- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 31: Đào hôn
Trọng Sinh Chi Đích Tử
Chương 31: Đào hôn
Chỉ Hi nghe thiếu gia nói như vậy, không hiểu sao cảm thấy có một chút thê lương, bởi vậy thả nhẹ thanh âm: “Chuyện này nếu thiếu gia đã quyết định, nô tỳ cũng không dám nhiều lời, nhưng đừng nên cho nhóm ma ma biết, cũng đừng để Kiều Tương biết, nếu không lão gia với thái phu nhân cũng sẽ biết. Thái phu nhân mà biết, còn không nói thiếu gia hồ nháo sao.”
Úc Thụy gật đầu: “Ta biết ngươi có ý tốt, trong nhà này, ngoài Thời Việt cùng ngươi, ta cũng không biết còn có thể tín nhiệm ai.”
Chỉ Hi nghe hắn nói vậy, cái mũi cay cay, suýt nữa khóc nhè, “Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy…”
Thời Việt đứng một bên rốt cục mở miệng nói: “Ta chỉ là chữa bệnh cho thiếu gia, cũng không phải sinh ly tử biệt, ngươi khóc cái gì.”
Chỉ Hi trừng Thời Việt nói: “Đồ không có lương tâm, nếu ngươi đem thiếu gia chữa hỏng thì làm thế nào.”
Thời Việt đáp: “Ta là chân chính chữa bệnh, chứ không phải chém thiếu gia hai đao.”
Nói xong rồi lại hỏi Chỉ Hi: “Trong nhà có châm để châm cứu không?”
Chỉ Hi hỏi: “Ngươi còn biết châm cứu?”
“Ngươi chỉ cần lấy đến đây là được.”
Úc Thụy gật đầu với Chỉ Hi, Chỉ Hi lúc này mới đi.
Bởi vì Đường gia quản giáo vô cùng nghiêm khắc, hạ nhân không có bài tử cái gì cũng không thể lĩnh, Chỉ Hi đành phải đi nhõng nhẽo bịa chuyện với Thành Thứ, nói ma ma trong Úc Hề viên bị nhiễm phong hàn, nghe nói Thời Việt đã học y thuật, cho nên muốn mượn một hộp châm dùng để châm cứu.
Thành Thứ là loại người gì, nghe Chỉ Hi nói đã bán tín bán nghi, nhưng vẫn cho nàng bài tử, để nàng đi khố phòng lĩnh châm.
Chẳng qua nói lại chuyện này cho Đường Kính. Chỉ Hi còn hớn hở cầm hòm trở về, nói với Úc Thụy là không có ai biết, nàng lừa quản gia lấy được.
Đường Kính tự nhiên cũng không tin, chỉ một lát sau nói với Thành Thứ: “Ngươi đi tra cho ta người tên là Thời Việt này.”
Thành Thứ gật đầu nhận lệnh, khom người lui ra ngoài.
Đường Kính vừa dùng vãn thiện xong định nghỉ ngơi trong chốc lát, lão thái thái lại sai người đến thỉnh y qua, muốn tiếp tục nói chuyện tái giá.
Đường Kính nhíu nhíu mày, tùy tay lấy một quyển sách, vừa lật sách vừa nói: “Trở về đáp lời thái phu nhân, nói buổi tối ta phải xem sổ sách cùng mấy quản sự, thật sự không thể thoát thân để qua.”
Nha hoàn kia nghe xong, đành phải gật gật đầu, trở về đáp lời. Thái phu nhân hỏi nàng, lão gia có phải vội thật hay không, nha hoàn cũng không dám nhiều lời một câu, làm thái phu nhân cũng không còn cách nào khác.
Đường Kính bị lão thái thái làm cho không chịu nổi. Đường Kính là người hiếu thuận, nhưng sự tình mà y đã hạ quyết tâm, cho dù người khác có nói như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không quay đầu lại.
Nhất là loại chuyện này, tâm tư Đường Kính căn bản không đặt ở hậu viện. Hiện giờ hậu viện đã nhiều người như vậy, ngày nào cũng không phải là cái này ủy khuất thì là cái kia đến cáo trạng, Đường Kính vốn không phải là người hay để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, lại càng không dỗ dành người khác, chỉ cảm thấy phiền chán.
Trước kia Đường Kính còn có chút lo lắng, dù sao cũng phải ứng phó chuyện trưởng tử là người què, hơn nữa thân thể ốm yếu, bộ dáng trông rất dễ bị bắt nạt. Thế nhưng sự thật chứng minh y nghĩ sai rồi. Thân thể Đường Úc Thụy quả thật yếu đuối, nhưng không hề dễ bị bắt nạt, hơn nữa thời điểm đối mặt với đại sự lại không rối loạn đầu trận tuyến chút nào, ngay cả việc tiến cung đối phó Hoàng Thượng cùng Thái hậu cũng không hề có sai lầm, đây đúng là trưởng tử mà Đường Kính cần.
Đôi khi Đường Kính suy nghĩ, muốn tiếp tục khảo nghiệm hắn, nếu thật sự hợp ý thì để Đường Úc Thụy trở thành trưởng tử chân chân chính chính cũng chẳng có vấn đề gì?
Đường Kính không thèm quan tâm mấy lễ nghi phiền phức. Với tình thế triều đình là hổ thương nhân là dê này, Đường gia từ quan theo thương cũng không ai dám ho he một tiếng, cho dù trưởng tử y là người què, chỉ cần Đường Úc Thụy có năng lực, có thể phục chúng, mọi người dù không phục cũng phải nịnh bợ.
Y nửa đời trước đều sống trong quy củ cùng quản giáo của Đường gia, lên sa trường, vào triều đình, mắt mở trừng trừng nhìn các huynh đệ chết trận sa trường, phụ thân bảo y không thể khóc, đối mặt sinh tử cũng không thể khóc. Đường Kính cũng không biết cái gì mới có thể làm y động dung, dần dần trở nên lãnh đạm với tất cả mọi việc, có lẽ ở trong lòng y, chỉ còn lại có thanh danh của Đường gia. Mà Đường Úc Thụy này, chính là người đầu tiên có thể làm y động dung, có lẽ do phần khí tức đạm bạc an tĩnh kia khiến Đường Kính cảm thấy vô cùng bình an.
Đường Kính vừa xuất thần, vừa lật sách trong tay, vô ý liếc mắt một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ném sách lên trên bàn.
Kiều Tương thấy lão gia đứng dậy, tiến lên hỏi: “Lão gia, khuya rồi, ngài muốn ra ngoài? Nô tỳ lấy cho ngài kiện xiêm y?”
Đường Kính nói: “Không cần lấy áo, đến Úc Hề viên.”
Kiều Tương có chút kinh ngạc nhưng vẫn lên tiếng trả lời, kêu tiểu tư cầm đèn đến dẫn đường, sau đó theo Đường Kính đi đến Úc Hề viên.
Trong Úc Hề viên, Chỉ Hi ôm hộp châm đến để Thời Việt kiểm tra một chút, sau đó hắn bảo Chỉ Hi đỡ thiếu gia nằm lên giường, vén ống quần lên.
Úc Thụy nằm xuống, Thời Việt đặt ghế ngồi bên cạnh nói: “Thiếu gia, ta hạ châm đây.”
Úc Thụy gật gật đầu. Thời Việt tay cầm châm, không hề run rẩy một chút nào, một châm hạ xuống thật giống như đâm vào người Chỉ Hi, Chỉ Hi kêu lên “A” một tiếng: “Tiểu tử ngu ngốc này, ngươi chưa ăn qua thịt heo, nhưng không thể chưa từng thấy heo chạy đi! Chảy máu rồi! Nhà ai châm cứu lại chảy máu a!”
Chỉ Hi vội vàng cầm khăn sạch định băng bó cho Úc Thụy, nhưng máu chỉ chảy ra có một giọt, lỗ châm rất nhỏ, đã sớm khép lại.
Úc Thụy nói: “Không cần khẩn trương như vậy, ta lại không cảm thấy đau, chảy máu là chuyện tốt, ít nhất chân của ta vẫn còn sống.”
“Phốc.” Chỉ Hi bị thiếu gia nói đùa bật cười, lại quay đầu bảo Thời Việt: “Đừng để chảy máu nữa.”
Thời Việt liếc nàng một cái, “Ta cũng không muốn a, nhưng đây là lần đầu tiên ta hạ châm cho người ta.”
“Lần đầu tiên?”
Chỉ Hi cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói: “Lần đầu tiên ngươi cũng dám phát điên cái gì? Thiếu gia nhà ta không phải là thứ để ngươi luyện châm.”
Thời Việt cũng rất khẩn trương, tay nắm châm chảy mồ hôi ròng ròng, nói: “Trước kia chỉ thấy phụ thân châm cho người ta, ta cũng đã đọc không ít y thư, đáng lẽ không thể châm sai mới đúng.”
Úc Thụy nghe hắn nói như vậy, cũng suýt chút nữa chết vì tức, nói: “Xem chừng ngươi thật sự chưa từng ăn qua thịt heo, chỉ nhìn qua heo chạy.”
Thời Việt lần đầu tiên bẹp miệng không thể phản bác, Úc Thụy cười nói: “Quên đi, dù sao ta cũng không thấy đau, ngươi xem kĩ rồi hẵng châm, kiểu gì rồi cũng châm đúng, ta tin tưởng ngươi.”
Chỉ Hi thiếu chút nữa kêu một câu “Nhưng nô tỳ không tin a!”
Lúc này Thời Việt mới bảo Chỉ Hi cầm đèn đến gần, lại bắt đầu chuẩn bị hạ châm. Hắn cân nhắc thật kĩ, trên trán toát mồ hôi, còn chưa hạ châm đã dùng tay áo xoa xoa cái trán, Chỉ Hi cũng khẩn trương a, nắm chặt khăn chờ thấm máu cho thiếu gia.
Thế nhưng một châm này hạ xuống hình như không đổ máu, đợi nửa ngày cũng không thấy, Úc Thụy nằm ngửa nên không nhìn được chân mình, chỉ thấy Thời Việt cùng Chỉ Hi đồng thời thở phào.
Thời Việt lại bắt đầu hạ xuống châm thứ hai, đến khi hạ được năm sáu châm, Chỉ Hi lại lên tiếng, “Ngươi định cắm thiếu gia thành chữ Si chữ à!”
(ta không biết tiếng bông, cho nên chẳng biết chữ Si nó thế nào, ta chỉ tra được chữ si nhiều nét nhất là 27 nét, nó đây
釃
T^T tóm lại là Đượng thụ bị châm chi chít vào chân)
“Không hiểu thì đừng làm vướng bận, châm cứu là để xoa bóp huyệt vị, ngươi gặp qua Kim Kê Độc Lập chỉ châm vào một kim sao.”
(đoạn này ta không hiểu Kim Kê Độc Lập là cái gì nữa, trên google chỉ nói đó là một thế võ, tạm thời bỏ qua đoạn này vậy T^T)
Chỉ Hi thầm nói ta chưa thấy, nhưng ta cũng chưa thấy đâm nhiều như vậy a.
Qua thời gian thật dài, Thời Việt rốt cục cũng châm xong, nói: “Chờ một chút nữa mới có thể rút châm.”
Đúng lúc này, ai cũng không nghĩ tới Đường Kính lại đến đây.
Nhóm ma ma đi vào trước, làm sao có thể ngờ được cảnh tượng trong phòng, nhìn thấy hai chân thiếu gia đầy châm là châm, ma ma thiếu chút nữa ngất xỉu, xông đến hô: “Thiếu gia ngài làm gì vậy? Lão gia đến đó.”
Chỉ Hi nói: “Cái gì? Đã trễ thế này, lão gia tới làm cái gì?”
“Ngươi quản lão gia tới làm cái gì, đã tiến vào sân rồi!”
Chỉ Hi nói với Thời Việt: “Mau rút châm mau rút châm a!”
Thời Việt vội vàng đi qua rút châm. Chỉ Hi cùng nhóm ma ma ra ngoài nghênh đón, có thể kéo dài được chút nào hay chút ấy.
Chẳng qua Đường Kính đã sớm nhìn ra bọn họ ngăn cản mình, chỉ hờ hững nhìn, đi thẳng vào bên trong. Đến khi Đường Kính vào trong phòng, Thời Việt vừa mới rút xong châm, vội vàng đỡ thiếu gia ngồi lên xe lăn.
Nét mặt Úc Thụy lạnh nhạt, không vội vàng không hoảng hốt thỉnh an Đường Kính, hỏi: “Đã trễ thế này, không biết phụ thân có chuyện gì? Nếu có việc người chỉ cần gọi Úc Thụy qua phân phó.”
Đường Kính nhìn quanh phòng, trên bàn vẫn còn hòm châm cứu chưa kịp đậy. Thời Việt nhất thời có chút luống cuống, nhanh chóng đi qua đóng hòm lại.
Đường Kính ngồi xuống, nói: “Quả thật có việc, ta muốn đi Giang Ninh bàn chuyện làm ăn, xem chừng cũng phải mất vài ngày. Hiện giờ ngươi ở nhà cũng chỉ đến thư viện, tuổi ngươi không còn nhỏ, sau này nếu tiếp nhận gia nghiệp thì cần phải học hỏi công việc buôn bán lớn nhỏ, không bằng lần này đi cùng ta.”
Úc Thụy cả kinh, nhất thời mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc, Đường Kính mang theo mình xuất kinh bàn chuyện làm ăn? Để cho mình tiếp xúc với thương nhân hoặc là công việc buôn bán, đây chẳng phải là dấu hiệu tiếp nhận mình làm trưởng tử Đường gia sao?
Lần đầu tiên Đường Kính nhìn thấy Úc Thụy sững sờ, cánh môi mỏng manh hơi hé mở, tựa hồ thực kinh ngạc, đôi mắt hắc bạch phân minh trừng to, ánh nến hồng sắc trôi nổi trong con ngươi, trông đẹp mắt vô cùng.
Đường Kính hỏi: “Như thế nào, không muốn đi?”
“Không không.” Úc Thụy vội vàng xua tay, lại lập tức vội vàng gật đầu, “Nhi tử muốn đi, nhi tử muốn đi”
Đường Kính nghe hắn thành khẩn, sợ mình đổi ý, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Nếu muốn đi cùng, vậy chuẩn bị hành lý đi, không cần mang gì, ở Giang Ninh có biệt trang của Đường gia, cửa hàng cũng có hậu trạch, ngươi muốn ở biệt trang hay là hậu trạch đều đươc, chỉ cần mang theo một ít quần áo thay trên đường là đủ rồi.
“Dạ, ngày mai nhi tử liền bảo Chỉ Hi thu dọn.”
“Thời gian không đợi người, ngày mai không kịp nữa.”
Úc Thụy không rõ lời của y, hỏi: “Chẳng lẽ sáng mai đã đi?”
Đường Kính vẫn lắc đầu, nói: “Chốc nữa đi.”
Úc Thụy trừng mắt nhìn, thế thì không phải là đi suốt đêm sao, cũng không biết Giang Ninh xảy ra đại sự gì, lại cần phải xuất phát ngay bây giờ.
Kiều Tương nghe xong, kinh ngạc hỏi: “Lão gia? Thái phu nhân bên kia…”
Đường Kính nói: “Ta cùng thiếu gia đều xuất môn, để Thành Thứ cùng ngươi chỉ đạo, trước hết cũng không cần nói với thái phu nhân, chờ sáng sớm ngày mai rồi nói.”
Úc Thụy nghe hắn trả lời như vậy, nhất thời hiểu được …
Thì ra Đường Kính không chịu nổi lão thái thái gây áp lực, muốn đào hôn…
Chẳng qua nếu Đường Kính thật sự lấy cớ ra ngoài bàn chuyện làm ăn mà chạy trốn, mỗi mình hắn ở nhà, nhất định sẽ phải nhìn sắc mặt thái phu nhân, cùng đi theo cũng tốt, hơn nữa Đường Kính nói để hắn học hỏi công việc buôn bán, việc này càng làm cho Úc Thụy thấy vui vẻ, hắn nhớ lại đời trước, Úc Thụy thật sự có tài đàm phán bẩm sinh, việc làm ăn qua tay hắn, không có chuyện không thành công.
Trái tim Úc Thụy đập loạn lên, hắn đột nhiên ý thức được, hắn đời này kì thực không phải lạnh nhạt, lãnh tâm, mà là chưa có cái gì có thể chạm vào tâm hắn.
Ai mà không có khát vọng, Úc Thụy cũng không ngoại lệ, mà người có thể làm Úc Thụy bày ra khát vọng của mình, không thể nghi ngờ chính là Đường Kính.
Chỉ Hi cùng nhóm ma ma bắt đầu loạn thất bát tao chuẩn bị đồ vật, Úc Thụy cùng Đường Kính ngồi trong phòng uống trà trong chốc lát, lúc này Đường Kính không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi thân thể của Úc Thụy, hỏi hắn có chịu khó uống thuốc không, chân đã bôi thuốc chưa, mỗi ngày ở thiện phòng làm những thứ gì, có mệt mỏi linh tinh hay không.
Tuy chỉ là một ít câu thoạt nhìn khách sáo, thế nhưng Úc Thụy cũng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, từ lúc nghe thấy Đường Kính nói hắn có thể cùng đi bàn chuyện làm ăn đã cảm thấy Đường Kính đối với hắn có chút khác biệt, cũng không còn lãnh tâm lãnh tính như trước nữa.
Mất không đến nửa canh giờ, Chỉ Hi cùng nhóm ma ma đã chuẩn bị xong đồ đạc, Kiều Tương cũng tiến vào, nói mã xa đã đợi ở bên ngoài, chỉ chờ lão gia cùng thiếu gia.
Đường Kính đích thân đẩy Úc Thụy ra ngoài. Bởi vì đường ra nghi môn rất gập gềnh, mỗi khi đẩy xe lăn qua những chỗ này đều thực lao lực, Đường Kính bỏ xe lăn lại, ôm Úc Thụy vào trong ngực.
Úc Thụy đã mười bốn tuổi, hình dáng bên ngoài thoạt nhìn hơi gầy nhỏ, nhưng dù sao cũng là nam hài tử, hơn nữa bên trong Úc Thụy không phải thật sự mười bốn tuổi, tự nhiên cảm thấy dọa người, nhưng lại không thể phân cao thấp cùng Đường Kính, cũng may hiện giờ trời tối đen, trong nhà không có ai đi lại nên cũng không ai có thể thấy.
Úc Thụy dứt khoát đem mặt chôn vào hõm vai Đường Kính, mắt không thấy tâm không phiền, Chỉ Hi còn nhỏ giọng cười nói với Thời Việt, “Nhìn một cái đi, lão gia nhà ta không phải rất thương thiếu gia sao.”
Đang nói, Kiều Tương kéo Chỉ Hi đến một bên, dặn dò: “Muội muội tốt của ta, ngươi nghe tỷ tỷ nói, lúc này đi ra ngoài không thể bướng bỉnh nữa, may mà đi theo lão gia, thiếu gia tất nhiên sẽ không bị mệt, nhưng phải thận trọng lời nói và việc làm. Thiếu gia bản tính ôn hòa ổn trọng, không giống những người khác, ta cũng không phải lo lắng cho thiếu gia, mà là lo lắng ngươi cùng Thời Việt. Ngươi bình thường quen lớn tiếng, thiếu gia tha thứ cho ngươi không nói gì, nhưng ở bên ngoài không thể làm mất mặt mũi của Đường gia, lão gia cũng không phải dễ qua mặt như vậy, cần phải tận tâm tận lực mới được. Thời Việt là hài tử thông minh, lại không khỏi có chút ngạo mạn, ngươi cũng nhìn ra được, đừng để hắn gây họa, ngược lại hại thiếu gia, biết chưa!”
Chỉ Hi nghe nàng nói một đoạn dài, biết nàng lo lắng nên lên tiếng khuyên giải an ủi: “Kiều Tương tỷ ngươi yên tâm đi, ta tự có chừng mực, huống hồ ta nhát gan lắm, đừng nhìn ta ở nhà động chút là hô to, ra ngoài không dám đi thêm một bước, không dám nói thêm một câu. Nếu làm mất mặt thiếu gia, làm sao có thể xứng đứng trong Úc Hề viên, có phải thế không, yên tâm đi.”
Nói chuyện một hồi, Đường Kính đã ôm Úc Thụy đến trước xe ngựa, phía sau có một chiếc xe ngựa nhỏ đi sau chở đồ, để cho nhóm nha hoàn cùng ma ma ngồi, tiểu tư hạ nhân đi cùng đều ngồi ở đằng trước đánh xe hoặc là cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
Thời Việt cũng an vị phía trước xe ngựa.
Bởi vì trời đã khuya, thân thể Úc Thụy không thể chịu sức ép, có chút mệt mỏi, lại bởi vì trong xe lót nhiều nệm mềm Kiều Tương cố ý chuẩn bị, ngồi hay nằm đều thoải mái, Úc Thụy ngồi một lát, nhịn không được mà ngủ gà ngủ gật.
Đường Kính nhìn thấy, nói: “Nếu mệt nhọc, ta đỡ ngươi nằm xuống ngủ một giấc.”
Úc Thụy vội vàng lắc đầu, lão gia còn chưa ngủ, sao có thể tha thứ cho mình ngủ trước.
Úc Thụy lảng sang chuyện khác: “Đã muộn như vậy, cổng thành đóng rồi, làm sao có thể ra khỏi thành?”
Đường Kính mới đầu không nói gì, Úc Thụy cho rằng y không muốn nói chuyện với mình, còn đang nghĩ chỉ sợ dọc đường cũng chẳng thể nói được gì, tuy rằng hắn không phải người nói nhiều, nhưng suốt một đường không nói lời nào, chẳng phải là buồn muốn chết?
Thế nhưng không nghĩ tới Đường Kính gỡ một thanh nhuyễn tiên từ trên thắt lưng xuống, cầm ở trong tay, chiếc roi kia thập phần tinh mỹ, giắt trên thắt lưng giống như một vật trang sức.
Đường Kính nói: “Vật này do tiên hoàng ngự ban, trên đánh hôn quân dưới quật gian thần, không thể nào không đủ để mở một cái cửa thành đi.”
Đời trước tuy rằng Úc Thụy sinh ra trong danh môn vọng tộc, nhưng thương nhân cũng chỉ là thương nhân, chưa bao giờ có gan đặt quan hệ với hoàng gia, cũng chưa từng thấy qua vật ngự ban thật sự, đây là lần đầu tiên, hơn nữa là loại đồ vật ngự ban có thể đánh được cả hoàng đế.
Phụ thân Đường Kính vốn là tướng quân, phụ thân Liên Hách từng là tể tướng đương triều, thời điểm Triệu Lê đăng cơ tuổi cũng không lớn, vẫn còn tâm tính thiếu niên, tiên hoàng sợ hắn tùy hứng quyết định lầm đại sự, liền ngự ban một đôi kim tiên, nếu Triệu Lê không nghe can gián thì có thể chế ngự hắn.
Chẳng qua đã rất lâu rồi, Liên Hách cùng Đường Kính thừa kế kim tiên, nhưng quan hệ minh hữu của hai nhà lúc ấy đã biến thành đối thủ.
Đường Kính nhìn ra hắn tò mò, cũng không keo kiệt, đem kim tiên đặt vào trong tay Úc Thụy cho hắn nhìn.
Úc Thụy sợ làm hỏng, không dám thưởng thức, nhanh chóng trả lại cho Đường Kính.
Lúc đến cửa thành, Đường Kính cũng không nói nhiều, quan viên giữ cửa thành nhanh chóng mở đại môn ra cho Đường Kính, chỉ còn kém đưa tiễn tận ra ngoài thành.
Xe ngựa chạy rất vững chắc, Úc Thụy bị lay động lay động thật sự không thể ngồi vững. Đường Kính dọn xong đệm mềm, để hắn nằm xuống nghỉ ngơi, ở vùng ngoại ô này không tìm được chỗ dừng chân, chỉ có thể qua đêm trên xe.
Đường Kính đỡ hắn nằm xong, chờ Úc Thụy hô hấp đều đều mới vén mành lên, phân phó bên ngoài đánh xe chậm một chút, để thiếu gia ngủ.
Tùy tùng nhẹ giọng đáp lời, đi qua truyền lời cũng không dám lớn tiếng.
Cảm giác ngủ được rất ngon lành, có lẽ do đêm trước mệt nhọc, Úc Thụy cũng không tỉnh giấc giữa chừng, chờ đến lúc mở mắt, trong xe ngựa rõ ràng hơn, tựa hồ bên ngoài trời đã sáng.
Úc Thụy vốn nằm nghiêng vào trong vách xe ngựa, tuy rằng chân của hắn không thể đi lại, nhưng thân trên vẫn có thể cử động được, nằm lâu ở một tư thế, Úc Thụy điều chỉnh cánh tay đã tê rần đặt ở dưới thân, hắn nhéo nhéo hai cái, muốn xoay mình.
Chẳng qua khi Úc Thụy nằm ngửa ra, tựa hồ phát hiện bên cạnh có người, theo bản năng nghiêng đầu sang, cảm thấy có gì đó lướt qua môi.
Úc Thụy hút khí, hắn nào nghĩ đến Đường Kính cách mình gần như vậy, hơn nữa lại nghiêng người quay mặt về phía mình ngủ.
Mà vật vừa lướt qua môi mình, chết tiệt lại là môi Đường Kính…
Nếu lúc này Đường Kính không phải đang ngủ, hai mắt không nhắm chặt, Úc Thụy cũng sẽ không làm ra biểu tình này. Vừa khéo chính là, Đường Kính vẫn luôn ngủ không sâu, khi hắn ngọ nguậy y đã tỉnh, chẳng qua không nhúc nhích mà thôi.
Cho nên Úc Thụy vừa lúc đối diện với Đường Kính, hơn nữa Úc Thụy không thể động đậy, cho dù rất kinh hãi lập tức lui thân mình về sau, nhưng vẫn có thể cảm giác được hô hấp của Đường Kính giao quấn cùng mình.
Úc Thụy không nhịn được mím môi lại, cắn chặt môi dưới.
Đường Kính cũng không biết có phải vẫn chưa tỉnh hay không, tóm lại là nhìn chằm chằm Úc Thụy, sau đó lập tức chuyển mắt ngồi dậy, nói: “Tỉnh, đã đói bụng chưa, chốc nữa tìm địa phương nghỉ chân một chút.”
Úc Thụy nhìn phản ứng của y không có gì dị thường, có lẽ chỉ có hắn bất chợt cả kinh, vì thế lung tung gật gật đầu.
Lúc này tùy tùng vừa đi dò đường phi ngựa trở lại, nhanh chóng xuống ngựa, đáp lời: “Lão gia, thiếu gia, cách phía trước không xa có chỗ nghỉ tạm, có dừng chân một chút hay không.”
Đường Kính vén mành cửa sổ nói: “Dừng chân đi.”
Y vừa nói hết lời, tùy tùng liền sai người đánh xe ngựa thay đổi sang tuyến đường bên cạnh, đến chỗ nghỉ chân.
Úc Thụy chưa ngồi dậy, vẫn còn nằm, góc độ kia vừa vặn nhìn thấy lưng Đường Kính vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Vóc người Đường Kính rất cao, bởi vì Đường gia giáo dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ, một khắc cũng không thể lười biếng, lại là người đã từng trải qua sa trường, vô luận là độ cung từ lưng đến eo, hay là hai chân thon dài thẳng tắp, không có chỗ nào có thể chê.
Đường Kính vừa nhìn đã thấy chính là người luyện võ, thời điểm Úc Thụy bị y ôm vào trong ngực, phát hiện cơ bắp trên người người này vô cùng rắn chắc, không giống như mình. Úc Thụy nhịn không được nâng cánh tay vén áo lên nhìn, trắng đến cơ hồ trong suốt, một bàn tay có thể nắm hết, đến cả khung xương cũng tinh tế.
Úc Thụy nhất thời có chút nản lòng, đúng lúc Đường Kính xoay người lại, Úc Thụy nhanh chóng buông tay áo xuống.
“Như thế nào, cánh tay bị đè tê mỏi?”
Úc Thụy nghe y nói nói, mãnh liệt nhớ lại cỗ khí tức ấm áp mới vừa rồi, cùng độ ấm rất nhỏ trên môi, lại nhanh chóng lung tung gật đầu.
Đường Kính lại gần, vươn tay nắm lấy cánh tay Úc Thụy, xoa xoa cho hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ sợ chỉ cần dùng sức một chút đã bẻ gãy tay hắn.
Bọn hạ nhân vội vàng đánh xe đến nơi, dọn dẹp xong chỗ nghỉ chân, thỉnh Đường Kính cùng thiếu gia xuống ngựa.
Chỉ Hi cùng nhóm ma ma đã sớm xuống xe lên đón. Chỉ Hi đẩy xe lăn đến, Đường Kính ôm Úc Thụy xuống xe, đem hắn đặt ngồi trên xe lăn.
Đây cũng không phải đại trạch gì, chỉ là nhà cỏ thông thường thôi, may mà trong đoàn người cũng không có tiểu thư cô nương gì, nam đinh không cần thiết phải tránh đi.
Thôn trang cho đoàn người Đường Kính mượn phòng ở, mời bọn họ tiến vào trong nghỉ ngơi. Chỉ Hi cùng nhóm ma ma mang thực hạp tiến đến, thỉnh lão gia cùng thiếu gia dùng điểm tâm.
Ở trong thôn trang nghỉ ngơi một lát, mọi người còn phải đi tiếp, vì thế lại một lần nữa lên xe ngựa, để lại chút bạc đáp tạ người trong thôn trang, bắt đầu khởi hành.
Đoàn người không đi nhanh, Úc Thụy có cảm giác hình như Đường Kính cũng không sốt ruột, lại càng chứng tỏ Đường Kính là vì đào hôn mới ra chủ ý xuất môn bàn chuyện làm ăn.
Bọn họ chỉ chạy nửa ngày đường, tìm khách điếm ở lại, mọi người đều đi nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau ra bến tàu lên thuyền, đi Giang Ninh bằng đường thủy.
Tuy rằng đi từ kinh thành đến Giang Ninh, nhất định phải đi qua một đoạn đường thủy, nhưng đường cũng không dài, con đường này nguyên bản có thể đi đường bộ cũng có thể đi đường thủy, Đường Kính lại sai người trực tiếp đổi thành đường thủy, cứ như vậy kéo dài thêm thời gian.
Úc Thụy đời trước mặc dù không được sủng, nhưng cũng đi qua vài địa phương bàn việc buôn bán, đương nhiên đã từng ngồi thuyền. Hắn sợ nhất chính là ngôi thuyền, bởi vì Úc Thụy có chút say sóng…
Đường Kính ra tay tự nhiên hào phóng, bao nguyên một con thuyền, ngoài người chèo thuyền ra, những người khác đều không thể lên thuyền.
Trên thuyền, Chỉ Hi cùng Thời Việt cũng trở về chiếu cố Úc Thụy.
Chỉ Hi cười nói: “Ngồi xe ngựa lâu như vậy, chân không thể duỗi thẳng, hiện giờ rốt cục cũng được thoải mái. Thiếu gia có muốn tắm rửa ngâm mình một chút không, mấy gói thuốc lúc trước lấy từ chỗ thái phu nhân còn chưa dùng hết, nô tỳ bỏ vào cho ngài, vừa lúc thư giãn.”
Úc Thụy miễn cưỡng gật gật đầu. Thời Việt cũng đi theo Chỉ Hi mang nước ấm đến, Thời Việt nhanh chóng mang dục dũng tiến vào, đổ vào đó hai thùng nước.
Úc Thụy cởϊ qυầи áo. Thời Việt trước tiên đỡ hắn ngồi vào, sau đó lại đi ra cửa tiếp tục múc nước. Chỉ Hi cầm quần áo sạch sẽ trở về, vắt lên trên bình phong bên cạnh.
Đúng lúc này Đường Kính lại đến đây, bên người Đường Kính không có tùy tùng đi theo, chỉ có một mình. Khi y tiến vào bởi vì Thời Việt muốn mang nước ấm ra ra vào vào, cửa cũng không thể cứ mở ra đóng lại, nên trực tiếp để cửa mở, Úc Thụy ngồi sau bình phong, từ từ khép lại hai mắt, thoải mái rêи ɾỉ một tiếng.
Chợt nghe thấy có tiếng bước chân, còn tưởng rằng Thời Việt nhanh như vậy đã lại trở lại, cũng không mở mắt ra, cười nói: “Lấy nốt một thùng nước này thôi đừng đi nữa, rất phiền toái, dù sao nước cũng không ít.”
Thế nhưng hắn vừa nói xong, lại cảm giác được có người nhéo mặt mình, Úc Thụy thường ngày rất ôn hòa, nhưng dù có ôn hòa đi nữa thì chủ tử vẫn là chủ tử, hạ nhân chắc chắn không dám nhéo mặt chủ tử.
Úc Thụy mở mắt ra liền thấy Đường Kính đứng trước mặt mình, Chỉ Hi ở một bên che miệng cười, nói như vậy vừa rồi lúc mình vừa nhắm mắt vừa nói, Chỉ Hi cũng nghe thấy nên mới cười trộm?
Trên mặt Đường Kính làm như không có gì, giống như cũng không phải do y nhéo, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Úc Thụy cũng không biết y tới làm cái gì, nhanh chóng gọi, “Phụ thân.”
Đường Kính gật gật đầu, nói: “Chỉ tới thăm ngươi một chút xem có bị say sóng chóng mặt không.”
Đời trước Úc Thụy đúng là bị say sóng, nhưng bây giờ cũng không cảm thấy khó chịu một chút nào, hình như cũng không chóng mặt. Chỉ Hi cười nói: “Vẫn là lão gia nghĩ chu đáo.”
Úc Thụy quay đầu liếc Chỉ Hi một cái, hiện tại bắt đầu vuốt mông ngựa, mình lúc này đang thân thể trần trụi, ở trước mặt người đang ăn mặc chỉnh tề có biết bao xấu hổ.
Thời Việt xách thùng nước đến, nhìn thấy Đường Kính, hắn dường như có chút sợ Đường Kính, dù sao Đường Kính cứ bày ra vẻ mặt này, ai nhìn vào cũng đều sợ hãi, Thời Việt dù có ngạo mạn như thế nào cũng không tránh khỏi, hơn nữa Thời Việt còn nhỏ tuổi.
Thời Việt thêm nước xong, nhanh chóng thối lui sang một bên.
Kỳ thật Đường Kính đến đây cũng chẳng có việc gì, chẳng qua ngồi xuống lại không đi, làm cho Úc Thụy phi thường xấu hổ, chỉ có thể rụt lui bả vai lộ ra khỏi mặt nước, tận lực làm cho mình chìm xuống.
Đường Kính hỏi mấy câu, Úc Thụy thấy y tựa hồ bắt đầu muốn nói cho mình mấy chuyện ở Giang Ninh. Đây vốn là chuyện tốt a, thân là trưởng tử Đường gia, tốt xấu gì trước tiên cũng phải hiểu biết một chút về sản nghiệp Đường gia mới được, đỡ cho đến nơi lại rụt rè.
Nhưng không phải là thời điểm hiện tại. Úc Thụy cũng không dám kinh động, Đường Kính đang nói chuyện, mình lại ở bên này múc nước tắm rửa, còn ra thể thống gì, hơn nữa Úc Thụy lại không có thói quen lõa thể trước mặt người khác.
May mắn chính là Đường Kính chỉ là nói đại khái, sau đó liền đứng dậy đi ra.
Úc Thụy nhìn y ra ngoài, mới thở dài một hơi.
Kỳ thật Đường Kính cũng không phải cố tình đến trêu đùa Úc Thụy, thế nhưng y tới đúng lúc, nhìn thấy bọt nước trên mặt Úc Thụy, làn da trắng nõn ánh thủy quang, cực kỳ xinh đẹp.
Hơn nữa vẻ mặt Úc Thụy kinh ngạc nhìn mình, điều này làm cho Đường Kính không nhịn được cố ý đùa hắn, vì thế ngồi xuống tìm chút chuyện để nói, nhìn Úc Thụy như ngồi trên bàn chông, bộ dáng một cử động nhỏ cũng không dám, lúc này Đường Kính mới tâm tình thật tốt trở về phòng nghỉ ngơi.
Úc Thụy cũng không biết mình bị trúng tà gì, hắn cảm thấy mình nhất định đã nhìn thấy Đường Kính mỉm cười bước ra ngoài.
Nhanh chóng bảo Thời Việt cùng Chỉ Hi đỡ mình đi ra, lau khô người mặc quần áo.
Chỉ Hi cười nói: “Thiếu gia, nước nguội rồi, đổi nước rồi lại tắm sao?”
Úc Thụy tức giận nói: “Không tắm nữa.” Làm cho Chỉ Hi lại cười hì hì.
Tuy rằng ở trên thuyền, nhưng Đường Kính là đại nhân vật, cho dù thức ăn vật dụng không thể bằng ở Đường gia, nhưng đương nhiên không có gì có thể chê.
Úc Thụy thay xong quần áo liền có hạ nhân thỉnh hắn đi dùng thiện. Đường Kính đã ngồi xuống, trên thuyền còn chuẩn bị xướng vũ, một hàng ca cơ mặc sa y nhẹ nhàng khởi vũ.
Úc Thụy được Thời Việt phụ giúp đi qua, nhóm vũ cơ vừa nhìn thấy hắn liền biết không phải là người thường, thời điểm đi ngang qua, còn có vũ cơ vung tay áo lên, lướt qua mặt Úc Thụy.
Úc Thụy thực không cho nàng mặt mũi hắt hơi một cái. Không thể trách hắn, kì thực là quá thơm, đến mức làm hắn nhảy mũi.
Lão đại của nhà thuyền đã sớm biết chuyện Đương Kính bao trọn con thuyền, nào có đạo lý không nịnh bợ, đặc biệt chuẩn bị nhóm vũ cơ đến trợ hứng, lại gặp phải Úc Thụy, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng người ta là công tử nhà phú quý, vào tuổi này đã sớm dạo qua kỹ viện nếm qua tư vị của các cô nương rồi, đương nhiên cũng muốn nịnh bợ.
Nhóm vũ cơ này động một chút liền phất ống tay áo lại đây. Đường Kính đã quen, tự nhiên bất vi sở động. Úc Thụy cố gắng chịu đựng để không hắt xì, một bữa cơm này ăn cũng buồn tẻ vô vị.
Dùng xong vãn thiện, Úc Thụy trở về phòng nghỉ ngơi, Chỉ Hi sán lại gần hỏi: “Thiếu gia, ngài không đi tìm lão gia sao?”
“Tìm lão gia làm cái gì?”
Chỉ Hi thần thần bí bí nói: “Mới vừa rồi lúc dùng thiện nô tỳ nghe nói, chủ thuyền an bài vũ cơ trợ hứng cho lão gia, đêm nay khẳng định sẽ có người đem vũ cơ đưa vào phòng lão gia a!”
Úc Thụy nhướng mày một chút, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Thế ta phải làm gì?”
“Thiếu gia, sao ngài lại không biết a! Ngài là Đường gia đại thiếu gia a, lúc nào cũng cần phải giám sát lão gia chặt chẽ, nếu lão gia coi trọng vũ cơ ca cơ nào, mang về thì chẳng phải phiền toái, nếu không cẩn thận có tiểu thiếu gia, vậy càng thêm phiền toái!”
(=.,= Đường thụ phải học tập Chỉ Hi)
Úc Thụy nói: “Lão gia là hạng người gì, sẽ không thu người không sạch sẽ.”
“Vậy cũng chưa chắc, cho dù lão gia không muốn, đáng sợ là người khác sẽ giở trò không sạch sẽ a.”
Đến Thời Việt đứng ở một bên cũng nhíu mày, “… Ngươi làm sao lại nghe nhiều truyện phong nguyệt đến vậy?”
“Phi!”
Chỉ Hi đen mặt nói: “Cái gì truyện phong nguyệt, đây đều là có thật.”
Úc Thụy vừa cười vừa gật đầu, “Được rồi được rồi được rồi, có có.”
Chỉ Hi nói: “Thiếu gia, ngài nghe nô tỳ đi, huống hồ buổi chiều lão gia cũng nói với ngài sự tình ở Giang Ninh, lúc này ngài chủ động đi qua hỏi một chút, chẳng phải càng chứng tỏ mình rất phấn đấu.”
Úc Thụy biết Chỉ Hi cũng là có ý tốt, nhưng mà lần này thật sự nghĩ nhiều rồi, với bản tính kín đáo cẩn thận kia của Đường Kính, muốn y chăm sóc người khác xem chừng không được, nhưng nếu muốn y tính kế người ta, dứt khoát không ai có thể sánh bằng.
Ai muốn tính kế Đường Kính cũng phải xem lại xem có đủ thủ đoạn hay không.
Nhưng sau đó Úc Thụy lại nghĩ, mình đến hỏi sự tình ở Giang Ninh cũng tốt, để Đường Kính biết mình cố gắng, mong muốn học hỏi.
Úc Thụy liền phân phó Thời Việt đẩy mình đi qua, cửa phòng Đường Kính mở toang, có thể ngửi thấy một cỗ hương vị son phấn.
Đường Kính thấy Úc Thụy đến, đẩy cửa sổ ra, một ngọn gió mang theo hơi nước thổi vào, chỉ trong chốc lát, khí tức son phấn liền tan hết.
Trong lòng Úc Thụy bồn chồn, chẳng lẽ là điều mà Chỉ Hi vừa nói? Đã làm xong chuyện đó chưa? Chẳng qua chuyện ở nhà còn chưa lo liệu xong, Úc Thụy không cần nghĩ cũng biết, Đường Kính không có khả năng để một vũ cơ mang thai hài tử Đường gia.
Úc Thụy nói mình đến thỉnh an, một lát nữa sẽ đi nghỉ ngơi, không biết phụ thân còn có chuyện gì chưa phân phó không.
Đường Kính cầm mấy quyển sách ở trên bàn đưa cho Úc Thụy, bên trên đều viết về mấy cửa hàng ở Giang Ninh, còn có cả sổ sách.
Úc Thụy cả kinh: “Này…”
Đường Kính nói: “Đưa cho ngươi đương nhiên ngươi có thể nhìn, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta lấy sai?”
Úc Thụy nhanh chóng chịu thua, tìm hai câu dễ nghe nói: “Đương nhiên không phải vậy, nhi tử chỉ là vui mừng đến choáng váng.”
Đường Kính không nói gì thêm, chỉ bảo: “Hiện tại khuya rồi, sổ sách để ngày mai hẵng đọc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Úc Thụy gật đầu, để Thời Việt đẩy mình trở về.
Úc Thụy trở về phòng, cầm sổ sách soi dưới đèn dầu nhìn vài lần, nói không sợ hãi đương nhiên là giả, hắn không nghĩ đến Đường Kính có thể làm đến mức này, thế mà lại đem sổ sách cho hắn xem.
Chỉ Hi nhìn bộ dáng vui mừng của thiếu gia, khuyên hắn sớm đi nghỉ ngơi, trời tối đọc sách không tốt.
Lúc này Úc Thụy mới nằm xuống. Bởi vì trong lòng cao hứng, bảo Chỉ Hi cùng Thời Việt lui xuống, không cần bọn họ trực đêm, để bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao buổi đêm mình cũng không có việc gì.
Úc Thụy nằm xuống, còn hưng phấn một lúc lâu, trong phòng vắng vẻ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước. Úc Thụy trong bóng đêm nhìn chằm chằm boong thuyền thật lâu, mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua hắn đang ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên người nóng nực, mới đầu còn nghĩ là do mùa hè quá mức khô nóng, nhưng mà hiện giờ bọn họ đang ở trên thuyền, nhất là buổi tối, vốn không nên nóng mới phải, Chỉ Hi trước khi đi còn dặn hắn, buổi tối trên sông có thể bị lạnh, ban đêm phải đắp chăn.
Úc Thụy nóng nực đến khó chịu, tựa hồ có lửa cháy trong l*иg ngực, hơn nữa hạ thể cũng không giống bình thường.
Úc Thụy không phải là tiểu hài tử không hiểu chuyện, đương nhiên biết là cái gì, thân mình của hắn yếu ớt, hơn nữa bản thân Úc Thụy là người bình thản, ở phương diện này chưa từng nghĩ nhiều.
Lúc này Úc Thụy cực kì khó chịu, hắn lại không thể động đậy, cổ họng khô cháy, hô hấp trở nên nặng nề, l*иg ngực cấp tốc phập phồng.
Úc Thụy không thể nhịn được nữa, bên cạnh lại không có ai. Lúc này hắn cũng không biết nên may mắn không ai nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, hay là hối hận hắn để Thời Việt cùng Chỉ Hi đều lui xuống.
Úc Thụy thở hổn hển, hai tay như nhũn ra, không chống đỡ nổi thân mình, hắn muốn với lấy xe lăn bên cạnh để ngồi lên, đến bên bàn uống ngụm trà lạnh cũng tốt, thế nhưng hai cánh tay mềm oặt, không thể dùng lực được.
Thân mình Úc Thụy nghiêng một cái, ngã lăn xuống giường.
Trong phòng của Úc Thụy không giống như của Đường Kính, không có cửa sổ, cho nên khắp nơi là cảnh tối lửa tắt đèn, căn bản không thể nhìn thấy đồ vật, hắn ngã xuống dưới giường, lăn đến thất điên bát đảo nhưng cũng không thanh tỉnh chút nào.
Cửa “Két” một tiếng mở ra, hình như có người đi tới, Úc Thụy hỏi: “Chỉ Hi? Thời Việt? Lấy cho ta… lấy cho ta chút nước.”
Người nọ đến gần, Úc Thụy híp mắt nhìn hắn, chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng cao lớn, vóc người này nhất định không thể là Chỉ Hi cùng Thời Việt, bọn họ nào có vóc người cao như vậy.
Úc Thụy cảm giác được đối phương ôm lấy mình, thả lại trên giường. Úc Thụy nằm trong lòng ngực của y, nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, dù sao đối phương ôm mình lên xuống xe ngựa hoặc là qua cửa cũng không phải một hai lần.
Úc Thụy thở dốc, có chút mê hoặc, gọi một tiếng “Phụ thân”.
Đường Kính không lấy nước đến cho hắn, chỉ đem cổ áσ ɭóŧ của hắn mở rộng ra, lúc này Úc Thụy mới cảm thấy hô hấp dễ dàng một chút, nhưng vẫn còn khó chịu.
Đường Kính nói: “Về sau đã nhớ kỹ chưa, sao có thể cái gì cũng có ăn?”
“Ân?”
Thần chí Úc Thụy lúc này nửa tỉnh nửa mê, Đường Kính nói với hắn cũng vô ích, Úc Thụy cảm giác được lòng bàn tay của đối phương, bèn dán thân thể lên cọ xát, rồi lại buông ra, miệng rêи ɾỉ “Nóng quá”.
Hô hấp Đường Kính nhất thời đình trệ, lại lập tức khôi phục bình thường, ngữ khí vẫn thản nhiên hỏi: “Khó chịu?”
Úc Thụy tựa hồ nghe hiểu câu này, dùng sức gật đầu, thắt lưng hắn ma sát sàng đan dưới thân, nhưng chân không thể động, đành phải vươn tay gắt gao bắt lấy tay Đường Kính.
Đường Kính nắm lại tay hắn thật chặt, tay kia đem quần của hắn cởi ra. Úc Thụy chỉ mặc nội y, chân hắn lại không thể động, quần bị cởi đến đầu gối, Đường Kính có làm gì hắn, hắn cũng chỉ có thể mặc kệ bị đùa nghịch.
Đường Kính nắm tay hắn đi xuống, Úc Thụy thật sâu thở hổn hển một hơi, miệng nỉ non: “Nóng quá… nóng…”
Úc Thụy không có ý thức, tự nhiên sẽ không tiếc rẻ tiếng rêи ɾỉ, khiến Đường Kính phải dùng sức cắn chặt quai hàm. Lúc này Úc Thụy đâu thể để ý nhiều như vậy, chỉ cảm thấy tay mình được Đường Kính vây quanh, loại cảm giác này không hề giống với tự mình làm.
Úc Thụy sau khi phát tiết thân mình vẫn rất nóng, Đường Kính giúp hắn phát tiết hai lần mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đường Kính nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài mang chút nước đến, lấy bố khăn lau lau cho hắn, dọn dẹp xung quanh một chút, lúc này mới ra ngoài.
Ngày hôm sau lúc Úc Thụy tỉnh lại mặt trời đã lên cao, lại không thấy Chỉ Hi cùng Thời Việt, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích một chút nào, đầu óc cũng vựng hồ hồ, thầm nghĩ đêm qua mình đâu có ngủ nhiều, sao tự nhiên lại lười như vậy?
Úc Thụy nghĩ nghĩ, mặt không khỏi “Đằng” một cái đỏ hồng. Hắn không biết tối hôm qua mình quấn quít lấy Đường Kính làm cái gì, còn nghĩ sao lại mơ như vậy, hơn nữa sáng sớm trên người hắn cũng không có cảm giác dính nị, khác với lần trước, cho nên càng xác định đây là giấc mộng.
Tim Úc Thụy đập thình thịch, thở dài thật dài, vươn hai tay, khuỷu tay đập vào trên giường, lại làm Úc Thụy hít một hơi lạnh, nâng cánh tay lên nhìn nhìn, trên tay cánh tay phải bị tím bầm một mảng.
Trong lòng Úc Thụy nhất thời nghĩ lại, hắn mơ mơ hồ hồ nhớ rõ tối hôm qua mình nằm mơ, trong mơ trên người hắn cũng không biết tại sao cực kì khó chịu, muốn ngồi vào xe lăn lấy chén nước uống, không ngờ lại bị ngã xuống giường, Đường Kính không biết vì sao vào được, đem bản thân ôm lên giường, còn hỏi mình lần sau có dám ăn linh tinh hay không.
Úc Thụy bụm mặt, rốt cuộc không phân rõ có phải nằm mơ hay không…
— Hết chương 31 —
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Đích Tử
- Chương 31: Đào hôn