Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 3 - Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất luận là sinh mẫu Uyển Mỹ nhân của Tề Minh Viêm hay là đường di mẫu Từ Mỹ nhân của hắn, còn cả chính phi Từ Uyển kiếp trước của hắn nữa, đều là những nữ nhân không hiền không huệ, chỉ biết nhiệt tình tranh quyền đoạt lợi. Từ gia sau lưng bọn họ cũng chả phải thứ tốt đẹp gì. Nhân lúc Tề Minh Viêm không có thế lực thì vô cùng hà khắc với những sở trường của hắn, chỉ muốn

bóc lột giá trị của hắn ở mức lớn nhất có thể, thậm chí còn hai mặt hai lòng, vừa nói trợ giúp hắn, vừa quay lưng phản bội hắn để hưởng lợi. Tề Minh Viêm có tính cách âm trầm nhẫn tâm, chắc chắn có liên quan đến Từ gia. Nhưng sau cùng Từ gia đều chết trên tay Tề Minh Viêm.

Huống hồ ở kiếp trước, mặc dù là do chính Đằng Huy Nguyệt nghĩ quẩn trong lòng, để thoát khỏi Tề Minh Viêm mà uống thuốc độc tự sát, nhưng sự hăm dọa của Từ Uyển vẫn khiến cậu không vui.

Dù Tề Minh Viêm không tốt đến đâu, chung quy hắn vẫn là biểu đệ huyết thống gần duy nhất của cậu. Nếu đã biết đức hạnh của Từ Uyển, tất nhiên Đằng Huy Nguyệt sẽ không thể để Tề Minh Viêm nhảy vào cái hố không rõ không ràng này.

Tề Minh Diệu cũng vậy.

Một khi cậu trở thành Hoàng hậu, Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm sẽ đều là nhi tử trên danh nghĩa của cậu. Đằng Huy Nguyệt biết tình cảm của họ đối với mình, thế nhưng không thể đáp lại. Điều duy nhất có thể làm, chính là quan tâm đến hôn sự của họ, hy vọng hai người có thể nhận được hạnh phúc thuộc về riêng mình.

Đối với những người thật lòng tốt với cậu, Đằng Huy Nguyệt vẫn luôn mềm lòng.

Viêc chủ động đảm đương trách nhiệm trong tương lai như vậy của Đằng Huy Nguyệt đã khiến cậu nhận được một nụ hôn khen ngợi của Minh đế. Quan hệ của hai người khó tránh khỏi sẽ bị chỉ trích không ít, nhưng Minh đế chỉ để ý đến Đằng Huy Nguyệt, hắn cũng vui mừng khi Đằng Huy Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng và giác ngộ đầy đủ.

“A Việt sẽ là Tiểu Hoàng hậu tài giỏi nhất của cữu cữu…” Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt ngồi lên đầu gối, vuốt ve má cậu, cười nói.

“Đó là đương nhiên!” Đằng Huy Nguyệt đỏ mặt, hất cằm lên không hề khiêm tốn.

Minh đế bị cậu chọc cười, thân thiết với cậu một lát, rồi mới lấy hai bản tấu chương ở trên bàn, mở ra để ở trước mặt Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt vừa nhìn vào, kinh ngạc chớp mắt mấy cái: “Người đã quyết định tuyển phi cho họ?”

Hai bản tấu chương này, một bản liệt kê những người được chọn làm chính phi cho các Hoàng tử, đều là những đích nữ và đích văn tử của nhà các đại thần công hầu từ hàng tam phẩm trở lên, đích tứ tử Đằng Kỳ Dật của phủ An Quốc công, tôn nữ Đằng Văn San của đại chi chi trưởng Đằng gia, đích nữ Từ Uyển của Từ gia đều nằm trong số đó. Còn một bản khác, liệt kê những người được chọn làm thị thϊếp của các Hoàng tử, đều là các thứ nữ và thứ văn tử của các đại thần công hầu hàng tam phẩm trở lên, tên của thứ văn tử Đằng Văn Kỳ của đại chi chi trưởng Đằng gia đứng ở hàng trên cùng.

Minh đế gật đầu: “Đây là bản liệt kê do Thái Thường tự đưa lên… A Việt không nỡ?”

Lập tức, Đằng Huy Nguyệt run rẩy trong lòng, lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi, vội vàng phủ nhận. Cậu không muốn làm cho Minh đế bụng dạ hẹp hòi hiểu lầm cậu có tình ý khác với Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm.

“… Đã quyết định được ai trong số những người đó chưa?” Đằng Huy Nguyệt hỏi.

Minh đế nói: “Vẫn chưa, ta vẫn đang nghĩ. Nhưng ngươi đã không thích Từ Uyển, vậy thì bỏ đi.” Hắn nói rất bâng quơ, cầm bút gạch tên Từ Uyển.

Đằng Huy Nguyệt mím chặt môi. Hôn nhân của các Hoàng tử luôn luôn ẩn giấu rất nhiều học vấn, quyền mưu, cân bằng, quy định, vân vân, tình cảm cá nhân thường là thứ bị xem nhẹ đầu tiên. Điều này cũng dễ khiến cho sự bất hòa giữa vợ chồng xuất hiện.

“Cữu cữu, hay là người quyết định một vài người, sau đó để ta xem lại?” Đằng Huy Nguyệt nói. Cậu rất tin tưởng vào ánh mắt của Minh đế, nhưng người mà được Minh đế chọn, nhất định sẽ phải chú trọng đến gia tộc của đối phương và sức ảnh hưởng trên triều đình, còn những phần nhỏ nhặt, Đằng Huy Nguyệt muốn tự mình kiểm tra lại.

Minh đế trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Đằng Huy Nguyệt: “A Việt không muốn con của chúng ta trở thành Thái tử sao?”

So với việc Đằng Huy Nguyệt luôn lo được lo mất rằng mình có thể mang thai không, Minh đế thì lại chắc chắn mười phần. Hắn tin Đằng Huy Nguyệt sẽ sinh cho hắn một Tiểu Hoàng tử khỏe mạnh thông minh.

Đằng Huy Nguyệt là bảo bối trong tay Minh đế, yêu ai yêu cả đường đi, đối với đứa con chung của hai người, Minh đế cũng muốn cho nó những thứ tốt nhất.

Đằng Huy Nguyệt chỉ hơi kinh ngạc với câu đó của Minh đế, chứ không thấy bất ngờ.

Minh đế là người không động tâm thì thôi, đã động tâm rồi thì rất có tiềm chất hôn quân.

Bên dưới hình tượng ôn hòa tao nhã, chính là tính cách lạnh lùng bá đạo. Vì những người những chuyện để ý quá ít, cho nên hắn luôn ung dung trầm tĩnh, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ra quyết định chính xác nhất, làm người ta tin phục, làm người ta sợ hãi.

Khi hắn không quan tâm, không bị chạm vào điều then chốt, có vẻ rất dễ đắn đo, cho nên lúc còn là Hoàng tử, trong nội viện của hắn có đầy nữ nhân mang dã tâm to lớn chen nhau vào, hắn đăng cơ được cũng là do Trịnh Thái hậu “đẩy” hắn lên. Hắn giống như một người ngoài cuộc, dùng tư thế đứng trên cao để nhìn xuống hết thảy.

Nhưng sau khi đăng cơ, Trịnh Thái hậu can thiệp quá nhiều vào chuyện của hắn, cuối cùng cũng chạm vào điều then chốt của hắn, kí©h thí©ɧ trong hắn du͙© vọиɠ nắm giữ tất cả mọi thứ. Dù Trịnh Thái hậu là sinh mẫu của hắn, Minh đế cũng không hề kiêng dè. Dù sao thì người con mà Trịnh Thái hậu quan tâm nhất vẫn là đích trưởng huynh Tề Quảng của hắn, sau đó là Tề Mẫn, phần lớn hắn chỉ là một quân cờ mà Trịnh Thái hậu không thể không đẩy ra để chống lại Hưng đế sau khi Tề Quảng mất.

Mà nữ nhân trong hậu cung và các Hoàng tử do họ sinh ra, đều là trách nhiệm chính khi Minh đế vị mưu. Hắn không thích phi tần thị quân trong hậu cung, nhưng họ là một mặt khác của những tranh đấu trong triều đình, đồng thời còn có tác dụng mang thai sinh con. Minh đế coi việc họ đấu đá hục hặc với nhau thành thú vui có cũng được không có cũng được, nắm chắc trong lòng bàn tay, nhìn họ tự cho mình thông minh gây chuyện đến gây chuyện đi. Dù sao, nếu ngay cả một chút tác dụng ấy mà họ cũng không có, hắn sẽ không nhịn được mà thanh lý từng người từng người một mất. Bởi vì họ là trách nhiệm mà rõ ràng hắn không thích nhưng vẫn phải làm.

Nếu đã làm Hoàng đế, Minh đế sẽ làm đến tận cùng.

Có bốn Hoàng tử, Minh đế cảm thấy trách nhiệm đã kết thúc, sẽ không ép buộc bản thân nữa.

Nhi tử được sinh ra dưới tình huống này, có thể được Minh đế yêu thương mới là chuyện lạ. Nhiều năm trôi qua như vậy, dù là với Hoàng tử nào, Minh đế cũng không thể hiện quá thiên vị ai hay quá ghét ai, gần như đối xử bình đẳng, việc giáo dục đều giao cho Cẩm Mặc cung.

Cũng do vậy, giữa bốn Hoàng tử không hề phát sinh tranh chấp vì sự sủng ái không giống nhau của phụ hoàng. Nếu Minh đế biểu hiện rõ mình yêu thương một người nào, không chỉ hậu cung chịu ảnh hưởng, mà cả triều đình cũng vậy. Trong cảm nhận của họ, hình tượng của Minh đế là rất cao lớn, đại diện cho quyền uy và nghiêm khắc. Bốn Hoàng tử vô cùng kính sợ Minh đế.

Tuy rằng sau này Đằng Huy Nguyệt rất được Minh đế sủng ái, nhưng cũng không kí©h thí©ɧ nhiều đến nỗi khó chịu của những người khác. Thứ nhất là do Đằng Huy Nguyệt là văn tử, lại có thân phận cao quý, khó tránh khỏi sẽ được thả lỏng hơn, thứ hai là có Tề Minh Diệu với độ tuổi nhiều nhất dẫn đầu muốn thân thiết với Đằng Huy Nguyệt, khiến cho những Hoàng tử nhỏ tuổi hơn khác bắt đầu đua nhau, tranh giành sự chú ý của Đằng Huy Nguyệt cùng với Tề Minh Diệu. Yêu thương nghe lời Đằng Huy Nguyệt còn không kịp, sao lại đến làm phiền cậu được?

Cho đến lúc trưởng thành, các Hoàng tử cũng đều qua độ tuổi đòi hỏi tình thương yêu của phụ hoàng. Mà Đằng Huy Nguyệt thì càng lúc càng được Minh đế độc sủng.

Minh đế vẫn luôn lãnh tâm lãnh tình rốt cuộc cũng nhận ra, hắn đặt Đằng Huy Nguyệt trong lòng mình giống như nâng niu châu bảo trong lòng bàn tay, sủng ái thế nào cũng không thấy đủ.

Là người chiếm được hết mọi lợi ích, nhưng Đằng Huy Nguyệt không hề cảm thấy có lỗi với các biểu huynh đệ. Từ trước đến nay, cứ ai đối xử tốt với cậu thật tình, cậu cũng tốt lại với người đó. Trong hai kiếp, cho dù có liên quan đến tình yêu hay không, Minh đế luôn là người tốt nhất với cậu. Người làm Đằng Huy Nguyệt nôn nóng sốt ruột nhất chính là Minh đế. Cậu không có tấm lòng mênh mông rộng lớn đến vậy, để xem nhẹ hay làm tổn thương người quan trọng nhất chỉ vì những kẻ chẳng có chút quan trọng nào.

Minh đế yêu thương trân trọng cậu và con của cậu, Đằng Huy Nguyệt chỉ còn biết xúc động.

Cho dù Minh đế là hôn quân đối với thiên hạ này, nhưng với cậu, hắn chính là phu quân tốt nhất.

“Cữu cữu muốn con của chúng ta làm Thái tử?” Đằng Huy Nguyệt cười hỏi. Cậu rất thích giọng điệu tự tin của Minh đế khi nhắc đến con của hai người.

Minh đế nói: “Nó là người giỏi nhất.”

Đằng Huy Nguyệt bị lây nhiễm bởi ngữ khí của hắn, cũng kiêu ngạo nói: “Đúng, nó là con của ta và cữu cữu, là người giỏi nhất.”

Minh đế nghiêng người hôn cậu. Đằng Huy Nguyệt ôm cổ Minh đế, cười khanh khách hôn đáp lại.

Chờ khi hai người thở hổn hển tách nhau ra, Minh đế nói: “… Nhưng ngươi là mẫu hậu của nó, quyền quyết định do ngươi.”

Đằng Huy Nguyệt nhíu hàng mi xinh đẹp, suy nghĩ nghiêm túc, nói khe khẽ: “Cữu cữu, ta không muốn…”

“Hmm?” Minh đế nhướng mi, đôi mắt chỉ có vẻ ôn hòa.

Đằng Huy Nguyệt sờ mặt Minh đế: “Làm Hoàng đế, vất vả lắm.”

Cao xử bất thắng hàn. Càng đứng trên cao, trách nhiệm phải gánh vác càng lớn. Dù có anh minh thần võ như Minh đế, cũng phải ở cùng với người mình không thích vì trách nhiệm, sinh những đứa con mà mình không chờ mong. Vì tranh quyền đoạt lợi, quan hệ giữa hắn và mẫu thân thân sinh đã từng không hòa thuận, lúc nào cũng phải đề phòng những huynh đệ đang nhìn hắn chằm chằm. Minh đế còn là người cần chính, thường thường mất ăn mất ngủ. Đằng Huy Nguyệt vĩnh viễn cũng không quên được kiếp trước Minh đế mất sớm rất có thể có liên quan đến việc hắn quá vất vả lao lực. Kiếp này cậu quan tâm kỹ lưỡng đến bữa ăn hàng ngày cho Minh đế, khó khăn lắm mới loại bỏ thói quen này của Minh đế.

Cậu hy vọng con của cậu, có thể giống như cậu, lớn lên trong vô ưu vô lo, không cần chịu đựng nhiều thứ như vậy.

Minh đế nói: “Khi ta và ngươi ở đây, còn có thể che chở cho nó. Một khi chúng ta đi rồi, ngươi yên tâm?”

Minh đế nói vậy như có ý định sống chung một chăn chết cùng một huyệt với cậu làm Đằng Huy Nguyệt cười tươi: “Con cháu đều có phúc của con cháu. Chúng ta có thể bảo vệ nó tạm thời, không thể bảo vệ nó cả đời.”

Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên và Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng không có năng lực kế vị. Có thể tranh đấu ngang sức ngang tài chỉ có Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm. Cho dù cuối cùng ai là người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Đằng Huy Nguyệt chưa từng lo nghĩ người đó có đối đãi tốt với con của cậu không.

Chỉ cần con của cậu là người thông minh, dưới sự che chở của huynh trưởng, nhất định có thể sống an nhàn tùy thích.

“Cữu cữu, đáp ứng ta, nha?” Đằng Huy Nguyệt mở to đôi mắt hoa đào nhìn Minh đế.

“Được.” Minh đế chậm rãi gật đầu. Chỉ cần là nguyện vọng của Đằng Huy Nguyệt, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để thực hiện, nhất là yêu cầu của cậu chưa bao giờ quá phận, làm cho người ta chỉ muốn yêu thương cậu nhiều hơn.

“Vậy hôn sự của mấy người A Diệu…”

“Ngươi có thể quyết định.” Minh đế rất dứt khoát.

Đằng Huy Nguyệt cười cong tít cả mắt, vui mừng hôn hai má Minh đế: “Cám ơn cữu cữu!”

Mắt phượng của Minh đế mờ ám dần, trầm giọng hỏi: “A Việt muốn cám ơn thế nào?” Một bàn tay, không biết từ bao giờ đã chui vào trong quần áo Đằng Huy Nguyệt, vuốt ve với tốc độ làm người ta khổ sở.

Thân thể Đằng Huy Nguyệt mềm nhũn, ngã vào ngực hắn: “A, cữu cữu…”



Tình sự qua đi, Đằng Huy Nguyệt nằm bên cạnh Minh đế, chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên Minh đế mở mắt ra, trên mặt xuất hiện một vệt ửng đỏ bất thường. Hắn quay mặt đi, tay nắm chặt lại đặt bên môi, ho mấy tiếng khe khẽ…
« Chương TrướcChương Tiếp »