thể đến nửa đường nhảy ra phá hỏng không, cho dù Đường Kính biết thì đã sao, Trần gia cũng chẳng thua kém Đường gia, Đường Kính có thể làm gì bọn họ? Đến đây Trần Xu lại nghĩ mình chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, cha mẹ mất sớm, không có thân nhân, bởi vì Trần Trọng Ân đã đáp ứng huynh trưởng chiếu cố cháu gái mồ côi, mới đem mình về thôn trang nuôi mà thôi.
Trần Xu chung quy cũng chỉ là một nữ tử ngây thơ, dù Trần Trọng Ân không phải thân sinh của nàng, nhưng vẫn đối đãi với nàng không tệ, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, hạ nhân nha đầu hầu hạ cũng là tốt nhất, như vậy ngược lại biến Trần Xu thành loại người xảo quyệt, cũng quá coi thường Đường Kính rồi.
Đoàn người Đường Kính về đến biệt trang, Úc Thụy được Thời Việt đẩy về chủ trạch, Úc Thụy vừa nằm xuống lại ngủ. Hắn ở trên xe ngựa nửa ngày, bắt đầu quay cuồng chóng mặt, lúc này mới thấy chăn giường có bao nhiêu thân thiết.
Thời điểm Đường Kính đến xem hắn, Úc Thụy đã ngủ rồi, Thời Việt ngồi ở gian ngoài, Chỉ Hi đến trù phòng chuẩn bị, đầu bếp cần nàng lên danh sách những thứ thiếu gia thích ăn.
Thời Việt nhìn thấy Đường Kính, nhanh chóng đứng dậy. Đường Kính cũng không vào bên trong, chỉ hỏi: “Thiếu gia đâu?”
Thời Việt trả lời: “Thiếu gia vừa trở về đã đi ngủ.”
“Ngươi xem bệnh cho thiếu gia chưa
?”
“Đã bắt mạch, cũng không có việc gì, chỉ là thân mình suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng nhiều.”
Lúc này Đường Kính mới yên lòng, nói: “Phải dùng cái gì chỉ cần đi trướng phòng lấy là được.”
Thời Việt gật gật đầu, đáp ứng, Đường Kính lúc này mới đi.
Rất lâu sau Chỉ Hi trở về, cười nói với Thời Việt: “Mấy người trong trang đều thật có mắt nha, một đám vội vàng nịnh bợ thiếu gia nhà ta, liên tiếp hỏi ta thiếu gia thích ăn cái gì, làm điểm tâm như thế nào mới hợp khẩu vị.”
Thời Việt nói: “Đều là lời nịnh hót, không phải lời thật tâm, có cái gì mà phải vui mừng như thế.”
“Không thể nói như vậy, sao ngươi không nghĩ đây là bản lĩnh của thiếu gia.”
Đang lúc nói chuyện, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng động, Chỉ Hi ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia làm gì vậy?”
“Thiếu gia đang ngủ.”
“Không phải bị ngã chứ!”
Hai người xông vào trong phòng, Úc Thụy cũng chẳng biết tại sao rớt xuống giường, khuôn mặt đầy mồ hồi, gần như đã ướt đẫm, ánh mắt mê mang khép hờ, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.
Bởi vì chỉ mặc áσ ɭóŧ, quần áo Úc Thụy xộc xệch, lộ ra một đoạn eo.
Chỉ Hi thấy thế, cả kinh nói: “Đỡ thiếu gia lên, nhanh!”
Thời Việt sợ run, vội vàng tiến lên ôm lấy Úc Thụy, thế nhưng Thời Việt cũng không phải như Đường Kính lực tay lớn, may mà Úc Thụy dáng người nhỏ nhắn không nặng lắm, tốt xấu gì cũng có thể kéo lên giường.
Tay Thời Việt đầy mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi của mình hay là mồ hôi trên người Úc Thụy.
Chỉ Hi gọi Úc Thụy vài tiếng, Úc Thụy cũng không tỉnh lại, chỉ luôn miệng nói mê, Chỉ Hi lo lắng: “Thiếu gia bị bệnh rồi, nhìn mặt đỏ như vậy.”
Thời Việt không trả lời, chỉ vươn tay sờ trán Úc Thụy, lại bắt mạch cho hắn, nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy thắt lưng Úc Thụy một mảnh xanh tím, không khỏi nhíu mày.
Chỉ Hi hỏi: “Ngươi bắt ra cái gì, đừng không nói lời nào a!”
Thời Việt đáp: “Chỉ bị phong hàn, không sao, kêu đại phu đến bốc thuốc là được.”
Thời Việt để Chỉ Hi chăm sóc Úc Thụy, còn mình chạy ra ngoài mời đại phu đến, cũng không biết là ai báo cho Đường Kính, tóm lại lúc Thời Việt trở về đã thấy Đường Kính ở trong phòng rồi.
Đường Kính ngồi bên giường, Úc Thụy ngủ không an ổn nhưng lại không tỉnh được, đôi mày nhíu chặt, mồ hôi giống như hạt châu lăn xuống trán, Đường Kính cầm bố khăn trong tay, chăm chú nhìn Úc Thụy đang mê man, thấm mồ hôi cho hắn.
Đường Kính nghe thấy bọn họ tiến vào cũng không dời mắt, chỉ nói: “Xem bệnh cho thiếu gia.”
Đại phu nhanh chóng tiến lên bắt mạch, viết đơn thuốc, đưa cho Đường Kính xem, y nhìn đơn thuốc, giao bố khăn cho Chỉ Hi, Chỉ Hi liền quỳ gối bên cạnh giường tiếp tục lau mồ hôi cho Úc Thụy.
Đường Kính cùng đại phu đi ra gian ngoài, cũng không biết nói cái gì. Sau đó Đường Kính quay vào phòng, cũng không thấy đại phu đi theo. Không lâu sau, đại phu trở lại, trong tay còn cầm một cái hộp gỗ, không biết bên trong đựng cái gì, cung kính đưa cho Đường Kính.
Đường Kính nhận lấy, đặt lên bàn nhỏ cạnh giường, bảo đại phu giao đơn thuốc cho Thời Việt, để Thời Việt đi bốc thuốc sắc thuốc, xong việc đại phu mới đi về. Đường Kính không đi mà cho Chỉ Hi lui ra gian ngoài, đem cánh cửa ngăn cách giữa gian trong và gian ngoài đóng lại.
Chỉ Hi không biết lão gia muốn làm gì, chỉ có thể vâng lời cáo lui, mọi người cũng đều lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đường Kính cùng Úc Thụy còn đang mê man.
Đường Kính chăm chú nhìn Úc Thụy trong chốc lát, Úc Thụy vẫn cứ trằn trọc không thể ngủ ngon. Có lẽ bởi vì nóng, trên mặt cùng cổ đều lộ ra màu hồng nhạt bất thường. Úc Thụy ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, thỉnh thoảng lại lắc đầu, cũng không biết gặp phải ác mộng gì.
Đường Kính đứng dậy thấm mồ hôi cho Úc Thụy, sau đó đặt bố khăn sang một bên, vươn tay cởϊ qυầи Úc Thụy ra, một tay nâng eo hắn lên, tay kia rút dây lưng, một phát cởi sạch sẽ.
Úc Thụy bị y động vào, không mở mắt, nhưng dường như có cảm giác, phát ra tiếng than nhẹ, có vẻ không thoải mái.
Lúc này Đường Kính mới buông thắt lưng hắn, lật người hắn lại, để hắn nằm nghiêng. Sau đó quay lại với hộp gỗ trên bàn, mở ra, bên trong đặt hai cái cái hộp nhỏ.
Mới vừa rồi ở gian ngoài Đường Kính nói với đại phu không phải chuyện gì khác mà chính là xin thuốc bôi cho Úc Thụy. Đại phu kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng vô cùng phóng khoáng, ông cũng không biết người nằm trên giường là nhi tử Đường Kính, bởi vì thấy Đường Úc Thụy dung mạo thanh tú đoan chính, lại cho người ta cảm giác nhu nhược phong lưu, cho nên tưởng Đường Kính để ở trong nhà nuôi chơi.
Mấy lão gia thiếu gia nhà giàu thường thích làm chuyện này, trong nhà không có mấy người còn thấy mất thể diện, cho nên đại phu đã thấy nhiều nhìn quen. Có điều những người này sau khi làm xong chuyện lại hoàn toàn không thèm để ý đến người ta, vừa thấy tiểu công tử nằm trên giường đã biết, là lần đầu tiên, mặt sau bị thương rồi nhưng không tẩy rửa bôi thuốc đúng lúc.
Đại phu nhanh chóng mang hòm đến, trong hòm có hai hộp, một cái vừa mở ra là hương thơm nồng nàn lập tức lan tỏa, cái này dùng trong lúc làm việc, để tránh nhỡ không thuận lợi thì cả hai người đều khổ. Một cái khác là làm xong thì bôi, dù sao chỗ kia vốn không phải dùng để tiếp nhận hoan ái, nếu không cẩn thận bảo dưỡng, sợ là về sau sẽ để lại di chứng.
Đường Kính cũng lười giải thích với lão đại phu, chỉ để ý lấy thuốc trị thương, lúc này mở nắp đặt bên cạnh gối đầu.
Úc Thụy vẫn nằm ngoan ngoãn không nhúc nhích, bởi vì bị trở mình, lớp áσ ɭóŧ sau thắt lưng uốn nếp, nhấc lên làm lộ ra một đoạn eo, có thể nhìn thấy toàn bộ phía sau, chân dài thẳng tắp nối tiếp thắt lưng với đường cong tinh tế, bờ mông nho nhỏ, trên cặp đùi trắng nõn còn có vài vết xanh tím.
Cảnh đẹp này toàn bộ rơi vào trong mắt Đường Kính, y biết rõ bản thân lúc này không có gì không ổn, nhưng tim lại đập mạnh như muốn nhảy ra
làm Đường Kính không khỏi nheo mắt lại.
Tay Đường Kính tách ra cặp mông cánh hoa của Úc Thụy, chỗ kia vẫn còn sưng đỏ, ở giữa có tia máu, vết thương lại bị rách ra. Đường Kính không hề dừng động tác, ngón giữa cùng ngón trỏ khép lại, quét một ít thuốc mỡ bôi lên trên.
Thuốc mỡ trắng mịn trơn trượt, hình như có chút lạnh, thuốc mỡ mát lạnh phủ lên vết thương nóng rực sưng đỏ, điều này làm Úc Thụy cho dù đang ngủ cũng không khỏi thở dài một hơi, khó chịu ở mặt sau tựa hồ giảm bớt.
Đường Kính nghe tiếng than nhẹ mỏng manh của hắn, giống như móng vuốt của chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng cào cào vào lòng y. Một tay Đường Kính tách mông Úc Thụy ra, tay kia chậm rãi xoa tròn, đem thuốc mỡ bôi đều.
“Ân… Ân…”
Tiếng Úc Thụy thở dốc theo động tác của Đường Kính càng lúc càng lớn, eo cũng bắt đầu run rẩy, mặt sau bị kí©h thí©ɧ, tựa hồ đang hồi tưởng lại lần hoan ái đêm qua, theo bản năng co rút lại, thuốc mỡ phủ lên trên, bị nhiệt độ cực nóng làm tan chảy, từ màu trắng biến thành trong suốt, theo động tác co rút vang lên tiếng nước dính nị.
Đường Kính ngừng thở rồi, y vẫn cảm thấy không có bất cứ chuyện gì hoặc là người nào có thể đả động đến tâm tư tình cảm của y, cho tới nay, cũng quả thật là như vậy. Nhưng ngay lúc này, Đường Kính lần thứ hai cảm giác được nhiệt huyết dâng trào.
Tay Đường Kính tách mông hắn bất giác nắm mạnh, làm cho thắt lưng Úc Thụy hơi cong lên, cũng không biết là khó chịu muốn trốn tránh hay là cảm giác vẫn không đủ.
Ngón tay Đường Kính xoay vòng ở bên ngoài, nương theo thuốc mỡ trơn mịn, phốc một tiếng nhỏ, trượt vào.
“A! Ngô —— “
Thắt lưng Úc Thụy cong lên, nhưng không tỉnh lại, chỉ ghé trên giường, bại lộ toàn bộ phía sau lưng trước mắt Đường Kính, không ngừng hổn hển, hé miệng từng ngụm từng ngụm hít thở.
Đường Kính có thể nhìn được sống lưng Úc Thụy dần dần phủ kín một tầng mồ hôi, toàn thân tựa hồ xuất hiện thủy sắc thanh lãnh.
Ngón tay Đường Kính trượt vào, tuy sâu nhưng không lập tức chuyển động, cảm giác nóng rực kia, làm Đường Kính bỗng nhiên không muốn nhúc nhích, người đang nằm trên giường mang họ Đường, nếu hắn là người thường, có lẽ Đường Kính sẽ không ngần ngại, cũng không cần biết hắn có nguyện ý hay không, y sẽ không để tâm.
Nhưng mà…
Người trước mắt này họ Đường, đây là điều không thể thay đổi, y là Đường Kính chứ không phải kẻ khác, cũng không thể chối cãi. Đường Kính do dự, chưa từng có chuyện gì có thể làm cho y do dự như chuyện này.
Lúc đầu Úc Thụy cau mày, bởi vì ngón tay Đường Kính vẫn không hề động đậy, mặt sau đã dần dần thích ứng với cảm giác có vật chôn trong thân thể mình, qua hồi lâu, chỗ kia lại bắt đầu co rút, chút một chút một, tựa hồ theo quy luật, nhiệt độ nóng rực bao lấy ngón tay Đường Kính, mỗi một lần co rút lại giống như nuốt ngón tay Đường Kính vào trong.
Hô hấp Đường Kính trở nên nặng nề, bàn tay tách ra mông cánh hoa của Úc Thụy cũng không bất động nữa, mà nhẹ nhàng di chuyển xuống, nắm lấy, trượt qua vòng eo trắng noãn của Úc Thụy, theo đường cong thắt lưng, một đường đi xuống đùi trong của người nọ.
Chân Úc Thụy tựa hồ cảm giác được nhiệt độ của Đường Kính, bất giác run lên, có lẽ bởi vì Úc Thụy đang mê man, chỉ có cảm giác mà không có ý thức, phản ứng của hắn ngây ngô đến bất ngờ, cũng không có bất cứ động tác che dấu nào, mà còn phát ra vài tiếng rêи ɾỉ vụn vặt không thể ức chế.
“A! Ân a…”
Úc Thụy mãnh liệt bắn ra, eo không ngừng run rẩy, tay Đường Kính chôn trong người hắn lại bắt đầu động tác, lúc thì xoay tròn lúc thì gấp khúc, xoa nắn ma sát.
Cũng không biết có phải do dược hay không, một tia nước trong suốt từ từ tràn ra, theo ngón tay Đường Kính trượt xuống, lướt qua mu bàn tay y, tiếng nước dính nị còn lớn hơn trước.
Ngón tay Đường Kính cũng nhanh chóng không thể thỏa mãn, y rút ngón trỏ cùng ngón giữa ra, mị thịt hồng nộn cũng theo đó lộ ra, tựa hồ lưu luyến ngón tay của y. Dị vật trong người rút ra ngoài, loại kɧoáı ©ảʍ tê dại chạy từ đầu đến chân này làm Úc Thụy bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Không có dị vật nhưng vẫn không thể lập tức khép kín, để lộ ra khe hở nhỏ, thuốc mỡ lóng lánh trong suốt làm nội vách hồng nhạt nhiễm một tầng ánh sáng mỏng manh, cực độ khiến người ta đui mù.
Hô hấp Úc Thụy vẫn còn dồn dập, cũng không vì ngón tay Đường Kính rời đi mà bình tĩnh, có điều ngón tay Đường Kính rút ra lại nhanh nhóng đem ba ngón tay khép lại, tiếp tục quét thuốc mỡ, lần thứ hai trượt vào.
Ba ngón tay so với hai ngón lớn hơn, Úc Thụy thuận theo đong đưa thắt lưng, tựa hồ là theo bản năng muốn tránh đi thống khổ.
Có thuốc mỡ trơn trượt thấm ướt, ngón tay Đường Kính không hề có trở ngại trượt vào, y chăm chú nhìn ba ngón tay của mình, từng chút từng chút tiến vào bên trong Úc Thụy, mà nội vách hồng nộn kia, gắt gao bao bọc lưu luyến ngón tay của mình, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Đường Kính cũng không giống như vừa rồi, mà là ra ra vào vào một khắc cũng không ngừng, tuy rằng ngón tay không thể lớn như vật kia của Đường Kính, nhưng Úc Thụy vẫn cứ bị y đỉnh đến thân mình lay động, hai đùi cũng không còn sức lực, lúc này càng thêm tê liệt mở rộng.
Đường Kính nhìn hắn nằm nghiêng trên giường, hai bên cánh mũi khéo léo lấm tấm mồ hôi, bờ môi hé mở, có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưới nhỏ nhắn bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà càng trở nên mềm mại đáng yêu, một sợi tơ da^ʍ mỹ không kịp nuốt theo khóe miệng Úc Thụy trượt xuống.
Tay Đường Kính không khỏi chuyển động càng nhanh, đúng như y mong muốn, hơi thở Úc Thụy cùng tiếng rêи ɾỉ lại càng cất cao thêm, âm thanh hơi hơi khàn khàn, không vũ mị như nữ tử, lại ngoài ý muốn rung động lòng người, làm Đường Kính động tình.
Đường Kính chịu đựng xôn xao dưới hạ thân, cúi đầu, nhẹ nhàng buông một nụ hôn xuống tai Úc Thụy, dùng đầu lưỡi câu lấy vành tai hắn, ngậm trong miệng đùa bỡn, nhẹ nhàng cắn cắn, khi lại lướt đầu lưỡi qua chỗ nhô lên trên vành tai Úc Thụy, tựa như bắt chước động tác dưới hạ thân.
Úc Thụy nào đã trải qua thủ đoạn như vậy, thân thể mới nếm thử chuyện này vô cùng mẫn cảm, làm sao có thể chịu được Đường Kính cố ý khıêυ khí©h, mãnh liệt co rút lại, gắt gao kẹp lấy ngón tay Đường Kính, đầu lưỡi cong lên, cổ họng phát ra thanh âm rêи ɾỉ, suy yếu thốt lên một câu, sau đó lập tức tiết ra.
Bởi vì Đường Kính đang ghé sát vào tai hắn, cho nên một câu kia của Úc Thụy cho dù thanh âm rất nhẹ, nhưng y vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Ngay tại một khắc lúc Úc Thụy tiết ra kia, thế nhưng lại kêu tên của y…
Đường Kính không chỉ bởi vì đã từng hoan ái với Úc Thụy một lần mà còn có vì cái này, mà điều này so với bất kỳ khıêυ khí©h nào khác đều mãnh liệt hơn. Đường Kính chỉ cảm thấy hạ thân trướng đau, còn Úc Thụy sau khi phát tiết liền nằm bẹp trên giường, hơi thở cũng trở nên mỏng manh, hai cái đùi tê liệt, vài tia nước thuốc mỡ trong suốt tinh tế chảy ra, làm ướt cái khe nho nhỏ cùng đùi trong Úc Thụy, còn có mấy giọt nhỏ xuống giường.
Nhìn thấy bộ dáng khiến người ta thương yêu này, Đường Kính nào còn dám làm gì khác, sợ thân mình Úc Thụy không chịu nổi, hơn nữa trong lòng theo bản năng tự nhủ, đó là trưởng tử Đường gia, cái người đêm qua nằm dưới thân mình thứa nhận hoan ái kia mang họ Đường…
Đường Kính cố gắng làm cho hô hấp của mình bình tĩnh lại, cầm bố khăn bên cạnh, dọc theo cái khe nhỏ kia nhẹ nhàng chà lau, lau khô thứ vừa chảy ra kia, lại lau khô hai đùi người nọ, cũng lau khô tay mình, mặc quần vào cho Úc Thụy, lật người hắn lại, để hắn nằm ngay ngắn trên giường.
Lúc này trên trán Úc Thụy đã đầy mồ hôi, mái tóc có chút tán loạn, dính vào trán cùng khuôn mặt, trên cổ cùng xương quai xanh cũng ướt mồ hôi, ngực phập phồng vẫn còn nhanh, dướt lớp áσ ɭóŧ mỏng manh, Đường Kính thậm chí có thể nhìn thấy vật nho nhỏ nhô ra trên khuôn ngực thanh tú kia, nhấp nhô nhấp nhô theo tiếng thở dốc.
Đường Kính quay mặt đi không để cho mình nhìn, chỉ vuốt lại tóc cho Úc Thụy, cài cao nút áo, che đi dấu hôn sưng đỏ, sau đó đắp chăn mỏng cho hắn.
Làm xong hết thảy Đường Kính mới đem thuốc mỡ để vào hòm, cùng một cái hộp khác đặt bên trong, đóng nắp lại.
Đường Kính cầm hòm ra ngoài, Thời Việt đã trở lại, Chỉ Hi cũng đứng một bên, bọn họ thấy lão gia đi ra, đều nhìn sang Đường Kính.
Đường Kính dặn dò: “Sắc xong thuốc mới được đánh thức thiếu gia.”
“Vâng.”
Thời Việt đáp ứng một tiếng, Đường Kính gật gật đầu, lúc này mới đi ra cửa.
Sau đó Thời Việt cùng Chỉ Hi đều vào phòng trong hầu hạ, thấy thiếu gia ngủ rất an ổn, không dám phát ra tiếng động.
Úc Thụy cảm thấy mình có một giấc mộng thật dài, cảnh tượng trong mộng hỗn độn hỗn độn, không có điểm cuối, tuy hắn biết là mộng, nhưng lại không thể nào tỉnh lại được.
Đầu tiên là đủ loại hồi ức đời trước, từng màn từng màn hiện lên, thân là trưởng tử lại phải chịu ngược đãi, đó là đoạn thời gian Úc Thụy không muốn nhớ lại nhất, hắn đơn giản chỉ muốn có thân tình, chẳng qua loại ý muốn này đối với hắn mà nói, quả thực là một hy vọng xa vời. Ác mộng vẫn tiếp diễn, thẳng đến đời này.
Úc Thụy lại mơ đến đời này, từ lúc ở nông thôn bị người vây quanh đến lúc lên kinh thành, gặp gỡ nam nhân kêu Đường Kính kia.
Úc Thụy không biết vì sao bản thân ở trong mộng lại có thể làm cái chuyện này cùng Đường Kính. Úc Thụy thực sợ hãi, lần đầu tiên hắn có cảm giác hoảng hốt bất lực đến như vậy, không phải do Đường Kính thô bạo, hoặc là đau đớn, mà là kɧoáı ©ảʍ, kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế, giống như một vũng bùn, đem hắn dìm xuống, từng chút một cắn nuốt hết lý trí cùng lãnh tĩnh của hắn.
Mới đầu Úc Thụy còn giãy dụa, chẳng qua sau lại đó quá mệt mỏi, kiệt sức, kɧoáı ©ảʍ kia tựa như một cơn hồng thủy, ập tới bao phủ lấy hắn, từng đợt từng đợt tê dại đánh úp lại lắm hắn vốn đã yếu ớt lại càng hít thở không thông.
Hắn nghĩ, dù sao cũng là mộng.
Đến cuối cùng Úc Thụy buông tha việc chống cự, để cho chính mình chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ trong giấc mộng, theo động tác của Đường Kính trong thân thể mà rêи ɾỉ, thậm chí còn chủ động giữ lấy vật kia của Đường Kính trong người, chủ động đong đưa thắt lưng cùng cánh mông…
Sau khi Úc Thụy phát tiết, đầu óc rốt cục chìm vào bóng tối, trước lúc ngủ sâu, Úc Thụy còn suy nghĩ, may mắn chỉ là giấc mộng.
Giấc ngủ này rất dài, mãi cho lúc trời bắt đầu tối, nếu không tình lại thì không thể uống thuốc, lúc này mọi người không còn cách nào, đành phải đánh thức thiếu gia dậy, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.
Sau khi Úc Thụy tỉnh lại còn có chút mê hoặc, chỉ lờ mờ thấy một người bưng chén thuốc đứng cạnh giường, ánh mắt Úc Thụy có chút mê mang, còn tưởng là Đường Kính, nhớ tới bản thân trong giấc mộng làm càn hoan ái, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, nhìn kỹ lại hóa ra là Thời Việt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, càng chắc chắn lúc trước là nằm mơ.
Thời Việt thấy hắn tỉnh, cầm chén thuốc đưa qua, nói: “Thiếu gia, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp, nếu không sẽ không hạ sốt.”
Úc Thụy suy yếu gật gật đầu, Thời Việt cùng Chỉ Hi vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, Úc Thụy tựa vào đầu giường, định bưng bát thuốc uống, tay lại không có sức run lên, Thời Việt nhanh chóng đỡ bát, tránh để bị đổ.
Úc Thụy uống thuốc, sau đó nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, hắn vô tri vô giác nghĩ, hình như mình về tới biệt trang, có chút không thoải mái, sau đó trước mắt tối sầm, Úc Thụy cũng không cảm thấy đằng sau quá khó chịu, chỗ kia không hiểu sao thoải mái hơn buổi sáng rất nhiều.
Thời điểm Đường Kính bôi thuốc cho hắn, Úc Thụy căn bản không có ý thức, không biết chỗ kia đã được bôi thuốc, đã bớt sưng, đương nhiên không thể khó chịu.
Hắn lại mơ màng trong chốc lát, cỏ thể do ngủ nhiều, thân mình dần dần khôi phục, cũng không thấy buồn ngủ, chợt nghe gian ngoài tiếng động nhỏ, mới đầu còn tưởng là Thời Việt cùng Chỉ Hi đang làm gì đó, sau lại hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng Đường Kính.
Đường Kính nghe nói Úc Thụy uống thuốc rồi lại ngủ, bèn tới nhìn một cái, y đi vào trong phòng, Thời Việt cùng Chỉ Hi bẩm báo tình trạng của thiếu gia, Đường Kính nghe xong, bước chân thả nhẹ để tránh quấy rầy đến người bên trong nghỉ ngơi, khẽ mở cửa đi vào nội gian.
Úc Thụy nghe thấy bên cạnh có tiếng động, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đường Kính tiến vào, chỉ đứng xa xa cách bàn trà nhìn hắn, cũng không hề đến cạnh giường, Úc Thụy không biết y đang làm cái gì, lại càng không dám mở mắt, có lẽ là chột dạ, dù sao hắn mộng như vậy, cho dù Úc Thụy biết mình không phải nhi tử thân sinh của Đường Kính, nhưng cuối cùng thân thể này đúng là nhi tử y không thể chối cãi, trong lòng hắn chột dạ, hắn dám làm càn hưởng thụ hoan ái như vậy, dù là trong mộng nhưng lúc này cũng không biết đối mặt với Đường Kính như thế nào.
Đường Kính đứng cách cái bàn, ánh mắt dừng trên người đang nằm, chân mày người nọ hơi hơi nhíu lại, khóe miệng hơi mím, quy củ nằm thẳng trên giường.
Đường Kính chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, phân phó Thời Việt cùng Chỉ Hi một câu, lại sai vài nha hoàn tiểu tư hiểu quy củ lại đây trực đêm, để tránh hai người Thời Việt cùng Chỉ Hi chiếu cố không chu toàn.
Úc Thụy buồn bực không biết Đường Kính đến làm cái gì, cũng không nói tiếng nào đã đi ra ngoài, hắn mở mắt ra nghiêng đầu nhìn về phía cửa, nhưng cách bức màn che, hắn không thể nào nhìn được cái gì.
Đường Kính ra khỏi phòng Úc Thụy, không trực tiếp trở về phòng của mình mà đến thư phòng. Đường Kính cầm sổ sách trên bàn lên xem, nhưng mà xem nửa ngày, cũng không vào đầu, tràn ngập trong đầu y đều là chuyện liên quan đến Úc Thụy.
Đường Kính khép hờ hai mắt, trong lòng y xôn xao phiền muộn, mà hết thảy phiền não này đều do một nữ nhân không hiểu chuyện ban cho y. Trần Xu gây ra chuyện ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng lại ngoài ý muốn kéo theo một chuỗi việc khác làm chính Đường Kính cũng không thể ngờ tới.
Úc Thụy là trưởng tử Đường gia, trong lúc Đường Kính đang chuẩn bị bồi dưỡng hắn một chút để kế thừa gia nghiệp thì lại biến thành sự tình hiện giờ.
Ném sổ sách lên bàn, Đường Kính làm sao có thể bỏ qua cho Trần Xu không biết trời cao đất rộng kia, tuy rằng lúc này Đường Kính cũng không muốn xé rách da mặt với Trần Trọng Ân. Trần Trọng Ân cũng là một nhân vật khó chơi, hơn nữa ở trên giang hồ quen biết rộng rãi, rất nhiều chuyện dùng thủ đoạn không sạch sẽ, mạng người dính đến y cũng không ít. Tuy nhiên đối với Đường Kính mà nói, muốn qua mắt Trần Trọng Ân, chỉ nhằm vào một mình Trần Xu cũng không phải việc khó.
Đường Kính ở thư phòng đến khuya, vốn định đi nhìn Úc Thụy lần nữa, chẳng qua lúc trước bản thân cũng không đặc biệt chăm sóc nhi tử này như thế, lúc này lại đột nhiên một ngày qua đó mấy lần, là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Đường Kính không qua bên kia nữa, về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, hạ nhân ở biệt trang vội vã đến chỗ Viên lão bản, nói Đường tứ gia mời Viên lão bản qua biệt trang, có việc muốn nhờ.
Viên lão bản vừa nghe bốn chữ “Có việc muốn nhờ”, làm sao có thể? Lúc trước bản thân làm ra chuyện hồ đồ, trưởng tử Đường gia mà lại tưởng là nam sủng, Đường Kính không có trách mắng mình đã là chuyện tốt, hiện giờ lại không biết diễn trò gì nữa.
Viên lão bản trái lo phải nghĩ, cảm thấy chẳng lẽ mình nhận lỗi với Đường Úc Thụy, kết quả trưởng tử này thật sự nói ngọt cho mình vài câu, vì thế Đường Kính mới không truy cứu, lại muốn ủy thác trọng trách cho mình.
Nghĩ như thế, Viên lão bản nhất thời vui mừng hồ hởi, thực hận không thể tiếp tục đi nịnh bợ Úc Thụy, nhanh chóng thay xiêm y trang trọng, gọi hạ nhân chuẩn bị kiệu, đi đến biệt trang Đường gia.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 35